Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 118: Chương 118: Chống lưng




Edited by Bà Còm in Wattpad

Trương Kỳ xuất thân thứ nữ, thân mẫu lại sớm qua đời, thân phụ không để ý, đích mẫu không yêu, nên đã sớm quen với cuộc sống cơm canh đạm bạc. Thế nhưng khi thấy Trương Như là một Đại tiểu thư chân chính của phủ Long Bình Hầu, vậy mà khuê các thì nhỏ hẹp chật chội, gia cụ bài trí đều đã cũ kỹ từ nhiều năm trước, hôm nay gặp khách thậm chí không có vài món trang sức, Trương Kỳ vẫn nhịn không được cảm thấy ngơ ngẩn.

Thật sự trên đời có quá nhiều phụ thân nhẫn tâm!

Sau một phen nhàn thoại, thấy đã sắp tới giờ cơm trưa, Trương Như liền xăn tay áo đứng lên cười nói: “Thời điểm không còn sớm, các muội chờ ở đây, ta xuống bếp làm vài món ngon đãi các muội!”

Trương Kỳ vốn đang cắn môi nghĩ đến hoàn cảnh của Trương Như là một đích nữ mà coi bộ không khác gì mình, nghe vậy tức khắc cau mày tức giận: “Ủa, chẳng lẽ ngay cả trong nhà mà tỷ tỷ không sai sử được phòng bếp hay sao?”

“Hiện giờ ta muốn sai bọn họ thì đương nhiên bọn họ không dám không nghe, nhưng ta không kiên nhẫn đi nhìn mấy bộ mặt 'trước ngạo mạn sau cung kính' kia! Trong viện của ta có một phòng bếp nhỏ, là năm đó nương đã lấy tiền riêng của mình để xây, cũng không có đầu bếp nào khác, do ta và nương đích thân nấu nướng, cùng lắm là có Tử Tình trợ thủ. Hiện giờ phái tới mấy tiểu nha đầu ta cũng lười sai sử bọn họ, còn không bằng để tự mình làm.” Trương Như giải thích xong liền mỉm cười cầm tay Trương Kỳ nói, “Cảm ơn muội muội bất bình thay ta, không có việc gì đâu, ta đều quen rồi.”

Có lẽ là ngay trong viện của mình nên Trương Như có vẻ bình đạm trấn định hơn nhiều so với trước đó ở chùa Long Phúc. Chương Hàm cũng đứng lên xăn tay áo cười nói: “Một khi đã như thế, hôm nay muội đã sai sử nha hoàn của tỷ dẫn nha hoàn của muội ra ngoài, thôi thì hãy để muội làm trợ thủ cho tỷ. Tỷ đừng xem thường muội nhe, từ nhỏ muội đã theo nương xuống bếp. Ngay cả những năm ở Quy Đức phủ nha muội cũng thường xuyên vào phòng bếp hầm nấu vài món ăn cũng được khen không dứt miệng đấy. Muội sẽ giúp được nhiều, không gây trở ngại cho tỷ đâu!”

“Vậy... muội chỉ đành đứng một bên quan sát rồi học theo!”

Bất luận là ở Quy Đức phủ nha hay ở kinh thành Trương Kỳ đều không có cơ hội tiếp xúc với phòng bếp, không muốn ngồi một mình trong phòng bèn lập tức đề nghị. Trương Như không ngờ hôm nay mời đến hai người bạn mà mình chân chính nguyện ý kết thành tri kỷ, khi mình muốn xuống bếp thì hăng hái tham gia ngay, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp hòa hợp. Trầm mặc một lát, Trương Như gật đầu thẹn thùng cười: “Vậy tốt qua, các muội không chê chỗ đó mùi khói dầu nồng thì hãy đến làm chung!”

