Edited by Bà Còm in Wattpad
Chẳng những Chương Hàm được bẩm báo, tin tức này đồng thời truyền tới tai Trần Thiện Chiêu đang ngồi bên cạnh bồi Thái tử. Trần Thiện Chiêu không chút nào che giấu cảm xúc, làm như không biết người khác đang nhìn mình, anh chàng tròn mắt kinh ngạc mặt mày hoảng hốt. Thái tử ngồi bên cạnh dĩ nhiên quan tâm nhìn Trần Thiện Chiêu nhưng không lập tức lên tiếng dò hỏi.
Các vị Vương gia ngồi xung quanh Thái tử, từ Anh Vương đến Tri Vương Hàn vương đều đồng loạt mở to hai mắt dựng lỗ tai nghe ngóng. Trước mắt bao người, Trần Thiện Chiêu đằng hắng một tiếng, nhìn chằm chằm Hạ Dũng tự mình đến thông báo tức giận nói: “Thì cứ dựa theo Thế tử phi phân phó mà làm, nhớ rõ kêu Chương Thịnh mang thêm người, miễn cho đến lúc đó xảy ra nhiễu loạn... Đáng chết, cớ sao lại đến đúng vào ngày vui hôm nay chứ!”
“Có chuyện gì thế?”
Thấy Hạ Dũng hành lễ xong vội vàng rời đi, Trần Thiện Chiêu nghe Thái tử hỏi thăm tức khắc lộ vẻ mặt vừa ảo não vừa tức giận, cuối cùng thở hổn hển nói: “Cửu thúc, là cửa hàng của vương phủ ở phố Tam Sơn bị cháy! Phố Tam Sơn, phố Kỳ Vọng và phố Đại Trung là ba nơi buôn bán náo nhiệt nhất ở kinh thành, vụ cháy này có thể ảnh hưởng rất lớn! Đáng chết, mấy ngày nay hai chưởng quầy Cửu thẩm thẩm tiến cử đều ở đàng kia kiểm toán, nếu xảy ra chuyện gì, hãy xem cháu thu thập đám người làm công thế nào!”
Giọng Trần Thiện Chiêu oang oang vang vọng khắp nơi khiến Thái tử thầm rùng mình. Các thân vương thế tử và quận vương trong nhóm hoàng thất tông thân, vừa nghe vụ này tất nhiên khe khẽ bàn luận, không nghe rõ thì quay trái quay phải hỏi thăm, tức khắc mọi người đều biết Thái tử phi tiến cử vài chưởng quầy cho Triệu Vương Thế tử phi Chương Hàm. Sự tình không liên quan đến mình nên ai cũng vui vẻ hóng hớt, hầu hết đều lộ ra vẻ mặt 'vui sướng khi người gặp họa', chỉ có Tri Vương là nhíu mày trầm ngâm. Thấy Trần Thiện Chiêu đứng dậy miễn cưỡng cáo tội với Thái tử rồi rời khỏi Thiên Cơ quán, Tri Vương cũng lập tức đứng lên đuổi theo. Mọi người đều biết hai thúc chất rất thân với nhau nên không ai thắc mắc gì, chỉ có Thái tử hơi nhíu mày.
“Thiện Chiêu!”
Nghe kêu, Trần Thiện Chiêu lập tức quay lại, thấy là Tri Vương Trần Dung đang vội vã đến gần, anh chàng thở dài một hơi nói: “Vốn tưởng rằng hôm nay mời mọi người tới náo nhiệt một phen, ai ngờ xảy ra chuyện này! Năm nay chẳng lẽ vận số của cháu không may mắn, sao cứ hết chuyện này đến chuyện khác đều xảy ra trên người cháu? Ngay cả sinh nhật hai mươi tuổi cũng không để cháu yên thân!”
“Ai bảo tên mọt sách ngươi dễ bắt nạt?” Trần Dung thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu lập tức dại ra, tức khắc có chút buồn cười. Sau đó quan tâm đề nghị, “Như vậy đi, hôm nay là sinh nhật ngươi, cũng không tiện rời thân. Để ta qua bên kia thay ngươi nhìn một cái!”
