Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 182: Chương 182: Màn kinh biến




Edited by Bà Còm in Wattpad

Bởi vì múa kiếm trước mặt Hoàng đế nên cho dù lên sân khấu là hai vị Hoàng tôn, dĩ nhiên vẫn không thể dùng những thanh kiếm sắc bén mà là loại kiếm cùn giống như thanh kiếm trước đó Giáo Phường Tư dùng múa bài Bình Định Thiên Hạ. Kiếm vừa vào tay, Trần Thiện Duệ không khỏi nhíu mày. Hắn không còn là tướng quân trên chiến trường, đương nhiên sẽ không một lòng chú ý cái gì mà tiện tay hay không, nhưng thanh kiếm dùng để múa này thật sự quá nhẹ. Thấy mọi người chung quanh đang chăm chú nhìn hắn và tên mập chết tiệt bên cạnh, hắn không khỏi liếc xéo Trần Thiện Thông một cái, ngay sau đó cổ tay chuyển động múa ra vài đường kiếm tuyệt đẹp.

“Hay!”

Một tiếng trầm trồ khen ngợi không đến từ nơi nào khác lại do chính Tần Vương Thế tử Trần Thiện Văn đang vỗ tay tán thưởng. Hắn không thèm liếc về phía thứ đệ nhà mình mà cười tủm tỉm nhìn Trần Thiện Duệ tán dương: “Không hổ là anh hùng trên chiến trường, chỉ vài đường kiếm đã hiện rõ chí khí anh hào!”

Cho dù quan hệ giữa hai người xưa nay luôn căng thẳng, nhưng trước công chúng mà Đại ca lại khen ngợi người khác, sắc mặt Trần Thiện Thông tức khắc càng đen. Hắn làm sao không biết Trần Thiện Duệ là dũng tướng chân chính trên chiến trường, cộng thêm thân hình đĩnh bạt tướng mạo anh tuấn, đúng là loại nam tử được thiếu nữ hoài xuân yêu nhất, quan hệ trong vòng tông thất tuy không đuổi kịp Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu nhưng nhất định tốt hơn hắn nhiều. Chuyện đã tới nước này, bằng bất cứ giá nào thì hắn đương nhiên sẽ không sợ hãi, cười lạnh một tiếng rồi lập tức vung kiếm, cổ tay run lên múa ra vài đường. Tuy động tác không chút gì hoa lệ so với Trần Thiện Duệ vừa nãy, nhưng đường kiếm của hắn lại dùng kỹ xảo kiếm vũ, lúc này cũng đưa tới vài tiếng tán thưởng.

Kể từ đó, vốn dĩ mọi người đều nghĩ rằng tình thế sẽ nghiêng về một bên, rốt cuộc lại bày ra vài phần biến số. Tần Vương và Triệu Vương một người ở Tây Bắc, một người ở phía Bắc, tranh đấu gay gắt với nhau đã nhiều năm, cuối cùng không ngờ bị đương kim Thái Tử phỗng tay trên. Vốn muốn xem một trò hay hiếm có để giải trí trong bữa tiệc giao thừa, mọi người đều tập trung tinh thần chăm chú nhìn hai Hoàng tôn. Trần Thiện Duệ lên tiếng phân phó ban nhạc của Giáo Phường Tư diễn tấu, trong cung điện bỗng vang lên tiếng nhạc hùng tráng.

Trần Thiện Duệ không thèm liếc mắt nhìn Trần Thiện Thông một cái, đảo quanh vài bước đột nhiên dưới chân chuyển hướng, kiếm trong tay lập tức vung lên. Thay vì nói là múa kiếm, đây gần như là kiếm pháp được tập luyện mỗi sáng tinh mơ, chiêu thức tràn ngập sức mạnh và khí độ bá đạo. Thời điểm hắn múa đến lúc hăng hái nhất thì nửa thân trên dường như được bao bọc bởi một vòng sáng trắng, giống như thủy ngân rơi ngập mặt đất, mưa hoa rực rỡ, ngay cả khán giả muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi nhưng động tác và giọng nói đều bị cứng lại rồi.

