Vinh Hoa Phú Quý - Kết Tử Thụ

Chương 3: Chương 3




Nguyễn Lương là một kẻ rất trọng tình trọng nghĩa, tuy nhiên, việc “trọng tình trọng nghĩa” của y không hề giống với người bình thường. Nếu kẻ nào may mắn sẽ cảm thấy Nguyễn Lương rất tốt bụng, còn nếu bất hạnh, cho dù dùng hai chữ “rác rưởi” cũng không đủ để hình dung nhân cách của y.

Dĩ nhiên là Cao Kiên rất may mắn.

Mỗi ngày, hắn đều luyện kiếm dưới sự chứng kiến của Nguyễn Lương. Nguyễn Lương là một kẻ phóng khoáng, tốt bụng, thậm chí, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng có thể đùa giỡn với y. Tuy vậy, đùa giỡn quá mức dĩ nhiên là không tốt, năm đó, có một nha hoàn vì được Nguyễn Lương sủng ái mà đâm ra kiêu căng, ngạo mạn, ngay lập tức, y không nói không rằng, nhanh chóng đưa nàng ta về quê, hầu hạ lão di nương. Đường đường là một cô nương đang được sủng ái, dĩ nhiên là nàng không thể nào chịu đựng được tính cách khó khăn đến mức cay nghiệt của di nương, vài ngày sau, nàng ta gieo mình xuống giếng tự vẫn.

Quản gia cố ý kể chuyện này cho Cao Kiên vì ông lo lắng rằng hắn sẽ đi vào vết xe đổ của nha hoàn kia. Về phía Cao Kiên, hắn vẫn không tài nào hiểu được lý do vì sao nữ nhân kia lại phạm phải sai lầm như vậy. Nguyễn Lương sinh ra trong một gia tộc giàu sang, lại xinh đẹp như ngọc, cho dù y có cư xử dịu dàng với nha hoàn thì cũng chỉ tựa như người ta đối xử tốt với thú cưng trong nhà vậy thôi.

Năm trước, Nguyễn Lương thành thân, nhà mẹ đẻ của nương tử không giàu sang. Với những “mỹ danh” của Nguyễn Lương, dĩ nhiên là các tiểu thư khuê các, gia giáo không dám bước vào cửa, y cũng không định rước về nhà một con sư tử Hà Đông nên đành chấp nhận thành thân với một nữ nhân yếu đuối, nhu nhược, chỉ cần Nguyễn Lương cố gắng dỗ dành, y vẫn có thể thoải mái xuất môn, vui đùa. Nhưng dù sao đi chăng nữa, bây giờ, trong phủ đã có nữ chủ nhân, các nàng lại bắt đầu lao vào cuộc chiến giành trái tim của nam tử kia. Nguyễn Lương không những là một kẻ biết “thương hoa tiếc ngọc” mà còn rất đam mê nữ sắc, chỉ cần chấp nhận lên giường với y, cho dù các nàng muốn bất kì thứ gì, Nguyễn Lương đều không nỡ từ chối, vì vậy, y thường xuyên mệt mỏi đến mức chết đi sống lại.

Thỉnh thoảng, đầu bếp lại làm món gà hầm nhân sâm để Nguyễn Lương tẩm bổ. Nguyễn Lương nhanh chóng uống hết chén canh, sau đó, y xé một cái đùi gà rồi cho vào miệng. Cao Kiên cầm kiếm, định hành lễ với Nguyễn Lương nhưng y đã cất tiếng gọi.

“Tại sao ngươi lại gầy đến mức như vậy?” – Nguyễn Lương tiến đến bên cạnh.

Cao Kiên đang trưởng thành nên hắn cao nhanh hơn béo, bây giờ, thân thể của Cao Kiên gầy gò tựa như một cây trúc.

“Đến đây, đến đây” – Nguyễn Lương bưng nửa con gà, ấn vào tay của Cao Kiên rồi nói: “Cho ngươi đó, mau ăn đi”.

Cao Kiên một tay cầm kiếm, một tay cầm nửa con gà, hắn cố gắng nuốt nước bọt rồi thấp giọng: “Đa tạ”.

“Đa tạ cái gì mà đa tạ, dù sao thì ta cũng không thể ăn hết” – Nguyễn Lương phất tay áo một cái.

Dường như Nguyễn Lương đã phát hiện ra thú vui mới, mỗi ngày, y đều mang thức ăn đến cho Cao Kiên, khi là nửa con cá, lúc lại là con chim bồ câu, có nhiều thì mang đến nhiều, có ít thì mang đến ít, thỉnh thoảng, Nguyễn Lương lại sai người mang đến nhiều thức ăn đến mức có thể chất đầy cả chiếc bàn.