“Thập thất thúc, không được đâu ạ, cho dù có cháy cũng đâu thể làm phiền thân vương...”
“Nhảm nhí! Nếu chỉ là đám cháy thì đương nhiên không cần đến ta, nhưng nếu có người tính kế ngươi thì sao? Tóm lại, để ta dẫn người qua bên kia coi một chút! Cho dù cháy lớn, nếu có ta ở đó thì sai dịch của Ứng Thiên phủ nha và Giang Ninh huyện nha cũng không dám làm ăn cẩu thả! Được rồi, lát nữa nếu Vương phi nhà ta hỏi đến, ngươi cứ báo hộ một tiếng, để ta ra ngoài xem sao!”
Thấy Trần Dung không dây dưa lập tức bỏ đi, Trần Thiện Chiêu hơi hé miệng muốn gọi lại nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định. Đứng yên tại chỗ một hồi lâu, hắn mới vẫy tay gọi tới một gã sai vặt, định phân phó đi đưa tin nhưng lại đổi ý, chỉ trầm giọng bảo: “Nếu bên trong có người tìm ta, hãy nói ta đến nội viện.”
“Vâng, Thế tử gia!”
Mời vào thăm nhà bαcοm2 ở ɯαttραd
Chương Hàm và Công chúa Gia Hưng sắc mặt âm trầm song song quay lại khiến Thái tử phi và chư vị vương phi công chúa đều lập tức suy đoán xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng thường thường các phu nhân tông thất đều luyện được bản lĩnh bất động thanh sắc, mặc dù cực kỳ tò mò hai người đã nói chuyện gì nhưng lúc này tất cả đều ăn ý làm ra vẻ chẳng quan tâm. Chỉ khi Chương Hàm đưa Công chúa Gia Hưng về chỗ rồi tới đứng bên cạnh Ngô thị, nàng ta nhịn không được nhẹ giọng nhắc nhở: “Đệ muội, người khác đang nhìn muội kìa! Cho dù Thập nhị cô cô nói chút chuyện gì không xuôi tai, nếu lúc này muội lộ ra vẻ mặt...”
Chương Hàm làm sao không biết mọi người đang quan sát mình kỹ càng. Mặc dù người nào cũng đối xử với vãn bối nàng đây rất thân thiết hòa ái, nhưng nàng biết rõ bên trong hoàng thất chứa rất nhiều quan hệ ích lợi rắc rối phức tạp đương nhiên sẽ không hy vọng xa vời người khác đều thiệt tình đãi nàng. Nghe Ngô thị nhắc nhở, nàng miễn cưỡng mỉm cười: “Không có chuyện gì đâu, không liên quan đến Thập nhị cô cô, chỉ là vừa nhận được tin...”
Lời còn chưa nói xong, Chương Hàm thấy con đường bên hông sân khấu kịch thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc vội vàng đến gần, bước chân như bay chốc lát liền xuất hiện trước Thủy Nguyệt hiên, không phải Trần Thiện Chiêu còn là ai? Nhân vật chính của bữa tiệc mừng thọ đích thân lại đây, dĩ nhiên đưa tới một tràng trêu ghẹo, mà Trần Thiện Chiêu xưa nay vẫn rất nhẫn nại với các thẩm thẩm cô cô thì hôm nay chỉ chào hỏi cho có lệ rồi mau chân đi tới trước mặt Chương Hàm, lập tức kéo nàng định đi ra ngoài. Cảm giác bàn tay chàng lạnh băng, Chương Hàm không tự chủ đuổi kịp bước chân phu quân, chưa đi được vài bước thì sau lưng truyền đến giọng nói. . Ngôn Tình Sủng
“Thiện Chiêu, ngươi là nhân vật chính hôm nay mà không đứng lại trò chuyện với mọi người chưa tính, còn muốn kéo thê tử của ngươi tới chỗ nào?”
