Edited by Bà Còm in Wattpad
Mặc dù phố Kỳ Vọng và phố Đại Trung nối nhau, nhưng phố Kỳ Vọng là nơi tập trung những người bán hàng rong với đủ loại hàng rẻ tiền từ trái cây đến kim chỉ linh tinh cho bình dân bá tánh đến mua sắm; trong khi đó phố Đại Trung toàn những tiệm tơ lụa đồ cổ tranh sách vàng bạc chỉ dành cho phú thương quý nhân. Giữa hai con phố có một ngõ nhỏ chính là đường ranh giới rõ ràng phân ra hai nơi, đại đa số sẽ không “vượt qua Lôi Trì” một bước. Đương nhiên luôn có vài người thích đến nơi bình dân bá tánh tụ tập để nếm thử của lạ, tỷ như trong các 'tiểu gia bích ngọc' ngẫu nhiên cũng có cô nương nhan sắc xuất chúng, chắc chắn sẽ thu hút vài kẻ dê xồm.
Cho nên, Chương Hàm gặp một màn này đối với những người trên phố Kỳ Vọng có thể nói là nhìn mãi quen mắt. Đặc biệt thấy gã cầm đầu là một tên công tử quần là áo lượt, vài người chung quanh ngoại trừ tránh xa một chút, hơn phân nửa là nên làm gì thì làm cái đó. Người bán hàng rong mới vừa rồi còn cười vui vẻ chào hàng cho Chương Hàm, lúc này đã cúi đầu xuống thật thấp, sợ đem tới phiền toái cho chính mình.
Trong tưởng tượng của mọi người, trường hợp này thường nổi lên tiếng kêu cứu kinh hô sợ hãi linh tinh gì đó thì lại không hề nghe được liền kết thúc. Thậm chí tên công tử quần là áo lượt kia còn chưa có cơ hội nói ra lời đùa bỡn bỗng nhiên bốn phía xuất hiện mấy người cao to lực lưỡng, tên công tử kia hoảng sợ đang muốn đặt câu hỏi thì cổ tay đã bị người gắt gao nắm lấy, sau đó sát bên tai truyền đến một thanh âm lạnh lùng: “Vị công tử này, chủ nhân nhà ta có mấy câu muốn nói với ngươi!”
Chờ đến khi hai phụ tử Chương Phong và Chương Thịnh vội vàng chạy tới nơi, nhìn đến một màn chính là Cố Tuyền không màng phân trần mạnh mẽ lôi người đi, còn đám tùy tùng của tên công tử kia hô to gọi nhỏ đuổi theo phía sau ồn ào không ngừng. Chương Thịnh sững sờ vội xem xét Chương Hàm, thấy khóe miệng muội muội lộ ra một tia mỉm cười khiến đầu óc hắn càng mờ mịt. Còn Chương Sưởng thì cao hứng phấn chấn giựt giựt tay áo tỷ tỷ: “Tỷ, đại thúc kia là ai thế, ông ấy thật là lợi hại!”
“Đại thúc“...
Chương Hàm nhìn theo bóng dáng Cố Tuyền nhịn không được bật cười, xoa đầu Chương Sưởng nói: “Sưởng nhi không cần sợ. Đó là người một đường đi theo bảo hộ chúng ta!”
Lưu thị rốt cuộc mới hoàn hồn sau màn đột biến, thấy trượng phu đã đứng bên cạnh liền nhẹ giọng hỏi: “Cha đám trẻ à, vừa rồi là...”
“Kinh thành cho dù dưới chân Thiên tử cũng không tránh được có vài kẻ hoành hành ngang ngược ức hiếp người lương thiện.”
Thẳng đến lúc này, Chương Phong mới loáng thoáng minh bạch tâm ý của Chương Hàm. Mặc dù ông đã thăng quan nhưng cũng chỉ là một chức Phó Thiên hộ quèn, ở kinh thành nơi mà quyền quý nhan nhản thì chức quan của ông thật như con chó giữ nhà. Miễn bàn đến uy phong gì, chỉ muốn bảo hộ người trong nhà cũng không phải dễ dàng như vậy. Cứ xem bộ dáng không lo của Chương Hàm đã nói lên nữ nhi sớm đoán được Cố gia sẽ phái người đi theo bọn họ!
