Vinh Hoa Phú Quý - Kết Tử Thụ

Chương 7: Chương 7




Biên cương rất lạnh, cuối tháng Mười, không khí đã như tiết trời tại Dương Châu vào những ngày cuối năm. Nguyễn Lương ở trong phòng, nằm bên cạnh lò sưởi, vui đùa với Đinh Lan.

Những ngày này, không khí vô cùng yên tĩnh, từ trước đến nay, Cao Kiên chưa từng yêu cầu Nguyễn Lương làm bất cứ việc gì. Nguyễn Lương trưởng thành trong sự giàu sang, từ nhỏ đến lớn, mỗi bát cơm, mỗi bộ y phục của y đều là những thứ tốt nhất, chỉ cần Nguyễn Lương vui vẻ, y cũng sẽ khiến Cao Kiên cảm thấy thoải mái. Cao Kiên đang trải qua những ngày tháng vô cùng tốt đẹp, hắn không những ăn ngon mặc đẹp mà còn được hạ nhân hầu hạ chu đáo, lúc này, Cao Kiên xinh đẹp, trang nhã tựa như một đóa hoa lan.

Nguyễn Lương vừa có tiền vừa có khí chất nên y dễ dàng sai khiến bọn hạ nhân, Đinh Lan vốn là nha hoàn đã từng hầu hạ trong Hầu phủ nên nàng rất biết sắp xếp mọi việc. Thỉnh thoảng, các binh sĩ lại trêu chọc Cao Kiên rằng: xem ra việc mang vị biểu ca này đến đây là một điều rất may mắn.

Mỗi ngày, sau khi quay về, Cao Kiên lại nhìn thấy Nguyễn Lương khoác một chiếc áo lông cáo màu trắng, tươi cười chào đón. Cảnh tượng này khiến Cao Kiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn thầm nhủ chỉ cần có thể sống như vậy cả đời là tốt lắm rồi.

Trong suốt cuộc đời, Nguyễn Lương chỉ học được hai chữ “hưởng thụ”, dù cuộc sống gặp nhiều khó khăn, y vẫn bình tĩnh. Tại biên cương, Nguyễn Lương không có bằng hữu, thỉnh thoảng, y lại lôi Cao Kiên đi uống rượu. Nguyễn Lương mang quả mơ ngâm thành rượu, mua một cái chân nai từ người thợ săn rồi mang đến cho đầu bếp. Lúc này, y chăm chú quan sát cảnh tượng đầu bếp chặt cái chân ra thành từng khúc, lóc lấy thịt rồi tẩm với tiêu, ớt, muối và một ít dầu. Ở giữa sân, bọn họ nhóm một bếp than hồng rồi nhanh chóng nướng tất cả lên.

Tửu lượng của Cao Kiên vốn không cao, vừa uống ba chén, đầu óc của hắn đã bắt đầu choáng váng. Mỗi lần say rượu, Cao Kiên lại vô cùng xinh đẹp, gương mặt ửng hồng, đôi mắt to đen, sáng rực rỡ như sao mai. Có một lần, Cao Kiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn cởi áo khoác, bay ra ngoài cửa sổ rồi bắt đầu múa kiếm dưới khoảng không gian đầy tuyết trắng.

Nguyễn Lương khoác chiếc áo lông cáo, tựa vào cửa sổ, chăm chú quan sát Cao Kiên, bây giờ, mỗi đường kiếm tựa như một chiếc cầu vồng, phá tan sự u ám của đất trời.

Tại phương Bắc, mùa đông kéo dài đến tận nửa năm, Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng chán nản, vì vậy, khi Cao Kiên vừa nhắc đến việc đi săn, y đã vội vàng đồng ý. Nhưng Nguyễn Lương vốn là một công tử nho nhã, y không biết cưỡi ngựa, cũng không thể ngồi trên xe ngựa quá lâu. Cao Kiên đành phải cưỡi chung một con ngựa với Nguyễn Lương, chậm rãi tiến về phía trước, mỗi ngày, cả hai phải đổi ba, bốn con ngựa mới có thể theo kịp những người khác. Tuy vậy, Cao Kiên không hề cảm thấy khó chịu.

Bởi vì Nguyễn Lương là một kẻ rất tuyệt vời.

Tuy chỉ là một cuộc đi săn nhỏ nhưng Nguyễn Lương lại mang theo rất nhiều gia vị, rượu ngon, mỗi đêm, y lại đốt lửa, nướng con mồi vừa săn được. Dưới ánh lửa hồng, mọi người vừa ăn thịt vừa uống rượu. Nguyễn Lương rất tinh thông âm luật, thỉnh thoảng, y lại cất tiếng, xướng lên một khúc nhạc Giang Nam khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Mùa xuân, đêm rất lạnh, Nguyễn Lương lại khá gầy yếu nên không thể nào ngủ ngon giấc, sáng hôm sau, gương mặt của y hốc hác, mọi người trêu đùa rằng Nguyễn công tử quả thật là thiếu gia hào môn, chỉ cần rời khỏi chăn ấm nệm êm thì đã mất ngủ. Nguyễn Lương im lặng, nằm trong lòng của Cao Kiên, phơi nắng đến tận nửa ngày mới có thể lấy lại được tinh thần.

