Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 169: Chương 169: Lập kế hoạch




Edited by Bà Còm in Wattpad

Trần Thiện Chiêu tặng ngôi viện nhỏ cho Chương gia cách vương phủ không xa, cậu bé Chương Sưởng luôn nhớ tỷ tỷ quá, suốt mấy ngày cứ mượn cớ đi bộ một vòng ngang qua vương phủ, mỗi lần đều có thể nhìn thấy thân hình cao lớn của Đại ca sừng sững đứng gác trước cửa. Thường xuyên qua lại hơn nữa cậu nhóc thực biết cách luồn lách thăm dò, ở trà quán nghe được bao nhiêu lời đồn, thế là về nhà một năm một mười kể lại cho mẫu thân. Lưu thị trước nay vẫn luôn giữ khuôn phép, nghe kể tất cả đồn đãi về những gì Chương Hàm đã trải qua, bà không khỏi lo âu khó yên gắng nhịn vài ngày. Hôm nay chạng vạng Chương Thịnh về tới, bà liền gọi nhi tử đến trước người.

“Ta muốn đi thăm Hàm nhi ngày mai.”

Chương Thịnh nghe vậy sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút rồi can ngăn: “Nương, nếu nương muốn đến thăm thì muội muội đương nhiên hội kiến, nhưng vương phủ đang rất bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Thế tử gia vào ngày mười một tháng mười một. Ngày đó mời đến không ít quý nhân, mấy ngày qua muội muội phải vội vàng đi đến từng nhà đưa thiệp mời, còn phải lo liệu nội vụ trong phủ, bận tối mày tối mặt. Mấy hôm trước muội muội còn xem mặt hai chưởng quầy Thái tử phi tiến cử, mới vừa phân công họ xong. Nếu không phải chuyện gì cấp tốc, nương vẫn nên hoãn lại mấy ngày rồi nói sau. Hôm nay khi con hết giờ làm việc vẫn chưa thấy muội muội hồi phủ nữa đấy. Nếu không phải Thế tử gia nhớ tới sai người ra cho lui, con cũng không thể về nhà sớm như vậy. Chắc phải chờ buổi tiệc sinh nhật qua đi thì muội muội mới được rảnh rỗi hơn chút.”

Vừa nghe Chương Hàm thân là Thế tử phi mà lại bận đến như thế, Lưu thị tức khắc trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: “Vậy còn chuyện trước đó, vì sao con không nói ta nghe?”

“Chuyện gì trước đó ạ?”

Chương Thịnh vốn nghĩ trời giá rét kiểu này mẫu thân ít khi ra cửa, hắn lại dặn dò thê tử và nhạc phụ ngàn vạn lần nhớ giấu nhẹm chuyện xảy ra ở phủ Triệu Vương, hiện giờ vẫn muốn giả bộ hồ đồ. Nhưng khi phát hiện ánh mắt mẫu thân càng lúc càng tức giận, hắn tức khắc có chút bối rối. Đúng lúc này, sau lưng ghế dựa mẫu thân đang ngồi thò ra một cái đầu nhỏ: “Chính là chuyện tỷ tỷ vào cung trần tình vì tỷ phu đấy, sau đó còn động bản tử đánh chết người trong vương phủ!”

Thấy hóa ra thủ phạm bép xép lại là Chương Sưởng, Chương Thịnh tức khắc giận sôi máu, tiến lên lôi thằng nhóc ra cốc cho một cái. Sau đó hắn nghiêm mặt thuật lại kỹ càng tỉ mỉ những gì mình biết cho Lưu thị, lại thêm vào những lời phân tích của nhạc phụ Tống tú tài. Nhìn sắc mặt mẫu thân lập tức trở nên tái nhợt, Chương Thịnh nhẹ giọng nói: “Nương, kiến thức và tầm nhìn của chúng ta không thể nào so bằng muội muội. Lúc muội muội gặp chuyện ở đê Thái Bình, lúc muội muội trừng phạt người trong vương phủ, con đều tận mắt chứng kiến hết thảy, muội muội thật sự... uy phong lẫm liệt!”

Khó khăn lắm mới lục trong trí nhớ lôi ra được bốn chữ luôn dùng để hình dung đế vương danh tướng, Chương Thịnh mỉm cười tự khen mình rồi chợt thở dài: “Chuyện con có thể giúp được chỉ là làm tốt nhiệm vụ Triệu Vương điện hạ giao cho con -- thống lĩnh thân vệ của vương phủ, hết thảy đều nghe muội muội phân phó -- chuyện khác thì người thô kệch như con không thể giúp được gì. Nương, con biết nương lo lắng cho muội muội, nhưng hiện giờ loại thời điểm này đừng để muội ấy phân tâm sầu lo cho người nhà chúng ta, vậy mới là tốt nhất.”