Một màn khôi hài chưa phát sinh liền hoàn toàn kết thúc nhanh chóng khiến người bán hàng rong và bá tánh trên phố Kỳ Vọng đều cảm thấy rất lạ. Nếu chuyện lúc nãy phát sinh theo kiểu một vị quý công tử anh hùng cứu mỹ nhân thì có lẽ bọn họ còn sẽ cảm thấy đang xem một màn kịch náo nhiệt, nhưng sự kiện lần này lại diễn ra không giống như trong tưởng tượng của mọi người. Nếu không phải Chương Thịnh và Chương Phong hai hán tử cao lớn cường tráng chặn lại tầm mắt, sợ là có không ít ánh nhìn tìm tòi nghiên cứu sẽ dừng trên người Chương Hàm. Vì thế, Chương Hàm thấy ngoại trừ Chương Sưởng, còn lại cha nương và Đại ca đều hết cả hứng thú tiếp tục dạo phố, nàng bèn cười nói: “Canh giờ cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi!”
Trong một ngõ nhỏ gần đó, đối mặt với gã công tử quần là áo lượt vừa bị hù dọa vài câu liền khai thật hết thảy sự tình, Cố Tuyền cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Biết được đây chỉ là con cháu của một nhà quan lại bé nhỏ không đáng kể, vừa thấy Chương Hàm mỹ mạo liền động tham niệm, Cố Tuyền chỉ cần đưa ra tên tuổi phủ Võ Ninh Hầu rồi vừa đe dọa vừa răn dạy, lập tức khiến hắn im như ve sầu mùa đông. Chờ đến khi đuổi đi một đám người gây rối, Cố Tuyền mang theo hai gia phó ra khỏi ngõ nhỏ, lại phát hiện trên phố Kỳ Vọng đã không còn bóng dáng Chương gia và người nhà, lập tức hỏi một gia phó lưu lại trên đường canh chừng: “Người đâu?”
“Tuyền gia, hình như là bị mất hứng nên cả nhà quay về rồi.”
Nghe câu trả lời như thế, Cố Tuyền cảm thấy giống như một khối đá lớn luôn đè nặng trong lòng rốt cuộc đã hoàn toàn rơi xuống. Thái phu nhân phân phó hắn đi theo vì vốn tưởng rằng người một nhà Chương gia sẽ đi phủ Triệu Vương hoặc là sẽ đi đến chỗ nào đó quan trọng, ai ngờ họ chỉ đi dạo phố. Nhưng chính một buổi dạo phố ngắn ngủi như vậy mà suýt nữa cũng xảy ra sự tình. Vị Chương cô nương kia rốt cuộc có biết hay không, dung mạo phẩm cách như vậy mà đặt ở dân gian, đâu thể nào dễ dàng ra cửa?
“Tuyền gia, chúng thuộc hạ có cần đi theo hay không?”
Nghe một gia phó đến bên cạnh xin chỉ thị, Cố Tuyền mới phục hồi tinh thần tức giận nói: “Các ngươi theo đi chứ, mau đuổi kịp, đừng để bọn họ xảy ra chuyện gì! Ta về phủ trước!”
Edited by Bà Còm in Wattpad
Mặc dù Chương Hàm cảm thấy dường như không đi dạo bao lâu, nhưng khi trở lại ngôi nhà nhỏ trên phố Xa Nhi thì cũng đã qua chính Ngọ. Phương Thảo và Bích Nhân bị bắt ở nhà chờ mà lòng nóng như lửa đốt, vừa thấy nàng liền chạy ra đón chào. Bích Nhân tính tình nhút nhát lo tới mức đôi mắt ửng đỏ, liên thanh nói: “Cô nương, ngài khiến chúng nô tỳ lo lắng muốn chết! Trước kia ngài ra cửa, mỗi lần luôn có chúng nô tỳ đi theo, ngài xem ngài ăn mặc kìa!”
“Y phục này của ta có vấn đề gì à? Đây vốn là đồ ta nên mặc!” Chương Hàm hơi mỉm cười, nghĩ hành động của mình hôm nay tám chín phần mười sẽ bị Cố Tuyền bẩm báo lại cho Thái phu nhân và Cố Trường Phong từ đầu chí cuối. Nàng không để bụng vuốt ve trâm hoa tầm thường kia, mỉm cười nói với hai nha hoàn: “Cũng giống như ta, các ngươi đâu phải sinh ra là để làm người hầu. Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ mang theo các ngươi rời khỏi Cố gia, tìm cho cho các ngươi một lang quân như ý.”