Mặc dù phòng bếp này không to bằng những phòng bếp lớn nhưng thứ gì cần thiết đều có đủ, gian phòng nho nhỏ được sắp xếp rất ngăn nắp và được lau chùi rất sạch sẽ. Trương Như thuần thục cầm khăn bao đầu rồi mang tạp dề. Thấy Chương Hàm cũng thành thạo chuẩn bị đâu ra đấy, Trương Như liền biết đây là một vị thật sự giỏi nấu nướng, tức khắc sinh ra cảm giác thân thiết càng sâu, bèn cười lấy hai củ cải từ giỏ trúc đưa cho Chương Hàm. Kế tiếp Trương Như đi sang bên cạnh lấy mấy quả trứng gà đánh đều lên, dùng nắp đậy chén sứ đựng đầy trứng đã đánh xong, sau đó từ bàn gỗ bên kia cầm lấy rau cần, măng và nấm hương đã dậy sớm rửa sạch sẽ, bắt đầu bận rộn thái thái băm băm. Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Kỳ chỉ thấy hai con dao phay bay lên bay xuống rất nhịp nhàng, ngay cả thanh âm cũng rất đều đặn.

Chương Hàm cắt xong hai củ cải liền giúp Trương Như những việc khác. Nàng cẩn thận dùng vụn bào nhóm lửa rồi cho thêm củi, chờ đến khi đặt chảo dầu lên thì nàng lại bị Trương Như nhất quyết gạt sang một bên. Trương Kỳ tiếc nuối nói: “Nếu muội cũng có khả năng như vậy thì tốt rồi.”

“Cái gì mà có khả năng đây chứ? Năm xưa ta cũng đâu biết cách làm, lần đầu xuống bếp thiếu chút nữa đốt luôn phòng bếp.” Trương Như cũng không quay đầu lại, vừa vung sạn vừa nói, “Tuy nhiên, đợi đến khi cô cô trong cung lại đây, có lẽ ta sẽ không được nấu nướng nữa. Lúc ấy ta mới hâm mộ các muội đấy, phần lễ nghi của ta chỉ sợ không cách nào lên được mặt bàn, còn không biết sẽ bị người khác chê cười ra sao.”

“Đâu thể nói quá như vậy, ý chỉ đã ban xuống, người khác có nói ra nói vào gì nữa cũng uổng công mà thôi.”

Chương Hàm vừa mới khuyên một câu, bên ngoài liền truyền vào tiếng Phương Thảo: “Đại tiểu thư, Hàm cô nương, Vãn Thu và Tử Tình tỷ tỷ đã trở lại.”

Chương Hàm nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp ra ngoài thì Tử Tình và Vãn Thu đã một trước một sau chạy vào phòng bếp. Tử Tình thậm chí còn không kịp điều hòa hơi thở lập tức báo: “Đại tiểu thư, trên đường chúng nô tỳ trở về đã gặp Tri Vương điện hạ và Triệu Vương Thế tử. Lúc này Triệu Vương Thế tử đang ở tiền viện nói chuyện với Thế tử gia!”

Nghe vậy, Trương Như đang thật cẩn thận tráng trứng thành miếng thật mỏng tức khắc sửng sốt, bàn tay lệch qua một bên, tay phải vừa múc một muỗng trứng tất cả đổ ập vào chảo. Trương Như cuống quít cứu vãn thì thấy trong chảo chỉ còn lại một khối trứng không ra hình thù gì. Tâm thần bất yên, cô nàng chỉ có thể lau tay rồi xoay người nhìn Chương Hàm đang hỏi Vãn Thu: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Đều do nô tỳ không tốt, nửa đường bị Tri Vương điện hạ nhận ra. Sau khi hỏi vài câu, biết được Long Bình Hầu Đại tiểu thư mời Đại tiểu thư và Hàm cô nương tới làm khách, Triệu Vương Thế tử đột nhiên đưa ra chủ ý muốn tới phủ đi dạo rồi gặp mặt Long Bình Hầu thế tử một chút. Tri Vương điện hạ chấn động muốn ngăn cản, nhưng Triệu Vương Thế tử nói...” Vãn Thu do dự một lát rồi hạ giọng thì thầm, “Triệu Vương Thế tử nói, Long Bình Hầu Đại tiểu thư ở nhà sống quá uất ức, muốn thay thế Tri Vương điện hạ tới chống lưng cho thẩm thẩm tương lai.”

Ông tướng này... rốt cuộc lại muốn giở trò gì nữa đây?!

Chương Hàm cảm thấy khó có thể tin, thất thần một lát rồi nhìn về phía Trương Như, thấy cô nàng đang nhẹ nhàng cắn môi vẻ mặt ngơ ngẩn. Còn Trương Kỳ lúc ban đầu kinh ngạc rồi lập tức vui vẻ ra mặt: “Triệu Vương Thế tử thật đúng là người nhiệt tâm, nhớ trước đây...”

