Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 123: Chương 123: Lại gặp




Edited by Bà Còm in Wattpad

Sáng sớm Hoàng đế đã mang quần thần bắn liễu ở hồ Mạc Sầu trong Tây Uyển. Giờ Tỵ qua đi, phi tần trong hậu cung cũng lục tục tiếp kiến nữ quyến thân thích và hậu bối, thậm chí có thể lưu lại ban cơm trưa. So sánh với Cố Thục Phi được Thánh sủng mà gia thế lại hiển hách, đối với những phi tần khác thì ân ngộ này mỗi năm chỉ có một lần, cho nên Đông Tây lục cung luôn vang lên tiếng cười nói không dứt. Nếu xét ra thì Trường Ninh Cung của Cố Thục Phi lại khắc chế hơn nhiều.

Cố Trừ hiện giờ được sính Hàn Vương phi, ngày này vì giữ kẽ nên không vào cung, Thái phu nhân chỉ mang theo Cố Ngọc cùng Chương Hàm và Trương Kỳ. Vào cung có chút trễ nên mọi người dùng cơm trưa xong mới vây quanh Cố Thục Phi tán chuyện. Sau lần thất vọng về vụ tứ hôn, Cố Ngọc không còn hoạt bát dẫn đầu như xưa, chỉ ngồi yên lặng nghe Thái phu nhân và Cố Thục Phi nói chuyện. Còn Chương Hàm và Trương Kỳ càng không cần phải nói, không ai xen mồm vào lúc này.

Chương Hàm ngồi một chỗ nhưng tâm tư lại không ở trong Trường Ninh Cung. Từ khi Vãn Thu trao cho nàng bản tấu chương, nàng đã xem tới hai ba lần, hãi hùng khiếp vía khỏi cần phải nói. Mặc dù nàng có bảy phần nắm chắc, dưới tình huống tấu chương không cánh mà bay thì Trương Xương Ung không dám viết một tấu chương khác dâng lên, nhưng nàng vẫn chưa thể xác định vì sao Trần Thiện Chiêu lại chắc chắn đám người Cảnh Khoan sẽ gặp xui xẻo. Cho dù đám quan viên đã thương lượng với nhau mỗi người đồng loạt dâng sổ con để tạo thanh thế, nhưng nội dung của sổ con chắc hẳn phải có tình lý bên trong, sao lại rước lấy cơn giận của Thiên Tử?

“Du nhi, lại đây ngồi bên cạnh ta này.”

Chương Hàm nghe tiếng gọi của Cố Thục Phi đột nhiên bừng tỉnh, thấy Trương Kỳ có chút kinh ngạc đứng dậy, uyển chuyển bước đến bên người Cố Thục Phi đoan trang ngồi xuống, nàng nhớ tới bộ dáng co rúm khiếp đảm của Trương Kỳ khi ở Quy Đức phủ, trong lòng chợt dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thấy Cố Thục Phi chỉ thăm hỏi Trương Kỳ vài câu chuyện nhà giống như một sự quan tâm đơn thuần, nghĩ đến một hàng vương phi đều đã định rồi, cho nên Chương Hàm cũng không quá để ý. Sau khi dùng bánh trái, Thái phu nhân cười nói có vài chuyện riêng muốn bàn với Cố Thục Phi, tống cổ Cố Ngọc cùng Trương Kỳ và Chương Hàm đi dạo quanh Trường Ninh Cung, đám tỷ muội vội vàng đứng dậy.

Tiền viện chính điện của Trường Ninh Cung rộng năm gian, mái ngói lưu ly màu vàng, gian giữa treo tấm bảng “Hiền lương thục đức” do Hoàng đế ngự bút. Tuy nhìn có chút đập vào mắt, nhưng trong cung không có Hiền phi Đức phi, bốn chữ này không thể nghi ngờ chính là tương xứng với phong hào của Cố Thục Phi, hơn nữa cũng là khen thưởng tốt nhất về phụ đức. Hai bên tiền viện là hai dãy Đông Tây sương điện ba gian. Phía sau là hậu viện chính điện cũng rộng năm gian với mái ngói lưu ly vàng, hai bên có nhĩ phòng, đây mới là chỗ ở của Cố Thục Phi và ngày thường gặp khách, chính sảnh của tiền viện chỉ để khi có lễ lớn tiếp đãi hậu phi bái kiến mà thôi. Vì Cố Thục Phi được Thánh sủng thâm sâu, cả một tòa Trường Ninh Cung không có phi tần cấp thấp ở cùng.