Nói xong lời này, Chương Thịnh mới nghiêm khắc nhìn chằm chằm tiểu đệ Chương Sưởng: “Còn đệ nữa, hiện giờ không thể giống như trước, điều đệ nên làm là theo Tống tiên sinh học hành cho đàng hoàng, đừng có suốt ngày lông nhông bên ngoài. Mấy tin tức kia còn không đến phiên đệ dò xét! Người một nhà chúng ta, cha và ta đều bỏ lỡ cơ hội được học hành, chuyện đọc sách thêm kiến thức đều trông cậy vào đệ, chẳng lẽ đệ muốn để tỷ tỷ của đệ mất mặt?”

“Đệ...” Chương Sưởng cảm thấy xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, dưới ánh nhìn sắc như kiếm của huynh trưởng, hắn bất giác cúi đầu, hồi lâu mới ngẩng lên nói, “Đại ca, đệ hiểu rồi, sau này tuyệt đối không chạy loạn!”

Lúc này Chương Thịnh mới mỉm cười, xoa đầu thằng nhóc rồi nhìn sang mẫu thân: “Nương, kinh thành không thể so với nơi khác, lúc gần đi cha cũng đã ngàn vạn lần dặn dò con phải cẩn thận. Nương đừng trách con vừa nãy nói chuyện quá nặng... Muội muội được sách phong Thế tử phi, nhà chúng ta lập tức thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Suốt ngày con ở vương phủ còn đỡ, nhưng nếu lỡ có người lợi dụng tiểu đệ làm con mồi để gây rối thì thật khó lòng phòng bị. Vốn dĩ cha muốn đưa nương và tiểu đệ về lại Bảo Định phủ, nhưng suy xét thời tiết giá rét, đường sông vận chuyển lại đi không được, hơn nữa người theo Triệu Vương đều là quân lữ, nếu mang gia quyến thì thật không tiện, cho nên mới để nương lại đây cho đến đầu xuân mới đi. Kinh thành không phải nơi thiện lương gì, chờ sang năm kênh đào tan băng, nương hãy cùng tiểu đệ lập tức lên đường... đem theo nhạc phụ và Thanh Doanh cùng về Bảo Định luôn ạ!”

“Con bé là thê tử của con mà!” Lưu thị không khỏi ngạc nhiên chấn động.

“Thì chính vì nàng là thê tử của con, cho nên con mới nhờ nàng thay con hầu hạ cha nương.” Chương Thịnh không đợi Lưu thị nói lời phản đối, gắt gao đè lại tay mẫu thân, “Việc này chúng con đã thương lượng với nhau, cha và nhạc phụ đều đồng ý. Nương yên tâm, bao nhiêu năm qua con vẫn biết cách tự chăm sóc mình, hiện giờ lại là viên chức, trực tiếp ở tại vương phủ không có gì không tiện.”

Cáo từ mẫu thân ra khỏi chính phòng, Chương Thịnh lập tức đi tới Đông sương phòng vén mành lên nhìn vào, thấy thê tử đang ngồi trước cửa sổ tập trung tinh thần may vá, hắn nhẹ nhàng buông mành xuống rồi đi qua Tây sương phòng, vừa vào cửa đã thấy nhạc phụ đang ngồi đọc sách.

“Nhạc phụ, con có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Vậy à?” Tống tú tài buông sách, thấy thê tử từ buồng trong ra tới nhận lời chào hỏi của Chương Thịnh, ông xua tay ra hiệu cho bà tránh mặt. Nhìn bà hiểu ý trở vào trong, lúc này mới lên tiếng hỏi, “Chuyện gì thế?”

Trước khi Bắc thượng phụ thân đã dặn dò mọi việc nên thỉnh giáo nhạc phụ, cho nên sau nhiều ngày nghĩ tới nghĩ lui, Chương Thịnh biết rõ sự sơ suất của mình hôm Triệu Vương xuất phát có thể gây ra đại họa nếu không nhờ Chương Hàm nhạy bén giải quyết nhanh chóng và dứt khoát, vì thế hắn không khỏi cân nhắc nên khắc phục như thế nào. Hiện tại suy nghĩ một lát, hắn bèn thấp giọng hỏi: “Nhạc phụ cảm thấy, muốn tìm hiểu tin tức thì bắt đầu từ nơi nào là dễ dàng nhất?”

