Edited by Bà Còm in Wattpad
Không những Chương Hàm chấn động, người khác nhìn thấy tình trạng này của Triệu Vương Thế tử đều sửng sốt. Thái phu nhân là người thứ nhất đỡ tay Vương phu nhân từ trên thềm đá bước nhanh xuống, vội vàng hỏi Tri Vương một tràng: “Đây là có chuyện gì thế, Triệu Vương Thế tử bị thương? Vì sao vừa rồi bên ngoài bẩm báo không đề cập tới? Điện hạ thì sao, có bị va chạm gì không?”
Thái phu nhân hỏi về Triệu Vương Thế tử trước rồi mới hỏi Tri Vương, đương nhiên là bởi vì thương tích của Trần Thiện Chiêu nhìn thấy ngay, còn Tri Vương Trần Dung nhìn qua tuy hoàn hảo, nhưng đâu biết bên trong có bị gì không. Thấy trên mặt Trần Dung có chút mất tự nhiên, chứng tỏ là có vấn đề gì đó khó có thể mở miệng, Thái phu nhân luôn trấn định càng trở nên luống cuống, chụp tay Trần Dung, “Điện hạ, loại trường hợp như vậy còn tới gặp bà lão này làm gì, hẳn nên nhanh chóng hồi cung để Thái y khám cẩn thận xem sao!”
Trần Dung bị Thái phu nhân dồn dập quan tâm lúng túng đến nỗi mặt mày xanh mét, vội vàng rút tay ra, đâu còn bộ dáng thư sinh nho nhã ôn tồn lễ độ thường ngày, mặt mày quẫn bách nói: “Ngoại tổ mẫu, tôn nhi không có chuyện gì. Thiện Chiêu thấy khi đó tôn nhi bị con ngựa kia khiến cho kinh hãi thất thần, cho nên xô tôn nhi bổ nhào sang một bên, kết quả đầu hắn đập vào tảng đá xanh bị thương. Nếu không phải hắn không đi cứu tiểu thư phủ An Quốc Công mà tới cứu tôn nhi, cũng không tới phiên Trần Thiện Thông đi cứu hai vị tiểu thư kia.”
Nói tới đây, Trần Dung nghĩ đến tình cảnh hỗn loạn khi đó, nhất thời lại có chút thất thần. Con ngựa kia giống như nổi điên vọt về phía bọn họ, kết quả hai vị tiểu thư phủ An Quốc Công, còn có Cảnh tiểu thư kinh hô một tiếng liền nhào vào lòng hắn và Trần Thiện Chiêu. Mặc dù hắn từ nhỏ tập võ nhưng căn bản chưa từng phải sử dụng võ công bao giờ, khi đó hoàn toàn sợ ngây người. Nếu không nhờ Trần Thiện Chiêu thuận tay đẩy ra cô nương đang nép vào lòng hắn, sau đó vật hắn xuống lăn một vòng sang một bên, hắn quả thực không biết mình sẽ gặp kết cục gì.
Cho dù lúc này Trần Dung thuật lại có chút mất trật tự, nhưng những người khác vẫn đều nghe minh bạch. Thái phu nhân và Vương phu nhân lập tức chắp tay liên thanh niệm A Di Đà Phật. Cố Trừ và Cố Ngọc cuống quít hỏi thăm, còn Công chúa Gia Hưng thì oán trách vẫy Trần Thiện Chiêu lại gần, không e dè vươn tay sờ cái trán quấn băng gạc của hắn.
“Ngươi cũng thật là, sao mà lỗ mãng hấp tấp như vậy? Cứu người là tốt nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải yêu quý chính bản thân chứ!” Mặc dù chỉ lớn hơn Trần Thiện Chiêu vài tuổi nhưng Công chúa Gia Hưng lại dùng giọng điệu trưởng bối một cách đương nhiên, xụ mặt xuống mắng, “Sao bên ngoài mang tin tiến vào chỉ nói tiểu thư phủ An Quốc Công bị ngựa lồng làm kinh sợ, không có một câu nào đề cập tới hai ngươi đều gặp nạn? Là các ngươi hai vị hậu duệ quý tộc quan trọng, hay bọn họ hai tôn nữ của An Quốc Công quan trọng hơn?”
