Edited by Bà Còm in Wattpad
Thời gian trôi qua, trong cung vẫn chưa truyền đến tin tức tốt. Chương Thịnh ăn sáng xong không có chuyện gì làm khiến trong lòng bị đè nén đến phát hoảng, đi tới đi lui trong phòng cả chục vòng rồi quyết định ra sân luyện đao. Hiện giờ có tiểu viện riêng nên hắn cũng bắt chước Cố Minh dựng một kệ binh khí ngoài sân. Sau khi luyện đao một hồi, hắn bèn thay loại binh khí khác rồi cứ thế lần lượt tập luyện đến nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hắn cũng không thèm để ý hiện giờ đã là đầu mùa đông, ra múc một thùng nước giếng xối ào lên người. Thoải mái thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đột nhiên nghe bên ngoài truyền vào một trận hô to gọi nhỏ, theo sát, một gã sai vặt canh giữ đại môn thở hổn hển xuất hiện.
“Đại thiếu... Đại thiếu gia!”
“Từ từ mà nói, có chuyện gì mà hấp tấp đến như vậy?” Chương Thịnh bực bội trợn trắng mắt, đột nhiên nhớ ra một chuyện lớn bèn cuống quít sải bước tiến lên túm lấy cổ áo gã sai vặt, “Chẳng lẽ là Triệu Vương Thế tử rời cung?”
“Không... Không phải ạ!” Cổ áo đột nhiên bị túm chặt giờ mới được thả ra, gã sai vặt rốt cuộc có thể hít thở, thấy Chương Thịnh mặt mày thất vọng, hắn vội vàng tuôn ra một tràng liên thanh như pháo nổ, “Là người phủ Triệu Vương đưa thái thái và tiểu thiếu gia về tới ạ! Còn có...”
Hắn chưa nói hết câu thì đã thấy đôi mắt Chương Thịnh sáng rỡ, ba bước cũng thành hai bước phóng ra bên ngoài. Hắn đành phải lắc lắc đầu sửa sang lại cổ áo, thấp giọng lẩm bẩm: “Đại thiếu gia gấp như vậy làm gì, lời còn chưa kịp nói xong... Ở bên ngoài không chỉ có thái thái và tiểu thiếu gia, còn một đống người khác nữa kìa! Thôi, đi bẩm báo lão gia vậy!”
Mời vào ω∆ttp∆∂ ủng hộ bà còm
“Nương, tiểu đệ!”
Chương Thịnh người còn chưa tới mà thanh âm đã đến trước. Nhìn tiểu đệ Chương Sưởng quy quy củ củ đỡ mẫu thân đứng đó, hắn cảm thấy đáy lòng trào dâng một cỗ mừng như điên, cuống quít xông lên phía trước cứ thế quỳ bộp xuống đất, mới dập đầu một cái đã bị mẫu thân nắm lấy cánh tay kéo lên. Hắn sợ mình nặng quá sẽ kéo ngã mẫu thân, chỉ có thể chống đầu gối đứng dậy, ngắm nhìn mẫu thân một hồi mới quan tâm hỏi: “Nương, đi đường mất bao lâu, hết thảy thuận lợi chứ ạ? Sao không sớm báo tin tới?”
“Vương phi cố ý phái xe và hộ vệ nên đi đường rất thuận lợi.” Lưu thị vừa nói vừa chỉ vào mấy hộ vệ phía sau. Chương Thịnh cuống quít chạy đến cảm tạ một tiếng rồi vội vàng kêu người hầu tới đưa mọi người vào nghỉ ngơi và đánh thưởng. Khi đại nhi tử quay lại bên người Lưu thị mới nói tiếp, “Còn phần đưa tin, bởi vì đi đường thủy nên có chuyện gì đều thông báo cho phủ Triệu Vương. Ủa, bộ con vẫn chưa biết hôm nay chúng ta sẽ đến hay sao?”
Lúc này Chương Thịnh mới nhớ ra tình hình hiện giờ của phủ Triệu Vương, sắc mặt lập tức tối sầm. Nhưng hắn không muốn hiện tại báo cho mẫu thân biết vụ sốt ruột này, vội vàng ậm ừ lướt qua, vuốt đầu Chương Sưởng cười hỏi vài câu. Hàn huyên một lúc, hắn đang muốn đỡ mẫu thân vào trong, đột nhiên bị Lưu thị đập một cái lên cánh tay đang vươn ra.
“Gấp gáp cái gì, đâu phải chỉ một mình chúng ta đến đây! Một nhà Tống tú tài cũng tới, là cha con mời ông ấy. Vừa rồi chỉ lo nói chuyện với con làm ta quên khuấy, còn không nhanh chóng chạy ra nghênh đón?”
“Hả?”
