Edited by Bà Còm in Wattpad
Ngoại trừ các cô nương trẻ tuổi, chưa nói trong phòng đều có các ma ma đã từng chăm sóc bao nhiêu đứa trẻ, ngay cả Thái phu nhân và Vương phu nhân đều đã sinh dục nhiều lần, cho nên người nào không biết chỉ cho rằng lời đề nghị của Vương phu nhân là đang trêu ghẹo, thế nhưng những kẻ tâm tư tỉ mỉ thì lại nhịn không được thầm cân nhắc trong lòng.
Chương Hàm thấy Công chúa Gia Hưng cười tủm tỉm ôm bé con tới trước mặt, nàng làm như không biết người khác đang thầm suy đoán những gì, thản nhiên duỗi tay bế qua. Phát hiện bé con trong tã lót càng khóc càng thương tâm, nàng thuần thục bồng bé đi qua đi lại, trong miệng ngâm nga khúc ru của quê nhà. Hôm nay nàng không bôi phấn son, dậy sớm muốn một chén sữa dê nóng, thật cẩn thận chậm vài giọt ở viền cổ phía trước của trung y. Quả nhiên mới đầu nhóc tì còn khóc vang dội, dần dần thanh âm nhẹ xuống, đến cuối cùng dừng lại tiếng khóc, đôi mắt vẫn còn ngấn nước long lanh nhìn nàng. Trong phòng tức khắc truyền đến đủ loại tiếng cười.
“Bản lĩnh của Hàm muội muội thật hiếm có, nếu là ta, sợ rằng chỉ biết ôm bé con rồi luống cuống mà thôi!”
“Đại tỷ nói đùa, nhóc con ú nu ú nần nặng trĩu, tỷ thật có thể đảm bảo tỷ ôm nổi à?”
“Đừng nói chúng ta, cho dù nhũ mẫu cũng chưa chắc có thể dỗ được nhanh như Hàm muội muội!”
Ba tỷ muội Cố gia ngươi một lời ta một câu cứ thế khen nức nở. Chương Hàm không để ý, thấy bé con ngưng khóc nàng mỉm cười bồng bé tới cho Công chúa Gia Hưng. Công chúa cực kỳ cao hứng, cúi đầu hôn một cái lên gò má của bé con, mặt mày hớn hở nhìn Chương Hàm khen: “Hàm muội muội giỏi quá, ngay cả muội muội ruột của ta cũng không theo kịp, muội thật là cứu tinh của ta!”
Chương Hàm khiêm tốn vài câu, Thái phu nhân lại tiếp nhận bé con từ trong tay Công chúa Gia Hưng nựng nịu không ngớt, nàng lặng lẽ thối lui sang bên cạnh. Triệu mụ mụ đứng bên người Thái phu nhân tươi cười đầy mặt nói: “Thái phu nhân, Trân ca nhi thật là đứa bé có phúc, vừa là trưởng tôn Cố gia lại vừa mới sinh hạ không mấy ngày là đã được Hoàng Thượng đích thân ban danh. Đại danh chữ 'Trân' này thật sự quý hóa, như trân như bảo. Không biết kế tiếp sẽ mang đến bao nhiêu đệ đệ muội muội nữa đây!”
Thái phu nhân nghe vậy trong lòng cảm động, thấy Công chúa Gia Hưng lại gần đón thằng bé, Thái phu nhân thân thiết dặn dò: “Đây là phúc khí của Cố gia, nhưng càng là tấm lòng của Công chúa khiến ông trời cảm động. Hiện giờ tuy nói sức khỏe của con đã khá lên rồi, thế nhưng vẫn phải nhớ rõ những gì Thái Y căn dặn, trăm triệu lần không thể bởi vì trẻ tuổi mà thiếu cảnh giác, phải điều dưỡng thân thể thật cẩn thận. Nếu không sau này mẫu phi của con sẽ trách nhà chúng ta không chăm sóc con đàng hoàng, tấm thân già của ta không gánh nổi đâu.”
“Lão tổ tông!” Công chúa Gia Hưng hờn dỗi kêu một tiếng, đang muốn nói nữa thì một vị ma ma đứng bên cạnh vẫn luôn một tấc không rời liền nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng rồi mở miệng nhắc, “Chẳng phải trước đó Công chúa đã nói còn có chuyện muốn cầu lão tổ tông?”
Công chúa Gia Hưng nghe vậy mới giật mình nhớ ra, thấy Thái phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, nàng do dự hồi lâu rồi mới ngập ngừng nói: “Lão tổ tông, ngài cũng biết, Trân ca nhi sinh ra quá gian nan...”
Công chúa Gia Hưng chỉ nói một nửa thì dừng lại, dường như có chút bối rối không biết nên lựa lời tiếp tục thế nào. Nàng vừa chựng lại thì tức khắc có tiếng cười khẩy vang lên: “Chắc là Đại tẩu muốn từ bên cạnh lão tổ tông chọn mấy người ổn thỏa đi hầu hạ Đại ca chứ gì?”
