Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 132: Chương 132: May hỉ phục




Edited by Bà Còm in Wattpad

Trên đường về nhà, Chương Hàm và Trương Kỳ ngồi chung một xe nhưng thật lâu không nói gì. Cuối cùng Trương Kỳ đánh vỡ yên lặng, giọng lí nhí nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve ấp úng: “Tứ ca bảo huynh ấy muốn đi Quảng Tây...”

Lời còn chưa nói xong, Trương Kỳ chụp tay Chương Hàm, gắt gao cắn môi, gương mặt lộ ra vẻ thống khổ giãy giụa: “Huynh ấy nói, xưa nay mọi người đều khen ngợi tướng môn sinh Hổ Tử, nhưng huynh ấy vẫn luôn rúc ở kinh thành, những lời tán dương đều vì cho Nhị cữu cữu mặt mũi. Huynh ấy muốn chứng minh chính mình, không thể bám theo Nhị cữu cữu, bảo rằng hiếu kỳ của ta còn thêm một năm rưỡi, vừa đủ thời gian để huynh ấy kiến công lập nghiệp... Tuy nhiên, ta thật sự không muốn huynh ấy đi mạo hiểm, cho dù không thể gả cho huynh ấy, ta cũng không đành lòng nhìn huynh ấy cầm mệnh đi đánh cược, chứng minh bản thân không có quan hệ thông gia vẫn có thể trở nên nổi bật...”

Thấy Trương Kỳ nói một hồi rốt cuộc nhào lên đùi nàng khóc òa, Chương Hàm nhớ tới lời Trần Thiện Chiêu lộ ra lúc nãy, vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Trương Kỳ nhưng không có bất luận câu khuyên giải an ủi gì.

Quyết định này của Cố Minh không phải vì nghe người ta khuyên, mà Trương Kỳ khóc lóc kể lể chỉ vì muốn có người chịu nghe tiếng lòng, cũng không phải thật sự muốn nghe những lời an ủi mềm yếu vô dụng. Trùng hợp hôm nay các nàng ra ngoài làm pháp sự cho Cố phu nhân, dù khóc sưng đôi mắt trở về sẽ không khiến người hoài nghi, nàng cứ để Trương Kỳ khóc cho vơi bớt nỗi lòng, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Khóc ra đi, khóc ra thì có thể nhẹ nhàng hơn một chút.”

Trương Kỳ nức nở suốt đoạn đường, mãi đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa Cố gia, Chương Hàm mới phân phó: “Hãy dừng xe ngựa ở nhị môn của Đông phủ, lát nữa ta sẽ đưa Du tỷ tỷ trở về.”

Tới Hội Phương Các, Chương Hàm đỡ Trương Kỳ khóc sưng đôi mắt vào chính phòng, sai Phương Thảo mang tới chậu nước rửa mặt cho cô nàng, đắp lên đôi mắt băng phấn trước kia Cố Ngọc tặng cho, trang điểm lại một lần nữa rồi bình lui Thẩm cô cô và các nha hoàn, nhìn Trương Kỳ hỏi: “Có khá hơn chưa?”

“Ừ.” Trương Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, ngước mắt nhìn Chương Hàm nói, “Là ta quá yếu đuối không chịu nổi sự tình kéo tới, làm thế nào cũng học không được phải giữ bình tĩnh như muội dạy ta.”

Trương Kỳ kể lể, “Rõ ràng biết Tứ ca không đơn giản vì ta mà cũng là vì tương lai của chính huynh ấy, nhưng ta vẫn nhịn không được... Thôi, không nói chuyện này nữa. Mấy ngày trước Trương gia kêu nha bà đưa tới một số nha hoàn, ta đã chọn hai đứa; tuy đều là người mới ngây ngô nhưng tính tình có vẻ cũng ổn. Ta xin Thái phu nhân mượn Bạch Chỉ tỷ tỷ hỗ trợ, rối loạn vài ngày rồi dần dần ổn định...”