Cô nàng chưa nói hết câu liền vội vàng nuốt xuống lời trong miệng. Mặc kệ là Triệu Vương Thế tử ở chùa Long Phúc đã cứu Chương Hàm, hay là ở phủ Lục An Hầu giáp mặt chống chọi Đằng Xuân, sau đó còn bảo hộ cho Lục An hầu Thái phu nhân và ấu tử, đây đều là những sự kiện không thể lôi ra nói. Tuy nhiên, cho dù không thể nói ra nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự khâm phục tôn kính của Trương Kỳ đối với vị Thế tử này, cuối cùng chỉ có thể cảm khái một câu: “Không biết là ai được phúc khí này!”

Ai có phúc khí gả cho tên Hoàng tôn làm bộ làm tịch nhất hạng kia sao?

Chương Hàm nghe vậy chán nản, thầm nghĩ Trần Thiện Chiêu đúng là người tốt không sai, nhưng một người tốt... gian xảo như vậy, nữ tử tầm thường mà gặp phải thì thật là “tiêu hóa” không nổi. Nàng tiến lên trấn an Trương Như vài câu, thấy cô nàng rốt cuộc đã ổn định tâm trạng tiếp tục nấu ăn, Chương Hàm ra hiệu cho Vãn Thu kêu ra bên ngoài. Trong sân vắng hoe không còn bóng dáng mấy tiểu nha đầu lén lút, tám chín phần mười đã chạy đi xem mặt mũi vị Hoàng tôn Triệu Vương Thế tử cao quý, Chương Hàm tức khắc cảm thấy may mắn càng tiện hỏi chuyện Vãn Thu hơn.

“Hôm nay sau khi ngươi ra ngoài xảy ra chuyện gì, từ đầu chí cuối thuật lại một lần cho ta nghe.”

Vãn Thu bèn kể lại chi tiết chuyện gặp Vạn Phúc, cùng với trên đường ngẫu nhiên gặp được Tri Vương Trần Dung và Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu như thế nào, Chương Hàm không khỏi cảm khái thật sự quá mức trùng hợp. Mặc dù cho tới nay biểu hiện của Trần Thiện Chiêu đích xác là một người tốt nhiệt tâm, nhưng nàng nghĩ cách nào cũng khó có thể cho rằng ông tướng này chỉ đơn thuần đến phủ Long Bình Hầu chống lưng cho Thập thất thẩm tương lai, vì thế cứ đứng ngây tại chỗ lâm vào trầm tư. Mãi đến khi nghe Vãn Thu bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nàng mới hồi thần.

“Hàm cô nương, Long Bình Hầu Đại tiểu thư nói đồ ăn đều đã nấu xong.”

Chương Hàm giật mình nhận ra mình đã ngốc ở ngoài lâu đến như vậy, có chút thẹn đỏ mặt. Chờ đến khi đồ ăn đều bưng vào phòng, Trương Kỳ tất nhiên là không ngừng trêu ghẹo Trương Như hiền huệ có khả năng, chọc cho người ta ngượng ngùng đỏ cả mặt. Tuy Chương Hàm biết vài món ăn này đều bỏ ra rất nhiều tâm tư, nhưng trước mắt tinh thần của nàng cũng không thể tập trung thưởng thức, cho vào miệng mặc dù cũng tán dương không dứt, nhưng bộ dáng thất thần trong chốc lát đã bị Trương Như và Trương Kỳ phát hiện. Trương Kỳ vội hỏi han vài câu, cũng may Chương Hàm phản ứng mau, lập tức tách khỏi đề tài.

Không cần các nàng cố tình hỏi thăm, Tử Tình lòng tràn đầy hưng phấn kích động liên tiếp qua lại tìm hiểu tin tức. Nào là Triệu Vương Thế tử nhất định kéo Long Bình Hầu thế tử thảo luận Kinh Thi, nào là Triệu Vương Thế tử dứt khoát muốn lưu lại dùng cơm, nào là Triệu Vương Thế tử ở thư phòng đã giám định bức tranh chữ lúc xưa lão Hầu gia ra giá cao để mua là đồ dỏm... Nói tóm lại, Trần Thiện Chiêu giống như muốn lưu lại Trương gia không chịu rời đi; cho dù không biết còn nói chuyện cụ thể gì khác với Long Bình Hầu thế tử hay không, nhưng đám người bên này nghe xong vẫn không khỏi tấm tắc bảo chuyện lạ.