Thấy mọi người trong phòng đều đổ xô nhìn mình, Cố Phất cười đắc ý nói tiếp: “Đại ca tính tình ôn nhuận, Đại tẩu lại vô cùng hòa nhã, nếu muốn những nha đầu tầm thường thì đúng là bôi nhọ phủ Công chúa. Theo như muội thấy, Trân ca nhi coi bộ rất hợp với Hàm muội muội, nếu vậy chọn nàng là tốt nhất! Chẳng phải Đại tẩu vừa nói ngay cả muội muội ruột thịt cũng không theo kịp nàng hay sao? Nếu để nàng qua phủ thì đã trở thành tỷ muội chân chính rồi!”
Kiểu nói của Cố Phất nửa giống hài hước nửa giống đương nhiên, khiến mọi người trong phòng đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này, Chương Hàm đưa mắt ra hiệu cho Trương Kỳ, Trương Kỳ lập tức tiến lên vài bước, làm như không nghe những lời của Cố Phất, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân: “Lão tổ tông, con cũng có một việc cầu ngài. Đêm qua con mơ thấy nương, nghe nương trách cứ con tới Hầu phủ liền quên bà, sáng nay con kể cho Hàm muội muội giấc mơ này. Hai chúng con bàn với nhau, giỗ bốn mươi chín ngày của nương đã sắp tới, hiện giờ chúng con đang ở Hầu phủ, nên đến chùa miếu hoặc đạo quan trong kinh thành làm buổi lễ cầu siêu, cũng coi như là tận hiếu tâm. Xin lão tổ tông ân chuẩn.”
Thái phu nhân nghe vậy đột nhiên biến sắc. Bà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua Cố Phất cười lạnh một tiếng, vươn đôi tay đỡ Trương Kỳ đứng dậy, lại nhìn Chương Hàm gật đầu nói: “Đứa bé ngoan, ít nhất cũng có các con nhớ rõ ngày giỗ. Việc này đương nhiên ta đáp ứng, ngày mai ta sẽ phân phó người đi gặp chủ trì Long Phúc tự thông báo trước, chúng ta sẽ cầu siêu bảy ngày ở đó.”
Thái phu nhân liền nhìn lướt qua một đám người trước mặt từ tức phụ đến tôn nữ tôn tức còn có tất cả ma ma trong phòng, trầm giọng nói: “Ta chỉ có một mình Du nhi là ngoại tôn nữ, hiện giờ muốn giữ lại bên người dưỡng như tôn nữ ruột thịt. Còn phần Hàm nhi ta cũng đối đãi giống ngoại tôn nữ, huống chi cho dù là khách nhân ta cũng không dung thứ cho bất kỳ ai nói ra những lời hỗn trướng như vậy!”
Lời này vừa nói ra, dĩ nhiên Cố Phất hoa dung thất sắc, hận không thể tìm một khe đất chui vào, ngay cả những người khác chỉ có thể đồng loạt thưa vâng. Công chúa Gia Hưng sau một lúc ngây ngẩn đột nhiên dậm chân la lên: “Nhị muội nói bậy gì đó, ta đâu nói muốn chọn người của lão thái thái tới hầu hạ phò mã hồi nào? Ta đúng là muốn xin lão thái thái mấy người thân cận, nhưng chỉ xin mấy ma ma am hiểu chăm sóc trẻ con mà thôi! Năm đó mẫu phi cho mấy ma ma là của hồi môn, một người bệnh chết, một người sức khỏe không tốt còn một người chỉ biết cậy già lên mặt, rốt cuộc ta cũng chỉ còn một mình Lưu mụ mụ đây! Mẫu phi cho ta hai vị ma ma hầu hạ ở cữ cũng sắp hồi cung rồi, hiện giờ ta đang thiếu người giúp chăm sóc nhi tử!”
Nói xong lời này, Công chúa Gia Hưng dường như không nhận ra trong phòng có người sắc mặt khó coi, giao đứa bé cho Lưu mụ mụ đứng bên cạnh, sau đó liền đi đến trước người Chương Hàm, đột nhiên nắm tay nàng xoay một vòng ngó trái ngó phải rồi mới kéo đến sát cạnh Thái phu nhân: “Không biết Nhị muội nghe từ nơi nào những lời đồn bậy bạ kia? Ta mang thai mười tháng mà phò mã chưa từng chạm qua một nha đầu nào trong phủ, chẳng lẽ hiện tại ta đã sinh Trân ca nhi thì phò mã lại giở thói hai lòng? Người vừa xinh đẹp vừa thông minh lại có khả năng giống Hàm muội muội như vậy, cho dù gả cho các Hoàng huynh Hoàng đệ của ta đều dư sức, thế mà Nhị muội lại nghĩ đưa nàng cho người khác làm thiếp, đổi thành Nhị muội bị đưa cho người ta làm thiếp thì sẽ cảm thấy thế nào?”
