Edited by Bà Còm in Wattpad
Chương Hàm không thể ngờ nàng vừa mới đến kinh sư thì ngày hôm sau đã bị tuyên triệu vào Hoàng cung. Nàng chẳng có một chút chuẩn bị nào, trong lòng lung tung rối loạn, đầu óc quay cuồng. Trong lúc các nha hoàn vội vàng lục tung ngăn tủ tìm xiêm y chọn trang sức, Sở mụ mụ sai Lục Bình và Bạch Chỉ hầu hạ trang điểm cho Trương Kỳ, còn bà đích thân chải đầu cho nàng, đồng thời lặng lẽ truyền đạt một số vấn đề. Khi nghe những lời này, Chương Hàm vô cùng kinh hãi, sau đó hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết sức bảo trì bình tĩnh.
“Hôm nay là mười lăm, theo ấn lệ chính là ngày Nhị phu nhân tiến cung yết kiến Thục Phi nương nương, dẫn theo Đại tiểu thư Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư cùng vào cung cho nương nương nhìn một chút. Từ khi Hoàng Hậu nương nương về trời, Quý Phi nương nương cũng đi theo, nương nương nhà chúng ta tuy tạm thời chưởng quản hậu cung nhưng rốt cuộc vẫn là danh không chính ngôn không thuận. Mặc dù nương nương đã biết biểu tiểu thư và Hàm cô nương tới kinh thành, nhưng theo quy chế nương nương không được tự chủ trương lập tức triệu kiến, đây là phạm vào cấm kỵ của Hoàng Thượng, không hiểu sao bất thình lình lại được phê chuẩn. Thái phu nhân nói, biểu tiểu thư nhìn quá yếu ớt, xưa nay gần như không tiếp xúc với ai, theo tình hình hôm nay chưa chắc đã ứng phó được, mong Hàm cô nương cần phải chiếu cố cẩn thận hơn.” Sở mụ mụ ngừng lại một chút rồi thấp giọng thì thầm thêm một câu, “Trong Trường Ninh cung của Thục Phi nương nương có lẽ còn người khác, Hàm cô nương nhất định phải giữ vững tinh thần.”
Biến chuyến vào cung này quá mức đột nhiên, Chương Hàm vốn đã hạ quyết tâm hai tỷ muội sẽ dựa vào nhau để ứng phó, nhưng nghe Sở mụ mụ úp mở nhắc nhở xong, nàng cảm thấy có chuyện gì đó mà nàng chưa nắm bắt được. Sau khi đáp ứng Sở mụ mụ, Chương Hàm bỗng mở miệng hỏi: “Theo như lời ma ma sẽ có những người khác, vậy là người nào thế? Rốt cuộc đây là lần đầu tiên ta gặp phải trường hợp này, nếu lỡ không ứng đối tốt, chẳng những làm mất mặt dưỡng mẫu mà còn ảnh hưởng đến Hầu phủ.”
Sở mụ mụ vốn không muốn phải chỉ điểm quá thấu triệt, nhưng ngặt một nỗi hôm nay người Trường Ninh cung phái tới có gì đó rất khả nghi, ngoại trừ Lưu công công thường gặp thì có thêm hai thái giám nhìn vô cùng lạ kỳ, đã vậy lần này Lưu công công lại giữ miệng kín như bưng không thể hỏi thăm được bất cứ thứ gì. Vì thế, Sở mụ mụ trầm ngâm hồi lâu rồi đè thấp thanh âm nói: “Tỷ như có nương nương khác nhàn rỗi đến chơi với Thục Phi nương nương, tỷ như có vị công chúa hoặc quận chúa nào đó...” Sở mụ mụ nói xong liền nhìn xung quanh thăm dò, trên mặt lộ ra vài phần lo sợ, “Tóm lại hai vị vừa đến kinh thành, nếu có ai đề cập đến chuyện của Hầu phủ thì cứ một mực trả lời không biết là được.”
Đây là có ý gì... Chẳng lẽ Cố thị 'một môn hai Hầu' lại còn được quý nhân trong cung nâng đỡ, thế mà vẫn âm thầm lo lắng về vấn đề gì đó?
Nhìn Phương Thảo và Bích Nhân bày ra đủ loại xiêm y phủ kín trên giường, trong lòng Chương Hàm trải qua vô số ý niệm, quay đầu nhìn thoáng qua lập tức chỉ vào một bộ ở giữa: “Hãy chọn bộ xiêm y này, áo cánh màu hổ phách hợp với váy Hồ Nam sắc thu.”