Đúng lúc này, Trần Thiện Thông ngay từ đầu dường như vẫn luôn bị kiếm pháp của Trần Thiện Duệ áp đảo đột nhiên khởi bước. Thân hình hắn vốn béo ục ịch không tiện, lúc này dưới chân loạng choạng trông càng vụng về buồn cười, so sánh với thân hình rắn chắc của Trần Thiện Duệ tất nhiên cách nhau cực xa. Nhưng trong lúc bốn phía đang cười trộm, dưới chân Trần Thiện Thông đột nhiên đảo một cái, thanh kiếm trong tay may mắn thế nào mà lọt được vào vũ trận kín kẽ của Trần Thiện Duệ. Gần như trong nháy mắt, Trần Thiện Duệ không chút do dự giơ kiếm ngăn chặn, sau đó lại đâm mạnh về phía trước, lập tức bao vây Trần Thiện Thông vào phạm vi công kích của mình.

Bỗng nhiên kiếm vũ biến thành một trận tỷ thí. Trước đó Trần Trần Thiện Thông vốn chọc giận Trần Thiện Duệ, còn thừa cơ tiến công nhưng không ngờ đối phương lại bay thẳng đến tấn công mình. Trong chớp nhoáng, hắn vui vẻ không sợ, dùng chiêu thức Thiết Bản Kiều tuy không đẹp mắt nhưng lại vững chắc dị thường tránh thoát một kích nghênh diện kia, sau đó liền nghiêng thân mình vung kiếm tấn công hạ bàn của Trần Thiện Duệ, tay trái chợt rũ xuống một cái, một thứ gì đó đột nhiên rơi từ trong tay áo dừng trên cổ tay. Thấy Trần Thiện Duệ nhẹ nhàng né được mũi kiếm của hắn rồi bất thình lình bổ xuống một đường kiếm vào đầu, trong mắt hắn chợt lóe lên tia sáng, trực tiếp giơ tay trái lên ngăn chặn, khắp nơi vang lên tiếng kinh hô.

Mặc dù là kiếm cùn, nhưng lần này nếu thật sự chém thật, không nói đến cổ tay sẽ bị gãy, da thịt chịu khổ không phải là nhỏ. Mặc dù màn gây rối loạn hôm nay của Trần Thiện Thông khiến Trần Thiện Duệ nổi trận lôi đình, nhưng nhát kiếm chém xuống chỉ dùng hai phần lực đạo. Tuy nhiên, thanh kiếm vừa bổ xuống thì nghe một tiếng keng của kim loại giao nhau, kiếm của hắn không bị đẩy lui mà lại dính sát vào cổ tay trái của Trần Thiện Thông. Thấy tên mập chết tiệt lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó thân hình béo núc hiếm khi nhanh nhẹn đâm kiếm về phía trước, khóe mắt Trần Thiện Duệ thoáng lướt về phía Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm ngồi cách đó không xa, thấy hai người đều đầy mặt quan tâm, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu.

Thật cho rằng ta không có chút xíu bản lĩnh này à!

Trần Thiện Thông thấy một kiếm của hắn sắp đâm trúng hạ bộ của Trần Thiện Duệ, mà kiếm đối phương đang bị vòng nam châm trên cổ tay trái của mình hút chặt, hắn gần như có thể xác định hôm nay mình có thể khiến Triệu phiên xấu mặt một trận ngay tại điện này -- -- cái gì mà thiếu niên anh hùng, dũng tướng trên chiến trường, cùng lắm chỉ là Triệu Vương cố ý làm cho nhi tử nổi danh mà thôi, cú bổ nhào to lớn này đủ để một thế hệ Triệu Vương không dám ngẩng đầu. Nhưng khi mũi kiếm của hắn suýt đâm trúng Trần Thiện Duệ, hắn chợt cảm thấy thân kiếm đột nhiên truyền đến lực cản lớn lao, kế tiếp bất luận làm cách nào cũng không thể đâm tiếp nữa. Khi tập trung nhìn vào, hắn hoảng sợ phát hiện Trần Thiện Duệ chỉ dùng ba ngón tay đã kẹp chặt mũi kiếm của hắn.

“Hừ, buông tay!”