Phương Thảo ngượng đến mức trên mặt đỏ bừng, lôi kéo Bích Nhân muốn cô nàng cũng nói vài câu, lại thấy Bích Nhân lúng ta lúng túng không thốt nên lời, Phương Thảo tức khắc ngây ngẩn cả người. Chờ đến khi Chương Hàm cười vỗ vỗ tay hai người rồi dẫn Chương Sưởng vào nhà, Phương Thảo nhịn không được kéo Bích Nhân sang một bên, vẻ mặt nghiêm khắc hỏi: “Bích Nhân, ngươi đây là có chuyện gì thế, hóa ra là ngươi muốn gả đi?”
“Không... mới không phải!” Bích Nhân vội vàng lắc đầu như trống bỏi, hâm mộ nhìn thoáng qua Chương gia hoà thuận vui vẻ đứng cùng nhau bên kia, thấp giọng nói: “Phương Thảo, bên trong Hầu phủ quy củ nhiều như vậy, ngươi không sợ à? Ngay cả Tống mụ mụ oai phong không ai bì nổi, thế mà muốn xử trí liền xử trí ngay, nếu lỡ chúng ta phạm sai lầm... không, nếu lỡ có người CỐ Ý khiến chúng ta phạm sai lầm, khi đó phải làm thế nào? Xem bộ dáng cô nương thì chắc hẳn không muốn vẫn luôn ở tại Hầu phủ, lang quân như ý gì đó ta không hề có lòng tham, nhưng ta thật sự ước mong rời khỏi Cố gia!”
Phương Thảo lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra, cũng đồng ý gật đầu thật mạnh: “Ngươi nói không sai, Hầu phủ xác thật không phải địa phương tốt gì cho cam! Nói tóm lại, cô nương đi đến chỗ nào thì chúng ta liền theo tới đó!”
Người một nhà ra ngoài một chuyến như vậy, vốn dĩ Lưu thị sáng sớm đã mua không ít đồ ăn trở về, nhưng lúc này cơm trưa đã không còn nấu kịp. Đang không biết tính sao thì nghe Chương Hàm đề nghị nấu mì, hai mẫu nhi bèn xuống phòng bếp làm mì sợi. Phương Thảo và Bích Nhân khổ sở khuyên bảo để đó cho bọn họ làm, cuối cùng không khuyên được Chương Hàm lùi bước, đành phải đi theo vào làm trợ thủ. Nhìn ngón tay mảnh mai của Chương Hàm dính đầy bột mì, rất là thuần thục nhồi bột cán bột, sau đó lại cầm dao cắt thành sợi mì rất đều, hai nha hoàn lúc ban đầu đều cảm thấy thực không thể ngờ được, nhưng nhìn nhìn một hồi, hai người lại đột nhiên trao đổi một ánh mắt -- hèn chi Chương Hàm chưa bao giờ giống những tiểu thư khuê các khác thích sơn móng tay, cũng không để móng tay dài!
Chương Hàm đang mở nắp nồi chuẩn bị luộc mì, một bóng người đột nhiên chui vào phòng bếp khiến Chương Hàm bị dọa giật nảy mình, suýt nữa cầm mì sợi ném thẳng vào mặt hắn. Phát hiện là đại ca Chương Thịnh, nàng nhịn không được oán trách: “Đại ca chui vào đây làm gì? Nếu đói bụng thì trong phòng luôn có điểm tâm, hãy ráng chờ một chút, đừng gấp gáp như vậy!”
“Không phải, ta chỉ tới để báo một tiếng, thằng nhóc Triệu Phá Quân đã về rồi!” Thấy bộ dáng Chương Hàm kiểu như đâu có gì đáng ngạc nhiên, Chương Thịnh nhịn không được lại thở dài nói tiếp: “Vấn đề là thằng khỉ này không về một mình, không biết sao hắn lại bắt cóc Triệu Vương Thế tử và Đông An Quận vương cùng tới đây! Hai vị quý nhân kia hiện giờ đều chưa ăn trưa, kết quả ta buộc miệng nói muội đang nấu mì, bọn họ đều muốn ăn bèn nhờ muội nấu thêm một ít!”
Chung Hàm sững sờ mười ngón tay cứng đơ. Chẳng những là nàng, Lưu thị cũng vậy, Phương Thảo và Bích Nhân cũng thế, tất cả đều đứng ngốc tại chỗ. Một hồi lâu, Chương Hàm mới nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái đồ quỷ Triệu đại ca này, không biết suy nghĩ cái gì nữa!”
