Edited by Bà Còm in Wattpad
Khi ngồi trong kiệu, Chương Hàm cũng đã cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt xung quanh, nhưng khi sắp sửa rời kiệu, nàng mới chân chính biết được bát nháo loạn xị là thế nào. Hôm nay khách khứa tới Chương gia không nhiều, hơn phân nửa đều là đồng đội trong quân của Chương Phong và Chương Thịnh, hơn nữa người đón dâu chính là Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, mọi người lo lắng cho sức khỏe tân lang nên không dám ầm ĩ quá mức. Nhưng khi tới phủ Triệu Vương thì nơi này dường như không kiêng nể gì.
Nàng mơ hồ ngơ ngác theo thanh âm xướng lễ hết quỳ lại bái rồi phủ phục hành lễ, rốt cuộc xem như hoàn tất lễ bái thiên địa, tiện đà được dìu vào ngồi xuống trên giường, lúc này nàng mới nghe giọng nói quen thuộc.
“Mau mau, tân lang hãy giở khăn lụa cho nhóm cô cô thẩm thẩm chúng ta xem mặt chất tức nhi nào!”
Là Công chúa Gia Hưng!
Nhận ra giọng nói này, mặc dù bốn phía tiếng cười càng ồn hơn nhưng bỗng nhiên Chương Hàm không còn cảm thấy bất an. Nàng cho rằng Trần Thiện Chiêu sẽ theo lời giở khăn phủ đầu thì lại không thấy chàng ta có động tác gì, ngược lại nghe được giọng thành khẩn xin khoan dung của anh chàng: “Thập nhị cô cô cùng các vị cô cô thẩm thẩm, khó khăn lắm cháu mới nhặt về cái mạng, các vị tốt xấu gì cũng thương hại cháu chút xíu, cho cháu an tĩnh một mình giở khăn được không ạ? Chờ sau này cháu nhất định dẫn nương tử tới từng nhà bái phỏng cho chư vị tha hồ ngắm nhìn. Hôm nay xin hãy buông tha cho đứa cháu tội nghiệp trọng thương mới khỏi nhé?”
Nếu không được Thẩm cô cô ân cần dạy bảo, rồi chính nàng cũng biết đêm tân hôn nhất định phải giữ tư thế trang trọng, Chương Hàm suýt chút nữa đã bị giọng điệu đáng thương của Trần Thiện Chiêu chọc cho phì cười. Cũng may nàng được khăn đỏ phủ kín gương mặt, lúc này bèn nhếch lên khóe miệng không tiếng động cười trộm hồi lâu. Đúng như nàng sở liệu, trước bộ dáng cầu xin tội nghiệp của Trần Thiện Chiêu, Công chúa Gia Hưng rốt cuộc phải buông tha.
“Được được, nể tình ngươi hôm nay đã nỗ lực đi nghênh thân, chúng ta tạm tha cho ngươi. Ngày khác phải mang theo nương tử tới từng nhà bái lạy, nếu dám thiếu nhà ai coi ta có tìm ngươi tính sổ hay không! Yên tâm, chúng ta cũng sẽ không bạc đãi nương tử của ngươi, nhất định chuẩn bị phần lễ gặp mặt thật dày, mọi người nói xem có phải hay không?”
Tri Vương phi Trương Như thật ra có mấy câu muốn nói với Chương Hàm, nhưng Công chúa Gia Hưng đã lên tiếng như vậy, những người khác tuy trêu ghẹo không ít nhưng một đám đều đáp ứng, cô nàng dĩ nhiên chỉ có thể thuận theo số đông. Trước khi đi, Trương Như nhìn thoáng qua Chương Hàm ngồi ngay ngắn trên giường hỉ đỏ rực, đứng bên cạnh là Trần Thiện Chiêu một thân quan phục thế tử trước ngực còn đeo hoa đỏ, Trương Như cảm thấy hai người vô cùng xứng đôi.
Ông trời rốt cuộc cũng đã mở mắt! Cảm ơn đã vào ɯαttραd thăm nhà βαcοm2!
Khó khăn lắm mới nhẫn nại được đến khi mọi người đều đi rồi, nụ cười tội nghiệp của Trần Thiện Chiêu liền biến mất không thấy bóng dáng, thay thế chính là tiếng thở phào như trút được gánh nặng. Chàng ta hung hăng quệt mồ hôi trên trán rồi hô lớn: “Mau, mau đóng cửa, phải làm lễ hợp cẩn!”