Sau một tiếng quát, thấy Trần Thiện Thông tuy nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng nhưng nhất định không chịu buông tay, Trần Thiện Duệ nghĩ đến vừa rồi bị quỷ kế của tên khốn nạn làm hại mình vô cùng chật vật, cục hỏa nghẹn trong ngực rốt cuộc hoàn toàn bạo phát, đột nhiên gầm lên một tiếng vang như sấm: “Buông tay cho ta!”

Mặc dù chỉ dùng lực của ba ngón tay, nhưng Trần Thiện Thông dồn hết sức cũng không cách gì dịch chuyển thanh kiếm nửa tấc. Khi nghe một tiếng hét to, Trần Thiện Thông lập tức nghĩ ra một ý, đột nhiên buông lỏng tay ra, có tâm làm Trần Thiện Duệ bị mất thăng bằng không kịp thu thế thì sẽ nhân cơ hội tấn công. Ai ngờ Trần Thiện Duệ đứng tấn cực ổn, không những hai chân giống như đóng đinh trên mặt đất không hề dịch chuyển, hơn nữa còn cười khẩy, tay phải cầm kiếm đột nhiên buông ra, ngay sau đó tay trái giữ mũi kiếm của hắn vung lên một cái, thế là thanh kiếm của hắn xoay chuôi lọt vào tay phải của Trần Thiện Duệ, một lần nữa phản công.

Lúc này người chật vật không chịu nổi tức khắc đổi thành Trần Thiện Thông. Mặc dù trên cổ tay trái của hắn vẫn chặt chẽ dính một thanh kiếm nhưng hắn không cách gì gỡ xuống. Trước kia hắn có thăm dò được phương pháp đúc kiếm của Giáo Phường Tư, biết được kiếm để múa đều được làm bằng sắt, hắn mới sai người khẩn cấp mài giũa một vòng sắt bằng nam châm. Thời khắc này, tuy hắn rất muốn dùng thanh kiếm của Trần Thiện Duệ để chống đỡ, khổ nỗi có tâm vô lực, chỉ có thể tránh trái hở phải hết sức chật vật. Đến cuối cùng, thấy sắp bị buộc lui về phía sau chỗ ngồi, Hoàng đế tổ phụ trên bảo tọa không hề có ý quát bảo ngưng lại, trong khi long tử phượng tôn ngồi xung quanh bàn tán sôi nổi như đang xem kịch khôi hài, trong lòng Trần Thiện Thông sinh ra một cỗ ác niệm khó có thể ức chế.

Các ngươi muốn xem ta xấu mặt chứ gì, vậy thì cứ xấu mặt đi!

Nghĩ đến đây, hắn duỗi tay ra sức tách rời thanh kiếm đang dính trên cổ tay trái, kế tiếp cố ý làm động tác giả như muốn phóng kiếm về phía Trần Thiện Duệ. Thấy đối phương nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh thoát, hắn nhìn thanh kiếm tiếp tục bay về phía trước đúng như mình dự đoán, thẳng tắp bay về phía bàn của Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, tức khắc lộ nụ cười dữ tợn. Hắn gập người tránh thoát một cú công kích của Trần Thiện Duệ, tai nghe tiếng xô bàn, hắn nhân thể đứng dậy, cũng không để ý đến Trần Thiện Duệ đang cầm kiếm xông lại truy kích, lập tức quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.

“Uyển Bình Quận vương quả nhiên anh hùng cái thế, tôn nhi thẹn không thể so bằng!”

Trần Thiện Duệ vốn muốn dạy cho tên mập chết tiệt này một bài học nhớ đời, vậy mà nghe thằng khốn nạn này lại quang minh chính đại nhận thua. Mặc dù vô cùng bực bội nhưng hắn chỉ có thể hậm hực thu kiếm dừng tay. Tuy nhiên, hắn bỗng nghe được tiếng kinh hô ở bàn tiệc bên kia, quay đầu liền phát hiện Đại ca Trần Thiện Chiêu đang ôm Chương Hàm trong ngực, trên mặt toát ra vẻ tức giận và nôn nóng khó có thể che giấu.

Không xong rồi, chẳng lẽ thanh kiếm kia...