Chương Hàm không đưa ra chủ ý gì càng khiến Trương Kỳ thêm khẩn trương. Từ trong gương, Trương Kỳ nhìn Chương Hàm đã chải tóc xong đang đứng lên đi đến sau lưng mình, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, lại nghe Chương Hàm chọn áo màu hổ phách kết hợp với váy sắc thu trang nhã, nàng nhịn không được nhướng mày lên, ngay sau đó cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng đè xuống bả vai mình.
“Tỷ hãy chọn áo xanh vàng phối với váy xanh lá liễu. Nghe nói trong cung không được trồng cây, mặc như thế vừa không phô trương quá mức lại vừa khiến tỷ trông có tinh thần hơn. Vốn dĩ chúng ta đang trong hiếu kỳ nên mặc đồ trắng, nhưng mặc như thế tiến cung sẽ không may mắn. Chọn màu này vừa nhã nhặn lại vừa không mất cung kính.”
Sở mụ mụ thấy Chương Hàm chọn xiêm y lại lựa màu quá nhã nhặn như vậy, vốn dĩ có chút thắc mắc, nhưng khi nghe nàng hướng dẫn Trương Kỳ chọn bộ này trong số ba bộ nha hoàn đưa tới, mắt Sở mụ mụ tức khắc sáng lên -- Đỏ tươi tuy đẹp nhưng mặc vào cung có chút rêu rao; hồng đào dĩ nhiên kiều diễm nhưng thân hình Trương Kỳ quá gầy yếu mặc vào sẽ bị lọt thỏm, nhưng một màu xanh tươi này trông sáng sủa mà lại không quá phận. Mới vừa rồi Sở mụ mụ còn có chút bất an khi dặn dò Chương Hàm, hiện giờ rốt cuộc đã thấy yên tâm hơn.
Công công trong cung đang đợi nên hai tỷ muội trang điểm thay xiêm y chỉ tốn hai khắc. Khi Sở mụ mụ đưa hai người tới chính sảnh đã thấy Thái phu nhân đoan chính ngồi ngay giữa, bên cạnh là một lão thái giám râu tóc hoa râm, đứng phía sau còn có hai thái giám trẻ tuổi. Khi vị lão công công thấy hai người tiến lên hành lễ vội đứng dậy, ngắm nghía hai tỷ muội từ trên xuống dưới một lát rồi cười nói: “Trách không được Thục Phi nương nương luôn mãi tưởng niệm, hóa ra hai vị tiểu thư đáng yêu như thế. Hiện tại không còn sớm, chúng ta mau vào cung.”
Thái phu nhân vốn đã phân phó chuồng ngựa Nam viện chuẩn bị xe, thế nhưng Lưu công công cười nói có mang xe đến nên bà không kiên trì, chỉ đưa Trương Kỳ và Chương Hàm ra tới cửa đại sảnh rồi dừng bước, dặn dò lần nữa khi tiến cung phải cẩn thận tuân thủ lễ nghĩa chớ có thất nghi. Khi Trương Kỳ và Chương Hàm tới đại môn thì đã thấy một chiếc xe ngựa nửa cũ nửa mới với rèm xanh vải dầu đang chờ trước cửa, trông không hề xa hoa chút nào. Sau khi lên xe, bên trong đệm ngồi và đệm dựa đều đã cũ, màu sơn cũng chỉ tầm thường, hai tỷ muội không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
Đối với hai người mà nói, một là thứ nữ không được coi trọng, một là dân nữ bất đắc dĩ phải đến nhà quyền thế ăn nhờ ở đậu, hai người không ai có thể ngờ được có ngày bản thân cũng được tiến cung, cho dù đã tới kinh thành nhưng cũng không dự đoán nổi mọi chuyện sẽ tiến triển nhanh như vậy. Đối mặt với sự tình phá lệ này, ngay cả Chương Hàm cũng cảm thấy tim đập loạn xạ không cách gì khống chế được, càng đừng nói đến Trương Kỳ.
“Hãy hít vào thở ra thật sâu, đừng khẩn trương...” Chương Hàm nhắc nhở Trương Kỳ. Thấy Trương Kỳ không thể kiềm chế nỗi lo sợ, nàng liền dịch người lại gần thấp giọng nói, “Nếu thật sự không được thì tỷ cứ giả như chưa từng thấy qua chuyện lớn như vậy nên trong lòng sợ hãi, nghe nhiều nói ít. Ta nghĩ Thục Phi nương nương biết tỷ vẫn luôn ốm đau nằm suốt trên giường, nương nương lại là di mẫu của tỷ, sẽ không quá mức truy cứu đâu.”
“Ta... ta đã biết!”
Tuy trấn an Trương Kỳ nhưng bản thân Chương Hàm vẫn còn rất hồi hộp. Lo lắng đoàn người của vị Lưu công công kia thấy mình có động tác lén lút, nàng không dám vén lên màn xe quan sát đường đi, chỉ ngồi yên lặng khép mắt thầm đếm trong lòng. Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới nghe bên ngoài truyền đến một thanh âm.