Công chúa Gia Hưng ngày thường hiếm khi tức giận, lúc này mày cau lại, cực kỳ bực bội. Nhưng Trần Thiện Chiêu lại cứ như không có việc gì, duỗi tay búng búng đầu rồi bị đau nhe răng trợn mắt cười cười: “Thập nhị cô cô đừng nóng giận, thật sự không có việc gì đâu ạ. Cô cô đừng nghe Thập thất thúc khuếch đại, cái gì mà trán đập vào tảng đá xanh ghê vậy? Chỉ là cháu không cẩn thận, lăn người một vòng thôi mà cũng quá hậu đậu, kết quả chẳng những làm trầy cánh tay của Thập thất thúc, còn khiến đầu bị u một cục xanh đen, nhìn có vẻ dọa người quá nên mới vội vàng quấn băng gạc che lại đấy mà. Còn phần khi bẩm báo không đề cập tới... có lẽ vì so sánh với hai đại nam nhân đều nguyên lành hoàn chỉnh, mấy vị tiểu thư bị dọa hôn mê gây chú ý nhiều hơn, lúc đó người vây xem nhốn nháo trong ba tầng ngoài ba tầng, hạ nhân trong phủ chỉ xa xa nhìn thoáng qua rồi hỏi thăm một chút, lẫn lộn đầu đuôi cũng không kỳ quái đâu ạ.”
Trần Thiện Chiêu càng nói kiểu nhẹ nhàng bâng quơ thì Thái phu nhân nghe càng cảm thấy hết hồn hết vía, lập tức bảo Vương phu nhân dìu lại, mặt mày áy náy nhìn cái trán băng kín mít của Trần Thiện Chiêu rồi nói: “Bị thương thành bộ dáng này, Thế tử vẫn nên về trước nghỉ ngơi! Người đâu, mau chuẩn bị cỗ kiệu của ta...”
“Lão tổ tông, hãy để hắn ngồi trên phượng kiệu của con đi ạ!”
Công chúa Gia Hưng thấy Thái phu nhân ngẩn ngơ vội vàng gật đầu ra hiệu, đang muốn lên tiếng phân phó lại thấy Trần Thiện Chiêu móc ra một quyển sách nhăn dúm dó từ trong lòng ngực đưa cho nàng. Công chúa Gia Hưng ngẩn người, ngay sau đó nghe được một câu làm nàng vừa tức giận vừa buồn cười.
“Thập nhị cô cô, đây là hai bổn kinh Phật cô cô bảo cháu sao chép từ kho cổ kim thông tập, đã gộp chung thành một quyển...”
“Ngươi thật là cái đồ ngốc!” Công chúa Gia Hưng rốt cuộc hiểu ra vì sao Trần Thiện Chiêu bị thương còn cố ý đi theo Tri Vương Trần Dung tiến vào, nhịn không được vươn tay muốn gõ đầu hắn, nhưng hôm nay Trần Thiện Chiêu đã sớm không còn giữ chiều cao khiêm tốn khi vừa mới vào kinh, Công chúa vươn tay lại phát hiện không thể nào với tới đỉnh đầu hắn, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm hắn một cái, “Giờ là lúc nào đây, còn nhớ tới mấy thứ này!”
“Cháu cứ đứt quãng lợi dụng lúc nghỉ trưa giữa giờ học để sao chép bao nhiêu ngày mới xong, nếu lỡ bị rách hay rớt chỗ nào thì chẳng phải sẽ uổng phí hết công sức? Hơn nữa, Thập nhị cô cô không phải nói muốn in ra thật nhiều để cầu phúc cho Trân ca nhi hay sao?”
Nhìn Trần Thiện Chiêu bộ dáng thản nhiên tự tại đứng ở nơi đó, cười một cách không tim không phổi giống như kẻ bị thương chẳng phải chính mình, Chương Hàm cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ chua xót nói không nên lời. Bất chợt nàng nhớ tới hôm đó chính mình cũng ở ngay chùa Long Phúc này kề lưỡi dao sắc bén lên cổ, mặc dù Triệu Phá Quân đã gắt gao giấu nhẹm phụ mẫu huynh đệ, nhưng nếu lỡ chuyện này truyền tới tai gia đình thì chắc chắn nàng sẽ chứng kiến cha huynh bạo nộ, mẫu đệ thương tâm. Thời khắc này nghe được lời kia, nàng lại thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Nghe Trần Thiện Chiêu nói ra hai chữ cầu phúc, Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được.