Không hiểu sao Chương Hàm lại cảm thấy tòa cung điện nguy nga này quá tù túng. Có lẽ do trong cung không được trồng cây, có lẽ cung nữ thái giám tới lui đều giữ một vẻ mặt kính cẩn giống nhau như đúc, cũng có lẽ nàng không quen ở những chỗ như vậy... Nói tóm lại, đứng ngay giữa sân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nàng lại có cảm giác hoảng loạn như chim trong lồng không thể bay cao. Cuối cùng, nàng dừng chân trước tấm bảng 'Hiền lương thục đức' ở tiền viện mà xuất thần.

“Muội muội, Hàm muội muội!” Trương Kỳ bước nhanh vào chính điện, lay mạnh Chương Hàm vài cái, thấy Chương Hàm lập tức phục hồi tinh thần mới nhỏ giọng nói, “Vừa rồi Hạ Vũ sắc mặt tái nhợt từ bên ngoài tiến vào, vội vội vàng vàng đi đến hậu viện, nhìn dáng vẻ giống như đã xảy ra sự kiện gì khó lường!”

“Tam tỷ tỷ đâu?”

“Tam tỷ tỷ đứng dưới mái hiên của Đông sương điện phát ngốc.” Trương Kỳ nghĩ đến trước đó Cố Ngọc luôn rất hoạt bát vui vẻ, hiện giờ bỗng dưng trầm mặc ít lời, không khỏi cảm thấy có chút không quen, lắc lắc đầu rồi nói, “Xem bộ dáng tỷ ấy như vậy, thật sự trời có sập xuống cũng sẽ không bị kinh động bao nhiêu.”

“Chúng ta cứ giả bộ như không biết. Dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện lớn gì, xong việc thế nào cũng có manh mối.” Chương Hàm nhẹ nhàng cầm tay Trương Kỳ, sắc mặt tuy có chút tái nhợt nhưng ánh mắt lại lấp lánh tỏa sáng trong ngôi điện lớn nhưng tối tăm này, “Trong cung không thể so với những chỗ khác, chúng ta càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Rất vui nếu bạn vào nhà bacom2 ở w∆[email protected] để ủng hộ

Trong sảnh chính của hậu viện, Thái phu nhân đang bàn bạc với Cố Thục Phi về hôn sự của Trương Du. Đối với đề nghị 'thân càng thêm thân' của Thái phu nhân để Cố Minh cưới Trương Du, lúc ban đầu Cố Thục Phi rất ngạc nhiên. Nhưng ngẫm lại Tri Vương phi đã định, cốt nhục duy nhất của muội muội lại có một người cha như vậy, nếu muốn nhận được một tương lai tốt thì chỉ có một con đường là làm tức phụ của Cố gia. Rốt cuộc Cố Trường Phong là cữu cữu thì cũng phải lưu ý đến ngoại chất nữ vài phần.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cố Thục Phi gật đầu: “Nếu đã như thế, có dịp con sẽ nói với Nhị tẩu.”