Đan mụ mụ và Thẩm cô cô đại diện nhà trai và nhà gái hầu hạ trong phòng tân hôn cùng ma ma xướng lễ hợp cẩn liếc nhìn nhau một cái, đồng loạt cong môi cười, thuận theo đi đóng cửa lại. Kế tiếp, Đan ma ma cười tủm tỉm đưa đòn cân cho Trần Thiện Chiêu. Chương Hàm nhìn không thấy nhưng cảm giác được không khí biến hóa. Mặc dù trước đó nàng đã sớm gặp mặt trượng phu nàng sắp sống chung cả đời, nhưng ngay khoảng khắc này nàng vẫn cảm thấy cả người cứng đờ vì hồi hộp. Mãi đến khi khăn lụa đỏ đột nhiên được đòn cân nhấc lên, ánh sáng long lanh của đèn đuốc đập vào mắt, nàng vừa lấy lại bình tĩnh liền thấy một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm không chớp.
Biết lễ hợp cẩn không thể nhiều lời, nên dù không quen với ánh mắt nóng bỏng của phu quân, Chương Hàm chỉ có thể cắn cắn môi nghiêng đầu sang một bên tránh đi tia mắt. Nàng vừa nghe tiếng Đan ma ma mời Thế tử ngồi là ngay lập tức Trần Thiện Chiêu tùy tiện ghé mông xuống sát bên nàng, một bàn tay chẳng chần chờ nắm lấy tay nàng. Tuy nàng theo bản năng muốn rút tay lại nhưng Trần Thiện Chiêu trọng thương mới khỏi vẫn mạnh vô cùng, nàng giựt giựt vài cái cũng không thể thoát khỏi ma trảo của chàng ta, cuối cùng đành phải cúi đầu mặc kệ.
“Kim tước tiến rượu.”
Lúc này Chương Hàm mới thấy Đan ma ma đưa lên hai chung vàng được nối vào nhau bởi sợi tơ ngũ sắc cột dưới đáy. Chờ đến khi Trần Thiện Chiêu vươn tay nhận lấy một chung rượu, nàng đang muốn duỗi tay mới phát giác bàn tay thuận chiều của mình vẫn còn bị ông tướng nào đó nắm chặt, bèn dùng mắt lườm một cái mới khiến chàng ta nới lỏng thả ra. Đợi đến khi nhận chung rượu uống một hơi cạn sạch, nàng và Trần Thiện Chiêu cùng nhau buông xuống chung vàng, kế tiếp Thẩm cô cô lại mỉm cười nâng hồ lô rót đầy chung vàng một lần nữa.
“Để ngày vui được trọn vẹn, đương nhiên phải uống ba chung rượu mới được.” Trần Thiện Chiêu chớp mắt nói với Chương Hàm, thấy nàng đầy mặt không tin, chàng ta bèn cười năn nỉ, “Hôm nay nhân dịp sức khỏe ta vừa mới khôi phục nên không cần ra ngoài ứng phó với đám khách khứa, cũng có thể ngăn hết những kẻ phá đám muốn nháo động phòng. Chúng ta phải nên uống thêm một chung để chúc mừng sự kiện một công đôi việc này đúng không? Nương tử, phu quân đáng thương của nàng đã hôn mê một khoảng thời gian chỉ yêu cầu chút xíu như vậy, chẳng lẽ nương tử lại không đáp ứng?”
“Vô lại...”
Chương Hàm dùng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve giận dữ đáp trả một câu, nhưng rốt cuộc vẫn thể theo lời yêu cầu của Trần Thiện Chiêu uống chung thứ hai rồi chung thứ ba. Nàng vốn không giỏi uống rượu, lúc này tống ba chung xuống bụng, hơn nữa trong phòng còn đốt địa long ấm áp quá mức, nàng cảm thấy hai má nóng bừng, trong chốc lát gò má đã nổi lên hai ráng mây đỏ. Đến khi sủi cảo sinh con rồi mì trường thọ lần lượt đưa lên, đầu nàng có chút quay cuồng chỉ ăn mấy miếng tượng trưng. Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc lễ nghi kết thúc, Thẩm cô cô mới mang theo Thu Vận Phương Thảo và Bích Nhân tiến lên chuẩn bị hầu hạ nàng thay ra bộ quan phục thế tử phi nặng trĩu. Nhưng không ngờ đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào giọng của một ma ma.