“Thế tử, làm việc luôn phải biết nặng nhẹ nhanh chậm. Chẳng hạn ngài vừa mới bị thương, kinh văn ủy thác cho Tri Vương điện hạ đưa vào thì Công chúa sẽ trách tội ngài hay sao? Có một phen tâm ý này của ngài, Công chúa tất nhiên mười vạn phần cảm nhớ, cho dù hôm nay kinh văn không tới tay cũng sẽ có hôm khác! Phủ Triệu Vương chỉ có một mình ngài ở kinh thành, nếu đã bị thương, cho dù ngài không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải nên suy nghĩ cho Triệu Vương và Triệu Vương Phi không ở bên cạnh, suy nghĩ cho Đông An Quận vương và các đệ đệ muội muội, suy nghĩ cho Tri Vương điện hạ, phải nhanh chóng trở về cho Thái y xem lại vết thương thật kỹ. Nếu không, lỡ như có chuyện gì không hay truyền tới phía Bắc, không nói đến Triệu Vương và Đông An Quận vương đang đánh giặc mà trong lòng lo lắng, nếu Triệu Vương Phi đã biết -- 'nhi xa ngàn dặm lòng mẫu bất an' -- vốn dĩ trong lòng nhớ mong chẳng phải sẽ càng thêm thương tâm?”
Vừa nói xong, Chương Hàm đột nhiên nghe được một giọng tức giận truyền đến: “Hàm nhi, ngươi nói gì vậy, Triệu Vương Thế tử là thân phận gì, huống hồ nơi này còn có Công chúa cùng Thái phu nhân và Nhị phu nhân, làm sao còn có chỗ cho ngươi xen miệng vào?”
Mọi người vốn đang kinh ngạc vì Chương Hàm bất thình lình lên tiếng, đột nhiên lại nghe được lời trách móc này, không khỏi đồng loạt theo tiếng nhìn lại. Thấy Trương Xương Ung và Cố Trân Cố Minh vội vàng chạy tới, Thái phu nhân lập tức nhíu mày, Vương phu nhân nhìn thoáng qua hai nhi tử một cách trách cứ. Vẻ mặt Cố Minh vô cùng bất đắc dĩ, Cố Trấn thì nhàn nhạt nói: “Nhị cô phu, lời này của Hàm muội muội không có gì thất lễ, Nhị cô phu không cần trách cứ muội ấy.”
Chương Hàm chỉ liếc Trương Xương Ung một cái, không chờ lão ta nói gì nữa, nàng liền chuyển tia nhìn về phía Trần Thiện Chiêu. Thấy Trần Thiện Chiêu dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn mình, nàng không khỏi tức giận quay đầu đi không thèm để ý tới chàng ta, [Trương Xương Ung gây rối còn chưa tính, hay là Thế tử cũng cảm thấy lời này không đúng?]
“Không sai không sai, lời Hàm muội muội vừa mới nói ra đúng y với những gì ta định giáo huấn tên ngốc này đấy!” Công chúa Gia Hưng thấy Phò mã lên tiếng giải vây bèn lập tức cười, lại nhón thân vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc trên trán Trần Thiện Chiêu, “Ngươi cái đồ ngốc này nghe có hiểu chưa? Nếu Tam tẩu mà biết thì đau lòng biết bao nhiêu? Mau quay về cho ta, kinh văn ta nhận lấy!”
“Vâng, đa tạ Thập nhị cô cô.” Trần Thiện Chiêu cúi người, sau đó lại tươi cười thân thiết cũng cúi người về phía Chương Hàm, “Chương cô nương, đa tạ nhắc nhở. 'Nhi xa ngàn dặm lòng mẫu bất an', trong khoảng thời gian ngắn ta đã quên mất điều này!”