“Đến Bắc An môn, mời nhị vị tiểu thư xuống xe đổi sang kiệu!”
Hai người xuống xe thay đổi bằng cỗ kiệu, lảo đảo lắc lư đi một hồi lâu thì cỗ kiệu mới hạ xuống. Biết được đã tới Huyền Vũ môn, các nàng chẳng biết trong Hoàng cung đường đi nước bước thế nào, chỉ nhắm mắt nhắm mũi theo sự hướng dẫn của vị Lưu công công đi vào trong.
Chương Hàm biết Trương Kỳ tuy chưa đến nỗi yếu ớt gió thổi cũng bay như Trương Du, nhưng dù gì thân thể cũng không khỏe mạnh, đã vậy hôm nay bầu trời không có một áng mây, tuy không nóng bỏng như giữa hè nhưng cũng oi bức, nàng phải dìu Trương Kỳ một phen. Dù vậy, chờ khi hai người theo vị Lưu công công tới được Trường Ninh cung, sau lưng cả hai đều ướt đẫm. Cũng may vào chính điện thì ánh mặt trời chói chang bên ngoài được thay bằng ánh sáng mờ mờ, cổ họng khô nóng lập tức cảm nhận được không khí mát lạnh ùa vào.
“Nhị vị tiểu thư, Thục phi nương nương ở gian phía Tây.”
Từ bên ngoài vào trong nhà ánh sáng biến hóa cực đại, Chương Hàm nhịn không được phải nheo mắt lại, một hồi lâu mới quen với sự biến đổi sáng tối đột ngột này. Nàng thấy ở giữa chính điện là một ngôi bảo tọa, hai bên là bốn ghế Thái sư với đệm ngồi và bàn kê chân. Chương Hàm chỉ liếc nhanh một cái rồi thu hồi ánh mắt, theo Lưu công công vào gian phía Tây. Tiến vào trong, tuy đầu vẫn cúi xuống nhưng nàng kịp nhận thấy không có ba tỷ muội Cố thị trong phòng, thầm kinh ngạc vô cùng, vội vàng dựa theo Lưu công công hướng dẫn cùng Trương Kỳ quỳ xuống hai chiếc đệm đặt ở dưới đất dập đầu hành lễ.
“Bái kiến nương nương!”
“Mau nâng dậy đi!”
Phía trên truyền đến một thanh âm nhu hòa, thấy bên cạnh duỗi tới một bàn tay, Chương Hàm vịn vào đứng dậy. Thoáng nhìn một bên thấy động tác của Trương Kỳ có chút gian nan, nàng theo bản năng duỗi tay đỡ một phen, chợt tỉnh ngộ bản thân đã đi quá giới hạn, vội khoanh tay cúi đầu nói: “Nương nương thứ tội, thân thể tỷ tỷ suy yếu, một đường tiến vào khó tránh khỏi có chút hao lực, cho nên dân nữ...”
“Hai tỷ muội nâng đỡ nhau là chuyện tốt, ta cao hứng còn không kịp, đâu có đạo lý gì mà trách tội? Nào, đến đây để ta nhìn một chút!”
Nghe bảo vậy Chương Hàm mới ngẩng đầu lên. Nàng thấy một phu nhân khoảng bốn mươi ngồi giữa tràng kỷ, mặc áo cánh rộng màu vàng, váy dài đến gót chân màu xanh lá đậm thêu hoa văn đoàn long chỉ vàng, trên búi tóc đen nhánh được chải chỉnh tề cắm hai cây trâm phượng bằng ngọc phỉ thúy miệng ngậm trân châu, ngoài ra còn có đủ loại trang sức vàng ngọc trên người. Vị nương nương này trông rất đoan trang hào phóng, thoáng nhìn có vẻ trẻ hơn so với Cố phu nhân, chỉ là gương mặt lộ ra vài phần mệt mỏi. Vương phu nhân ngồi nghiêm chỉnh ngay bên dưới, ngoài ra còn mấy cung nhân, có một thái giám trung niên cụp mi rũ mắt khoanh tay đứng hầu, còn vị Lưu công công lúc đầu đã lui ra rồi.
Chương Hàm theo lời cùng với Trương Kỳ tiến lên, thấy Cố Thục Phi cầm tay Trương Kỳ ngắm nghía một hồi rồi buông ra, lại nhẹ nhàng cầm tay nàng kéo lại gần, Chương Hàm không khỏi sinh ra vài phần khẩn trương. Lúc này Cố Thục Phi mới hỏi một cách ôn hòa: “Nghe mẫu thân nói, muội muội viết thư kể đã thu một một dưỡng nữ, ta vẫn luôn có chút thắc mắc, hiện giờ xem ra muội muội thật đúng là có mắt nhìn người. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi, đọc sách gì rồi, đã học được gì?”