“Ta sẽ nói trước với tức phụ lão Nhị, qua mấy ngày nữa thì nương nương nhắc lại. Xưa nay nàng là người hiền huệ rộng lượng biết đại thể, ta thấy nàng lo lắng nhất là tiền đồ của tiểu Tứ. Vì để Du nhi có thể được một chỗ dựa, cho dù ta phải buông tha cái mặt già này cũng nhất định sẽ an bài thỏa đáng cho tiểu Tứ.” Thái phu nhân vừa dứt lời, Hạ Vũ đột nhiên xông vào, cũng bất chấp thỉnh tội chỉ quỳ xuống đất lập tức bẩm báo: “Nương nương, Thái phu nhân, Hoàng Thượng đã về đến Càn Thanh Cung. Có tin thời điểm săn bắn ở Tây Uyển không biết ai đã thả vào một con gấu, kết quả khiến Thánh giá bị kinh ngạc. Cũng may có Thái Tử cùng Triệu Vương Thế tử và Lạc Xuyên Quận vương chắn trước, gắt gao hộ giá. Một chúng Cấm vệ cũng vây quanh, mới đầu có chút rối loạn trận tuyến, Tứ thiếu gia hô to dùng tên bắn, lúc này mới giết được gấu đen kia. Hoàng Thượng không trách tội thị vệ đương trị mà vẫn chuyện trò vui vẻ, cuối cùng còn phân thưởng bốn tay gấu cho Thái Tử, Triệu Vương Thế tử và Lạc Xuyên Quận vương, ban tay gấu còn lại cho phủ Võ Ninh Hầu, cuối cùng phân phó ban mật gấu cho nương nương chế dược.” Hạ Vũ trình bày cẩn thận, Cố Thục Phi cả kinh sắc mặt trắng bệch, nghe được câu cuối cùng càng thêm kinh nghi bất định. Bên trong Tây Uyển mà sao có gấu, thật giống như lúc trước ở chùa Long Phúc đang êm đẹp thì có ngựa điên xông vào, làm sao có thể không khiến Thiên Tử nghi kỵ? Tính tình Hoàng đế rất đa nghi, huống chi trước lễ Vạn Thọ lại phát sinh chuyện như vậy! Nhưng Hoàng đế chẳng những êm ả nhịn xuống, ngược lại còn phân thưởng tay gấu cho bốn nhà, mà điều nan giải nhất chính là nhà mình là một giới huân quý nhưng lại được sánh vai với những hậu duệ quý tộc. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cố Thục Phi bèn nhìn về phía Thái phu nhân.

“Tri...”

“Nương nương không cần lo lắng, dù sao chúng ta cũng không làm ra điều gì sai trái, Tri Vương điện hạ xưa nay lại nhân hiếu.” Thái phu nhân ngừng một chút rồi mỉm cười nói tiếp, “Huống chi, phần thưởng lớn lao này rơi xuống nhà chúng ta, đủ có thể thấy Thánh tâm hướng về phía nào. Tóm lại đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Hoàng Thượng đã trở về trong cung, chúng ta cũng nên cáo từ.”

Cố Thục Phi hơi gật đầu, thấy mẫu thân đứng dậy, nàng vội tiến lên nắm chặt tay mẫu thân nói: “Chuyện của Du nhi đợi con an bài cho tiểu Tứ xong hãy nói. Mặt khác, Thái Tử tuy đã ở vị trí trữ quân, nhưng con nghe nói Thái Tử Phi thường xuyên gặp phu nhân của ngoại thần khiến người khác có cảm giác không tốt. Cố gia chúng ta xưa nay luôn nổi tiếng là vô tư và ngay thẳng, tốt hơn hết là không nên hành động hấp tấp.”

Biết Cố Thục Phi hẳn đã nghe được ẩn tình gì đó, Thái phu nhân lập tức gật đầu: “Nương nương yên tâm, Cố gia sẽ không hành sự chỉ vì cái lợi trước mắt. Ta đã an bài xong rồi, chờ thêm một thời gian nữa sẽ cho Trương Xương Ung rời kinh nhậm chức. Hắn làm người quá mức thiển cận, hơi vô ý là có khả năng lôi luôn Cố gia xuống nước, lưu tại kinh thành sẽ là tai họa!”

“Nương thấy rõ là tốt, con cũng chỉ dặn dò thêm mà thôi.”

Mời ghé thăm nhà người biên tập ở [email protected]∆d

Khi hai mẫu nữ đang mật đàm, Chương Hàm và Trương Kỳ đứng trong chính điện của tiền viện nói chuyện một lát thì đi ra, thấy Cố Ngọc vẫn lẻ loi đứng trước cửa Đông sương điện, ánh mắt lộ ra vẻ vừa tịch liêu vừa cô đơn. Hai tỷ muội liếc nhau, biết hai người mình không thân cận nên có đi khuyên Cố Ngọc chỉ uổng phí sức lực, vì thế đang tính lặng lẽ tránh đi.

Tuy nhiên ngay lúc này, Chương Hàm tinh mắt nhìn thấy Cố Ngọc đột nhiên yên lặng chảy nước mắt, mà mấy cung nữ thái giám đang ở kia khe khẽ thầm thì, dọa nàng giật nẩy cả người. Nghĩ đến sau khi son phấn bị nước mắt làm lem luốc, cùng với một màn này mà bị người thấy, Chương Hàm trầm ngâm một lát liền lôi kéo Trương Kỳ bước nhanh đến gần.

