Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 95: Chương 95: Đồng cảm




Edited by Bà Còm in Wattpad

Source convert from Wikidich

Câu nói của tiểu Vi thị rõ ràng đang ngầm châm biếm. Chương Hàm lạnh lùng quan sát xung quanh, thấy Trương Như cắn chặt môi dường như sắp sửa bật khóc bất cứ lúc nào, còn Long Bình Hầu phu nhân thì đầy mặt xấu hổ, Chương Hàm nghĩ tới bộ dạng bàng hoàng của Trương Kỳ khi mới vào kinh, âm thầm thở dài một hơi. Mặc dù nàng hiểu rõ ở bất luận chỗ nào thì bản tính con người luôn là 'Dẫm thấp nịnh cao', nhưng khi chân chính chứng kiến thì nàng lại khó có thể coi như một trò náo nhiệt mà im lặng đứng xem.

Thấy An Quốc Công Thế tử phu nhân và hai nữ nhi bày ra bộ mặt xem náo nhiệt, vị Cảnh thái thái trông có vẻ phúc hậu nhưng mang theo vài phần kiêu ngạo chỉ lo nói chuyện với Vương phu nhân, Chương Hàm liền lôi kéo Trương Kỳ tiến đến ngồi xuống bên cạnh Công chúa Gia Hưng cười nói: “Thái Bình Hầu Thế tử phu nhân nói không sai, Công chúa đừng khiêm tốn nữa. Hôm trước vào dịp Tết khi ngài tặng lão tổ tông cặp câu đối xuân, chữ viết thật sự không phải thiên kim khuê các tầm thường có thể viết ra được. Ngay cả lão tổ tông cũng khen không dứt miệng, còn nói nếu không phải người có tài có tâm thì quả quyết không viết ra được câu đối xuân như vậy.”

Công chúa Gia Hưng tuy tài hội họa thì bình thường nhưng tài viết chữ lại thực sự có vài phần tự phụ. Lúc này vài câu nói của Chương Hàm đã gãi đúng chỗ ngứa, Công chúa cảm thấy tâm tình bực bội vì mấy vai hề nhảy nhót hôm nay đã tiêu mất vài phần, liếc xéo Chương Hàm một cái cười nói: “Đúng là miệng của muội thật ngọt, chỉ viết mấy chữ mà thôi, làm gì đến nỗi biến thành có tài có tâm. Hiện giờ câu đối xuân không cần viết nữa, nhưng nếu muội thích thì muốn bao nhiêu chữ ta sẽ viết cho muội.”

Khi đoàn người từ bên ngoài vừa tiến vào, Trương Kỳ cũng thực mau chú ý tới Trương Như. Mặc dù thân phận cảnh ngộ không giống nhau, nhưng nhìn vị thiên kim tiểu thư cùng họ Trương với bộ dáng nhát gan khiếp nhược khiến Trương Kỳ cảm thấy dường như đã quen biết từ kiếp trước. Trương Kỳ phảng phất thấy được chính bản thân mình -- -- mặc dù hiện tại trong xương cốt mình vẫn không thay đổi bao nhiêu, chỉ vì bên người có một cánh tay kiên cố đáng tin cậy để dựa vào, nhờ vậy mới được người khác nhiệt tình đối xử nên có thể thoáng thả lỏng một ít.

Vừa nghe Công chúa Gia Hưng nói như thế, Trương Kỳ cũng cười góp lời: “Công chúa không được thiên vị Hàm muội muội, đúng ra ai muốn thì đều có phần, không thể bỏ qua chúng muội! Nhận được chữ của Công chúa làm thành bình phong đặt trên bàn, chúng muội cũng có thể nhìn đó mà học theo!”

Chương Hàm và Trương Kỳ đều lên tiếng, Cố Ngọc đương nhiên sẽ không để mình bị tụt lùi. Ỷ vào chính mình là tiểu cô chân chính của Công chúa Gia Hưng, xưa nay luôn rất thân thiết với vị Đại tẩu này, Cố Ngọc bèn đến ngồi sát vào Công chúa Gia Hưng rồi ôm cánh tay quấn quýt đung đưa một hồi, quả nhiên dụ cho Công chúa Gia Hưng cười đến độ lộ ra má lúm đồng tiền, tâm tình thoải mái hơn nhiều. Nhìn Long Bình Hầu phu nhân tự biết vừa mới nói lỡ, đứng yên một chỗ ngượng ngùng không dám lên tiếng, còn Trương Như thì cúi đầu vân vê góc áo, Công chúa Gia Hưng nhớ tới những gì nghe đồn về sự bất công ở Trương gia, cuối cùng hờn dỗi chu môi, “Nếu muốn viết chữ trên quạt, ngươi hãy chuẩn bị một cây quạt trống đưa tới đây.”