Hôm ấy là một ngày lành, Cao Kiên bách phát bách trúng, săn được mười con dê và ba con hồ ly. Không những vậy, có người còn săn được một con hươu to như con gấu, hạ nhân nhanh chóng trích máu, pha với rượu. Đêm đó, Cao Kiên uống rất nhiều, nhiều đến mức hạ thân nóng bừng.

Nguyễn Lương cưỡi trên cùng một con ngựa với Cao Kiên, thân thể ấm áp của người kia khiến y cảm thấy vô cùng vui vẻ, đêm hôm đó, Nguyễn Lương nhất định không chịu ngủ một mình mà lại chạy sang phòng của Cao Kiên.

Đến nửa đêm, Nguyễn Lương tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng, y nắm chặt vật kia, vui vẻ chơi đùa. Một lát sau, Cao Kiên cũng mở mắt ra, hắn vừa định ngồi dậy thì đã bị Nguyễn Lương kéo lại.

“Ngươi đó, có phải lúc nãy, ngươi uống quá nhiều máu hươu rồi không?” – Gương mặt của Nguyễn Lương tràn ngập ý cười.

Thân thể của Cao Kiên cứng đờ, hắn chăm chú quan sát Nguyễn Lương, dưới ánh lửa len lỏi vào từ bên ngoài, gương mặt của người kia sáng bừng tựa như một viên ngọc.

Nhất thời, Nguyễn Lương nói không nên lời: “Ngươi lại làm càn rồi, việc này, cho dù có nhiều kinh nghiệm cũng không thể giải quyết được đâu, nếu không, chắc chắn tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều khóc đến mức chết đi sống lại rồi”.

Trong lòng Cao Kiên nóng như lửa đốt nhưng hắn chỉ còn biết âm thầm chịu đựng: “Triều đình không cho phép võ quan mang gia quyến đến quân doanh”.

“Trong hậu cung của lão Hoàng đế kia có tận ba ngàn giai nhân nhưng ông ta lại truyền một ý chỉ độc ác như vậy, chẳng lẽ ngươi chỉ biết cung kính tuân mệnh thôi sao?”.

“Không được nói bậy”.

“Rốt cuộc là đã trải qua bao nhiêu ngày, ngươi không gần gũi với nữ nhân rồi?” – Nguyễn Lương tiến đến gần Cao Kiên, bây giờ, trong ánh mắt trong suốt như hoa đào của y tràn ngập sự vui vẻ.

Cao Kiên không biết phải trả lời câu hỏi kia như thế nào.

Một lát sau, dường như Nguyễn Lương đã nhận ra tất cả, hắn chỉ vào Cao Kiên rồi lên tiếng: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi vẫn còn là một xử nam sao?”.

“Câm miệng” – Cao Kiên không thể nào nhẫn nhịn được nữa.

“Ngươi đó…” – Nguyễn Lương nhìn Cao Kiên bằng một ánh mắt mang đầy vẻ thích thú.

Người kia là do Nguyễn Lương đích thân mang về phủ, nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành nên y cũng nên có chút trách nhiệm, bây giờ, việc hắn đã lớn nhưng vẫn ngây thơ như vậy khiến Nguyễn Lương cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

“Chi bằng ta sai người đến Dương Châu mua hai tên gia đinh khôi ngô, tuấn tú tặng cho ngươi, có được không?” – Nguyễn Lương nói, đây gọi là “trên có chính sách, dưới có đối sách”, dù sao thì Hoàng Thượng chỉ cấm chuyện nam nữ chứ không cấm chuyện nam nam, huống chi đây là một bí mật.

“Ta không cần” – Cao Kiên gầm lên.

“Dù sao thì ngươi cũng là một thiếu niên, tại sao lại yếu đuối như nữ nhân vậy?” – Nguyễn Lương nhíu mày, thật là phiền phức mà, y suy đi nghĩ lại một lát rồi lên tiếng: “Đúng rồi, ngươi cảm thấy Đinh Lan có vừa mắt không?”.

Cao Kiên trừng mắt, nhìn Nguyễn Lương.

Nguyễn Lương cảm thấy có chút xấu hổ: “Ngươi đừng chán ghét, tuy rằng tính cách của Đinh Lan khá mạnh mẽ nhưng nàng ấy rất tốt. Ngươi là một xử nam, Đinh Lan lại có kinh nghiệm, nàng nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng”.

“Vậy còn ngươi thì sao?” – Cao Kiên hỏi.

“Ta sẽ mua một nữ nhân khác” – Nguyễn Lương chẳng hề quan tâm đến việc này: “Khi quay về, ta sẽ bàn bạc với Đinh Lan, nếu nàng ấy đồng ý, các ngươi cứ vui vẻ với nhau, ngoài mặt, Đinh Lan vẫn là nha hoàn của ta, triều đình sẽ không truy cứu đâu”.

Cao Kiên trừng mắt, nhìn Nguyễn Lương như thể đang nhìn một con quái vật.

Nguyễn Lương nghĩ rằng Cao Kiên đang sợ hãi, y vội vàng kéo hắn đến bên cạnh, mỉm cười rồi nói: “Ngươi đừng lo lắng, nữ nhân không phải là hổ đâu, không chừng sau khi ngươi lên giường với Đinh Lan rồi, ngươi lại oán trách ta không sớm tặng nàng cho ngươi”.

Cao Kiên im lặng, Nguyễn Lương nghĩ rằng hắn đã chấp nhận, nhất thời, y cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.