Lời này vừa nói ra, Tống tú tài tức khắc trầm ngâm, một hồi lâu mới cẩn thận nói từng câu từng chữ: “Ngoài phố phường thì nơi thu thập được tin tức nhiều nhất là trong tửu lầu tiệm ăn thanh lâu quán xá, nhưng phải phân loại thứ gì có thể dùng được, không phải là người rành nghề thì không đủ kinh nghiệm để đảm nhiệm. Còn phần nơi tụ tập người buôn gánh bán bưng hoặc nơi đỗ ngựa xe cố nhiên sẽ nghe ngóng được tin tức của các nhà, nhưng cũng rất phức tạp không dễ dàng chải vuốt. Cho nên từ xưa đến nay, người quyền quý đều thích thiết lập đường dây tình báo riêng. Còn phần tin tức trong cung, dễ dàng biết nhất là lấy tin từ thái giám cung nữ. Tuy nhiên...”

Tống tú tài đột nhiên nhấn mạnh hai chữ này, thấy vẻ mặt Chương Thịnh sửng sốt, ông gằn giọng: “Loại chuyện này nóng vội thì không thành công. Đặc biệt với thân phận của con, nếu tùy tiện hành sự chỉ khiến Thế tử phi sa vào vũng bùn. Thay vì làm như thế, con hãy bỏ công gần gũi hơn với các thân vệ con thống lĩnh, không nên chỉ thân cận với mấy chục thuộc hạ cũ. Con là huynh trưởng của Thế tử phi, chỉ cần ngỏ ý tiếp nhận là bọn họ tự nhiên sẽ tới gần con, nếu mỗi người trong số hai trăm thân vệ đều nói cho con nghe sự tình họ tìm hiểu được, con còn gì để lo vụ tai mắt không linh thông? Hãy làm tốt chuyện nên làm, không cần vượt quá giới hạn, vậy là đủ rồi.”

Mời vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2

Nhị môn phủ Triệu Vương, khi Chương Hàm bước xuống xe ngựa đã đầy mặt mỏi mệt. Nếu tự mình tới cửa đưa thiệp mời, không có khả năng đưa thiệp xong liền đi ngay, còn phải nán lại ứng phó với những ánh mắt soi mói bắt bẻ của các tông thân trưởng bối. Thậm chí với những câu hỏi ùn ùn không dứt, mọi vấn đề đều yêu cầu nàng nâng cao tinh thần ứng đối. May mắn hôm nay nhà cuối cùng là Công chúa Gia Hưng, Công chúa giữ nàng lại tán chuyện một hồi, thậm chí chỉ dẫn nàng không ít điều cần lưu ý khi tổ chức yến hội, còn lôi kéo nàng dùng qua cơm chiều mới thả nàng đi. Sợ nàng bị rắc rối khi gặp lệnh giới nghiêm, Công chúa phái một hàng hộ vệ đưa nàng đến tận cửa phủ Triệu Vương. Gia tướng dẫn đầu mang họ Cố từ chối nhận bất kỳ ban thưởng gì, chỉ nói là Công chúa đã thưởng rồi cáo từ dẫn người rời đi.

“Thế tử phi cẩn thận.”

Chương Hàm phục hồi tinh thần, thấy Hạ Dũng gia đang thận trọng muốn đưa tay đỡ mình, nàng bèn thản nhiên nắm lấy bàn tay khớp xương thô to rắn chắc rồi lên bậc thang, mỉm cười nói: “Mấy ngày nay bà đi theo ta chạy ngược chạy xuôi, chắc hẳn mệt mỏi rồi, hãy về sớm nghỉ ngơi. À quên, hôm nay Công chúa đưa ta mấy hộp mứt trái cây, bà mang một hộp trở về cho đám nhỏ nếm thử.”

Hạ Dũng gia tuy trước đó giữ chức tuần tra các phòng của nội viện, nhưng chỉ chịu trách nhiệm trên danh nghĩa, thật ra không phải là quản sự. Bà lại biết bộ dáng của mình to lớn thô kệch không đủ giữ mặt mũi, nào ngờ Chương Hàm lại thoải mái hào phóng mang theo bà ra cửa đi khắp nơi gặp quý nhân, đột nhiên cảm thấy được coi trọng vô cùng. Lúc này nghe còn có ban thưởng như vậy, bà cuống quít từ chối: “Đâu thể nào nhận như vậy ạ.”

“Có gì không được, ta nói cho bà chính là cho bà.” Chương Hàm thấy Phương Thảo cầm một hộp sơn mài nhét vào tay Hạ Dũng gia bèn gật đầu nói, “Mau trở về đi thôi, ngày mai vẫn còn bận.”

“Vâng vâng vâng, nô tỳ xin cáo lui.”