“Thế tử gia, Thế tử phi, trong cung mang tới quà ban thưởng của Hoàng Thượng!”
Mặc dù không phải thánh chỉ nhưng cũng là Thiên tử ban thưởng, Trần Thiện Chiêu ngạc nhiên một lát chỉ đành không thể chần chờ đứng dậy. Liếc qua Chương Hàm một cái, chàng liền vươn tay đỡ nàng, cười khổ than: “Tránh được nhóm cô cô thẩm thẩm lại quên mất còn Hoàng gia gia, chỉ sợ kế tiếp Thục phi nương nương Huệ phi nương nương Kính phi nương nương đều không thiếu đưa đồ ban thưởng!”
“Ai biểu có vị Thế tử nào đó được xưng tụng là Đệ nhất Hoàng tôn?”
Chương Hàm rốt cuộc tìm được cơ hội móc lại một câu. Trần Thiện Chiêu chỉ nhướng mày cười tủm tỉm nhìn nàng: “Danh hiệu Đệ nhất Hoàng tôn chỉ là Hoàng gia gia thuận miệng nói ra mà thôi, không coi là đúng. Nếu nàng có thể sớm một chút cho ta bế được một thằng nhóc béo mũm mĩm, vậy thì chắc chắn nàng sẽ là Đệ nhất Hoàng tôn tức nhi đấy.”
“Đúng là miệng lưỡi trơn tru!”
Cho dù Chương Hàm đã sớm lĩnh giáo miệng lưỡi sắc bén của Trần Thiện Chiêu, ngay lúc này vẫn phải 'cam bái hạ phong' trước câu chọc ghẹo của chàng ta. Vừa thẹn vừa bực theo anh chàng rời khỏi tân phòng, chờ tới khi vào chính đường vương phủ, nàng liền choáng ngợp bởi sảnh đường cao rộng tràn đầy đủ loại khách khứa, một đám đều dùng ánh mắt hoặc dò xét hoặc tò mò nhìn nàng, các công chúa và vương phi vừa nãy chưa được thỏa mãn nguyện vọng càng thêm chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng cười nói vang lên không dứt. Triệu Vương vẫn giữ sắc mặt nghiêm trang muôn thuở, lúc này hơi gật đầu với nàng và Trần Thiện Chiêu xem như chào hỏi rồi lên tiếng: “Nếu người đã đến đông đủ, hãy ra đằng trước tiếp chỉ thôi!”
Vương phủ ở kinh thành không thể so sánh với vương phủ ở đất phiên, truyện được bà còm chỉnh sửa hình dáng và cấu tạo quy mô đều xa xa không bằng. Ví dụ như trung đường của phủ Triệu Vương ở kinh thành chỉ có chín gian, mà Thừa Vận điện ở Bảo Định có ước chừng mười một gian, tiền viện cũng nhỏ hơn so với bên Bảo Định. Dù vậy, đối với Chương Hàm trước đó phủ khăn lụa đỏ tiến vào chỉ có thể thấy rõ dưới bàn chân, lúc này rốt cuộc nhìn được toàn bộ quy mô của vương phủ, Chương Hàm vẫn thầm cảm thán về sự vĩ đại của nó. Mặc dù nàng đã kiến thức qua đình viện rông lớn thâm sâu của phủ Võ Ninh Hầu và Uy Ninh Hầu, nhưng nếu đem so với vương phủ thì vẫn một trời một vực.
Đây chỉ là ban thưởng chứ không phải truyền chỉ nên nghi chế đơn giản hơn nhiều. Triệu Vương dẫn đầu, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm theo sát phía sau, kế đó mới là Đông An Quận vương Trần Thiện Gia và Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ. Bốn người quỳ xuống hành lễ xong, Lý Trung đích thân đưa tới quà ban thưởng mỉm cười truyền: “Hoàng Thượng có chỉ, ban ngự bút hoành phi trăm năm hạnh phúc. Ban chặn giấy bạch ngọc kỳ lân hoa văn như ý cho Triệu Vương Thế tử, ban một đôi sư tử ngọc dương chi cho Triệu Vương Thế tử phi.”