“Đang êm đẹp tự nhiên Tam tỷ tỷ ra ngắm mặt trời làm gì, bộ không sợ bị thương đôi mắt hay sao? Xem mắt của tỷ đã đỏ hết rồi kìa!” Chương Hàm vội túm lấy Cố Ngọc kéo vào trong phòng. Thấy trong phòng không có ai, nàng mới nhét khăn vào tay Cố Ngọc, “Mau chóng lau mắt đi, trong ngoài Trường Ninh Cung có biết bao nhiêu người, tỷ bày ra bộ dáng này cho người khác nhìn thấy thì còn thể thống gì? Nếu hôm nay Tam tỷ tỷ không muốn vào cung, cứ trực tiếp nói với lão tổ tông là được, tội gì phải miễn cưỡng?”

Cố Ngọc nắm chặt khăn tay rồi đột nhiên ngã ngồi xuống trường kỷ khóc nức nở. Thấy tình cảnh của Cố Ngọc, Trương Kỳ trước nay luôn xa cách với vị biểu tỷ này có chút trở tay không kịp. Bất thình lình bên ngoài truyền vào một giọng ngạc nhiên.

“Tri Vương điện hạ, sao ngài đã trở lại? Nương nương đang nói chuyện với Võ Ninh Hầu Thái phu nhân; Tam tiểu thư, biểu tiểu thư và Hàm cô nương đều ở chỗ này.”

“Ủa, Tam muội muội cũng ở đây?”

Nghe giọng nói quen thuộc của Trần Dung ngay bên ngoài, Chương Hàm không khỏi quay đầu liếc Cố Ngọc một cái. Thấy bả vai Cố Ngọc rung động thật mạnh dường như cố giảm thấp tiếng khóc, trong khi nàng đang lo lắng chỉ sợ Cố Ngọc làm ra những phán đoán không thanh tỉnh, rốt cuộc nghe được Cố Ngọc lên tiếng: “Muội làm ơn ra ngoài ngăn lại huynh ấy đi, đừng để huynh ấy thấy bộ dáng này!”

Chương Hàm do dự một lát, đưa mắt ra hiệu cho Trương Kỳ rồi bước nhanh về phía cửa. Nàng vừa ra khỏi điện liền nhìn thấy Tri Vương Trần Dung đang đứng trong sân, vội vàng cúi đầu hành lễ. Khi vị này thuận miệng hỏi đến Cố Ngọc và Trương Kỳ, nàng mới trình bày: “Tam tỷ tỷ vô ý bị trật chân, lúc này đang nghỉ ngơi trong Đông sương phòng, Du tỷ tỷ chăm sóc nàng. Dân nữ định đi bẩm báo nương nương và lão tổ tông một tiếng.”

Nếu là ngày thường thì Trần Dung tất nhiên sẽ lập tức sai người đi thỉnh Thái y, nhưng chuyện hôm nay mới gặp phải thật khiến hắn bị chấn động quá lớn. Sau khi ngạc nhiên, hắn chỉ gượng cười nói: “Nếu đã như thế, hãy kêu người đưa Tam muội muội về sớm một chút...”

“Điện hạ, Tri Vương điện hạ!”

Trần Dung còn chưa nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu hốt hoảng. Một tiểu thái giám lập tức vọt vào, còn chưa đứng vững liền hô lên: “Triệu Vương Thế tử tới!”

Chương Hàm ngây người, thấy Trần Thiện Chiêu ba bước cũng thành hai bước từ cửa tiến vào, dùng tốc độ nhanh nhất quét mắt liếc nàng một cái rồi nhanh chóng đi đến trước mặt Trần Dung: “Thập thất thúc, cháu mới từ Càn Thanh Cung tới đây. Đúng lúc cháu định rời khỏi thì Lý Trung cũng vừa đưa tấu chương vào. Không biết bên trong tấu chương có gì khó lường, cháu còn chưa đến Càn Thanh Môn đã nghe Hoàng gia gia nổi giận lôi đình bên trong, không bao lâu Lý Trung vọt ra. Cháu ngăn lại hỏi thăm mới biết ông ấy đi tuyên triệu Thái Tử và chư hoàng tử. Cháu nghĩ thúc hẳn đã trở về Trường Ninh Cung liền đảm nhiệm thêm việc đến thông báo thúc, lão gia hỏa kia dĩ nhiên ngàn chịu vạn chịu. Thúc mau đi đi, đừng tụt lại phía sau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.