Truyện do bà còm ở w,@t.t.p.A,d biên tập

Cơm trưa xong, Trương Như lại giữ Chương Hàm và Trương Kỳ tán chuyện một hồi lâu. Thấy canh giờ không còn sớm, Trương Kỳ uể oải không vui đưa ra lời cáo từ. Biết kế tiếp Trương Như phải học lễ nghi và chuẩn bị xuất giá, Trương Kỳ hiểu rõ nếu muốn hẹn gặp nhau lần nữa chỉ sợ đã khó càng thêm khó, cứ nắm tay Trương Như lưu luyến không nỡ chia tay. Chương Hàm mỉm cười: “Tất cả những trắc trở lúc xưa đã qua, sau này cuộc sống của tỷ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

“Vậy ta trông chờ vào cát ngôn của hai vị muội muội!”

“Chỉ là, sinh nhật vào mùng bốn tháng năm của tỷ sợ chúng muội không thể gặp mặt chúc mừng!”

Một bên lưu luyến đưa tiễn, một bên dùng dằng không muốn rời đi, trong lòng Chương Hàm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, dọc đường bước chân cũng thả cực chậm. Khi tới nhị môn, xe ngựa Cố gia còn chưa tới thì vừa lúc gặp Long Bình Hầu thế tử đang đưa tiễn Trần Thiện Chiêu. Vừa đối mặt, ánh mắt Chương Hàm chỉ lướt qua Long Bình Hầu thế tử cao gầy kia một cái rồi lập tức nhìn về phía Trần Thiện Chiêu.

Trong một chớp mắt kia, dường như là ảo giác, Chương Hàm mơ hồ cảm thấy người ngồi trên lưng ngựa nháy mắt với mình vài cái. Còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, Trần Thiện Chiêu lập tức giục ngựa lại gần.

“Tham kiến Triệu Vương Thế tử.”

Chương Hàm vội vàng cùng Trương Như và Trương Kỳ hành lễ, khi đứng dậy thì thấy Trần Thiện Chiêu gật đầu xong liền tươi cười thân thiết với Long Bình Hầu thế tử đang cuống quít đuổi đến, khen ngợi phủ Long Bình Hầu trị gia nghiêm cẩn, vân vân... khiến Chương Hàm nhịn không được mắng thầm bản lĩnh nói chuyện ma quỷ của ông tướng kia. Thấy Trần Thiện Chiêu chỉ qua loa chào hỏi Trương Như xong giục ngựa muốn đi, nàng không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ ông tướng này cố ý giục ngựa lại gần đây, chẳng lẽ chỉ để chào hỏi sơ qua như vậy thôi sao? Nàng đang thắc mắc thì ngay sau đó lại trơ mắt nhìn chàng ta ghìm ngựa xoay người lại.

“À phải rồi, Chương cô nương làm những quân bào và hộ tâm giáp kia ta đều đã sai người dùng khoái mã đưa tới Bảo Định phủ, đến lúc đó sẽ chuyển ra tiền tuyến. Các ma ma lo việc kim chỉ trong phủ đều khen ngợi đường may tinh mịn của cô nương, lần sau nếu còn có việc như vậy, không thiếu được nhờ cô nương góp công.”

Thật khi dễ coi ta là thợ may vá?

Chương Hàm thật hết ý kiến, lập tức cười trầm ngâm nói: “Ngài quá khen, khả năng kim chỉ của dân nữ thật không lên được mặt bàn, chỉ vì gặp lúc bắt buộc nên phải cố gắng mà thôi.”

“Chương cô nương đâu cần khiêm tốn?” Khóe miệng Trần Thiện Chiêu cong lên, cười tủm tỉm nói, “Tương lai ngày đại quân khải hoàn, công lao may vá thành thạo của cô nương không thua công đầu của đại tướng quân nơi sa trường chém giết địch quân đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.