“Vâng vâng vâng, đa tạ Công chúa!”

Long Bình Hầu phu nhân vô cùng mừng rỡ, vội vàng lôi kéo nữ nhi Trương Như bái tạ. Lúc này, những người khác thấy không còn náo nhiệt gì để xem nên cũng phục hồi tinh thần, mỉm cười tiến lên hành lễ chào hỏi với người Cố gia. Hai vị tiểu thư Cố gia là Cố Trừ và Cố Ngọc trước nay đều thường xuyên theo trưởng bối gặp khách, lúc này đối mặt với những người kia cũng miệng mồm đãi bôi khách khí nói chuyện. Trương Kỳ thì vốn đã không quen với việc gặp mặt người lạ, hơn nữa bởi vì có hiếu nên tổng cộng chỉ đi đến phủ Lục An Hầu một lần, mà khi đó Lục An Hầu Thái phu nhân Thôi thị và Lục An Hầu phu nhân Lữ thị đều không phải đầy mặt giả cười giống những người trước mắt, vì thế Trương Kỳ không khỏi vô cùng lúng túng. Cũng may bên cạnh có Chương Hàm là tấm gương tốt nhất, cô nàng bèn cứ bắt chước theo Chương Hàm, đối với mọi đề tài đều ừ ừ à à ứng phó cho xong.

Thái phu nhân biết ngoại tôn nữ không quen với trường hợp xã giao này, không bao lâu liền mở miệng giải vây: “Được rồi, ngoại tôn nữ của ta nhút nhát khi gặp người lạ, hơn nữa hiện giờ đang trong hiếu kỳ, các ngươi không cần dây dưa con bé.”

Mặc dù Cố gia 'một môn hai Hầu' hiện giờ 'hữu danh vô thực', nhưng không có người nào dám khinh thường Thái phu nhân. Sau một câu không nhẹ không nặng như vậy, những kẻ dây dưa Trương Kỳ dĩ nhiên rút lui, còn tiểu Vi thị nãy giờ luôn mỉm cười quan sát Chương Hàm nghe thế bèn cười nói: “Vãn bối tuổi trẻ chưa gặp qua Nhị cô thái thái, nhưng hôm nay nhìn Chương cô nương liền có thể thấy ngay Nhị cô thái thái phải có tính cách cỡ nào mới dạy ra được dưỡng nữ như vậy. Gia phong của Cố gia nổi danh trong toàn bộ kinh thành, đều vì Thái phu nhân có cách trị gia và Võ Ninh Hầu phu nhân có khả năng, do đó nhóm con cháu đều không ai cô phụ gia danh.”

Cảnh thái thái cũng cười nói theo: “Đúng vậy, các nhà quan lại trong kinh dạy dỗ nhi nữ đều lấy Cố gia ra làm gương.”

Lời này nói với người khác đương nhiên là khen ngợi khó lường. Nhưng đối với Cố gia, trong Đông phủ có Cố Chấn bị bãi tước vị, còn có Cố Phất 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa', rốt cuộc luôn là hai cây gai đâm sâu trong lòng Thái phu nhân, lúc này nghe tiểu Vi thị nói vậy, bà chỉ không mặn không nhạt cười một tiếng: “Các ngươi nói kiểu này khiến ta không chỗ dung thân, trong nhà cho ra một đứa bại gia tử, ta thực sự không đảm đương nổi thanh danh 'trị gia có cách'. Nhưng thật ra nghe nói phủ Thái Bình Hầu xưa nay gia giáo nghiêm minh, hai nhi tử của Thế tử phu nhân đều đưa vào Quốc Tử Giám; còn Cảnh gia cũng có gia quy nghiêm khắc, ngay cả thị tỳ mà đều tiến thối giống như theo quân pháp chứ không cần phải nói đến mặt khác.”

Mặc dù Thái phu nhân chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, thế nhưng trên mặt tiểu Vi thị và Cảnh thái thái đều lộ ra vài phần mất tự nhiên. Tiểu Vi thị biết rõ chuyện trong nhà của mình hơn ai khác, hai nhi tử căn bản không chịu bỏ công sức để học võ, đọc sách cũng là gà mờ, pha trộn trong Quốc Tử Giám chỉ vì muốn kiếm cái danh giám sinh để tương lai dễ dàng hơn trong việc tập tước hay lãnh ân ấm quân chức; hơn nữa trong Quốc Tử Giám con cháu quyền quý nhiều, ăn nhậu chơi bời đều có thể tìm được bạn. Còn phần Cảnh thái thái làm sao không hiểu ý ngầm mỉa mai của Thái phu nhân, chỉ có thể cố gắng cười cười giả lả.