Chương Hàm không dự đoán được Trần Thiện Chiêu đột nhiên bày ra chiêu này, tránh không kịp được thi lễ, chờ đến khi phục hồi tinh thần thì Trần Thiện Chiêu đã quay về phía Trần Dung cùng Thái phu nhân và Vương phu nhân cáo từ, nàng chỉ còn thấy ánh mắt âm lãnh của Trương Xương Ung. Nhưng khi Trần Thiện Chiêu được Công chúa Gia Hưng đích thân đưa tiễn, mới đi ra ngoài chưa đầy hai bước đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì bèn xoay đầu.
“Thập nhị cô cô, bên trong kinh Phật còn kẹp thư nhà của phụ thân Chương cô nương từ Liêu Đông gởi về. Là Tam đệ dùng dịch truyền riêng kèm với thư của hắn đưa đến phủ Triệu Vương.”
Nói xong lời này, hắn chắp tay sau lưng, thấy Chương Hàm bị bất thình lình mặt mày kinh ngạc, hắn cười tủm tỉm xoay người đi nhanh ra ngoài. Mặc dù trên trán đang đau buốt nhưng thu hoạch hôm nay đủ để triệt tiêu điểm da thịt chịu khổ này -- -- hoặc có thể nói, hồi báo hôm nay thật sự lớn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng! Công chúa Gia Hưng thì không cần phải nói, vị Thập nhị cô cô này xưa nay đối xử với hắn không tệ, mà Chương Hàm... vậy mà có thể nói ra những lời như vậy với hắn, xem ra thật sự phẫn nộ hắn không yêu quý bản thân! Nếu để nàng lại biết chính mình cho dù bị thương cũng không quên truyền tin cho nàng, có thể càng thêm áy náy?
Cảm giác có người thiệt tình quan tâm an nguy của mình thật đúng là không tệ!
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu vừa đi, Long Bình Hầu phu nhân biết hai mẫu nữ vẫn cứ lân la tại đây trong thời điểm mấu chốt này thực không thích hợp, đang muốn mở miệng cáo từ lại thấy Tri Vương Trần Dung dưới sự yêu cầu gắt gao của Thái phu nhân không thể chối từ xăn lên tay áo, đúng lúc lộ ra cánh tay bị trầy da. Thái phu nhân nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, Cố Trừ đứng bên cạnh mở miệng: “Vì sao ngay cả thuốc chữa thương cũng chưa bôi? Người đâu, mau đi lấy hòm thuốc dự bị của ta ra đây!” Đúng lúc này, Trương Như lại ấp úng nói: “Cánh tay Tri Vương điện hạ đã bị rách da, hiện giờ chỉ nên dùng rượu mạnh tạm thời rửa sạch, không thể tùy tiện bôi thuốc, miễn cho miệng vết thương bị nứt sâu hơn.”
Thấy Tri Vương Trần Dung kinh ngạc nhìn lại đây, Trương Như cuống quít lui ra phía sau vài bước cúi thấp đầu xuống, giọng nói so với tiếng muỗi vo ve còn nhỏ hơn: “Tiểu nữ chỉ là trước nay chân tay lóng ngóng thường bị té ngã rách đầu gối, mẫu thân mời đại phu đến băng bó đã dặn dò qua, mỗi người thể chất bất đồng, không thể tùy ý rịt thuốc.”
“Xác thật là đạo lý này.” Trần Dung rất có hứng thú xem lại Trương Như vài lần, phát hiện vị cô nương này và Long Bình Hầu phu nhân đều chưa thấy qua, cũng không suy nghĩ nhiều chỉ nói với Thái phu nhân, “Ngoại tổ mẫu, thật sự không có việc gì, nếu không tôn nhi đã trực tiếp hồi cung, sẽ không đến đây gặp ngài. Hôm nay vốn là êm đẹp làm pháp sự cho Nhị di mẫu, ai ngờ bị nháo đến mức gà chó không yên, đều là tôn nhi sơ suất có lỗi.” . Truyện Mỹ Thực
Nói tới đây, trên mặt Tri Vương lộ ra khói mù thật sâu: “Ngài yên tâm, việc này nhất định sẽ có người phải giải thích!”