Lúc xưa Thái phu nhân tiến cung rất nhiều, ở trong cung Cố Thục Phi thường gặp Huệ phi tới chơi. Huệ phi tính tình khiêm tốn, con cái dưới gối lại nhiều, khi nói giỡn có nhắc qua muốn kết thân. Rốt cuộc khi Cố Trấn được chỉ hôn cưới Công chúa Gia Hưng vừa hoạt bát lại vừa cực kỳ hiếu thuận, Thái phu nhân dĩ nhiên vô cùng hài lòng. Vừa mới qua cơn bực bội, nghe Công chúa Gia Hưng đột nhiên nói như vậy, bà sửng sốt xong càng thêm tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Phất tựa như dao nhỏ -- Dám thản nhiên duỗi tay đến bên người Công chúa, quả thực to gan lớn mật!
Hôm qua Chương Hàm đã thương lượng kỹ với Trương Kỳ chiêu kia để đối phó với vấn đề này, đó là muốn gợi lên tình cảm mẫu tử của Thái phu nhân. Nhưng cho dù vụ này coi như thành công, nàng trăm triệu lần không thể dự đoán được hóa ra Công chúa Gia Hưng chẳng hề có ý này, ngược lại chính là người khác “gẩy sai bàn tính“. Thấy Tống mụ mụ vẫn luôn đứng hầu sau ghế Trương Kỳ sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, Vương phu nhân mỉm cười không hề có nửa phần miễn cưỡng, Cố Ngọc kinh ngạc đầy mặt, Cố Trừ nhếch miệng cười nhạo, còn Cố Phất mới vừa làm trò cười cho thiên hạ chật vật đến nỗi đứng ngồi không yên, Chương Hàm chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một nỗi sảng khoái nói không nên lời. Thấy Công chúa Gia Hưng nhìn về phía mình, nàng liền chậc lưỡi cười cười.
“Nhị tỷ thật ra chỉ nói đùa mà thôi, xin Công chúa không cần để trong lòng. Nhà muội phụ mẫu huynh đệ đều còn có, đâu thể nào vì một câu nói đùa của người khác mà dễ dàng đưa ra quyết định giao muội cho ai!”
“Ồ, người nhà của Hàm muội muội cũng không ít nhỉ!” Ánh mắt Công chúa Gia Hưng sáng lên, cười tủm tỉm nói, “Ta cũng thế, ngoại trừ phụ hoàng mẫu phi còn có một ca ca hai đệ đệ và một muội muội, đó là chưa kể tất cả huynh đệ tỷ muội khác mẫu phi, chỉ trong chốc lát không thể liệt kê hết.”
“Thật ra ngay cả muội đây cũng chưa từng gặp qua huynh đệ của Hàm muội muội.” Trương Kỳ nghĩ đến Chương Hàm bị đích mẫu lưu lại bên người không được đoàn tụ với người thân, liền hùa theo Công chúa Gia Hưng nói tiếp, “Nghe nói cha huynh của Hàm muội muội đều ở trong quân của Nhị cữu cữu, mẫu thân thì ở nhà nuôi dưỡng đệ đệ. Cũng không biết lúc này nếu Nhị cữu cữu chiến thắng trở về, Hàm muội muội có thể thấy mặt cha huynh hay không.”
Công chúa Gia Hưng lập tức cười nói: “Đây có gì khó đâu chứ, cầu xin lão tổ tông không phải được rồi?” Nói xong liền kéo tay Thái phu nhân, vẻ mặt ngây thơ xin dùm, “Lão tổ tông, tâm địa của ngài tựa Bồ Tát, có thể thành toàn cho mảnh tình thân của Hàm muội muội được không ạ?”
Thái phu nhân thấy Trương Kỳ nói một cách thản nhiên, Công chúa Gia Hưng phụ họa rất tự nhiên, nhớ tới trong thư Cố phu nhân gởi về lộ ra những tính toán kia, bà nhịn không được âm thầm thở dài một hơi, thầm trách nữ nhi mọi chuyện đều chỉ biết nghĩ đến dùng thế lực để bắt ép người khác, thật sự là quá kém cỏi.
“Lão Nhị mới đánh thắng trận, nói là sắp sửa khải hoàn trở về. Cũng không biết cha huynh của Hàm nhi quân chức ra sao, nếu có thể đi theo một đường vào triều, dĩ nhiên nhất định có thể gặp. Nếu lần này không thể, ta sẽ nói với lão Nhị một tiếng ngẫm xem có biện giáp gì.”
Đây là một chuyện kinh hỉ nhất Chương Hàm cảm nhận từ khi vào kinh tới nay. Cho dù không thể xác định lời hứa hẹn của Thái phu nhân trong tương lai có thể thực hiện hay không, nhưng ngay lúc này nàng vẫn thiệt tình thực lòng nhún gối hành lễ: “Đa tạ Thái phu nhân thành toàn!”