Nghe Trương Kỳ kể khi mình không ở bên cạnh cô nàng đã nỗ lực làm những việc gì, mặc dù trong đó có chỗ làm đúng và cũng có chỗ suy xét không chu toàn, thế nhưng Chương Hàm không hề giống như trước từng chút chỉ dẫn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng tán dương vài câu. Chờ nghe xong hết nàng mới lên tiếng: “Thật không ngờ hai chúng ta tách ra nhanh như vậy, từ nay về sau hết thảy phải nhờ vào chính tỷ.”

“Tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội.” Trương Kỳ lại thốt lên xưng hô như ngày xưa một lần nữa, từng câu từng chữ nói, “Muội không thể dựa vào tỷ tỷ cả đời, muội nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!”

Khi Trương Kỳ cáo từ rời đi, Chương Hàm đưa đến tận cửa hẻm thông rồi đứng tại chỗ nhìn theo, thật lâu sau mới xoay người trở về Hội Phương Các. Bất luận lúc xưa ở nhà chính mình hay ở Quy Đức phủ nha hoặc tới Cố gia, nơi ở của nàng luôn rất chật chội; nhưng hôm nay ngốc tại gian chính phòng to đùng, nàng ngược lại cảm thấy trống rỗng không quen lắm. Trầm tư đi tới Đông phòng, thấy trên trường kỷ sát cửa sổ vẫn đặt mấy xấp vải của Hồ phu nhân sai một ma ma bên người đưa tới, nàng do dự một lát rồi kêu Thu Vận Phương Thảo và Bích Nhân tiến vào.

“Mấy ngày sắp tới ngoại trừ học lễ nghi với Thẩm cô cô, thời gian còn lại các ngươi giúp ta cắt may đống vải vóc này.”

Thu Vận biết trước đây Chương Hàm vẫn chưa nghĩ tới mau vậy đã phải xuất giá, xiêm y của hồi môn đều nên lập tức dự bị, dĩ nhiên liên thanh đồng ý. Nhưng Phương Thảo lại có chút do dự: “Chờ đến khi Triệu Vương điện hạ chiến thắng khải hoàn hồi triều, nhiều lắm chỉ là mấy tháng, mấy ngày nay may hỉ phục chưa chắc kịp đâu ạ, huống chi còn phải thêu thùa?”

Thấy mặt Chương Hàm lộ vẻ trầm ngâm, Thu Vận vội thú nhận: “Cô nương, nô tỳ mười ba tuổi đi theo Lục An Hầu phu nhân gả tới Vương gia, việc may vá tuy không tính nổi bật nhưng tay nghề may xiêm y tương đối vững, chỉ riêng vụ thêu thùa là chưa chắc lên được mặt bàn.”

Phương Thảo và Bích Nhân cũng không tự tin tài thêu của mình. Sở dĩ Phương Thảo đề cập tới vấn đề này vì chính mình chỉ biết khâu khâu vá vá đơn giản, nếu đứng đắn may hỉ phục thêu hoa thì kém quá xa, Bích Nhân cũng không khá hơn chút nào. Đang lúc Bích Nhân có chút do dự không biết có nên xin Thái phu nhân mượn mấy nha hoàn bà tử tinh thông kim chỉ hoặc là đi mời mấy tú nương, Chương Hàm nghe bên ngoài truyền đến tiếng hắng giọng của Thẩm cô cô. Biết Thẩm cô cô đang kiêng dè trong phòng có lẽ đang bàn chuyện gì quan trọng, Chương Hàm giơ tay ra hiệu cho ba nha hoàn vén lên rèm cửa mời Thẩm cô cô vào phòng.

“Cô cô tới rồi?” Chương Hàm đứng dậy đón chào, thấy Thẩm cô cô nhún gối hành lễ không ngừng, nàng kéo bà ngồi xuống rồi cười nói, “Cô cô tới vừa đúng lúc, ba người bọn họ đang cùng ta phát sầu về vụ may thêu hỉ phục, cô cô có ý kiến gì hay?”