“Khoan đã!” Chương Hàm thấy Hạ Dũng ôm hộp mứt thái cây thật cẩn thận muốn đi, nàng bỗng gọi lại. Chờ bà ấy cuống quít tiến lên hai bước, nàng mỉm cười nói, “Trước đây bà đã từng hầu hạ Vương phi, nhưng nếu đã theo Hạ tổng quản thoát tịch, vậy không còn mang thân phận gia nô, sau này hai chữ 'nô tỳ' cũng nên thu hồi. Nhà bà có hai nhi tử một tám tuổi một sáu tuổi cũng không nhỏ, hôm nào mang đến ta xem thử, nếu thấy lanh lợi thì ta sẽ cho tụi nó học vỡ lòng biết mấy chữ.”

Tiếc nuối lớn nhất của Hạ Dũng gia chính là trượng phu học hành không nhiều lắm, còn chính mình thì không biết một chữ bẻ đôi, nghe Chương Hàm nói vậy đương nhiên vui mừng vô cùng, biết hai nhi tử có thể học vỡ lòng càng thêm cảm động không thể tả, ngàn ân vạn tạ một hồi mới lui xuống.

Chương Hàm nhìn theo người đi rồi mới hội hợp với Thẩm cô cô cùng ra đón. Còn chưa đợi nàng hỏi rõ hôm nay trong nhà có chuyện gì không, đột nhiên nghe bên cạnh vang lên một tiếng “Thế tử phi” thật dè dặt, thấy Triệu Tứ gia mặt mày thấp thỏm đứng một bên, nàng mỉm cười gật đầu hỏi: “Có việc gì sao?”

“Không phải ạ... À, là có chuyện!” Triệu Tứ gia ấp úng xong bèn lấy hết can đảm nói, “Nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo Thế tử phi, chỉ là việc này có chút...”

“Ngươi theo ta đến thượng phòng hãy nói.”

Lần trước Triệu Tứ gia mừng như điên chạy tới thượng phòng báo tin, cũng chỉ ở phòng ngoài nói với Đại a đầu Thu Vận, hiện giờ lần đầu đặt chân vào thượng phòng trang trí gọn gàng lịch sự tao nhã, bà ta ngay cả đôi mắt cũng không dám tùy tiện ngó loạn. Khi Chương Hàm phân phó người lấy ghế con cho ngồi, Triệu Tứ gia càng cảm thấy sau lưng mướt mồ hôi, ngồi xuống xong mà ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.

“Thế tử... Thế tử phi, chuyện là như thế này, nô tỳ có người bà con làm việc ở phố Đại Trung, có nghe được chút vấn đề... Ở cửa hàng của phủ Triệu Vương trên phố Đại Trung, chính là chỗ ngài mới phái chưởng quầy Thái tử phi tiến cử đến kiểm toán phải không ạ? Nghe nói hai bên vẫn luôn tranh chấp không ngừng, hôm nay thậm chí đóng luôn cửa hàng! Dường như tình hình của hai cửa hàng khác ở phố Tam Sơn và phố Kỳ Vọng cũng xấp xỉ vậy đấy ạ.”

Hai bên giao phong không chịu nhường nhịn? Cũng khó trách, một bên là kẻ nhiều năm nắm giữ một phương tác oai tác quái, bên kia ỷ có Đông Cung làm hậu thuẫn.

Chương Hàm nhướng mày, trong lòng thầm biết kế “đuổi hổ nuốt lang” đã có hiệu quả, sau đó nảy sinh một chủ ý lớn mật. Nàng suy nghĩ thật nhanh rồi vẫy tay kêu Triệu Tứ gia tiến lên, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

“Ngươi tìm người đáng tin cậy xúi giục mấy chưởng quầy cũ vài câu, hãy nói kiểm toán chỉ do mấy tên chưởng quầy Thái tử phi tiến cử muốn triển lộ bản lĩnh, muốn thay thế.” Chương Hàm thấy Triệu Tứ gia tuy sửng sốt nhưng lập tức gật đầu đáp ứng. Nàng nghe Đan ma ma nói Triệu Tứ gia trong sạch nên quyết định tin tưởng bà ta, bèn nhàn nhạt nói, “Tiết lộ cho bọn họ hiểu: Nếu đã là tài khoản nhiều năm về trước, chỉ cần bọn họ giả cháy đốt hết sổ sách, vậy thì cho dù Thế tử phi lợi hại đến đâu cũng không có khả năng truy tra, dĩ nhiên sẽ không có việc gì. Thuận tiện cũng lộ tiếng gió cho mấy chưởng quầy Thái tử phi tiến cử. Nhớ kỹ, đừng dùng người bà con của ngươi, phải xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.