“Thái phu nhân thật quá khen. Bên người vãn bối có hai mụ mụ đắc lực, vì thế phần lớn chuyện trong nhà vãn bối đều có thể buông tay.”

Đại đa số thời gian Cảnh phu nhân đều đặt tâm trí vào việc kinh doanh quán trà và những sản nghiệp phong phú dưới danh nghĩa mình, chuyện trong nhà làm gì có sức mà quản nhiều như vậy? Trượng phu luôn cố giữ cái danh 'Trọng nghĩa khinh tài', thậm chí thường xuyên kiếm được vài nha hoàn không rõ nguồn gốc trở về, nhưng hơn phân nửa chỉ là tay này đưa vào tay kia đẩy ra chứ không thu vào phòng, vậy thì Cảnh phu nhân cũng vui vẻ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nghe Cảnh thái thái nói như vậy, ánh mắt Thái phu nhân lập loè một trận, còn Chương Hàm thầm tỉ mỉ phân tích xem lời của Cảnh thái thái có mấy phần mức độ đáng tin.

Lúc này chủ trì Giác Tuệ đã sớm lui xuống, còn mọi người sau khi chào hỏi xong cũng đều yên vị nói chuyện với nhau, tĩnh thất vốn rộng rãi bây giờ lại có chút chật chội. Mãi đến khi chủ trì phái người đến mời Thái phu nhân và mọi người dời bước đến một gian tĩnh thất khác to hơn để nói chuyện, tất cả đều đứng dậy đổi phòng, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn.

Biên tập bởi bà còm, đăng tại wattpad

An Quốc Công Thế tử phu nhân là người lanh lợi nói nhiều, hai nữ nhi cũng rất hợp rơ với Cố Trừ và Cố Ngọc -- một người thì mở miệng đều là thơ văn thi phú, người kia thì rất hứng thú với son phấn hương lộ. Tiểu Vi thị và Cảnh thái thái thì càng không cần phải nói, quả thực giống như mấy thuở không tìm được người để mở miệng, thay phiên nhau nịnh hót Thái phu nhân Vương phu nhân và Công chúa Gia Hưng. Nữ nhi Cảnh Thiến mà Cảnh thái thái mang đến lại không ra chỗ tỷ muội Cố gia xem náo nhiệt, trái lại rất có hứng thú hỏi thăm sinh nhật và sở thích của Chương Hàm mà không hề ghé mắt đến Trương Kỳ ngồi bên cạnh. Trương Kỳ cũng không thèm để ý mình bị người ta cho ra rìa, ngẩng đầu lại thấy Trương Như và mẫu thân Long Bình Hầu phu nhân đứng ở một bên giống như bị người cô lập, muốn nói chuyện nhưng không thể xen vào, chẳng có ai thèm ngó tới, Trương Kỳ không nhịn được đưa mắt nhìn nhìn Chương Hàm.

Chương Hàm coi bộ cũng phát hiện ra, nhẹ nhàng gật gật đầu ra hiệu cho mình, Trương Kỳ liền mỉm cười vẫy tay kêu Trương Như. Thấy Trương Như lúc ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng liền chậm chạp sà tới, Trương Kỳ lôi kéo cô nàng ngồi xuống bên cạnh mình bắt chuyện.

“Trông tỷ dường như lớn tuổi hơn so với ta, không biết sinh nhật của tỷ là tháng mấy?”

Trương Như có chút bất an liếc một cái về phía mẫu thân, thấy bà vội vàng liên tục đưa mắt ra hiệu cho mình, cô nàng do dự một lát bèn mở miệng: “Ta sinh ngày mồng bốn tháng năm. Năm nay vừa mới mười sáu...”

Nghe được bốn chữ “mùng bốn tháng năm”, Chương Hàm đang câu được câu mất nói chuyện với Cảnh Thiến gần như theo bản năng mà siết chặt tay Trương Kỳ, đúng lúc ngăn được tiếng kinh hô suýt bật ra từ miệng cô nàng. Chương Hàm cũng bất chấp Cảnh Thiến ngồi bên cạnh, mỉm cười quay lại nhìn Trương Như nói một cách quan tâm: “Vậy chúng ta phải kêu một tiếng Trương tỷ tỷ rồi. Tỷ lớn hơn muội một tuổi, cùng tuổi với Du tỷ tỷ. Chỉ là Du tỷ tỷ từ nhỏ đã yếu ớt, trông tỷ cũng rất mảnh mai. Chẳng lẽ từ nhỏ cũng...”