“Hóa ra là vì chuyện này. Trước đó nô tỳ đã nghe nói tay nghề may vá của Chương cô nương rất tinh xảo, nếu sợ thời gian không đủ, nô tỳ cũng có thể giúp đỡ. Khi nô tỳ mới vào cung đã được điều đến làm việc ở phòng kim chỉ.” Thấy ánh mắt Chương Hàm sáng lên, Phương Thảo và Bích Nhân vừa mừng vừa lo, chỉ có Thu Vận trầm ngâm đánh giá mình, Thẩm cô cô trình bày rõ hơn, “Nếu vẫn lo lắng không đủ thời gian, nô tỳ có mang đến hai cung nhân, tài nghệ kim chỉ không có gì trở ngại, dư khả năng giúp đỡ việc may thêu. Loại chuyện này không nên dùng người ngoài, không đến mức cho người ta có đề tài để bàn ra tán vào.”

Không quá mấy ngày, Cố Thục Phi lại ban thưởng Chương Hàm vải tơ tằm, lụa sa, lụa gấm và đủ loại lăng la tơ lụa tổng cộng gần bốn mươi cuộn. Thái giám đưa đồ tới nhấn mạnh: Thục phi nương nương biết phụ mẫu người thân của Chương cô nương không ở bên cạnh nên không tiện chuẩn bị đồ vật, vì thế mới thưởng đến những thứ này. Có vô số cuộn lăng la tơ lụa màu sắc hoa văn tinh mỹ hợp trào lưu, Chương Hàm ngoại trừ học tập lễ nghi với Thẩm cô cô, thời gian còn lại đều tập trung vào việc chuẩn bị hỉ phục và may thêu các đồ dùng cho tương lai. Hơn nửa tháng sau, thời tiết dần dần nóng bức, Thẩm cô cô hài lòng khen Chương Hàm đã thành thạo các kiểu lễ nghi, trọng tâm liền đặt trên việc may thêu.

Mời đọc trong nhà bacom2 ở w,a,ttp.a.d

Hôm nay, Chương Hàm đang ngồi trên nhuyễn tháp ở cửa sổ phía Nam tập trung tinh thần thêu hoa, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nha hoàn nói chuyện. Thực mau, tiểu nha hoàn tiến vào thông báo Ninh Hương tới, Chương Hàm buông xuống khung thêu gật gật đầu, Phương Thảo liền đứng dậy ra cửa đưa Ninh Hương tiến vào.

“Hàm cô nương, thời tiết nóng bức, Đại tiểu thư sai nô tỳ đưa tới chút trái cây tươi biếu ngài.” Ninh Hương giao hộp hoa quả cầm trong tay cho Phương Thảo, thấy Phương Thảo biết ý mang đồ đi ra ngoài, trong phòng không còn người khác, Ninh Hương tiến vài bước lại gần cười nói, “Đại tiểu thư còn sai nô tỳ chuyển lời cho cô nương, lão gia được ngoại phóng rời kinh, lần này đi Quảng Tây nhậm chức quan Bố chính Tả Tham chính.”

Chương Hàm tương đối biết rõ về quan chế, quan Bố chính Tả Tham chính là tòng tam phẩm, với Trương Xương Ung hiện giờ là chánh tứ phẩm Ứng Thiên phủ thừa, đây coi như được thăng một bậc nho nhỏ. Nhưng Quảng Tây là nơi đâu tốt gì cho lắm? Huống chi trước đó Cố Minh còn nói với Trương Kỳ muốn tự xin tòng quân đi Quảng Tây dẹp loạn, đủ có thể thấy nơi đó thế cục hiểm ác. Nàng nhíu mày trầm ngâm hỏi: “Đang yên lành sao ông ta lại bị chuyển đi?”

Hiện giờ Ninh Hương không còn gì lo lắng vì thân khế của người một nhà đều được trả về, hơn nữa đã hoàn toàn thất vọng với vị chủ nhân Trương Xương Ung, đương nhiên biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm: “Theo như tin tức Tứ thiếu gia truyền đến, Thái phu nhân rất bất mãn với lão gia, đã nhờ vị Hữu phó Đô Ngự sử Lưu đại nhân của Đô Sát Viện buộc tội lão gia, lại sai người đốc vô vụ quan Bố chính Quảng Tây đang khuyết chức, khéo léo đẩy lão gia đến đó.”