Bỗng nhiên ngay tại thời điểm hỗn loạn này, trong bóng đêm truyền đến một hồi tiếng 'thùng thùng' nặng nề giống như ai đó đang đánh trống. Mặc dù không ít người tiến lên xem xét tình hình Chương Hàm, nhưng càng nhiều người lại giống Hoàng đế, đưa ánh mắt ngạc nhiên hướng ra bên ngoài Cẩn Thân Điện, cho dù cách một tầng rèm cửa thật dày không nhìn thấy gì.

“Hoàng gia gia...”

Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu bế ngang Chương Hàm lên, Hoàng đế mới giật mình hồi thần. Nghĩ đến thanh kiếm vừa rồi rơi thẳng vào bàn tiệc, đúng lúc hướng về phía Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm ngồi bên cạnh không cần nghĩ ngợi quay người nhào tới, thanh kiếm kia bay từ trên không xuống nện thật mạnh trên vai trái của con bé, Hoàng đế tức khắc hít một hơi thật sâu, không đợi Trần Thiện Chiêu nói hết lời liền trầm giọng quát: “Người đâu, truyền thái y!”

Buổi tiệc giao thừa êm đẹp lại biến thành cục diện hỗn loạn còn hơn so với mất hứng này. Mặc dù Trần Thiện Thông vô cùng khoái chí khi ném thanh kiếm kia, nhưng thấy Trần Thiện Chiêu được Lý Trung và mấy thái giám bảo vệ bế Chương Hàm mau chóng đi vào gian noãn các phía Đông, lúc gần đi còn quăng cho hắn ánh mắt lạnh lẽo, cho dù xưa nay hắn to gan thì cũng biết lần này thọc ra một sọt rắc rối thật không nhỏ. Vốn dĩ hắn chỉ muốn quăng cây kiếm kia đến trước bàn Trần Thiện Chiêu để hù dọa khiến đôi nam nữ mắc dịch hoảng hốt một phen, lại không ngờ Chương Hàm phản ứng quá độ kịch liệt như vậy. Dưới đủ loại ánh mắt của Hoàng đế và toàn thể đám người trong điện đổ dồn vào hắn, Trần Thiện Thông không khỏi phủ phục xuống đất.

“Tốt, thật tốt quá!”

Đại điện đột nhiên rơi vào một mảnh yên lặng chết chóc. Cũng không biết qua bao lâu, Hoàng đế mới nặn ra được một câu như vậy. Bên dưới chưa kịp phản ứng thì ngoài điện bỗng truyền đến giọng nói nơm nớp lo sợ của một thái giám: “Hoàng Thượng, phía trước có người... có người gõ trống Đăng Văn, sau đó lập tức tự sát ngay tại chỗ!”

Một màn trong điện vốn đã kinh người, nhưng so sánh với tin tức vừa được truyền vào thì biến thành bé nhỏ không đáng kể. Toàn bộ đại điện im ắng không một tiếng động, cho dù Trần Thiện Thông vừa quỳ gối phủ phục cũng nín thở, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cũng không biết qua bao lâu, Hoàng đế mới lạnh lùng hỏi: “Người này dùng mạng đánh trống, là vì chuyện gì?”

Lúc này lại đổi thành bên ngoài bỗng nhiên an tĩnh, sau một hồi lâu, thái giám kia mới dường như cố xuyên qua hàm răng va vào nhau lập cập, run rẩy nói ra một câu khiến độ ấm của cả đại điện gần như giảm xuống tới mức đóng băng.

“Người này sau khi đánh trống đã để lại huyết thư, nói là... nói là 'Sát thê sát tử, thiên lý không dung'...”

Keng -- --

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy kim tước trong tay Hoàng đế thẳng tắp rơi xuống rồi lăn lông lốc dưới đất, rượu bên trong văng tung tóe ra xung quanh. Hoàng đế sắc mặt xanh mét mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó nhưng lời đưa đến bên miệng lại không thể thốt ra một chữ. Ngài chỉ cảm thấy ngực mình không biết bị thứ gì đè chặt, hô hấp càng lúc càng dồn dập, sau đó cả người mềm oặt cứ thế ngã xuống trên bảo tọa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.