Trương Như nghe vậy thoáng ngạc nhiên, trong ánh mắt toát ra vẻ thống khổ khó có thể che dấu, nhưng cuối cùng vẫn cố mỉm cười nói: “Ta chỉ là từ nhỏ đã biếng ăn, không chịu ăn nhiều thứ...”

Cảnh Thiến tuy không phải xuất thân từ nhà huân quý công thần, nhưng ở nhà cũng được phụ mẫu nuông chiều. Nếu không phải hôm nay trước khi ra cửa phụ mẫu đều cố tình phân phó, bảo nữ nhi phải chú ý tìm hiểu tính tình và sở thích của Chương Hàm, Cảnh Thiến sẽ không nhẫn nại bắt chuyện với cô nương có gia cảnh còn không bằng mình. Hiện giờ thấy Chương Hàm cứ thế mà lờ mình đi nhưng lại để ý tới Trương Như tiểu thư nhà Long Bình Hầu 'hữu danh vô thực', Cảnh Thiến rốt cuộc nhịn không được cười khẩy một tiếng.

“Trong kinh thành ai không biết tính tình của Long Bình Hầu, chịu tiêu tiền mua mỹ cơ thị tỳ nhưng luôn cắt xén chi phí tiêu dùng của chủ mẫu và tiểu thư chân chính, hiện giờ trong nhà do nhi tử nối dòng nắm giữ lại càng không cần phải nói. Nghe đồn vị ca ca tiện nghi của Trương tỷ tỷ vì muốn dẹp bỏ mối họa nên tìm cho muội muội một cửa hôn nhân...”

Lời còn chưa nói xong, thân hình Trương Như đã lảo đảo sắp ngã, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Thấy không khí coi bộ không ổn, Chương Hàm đưa mắt ra hiệu cho Trương Kỳ, túm lấy Trương Như nói: “Xem sắc mặt của tỷ tệ quá, có phải trong phòng quá nhiều người hay không? Vừa lúc muội và Du tỷ tỷ cũng có chút ngột ngạt, chúng ta hãy ra ngoài hành lang hít thở không khí một lát nhé.”

“Đúng vậy, ra ngoài hít thở không khí một chút có lẽ thoải mái hơn!”

Thấy nữ nhi được Chương Hàm và Trương Kỳ dứt khoát kéo ra cửa, Long Bình Hầu phu nhân vừa mới gắt gao nắm chặt khăn tay rốt cuộc thở phào một hơi, lúc này vô cùng tức giận nhưng lại không dám nói gì chỉ nhìn về phía Cảnh Thiến.

Chương Hàm lôi Trương Như bước chân lảo đảo ra khỏi phòng, thấy dưới mái hiên đứng gần nhất là nha hoàn bà tử của Cố gia, hạ nhân nhà khác thì đứng tuốt phía xa, có lẽ nhìn thấy nơi này nghiêm túc nên cũng không ai dám châu đầu ghé tai. Chương Hàm liền vẫy tay kêu Bạch Chỉ, hỏi rõ gian tĩnh thất lúc nãy còn trống hay không rồi đưa mắt ra hiệu cho Trương Kỳ, lập tức đưa Trương Như đến chỗ đó.

Khi vào phòng, hai người đỡ Trương Như tới giường La Hán, chờ Trương Như giống cái xác không hồn ngồi bệt xuống, Chương Hàm bèn đưa qua chiếc khăn tay ôn tồn nói: “Tỷ muốn khóc thì đừng ngại khóc một hồi, lát nữa muội sẽ sai người múc nước cho tỷ rửa mặt, trang điểm lại một lần nữa.”

Nghe được lời này, Trương Như đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nước mắt vẫn luôn cố kiềm giữ rốt cuộc tuôn trào. Trương Như gần như đổ gục xuống án trà của giường La Hán khóc òa lên. Chỉ là, kiểu khóc nức nở nhưng cố gắng cắn chặt môi không dám thả ra thanh âm quá lớn nên toát ra nỗi thương tâm tuyệt vọng càng sâu hơn so với gào khóc.

Trong một khắc này, Trương Kỳ nắm chặt tay Chương Hàm.

Trương Như và mình cùng họ, hơn nữa lại sinh cùng ngày cùng tháng chỉ khác năm mà thôi, ngay cả cảnh ngộ cũng có vài phần tương tự -- -- cả hai đều có một vị phụ thân hoàn toàn không đáng tin cậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.