Mặc dù đồ ban thưởng nhìn như không nhiều lắm, nhưng xunh quanh vẫn phát ra những tiếng kinh ngạc cảm thán không giấu được. Hôn lễ của hoàng tử hoàng tôn đều đã có phân lệ, vậy mà hôn lễ của Trần Thiện Chiêu không những chiếu theo phân lệ của thân vương, lần này Hoàng đế lại còn ban thưởng ngự bút hoành phi. Đừng nói đại hôn của thân vương, ngay cả đại hôn của Hoàng Thái Tử cũng không có hoành phi này, sao không khiến mọi người hâm mộ nghị luận?
Khi Trần Thiện Chiêu tiến lên tiếp nhận ban thưởng, Lý Trung cười ha hả nói: “Hoàng Thượng biết được Thế tử gia có thể tự mình đi nghênh thân, nhất thời vui mừng khôn xiết nên mới ban thưởng mấy thứ này. Nghe nói Thục phi nương nương Huệ phi nương nương Kính phi nương nương đều thật sự cao hứng chuẩn bị ban thưởng.”
“Đa tạ Hoàng gia gia và các nương nương nhớ thương.” Trần Thiện Chiêu ngượng ngùng cười cười, thấy Chương Hàm chỉ đi sau nửa bước, đột nhiên nhét tất cả đồ được thưởng vào tay Chương Hàm rồi ôm đầu ui chao một tiếng nói với Lý Trung, “Lý công công đừng trách móc, hôm nay cố chống đi đón dâu, thật ra lúc này đầu ta vẫn còn chút choáng váng...”
Chương Hàm vốn vô cùng kinh ngạc khi Trần Thiện Chiêu đưa tất cả đồ ban thưởng cho mình, nhưng khi nghe được lý do thoái thác, nếu không nhờ bản lĩnh che đậy tốt thì sợ đã lộ ra sơ hở ngay tại chỗ. Nhớ tới vừa nãy ngươi nào đó ở tân phòng náo loạn muốn uống thêm mấy chén chúc mừng, sao không nghe nói gì đến vụ đầu óc choáng váng?
Nhưng giống như vừa nãy lừa đảo Công chúa Gia Hưng và chư vị công chúa vương phi, lúc này Lý Trung cũng lập tức bị lừa đổ, cuống quít tiến lên dìu đỡ Trần Thiện Chiêu: “Thế tử gia ngàn vạn lần hãy kiềm chế, Hoàng Thượng vừa mới cao hứng mà nói dại ngài xảy ra chuyện gì, sợ là Hoàng Thượng phải đích thân tới thăm ngài... Thế tử phi, trước mắt vẫn nên đỡ Thế tử gia về phòng! Triệu Vương điện hạ ngài xem thế này được không, lát nữa nếu ban thưởng lại tới, mời hai vị Quận vương thay mặt tiếp nhận là được.”
Thấy Trần Thiện Chiêu lảo đảo, sắc mặt thật sự có chút xanh mét khó coi, Triệu Vương đương nhiên không phản bác. Chương Hàm chỉ đành cáo tội với Triệu Vương và Lý Trung, giao đồ ban thưởng cho Thẩm cô cô và Đan ma ma, tự mình đỡ Trần Thiện Chiêu vào trong. Tuy những ánh mắt xung quanh vẫn mãnh liệt chiếu thẳng vào nàng, nhưng toàn bộ tâm tư nàng đều đặt trên người Trần Thiện Chiêu, bởi vì anh chàng thình lình dựa vào người nàng trông như thật sự yếu đến nỗi gió thổi cũng bay, bước chân cũng đi tập tễnh, kỳ thật căn bản không phải nàng dìu chàng ta mà ông tướng này đang cương quyết kéo nàng vào trong.
Mãi đến khi rốt cuộc về lại tân phòng, cửa vừa đóng lại là Trần Thiện Chiêu liền không quan tâm kéo Chương Hàm ngồi xuống trước bàn trang điểm, tự mình thành thạo gỡ xuống mũ phượng nặng trĩu cho nàng, tùy tiện nhét vào trong lòng Thu Vận. Cũng mặc kệ Thu Vận thật cẩn thận ôm chặt mũ phượng nặng bốn năm cân, chàng ta thúc giục Phương Thảo và Bích Nhân hầu hạ Chương Hàm rửa mặt, chính mình để Đan ma ma gỡ xuống mũ miện trên đầu, lúc này mới cười nói với Chương Hàm: “Giờ thì tốt rồi, rốt cuộc đêm nay chúng ta đã được thanh tịnh!”