“Hồi bẩm nương nương, năm nay dân nữ mười bốn, đã đọc qua Nữ Huấn Nữ Giới, còn đọc một ít Tứ Thư.” Chương Hàm nhận ra khi mình nhắc tới Nữ Huấn Nữ Giới thì Cố Thục Phi dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi như trút được gánh nặng, không khỏi trả lời càng thêm cẩn thận, “Ngoài việc đọc sách, dân nữ chỉ học được chút may vá nữ công nấu cơm hầm canh, tất cả đều không tinh thông lắm.”
“Đâu thể nào không tinh thông, lúc trước ta đưa các con về phòng, còn thấy giá thêu đã thêu được một nửa, tay nghề rất tốt.” Vương phu nhân ở bên cạnh phụ họa, thấy Cố Thục Phi vui vẻ gật đầu, bà lại nói tiếp, “Ta còn thấy bên gối Du Nhi có mấy quyển thi tập, chắc là ngày thường dùng để giải buồn.”
Trương Kỳ không biết nên nói gì, bèn làm theo phương pháp làm ra vẻ vụng về im lặng không nói của Chương Hàm, chỉ cúi đầu không thốt ra tiếng nào. Còn Chương Hàm tuy cảm thấy lời này dường như có thâm ý gì đó, nhưng đây là lần đầu tiên nàng vào cung, Vương phu nhân lại là trưởng bối, không thể chen vào nói lung tung. Lúc này, Cố Thục Phi lại hơi mỉm cười dặn dò Trương Kỳ: “Nữ hài tử bình thường đọc chút thơ từ, tuy nói không có gì không tốt, nhưng chi bằng đọc chút kinh sử, như thế cũng có thể thu liễm tính tình. Ta và nương của ngươi khi còn trẻ cũng thích đọc những thơ từ đó, nghe có vẻ rất lãng mạn nhưng sau này lại phát hiện không có một chút hữu dụng gì...”
Thục Phi đang nói dường như bị động vào chỗ thương tâm, nước mắt bỗng nhiên tuôn trào. Vương phu nhân thấy Chương Hàm và Trương Kỳ cũng nức nở theo bèn vội vàng khuyên giải, phải một lúc lâu mới dỗ an được ba người. Cố Thục Phi dùng khăn chậm chậm khóe mắt, miễn cưỡng cười vui tiếp tục nói chuyện: “Hôm nay nhân dịp Nhị cữu mẫu các ngươi mang theo mấy tỷ muội vào cung, ta mới vừa biết tỷ muội các ngươi đã tới kinh thành. Trên người các ngươi có hiếu, vốn dĩ ta định lần sau thỉnh chỉ sẽ đón các ngươi vào cung gặp mặt. Nhưng khi Quận chúa Giang Đô đưa ba tỷ muội đến Đông Cung ngồi chơi, vừa vặn gặp được Hoàng Thượng. Quận chúa nhanh miệng nhắc đến vài câu, Hoàng Thượng phá lệ khai ân, ta mới có thể gặp tỷ muội các ngươi sớm hơn mấy ngày.”
Cho dù Cố Thục Phi giải thích rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao Chương Hàm nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp. Các nàng đâu phải chân chính là người Cố gia, nói đúng ra chỉ là ngoại quyến không có phẩm trật, vì sao Cố Thục Phi phải dụng tâm giải thích tường tận như vậy? Trong lúc Trương Kỳ liên thanh đáp ứng, nàng không kiềm được thắc mắc bèn nhanh chóng dùng khóe mắt liếc một vòng trong phòng, thấy ngoại trừ mấy cung nữ khoanh tay hầu phía xa, vị thái giám trung niên trông có vẻ phá lệ khả nghi.
Chương Hàm nhớ rõ khi còn ở Quy Đức phủ nha, vị cô cô từ trong cung ra được mời tới dạy nàng quy củ lễ nghi có nhắc qua: tuy nói trong cung đều phải dùng cung nữ và thái giám, nhưng hầu hạ cận thân bên người phi tần vẫn do cung nữ là chủ yếu, thái giám chỉ lo chân chạy bên ngoài. Tỷ như vị Lưu công công lúc nãy được Thái phu nhân giới thiệu là thái giám quản sự của Trường Ninh cung, thế mà cũng phải lui ra bên ngoài hầu hạ. Tại sao vị thái giám trung niên này có thể đương nhiên lưu lại trong phòng?