Thủ đoạn của Thái phu nhân quả nhiên siêu đẳng! Coi bộ vốn đã có tâm tư muốn đuổi Trương Xương Ung ra khỏi kinh thành, hiện giờ đám người Cảnh Khoan đều bị biếm, thừa dịp liền tống cổ tên tế tử này xa hơn. Nếu không nhờ nàng nắm giữ tấu chương của Trương Xương Ung, lão nhất định sẽ lôi nhược điểm 'thay mận đổi đào' áp chế hai tỷ muội nói chuyện cho lão. Dưới tình huống hiện giờ thì đi Quảng Tây nhậm chức Tả Tham chính còn tốt hơn nhiều so với bị lưu đày đến trời Nam đất Bắc, cho dù Trương Xương Ung không cam lòng cũng phải ngoan ngoãn làm theo!

“Ta hiểu rồi.” Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu, chợt nhớ ra một vấn đề lại hỏi, “Tỷ tỷ có chuẩn bị đưa tiễn hay không?”

“Đại tiểu thư nói, sẽ không để người ta có cơ hội bương móc nên đến lúc đó nhất định sẽ đi tiễn.” Ninh Hương nhớ tới thái độ kiên quyết dứt khoát của Trương Kỳ khi nhắc tới việc này, không khỏi có chút hồi hộp, “Cô nương, nô tỳ chỉ lo lắng đến lúc đó lão gia sẽ trút giận trên đầu Đại tiểu thư, ngài nghĩ có nên khuyên Đại tiểu thư đừng đi hay không?”

“Bắt buộc phải đi, loại chuyện này Đại tiểu thư phải tự mình đối mặt, không thể luôn trốn tránh.” Chương Hàm thấy Ninh Hương có vẻ thất vọng bèn cười trấn an, “Nếu một chút quyết tâm này mà Đại tiểu thư không thể gánh vác, tương lai sống nhờ Cố gia làm thế nào bảo hộ được người một nhà của ngươi? Bên cạnh nàng đều là người mới, Bạch Chỉ lại là người Cố gia, ngươi hãy cố dụng tâm lưu ý, sau này nàng sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”

Ninh Hương cung cung kính kính hành lễ lui ra, Chương Hàm nhẹ nhàng thở phào một hơi. Những chuyện gì nàng có thể làm thay Trương Kỳ thì nàng đều đã làm, cho dù là tỷ muội ruột thịt thì một khi nàng xuất giá cũng không có khả năng vẫn luôn thời khắc che chở, hết thảy chỉ có thể dựa vào bản thân Trương Kỳ. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có chút thẫn thờ, ngây ngẩn nhìn một mảnh xanh ngát dưới nắng hè rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, một trận gió nhẹ phất động mành sa, Phương Thảo mặt mày vui vẻ ào vào phòng.

“Cô nương, cô nương, Đan ma ma của phủ Triệu Vương vừa tới! Ma ma đã bái kiến Thái phu nhân, đang đi đến nơi này!”

Trần Thiện Chiêu lại cử người tới?

Chương Hàm cố gắng giả bộ làm như không có việc gì, nhưng trong lòng thật sự cao hứng, lập tức đứng lên ra gian ngoài. Phương Thảo đi theo phía sau, bấm đốt ngón tay tính toán số lần Đan ma ma đến đây từ sau khi tứ hôn, cuối cùng đếm ra một con số cực kỳ khả quan, trên mặt không khỏi dương dương tự đắc, nhưng chợt có chút lo lắng.

Hôn sự vừa mới định ra mà cứ ba ngày hai bữa phái người vấn an vị hôn thê khiêm tặng đồ, Triệu Vương Thế tử thật đúng là chỉ làm theo ý mình, chẳng thèm sợ người ngoài nói ra nói vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.