Cao Kiên đang trưởng thành, hắn ăn rất nhiều, đồng thời cũng rất thèm ăn.

Những món ăn này thật ngọt nhưng đôi lúc, nó cũng rất đắng, bây giờ, Cao Kiên cũng không thể nhận ra được rốt cuộc là những món ăn này có mùi vị như thế nào.

Cao Kiên thầm nhủ: Nguyễn Lương là đại thiếu gia, ta lại là khách, ở tạm trong phủ, y là mây trên bầu trời, ta lại là ngọn cỏ trên mặt đất, cho dù Nguyễn Lương có yêu thương ta tựa như người ta yêu thương con chó, con mèo thì yêu thương vẫn là yêu thương, ta tính toán với y để làm gì chứ?

Cao Kiên không muốn tính toán, hắn chỉ biết im lặng, đối xử với Nguyễn Lương thật tốt. Cao Kiên cố gắng luyện tập, bây giờ, võ nghệ của hắn đã rất cao cường. Khi Nguyễn Lương có thời gian rảnh, y sẽ chăm chú, quan sát Cao Kiên luyện kiếm, ngược lại, lúc Cao Kiên rảnh rỗi, Nguyễn Lương lại kéo hắn ra ngoài hiên, chứng kiến y trêu chọc các nha hoàn.

Nguyễn Lương thường xuyên khiến cho nữ nhân cảm thấy vui vẻ bằng cách nói những lời đường mật, thỉnh thoảng, lời nói của y khiến cho gương mặt của Cao Kiên đỏ bừng cả lên, hắn không tài nào hiểu được lý do vì sao Nguyễn Lương lại nói ra được những lời đó, thế nhưng, dường như bọn nữ nhân lại rất thích, mỗi lần nghe được, bọn họ lại bật cười.

Bây giờ, Nguyễn Lương và phu nhân đang dùng bữa, trên bàn ăn là một chiếc đĩa bằng sứ màu xanh chứa một con cá chình hấp tỏi, phu nhân lo lắng rằng món ăn này sẽ khiến nàng bị béo nên không muốn ăn, Nguyễn Lương vừa trêu đùa rằng phu nhân không biết thưởng thức vừa ăn một cách vui vẻ. Tiểu nha hoàn đang đứng bên cạnh không nhẫn nhịn được nên bèn mỉm cười rồi nói: “Thiếu gia, nếu ngài ăn hết con cá này thì tối nay, Cao thiếu gia sẽ không có thức ăn đâu”.

“À” – Nguyễn Lương ngẩng đầu lên rồi bật cười: “Vậy ngươi phải trông chừng ta, khi nào ta ăn được một nửa thì ngươi bảo ta dừng lại”.

Lúc này, dưới mái hiên, Cao Kiên đang tập võ, hắn tựa như một con mèo nhỏ, nhảy lên mái nhà rồi nhẹ nhàng bước vài bước, sau đó, Cao Kiên dừng lại rồi cúi người, nhấc một miếng ngói lên, ngay lập tức, hắn nhìn thấy bộ dạng vô cùng đau khổ của Nguyễn Lương, y hết nhìn con cá chình bằng một ánh mắt tiếc nuối, tựa như không muốn rời xa rồi lại nhìn về phía hai nữ nhân đang che miệng, tươi cười, Nguyễn Lương phất tay áo một cái rồi lên tiếng: “Được rồi, mau bưng đến chỗ của hắn đi, đừng để cho ta nhìn thấy nó nữa”.

Đến lúc Cao Kiên quay về phòng thì chiếc đĩa bằng sứ đã được đặt trên bàn, tuy rằng bây giờ đang là mùa hè, khí hậu vô cùng nóng bức nhưng cho dù bên ngoài đang là mùa đông đi chăng nữa thì con cá này vẫn không hề có vị tanh, đối với Cao Kiên, con cá này ngọt ngào tựa như những giọt mật ong.

Cao Kiên nghĩ rằng: cùng lắm thì y chỉ muốn khiến cho phu nhân cảm thấy vui vẻ.

Đồng thời, Cao Kiên cũng nghĩ rằng: y cố ý để dành lại cho ta.

Hai ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu của Cao Kiên, cuối cùng, hắn nở một nụ cười tươi tắn tựa như bầu trời Giang Nam sau cơn mưa.

Năm đó, Cao Kiên mười sáu, còn Nguyễn Lương vừa tròn hai mươi hai tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.