Trần Thiện Chiêu quay đầu nhìn lại, thấy người lên tiếng là Công chúa Ninh An, anh chàng nhẹ nhàng bóp bóp tay Chương Hàm, có chút xấu hổ nghiêng đầu sang một bên. Chương Hàm lập tức đáp lời: “Nhị cô cô thứ tội, thật sự là Thế tử gia đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng muốn thương lượng với cháu, chờ lát nữa dĩ nhiên sẽ trở lại hành lễ nói chuyện cùng chư vị trưởng bối.”
Thấy Trần Thiện Chiêu lập tức như trút được gánh nặng liên tục xưng vâng, hành lễ xong lập tức kéo Chương Hàm ra ngoài, bốn phía nổi lên từng tràng nghị luận rôm rả. Tương Vương phi cũng vừa thành hôn xong có chút chua chua mở miệng: “Xem ra Triệu Vương Thế tử và Thế tử phi thật là gắn bó keo sơn một khắc không rời, có tách ra trong chốc lát cũng không yên tâm, thế nào cũng phải lôi người ra khỏi nhóm chúng ta hỏi một chút. Chẳng lẽ cho rằng nhóm thẩm thẩm cô cô chúng ta sẽ bắt nạt thê tử của hắn hay sao?”
Nghe được lời này, Công chúa Gia Hưng tức khắc nhịn không được, bực bội nói: “Bọn nó cho dù gắn bó keo sơn thì cũng là phúc phận, đâu đáng ở trường hợp này tìm mọi cách khoe ra cho người ngoài chúng ta chứng kiến. Ta biết mọi người đều đang suy đoán lúc nãy ta kéo nàng ra ngoài để nói chuyện gì. Vốn dĩ chỉ là vài câu nhàn thoại chuyện trong nhà, nhưng kết quả vừa định quay lại thì bên ngoài đột nhiên tới báo, nói là cửa hàng của phủ Triệu Vương ở phố Tam Sơn bị cháy. Thật ra nếu là sản nghiệp của vương phủ thì có chút sơ suất cũng không thành vấn đề, khổ nỗi vài chưởng quầy mấy hôm trước Thái tử phi tiến cử cho Triệu Vương Thế tử đang ở chỗ đó kiểm toán, hai đứa nó lo lắng nếu lỡ gây thương tổn đến người được giới thiệu thì thật xin lỗi lòng tốt của Thái tử phi điện hạ, bằng không ai cần để ý tới làm chi? Dù sao phủ Triệu Vương không phải thiếu một gian cửa hàng kia liền chết đói!”
Gia Hưng công chúa vốn chỉ bực bội mấy lời chua lòm của Tương Vương phi, nhưng đang nói liền thuận miệng quét luôn Thái tử phi vào. Bỗng dưng toàn bộ Thuỷ Nguyệt hiên trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ nghe con hát đang hăng say ngân nga trên sân khấu bên ngoài. Đặc biệt Thái tử phi ngồi ở vị trí trung tâm sắc mặt kinh ngạc khó tin, siết chặt khăn tay hít một hơi thật sâu.
Mấy tên chưởng quầy được mình chọn lựa đều là kẻ khôn khéo nhất đẳng, lần này hẳn là ngoài ý muốn mới... Bằng không, phố Tam Sơn là nơi náo nhiệt tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, nếu đám cháy quá lớn lan tràn ra nhà dân, ngay cả mình đây cũng không thoát khỏi can hệ!
Cảm ơn vào thăm nhà bαcοm2 ɯattραd
Trần Thiện Chiêu kéo Chương Hàm ra khỏi Thủy Nguyệt hiên, cũng không đến gian viện nào khác mà cứ đi dọc theo hành lang gấp khúc đến một chỗ vắng người, anh chàng đưa tay ra hiệu ý bảo Phương Thảo và Bích Nhân vừa mới vội vàng theo kịp đứng gác đàng kia, trầm ngâm nhìn lướt qua bốn phía rồi mới nói về vụ hỏa hoạn. Chương Hàm nhịn không được cúi đầu lên tiếng: “Đều do em không suy nghĩ cẩn thận... Em đã sai Triệu Tứ gia tìm cách gợi ý cho quản sự của phố Tam Sơn, nói rằng nếu đốt sổ sách thì không còn bằng chứng, vụ kiểm toán có thể tạm thời hạ màn. Em còn bảo Triệu Tứ gia cũng ám chỉ cho hai chưởng quầy kia, vốn định để bọn chúng tranh nhau, hôm nay trận hỏa hoạn này có lẽ vì thế mà phát ra...”