Nhưng mà, người đang bị Chương Hàm oán giận bản thân cũng thực sự bất đắc dĩ. Mặc dù hiện giờ phụ tử Chương gia đều cùng hắn thuộc đội hộ vệ của Triệu Vương, nhưng dù sao hắn cũng do Triệu Vương chỉ tên để theo bảo vệ Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, phụ tử Chương gia là trường hợp đặc biệt nên hôm nay xin nghỉ ở nhà, Triệu Phá Quân thì nửa bước không dám rời Đông An Quận vương. Cả một buổi sáng theo hộ vệ hai vị Long tử Phượng tôn đi một chuyến hồ Mạc Sầu, kết quả khi quay về đã bỏ lỡ giờ cơm. Nói đúng ra thì bên ngoài khắp nơi đều thiếu gì quán rượu tiệm ăn, nhưng Trần Thiện Chiêu mở miệng liền chê rượu và thức ăn bên ngoài vừa mắc mỏ mà lại không ngon bằng cơm nhà nên muốn về Vương phủ. Trần Thiện Gia lại không thích hồi phủ xen lẫn với Nhị ca Tứ đệ tới tới lui lui cãi cọ, kết quả không hiểu sao lại cùng nhau kéo tới nơi này.
Cho nên, khi Chương Thịnh mặt mày tươi cười bưng một khay gỗ Hoàng dương mang hai tô mì lớn đến nơi, Triệu Phá Quân chờ dọn bàn xong bèn lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, thừa dịp Chương Thịnh ra cửa liền giữ chặt cánh tay hắn thấp giọng hỏi: “Thật là muội muội của huynh đã trở lại?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Nghe nói ngươi mang hai vị chủ nhân này đến, mặt nàng lập tức đen thui. Ngươi lại không phải không biết, muội muội nhà ta ở bên ngoài chịu bao nhiêu đau khổ, khó khăn lắm mới về nhà nghỉ ngơi một chút, ghét nhất là giao tiếp với các quan to hiển quý!” Nói tới đây, Chương Thịnh vẫn còn tức giận trừng mắt hỏi Triệu Phá Quân: “Ngươi nói thật, có phải lần trước đêm giao thừa ăn sủi cảo muội muội ta làm phát nghiện rồi hay không? Bây giờ chẳng những chính mình trở về ăn chực, còn kéo theo người khác cùng về cọ cơm?”
Mặc dù thanh âm nói chuyện của hai người so với tiếng muỗi vo ve còn nhỏ hơn, nhưng văn văn nhược nhược Trần Thiện Chiêu lại đều nghe được không sót một chữ. Hắn cầm lên đôi đũa ăn một ngụm, cảm thấy vừa chua lại vừa cay rất kích thích khẩu vị, tức khắc thỏa mãn thở ra một hơi, sau đó liền tăng tốc ngay trước mặt đệ đệ. Ở dưới ánh nhìn trân trối của Trần Thiện Gia đang kinh ngạc đến mức nghẹn họng, Thế tử Trần Thiện Chiêu chỉ mất một khoảng thời gian chớp nhoáng “tiêu diệt” sạch sẽ một tô mì lớn nóng hôi hổi, ngay cả nước lèo cũng húp không còn một giọt, cuối cùng mới thong thả ung dung dùng khăn lụa lau lau khóe miệng.
Ở trong quân đã từng cùng các tướng sĩ ăn như cướp trong một cái nồi, Trần Thiện Gia trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Trần Thiện Chiêu, thật lâu sau mới mở miệng hỏi: “Đại ca... ca không phải quỷ chết đói đầu thai đấy chứ?”
“Đệ không ăn nhanh lên, mì sợi sẽ nguội.” Một câu nhàn nhạt ném lại cho Trần Thiện Gia đang kinh ngạc, Trần Thiện Chiêu bèn đứng dậy, thấy Chương Thịnh cùng Triệu Phá Quân đứng cạnh cửa đều nhìn lại tô mì rỗng tuếch trước mặt hắn, cả hai đều lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, lúc này vị Triệu Vương Thế tử mới tỉnh bơ hỏi: “Chương Thịnh, lần này ngươi cùng cha ngươi tùy quân, mẫu thân và đệ đệ đi Bảo Định phủ, muội muội ngươi có cùng đi theo hay không?”