Nhưng Chương Hàm còn chưa nói xong thì cảm thấy tay mình bị nắm chặt, vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt trong suốt sáng ngời của Trần Thiện Chiêu: “Đừng suy nghĩ lung tung. Nàng chỉ truyền tin tức cho bọn chúng, đâu thể nào quản được bọn chúng sẽ làm thế nào. Cho dù trận hỏa hoạn này thật sự vì thế mà xảy ra, vậy cũng do bọn họ làm ác, không quan hệ gì đến nàng!”
Chương Hàm nghe Trần Thiện Chiêu nói một cách chém đinh chặt sắt, nỗi bất an nung nấu trong lòng khi vừa nhận được tin tức bỗng dưng tiêu tan, cười khổ nói: “Chỉ hy vọng ông trời phù hộ, không cần có tử thương gì!”
“Nơi này không phải phương Bắc trời hanh vật khô, mấy hôm trước còn đổ mưa, theo lý thì không đến nổi nào.” Trần Thiện Chiêu hơi chựng lại, sau đó trầm ngâm nói tiếp, “Nghĩ đến lúc nãy ta vội vội vàng vàng kéo nàng ra, tất nhiên mọi người không nhịn được sẽ hỏi thăm khắp nơi. Vậy hãy để cho tất cả đều biết Thái tử phi tiến cử hai chưởng quầy nhất đẳng cho nàng, nàng lại tin tưởng không nghi ngờ phái người đi kiểm toán, kết quả sự tình lại náo động đến mức như vậy. Vốn dĩ mọi người chỉ ngầm nghị luận, trải qua vụ này thì sẽ bùng nổ cho mọi người đều biết. Hơn nữa, Thập thất thúc đã đích thân đi đến chỗ đó, ta muốn cản cũng ngăn không được! Lão Thu ở phố Tam Sơn tuy nói lòng tham không đáy nhưng nhất định sẽ không phát rồ phóng hỏa. Sự tình nếu đã xảy ra thì đừng nghĩ đến nguyên do nữa, chỉ cần xong việc là được!”
Khi Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm chia nhau quay lại chỗ tiếp đãi khách quý, không khí có vẻ đã khôi phục lại sự vui vẻ như lúc đầu. Một đám khách khứa đều ăn ý không nghị luận tới chuyện lúc nãy mới vừa nghe được, nhưng cặp phu thê tôn quý nhất lại không còn lòng dạ nào tham gia náo nhiệt. Tuy nhiên, rốt cuộc cũng đã tới rồi, mặc dù hai người họ sốt ruột muốn biết sự tình bên ngoài thế nào nhưng chỉ có thể kiềm chế tâm tư mà chờ.
Còn Chương Hàm tuy cũng lo lắng đám cháy kia có khả năng mang đến thương vong, thế nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng tươi cười chiêu đãi các trưởng bối tông thất, còn nhỏ giọng thông báo cho Trương Như chuyện Tri Vương chạy tới phố Tam Sơn. Mãi đến sau giờ Ngọ, Thẩm cô cô tiến vào thì thầm bên tai nàng vài câu, đầu tiên nàng như trút được gánh nặng, nhưng nghe thêm thì mặt mày lộ ra phẫn nộ: “Đúng là cái đồ khốn nạn!”
Vừa dứt lời, Công chúa Gia Hưng là người đầu tiên quan tâm hỏi: “Sao thế, trận hỏa hoạn trên phố Tam Sơn đã dập tắt chưa?”