Chương Thịnh lập tức ngây ra như phỗng, vừa âm thầm oán trách gã sai vặt chỉ báo có một nửa vừa bước nhanh ra bên ngoài. Mới chuyển qua bức tường tranh hắn liền thấy một thư sinh trung niên đứng trước một chiếc xe ngựa cười tủm tỉm nhìn hắn. Tuy lúc xưa ở Quy Đức hai nhà đã qua lại thân thiết, nhưng nhớ đến phụ thân đề cập chuyện hỏi cưới, hắn không nhịn được đỏ mặt xấu hổ tiến lên vái chào thật sâu: “Tống tiên sinh, vừa rồi thật thất lễ. Thuộc hạ báo không rõ ràng, tiểu bối còn tưởng chỉ có nương và đệ đệ tới thôi...”
“Mẫu tử huynh đệ đã lâu không gặp, hàn huyên nhiều một chút là chuyện đương nhiên.”
Tống tú tài khoảng hơn bốn mươi, râu tóc gọn gàng nước da trắng trẻo. Mặc dù trên trán đã có hai ba nếp nhăn thật sâu, hai bên tóc cũng đã điểm bạc, nhưng thân hình cao gầy mặc bộ áo xanh lam vẫn còn nhìn ra khi tuổi trẻ cũng rất tuấn dật. Ông mỉm cười gật gật đầu, quan sát Chương Thịnh một lát rồi nói: “Thật tốt, hai phụ tử ra ngoài dốc sức nhiều năm như vậy, rốt cuộc tranh được một tiền đồ gấm hoa, cũng không uổng công xa rời quê hương bao nhiêu năm qua!”
“Đâu có gì ạ.” Chương Thịnh ngượng ngùng gãi gãi đầu, đột nhiên nhớ ra trong xe còn có người, tức khắc buông tay xuống nhưng trong đầu lại trống rỗng không biết kế tiếp nên làm gì. Cũng may sau lưng truyền đến giọng của phụ thân rốt cuộc thay hắn giải vây.
“Tống tướng công? Thật trùng hợp quá, cả nhà lại tới cùng một chuyến với chuyết kinh và khuyển tử!”
“Chương huynh nói đúng, xác thật không khéo không thành văn!” Tống tú tài cười sang sảng chắp tay chào, “Thật tốt quá, thời trẻ tôi đã nói qua, trong xương cốt Chương huynh tràn đầy nhiệt huyết nghĩa khí, còn có một thân vũ dũng, nhất định có thể trổ hết tài năng trên chiến trường: nhưng hôm nay xem ra, Chương huynh nện bước tiến lên còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi.”
“Tống huynh không cần trêu ghẹo tôi.” Chương Phong đưa tay ra dấu 'mời', thấy Chương Thịnh cứ nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa không chớp mắt, ông hơi mỉm cười rồi cao giọng hơn chút, “Một chút kỹ năng bá láp của tôi có thể sống sót trên chiến trường đã là muôn vàn may mắn, trăm triệu lần không hề nghĩ tới có thể lên được địa vị cao như hiện giờ, thật sự mà nói, tôi đã cố gắng hết sức. Ngược lại Tống huynh là một tú tài đã tạm trú ở Quy Đức phủ ngần ấy năm, tôi thấy chí hướng của huynh không nên dậm chân trong công việc dạy học, cho nên tôi mới mời huynh rời núi đến giúp tôi một tay.”
“Bảo một thư sinh như tôi đi theo huynh đánh giặc? Ha ha, chỉ có huynh mới nghĩ ra!” Cười thì cười nhưng Tống tú tài vẫn gật đầu nói, “Vừa lúc người một nhà của tôi ở Quy Đức phủ cũng chọc phải chút phiền toái, lời mời của huynh thật đúng là 'đưa than ngày tuyết' đấy!”
Mãi đến lúc này Chương Thịnh mới hoàn hồn, vừa kinh ngạc vừa bực bội nhìn chằm chằm phụ thân. Hoá ra phụ thân đâu phải dùng danh nghĩa cầu hôn cho mình mà phái người đi Quy Đức phủ, thật sự chỉ muốn mời Tống tú tài rời núi tới hỗ trợ! Nhưng còn không đợi hắn mở miệng, phụ thân đã đưa mắt về phía hắn.
“Đại Lang, con còn thất thần làm gì? Thẩm nương và muội muội Tống gia đi đường phong trần mệt mỏi lâu như vậy, còn không mau chóng mời người xuống xe vào trong nghỉ ngơi? Muội muội con hiện giờ trụ ở sân trong cùng, hãy để nương con và Sưởng nhi cùng Tống thẩm và Tống muội muội ở cùng một viện, hai cha con chúng ta và Tống tướng công tạm thời ở ngoài tiền viện chắp vá một chút là được!”
Nghe phụ thân nhắc nhở, Chương Thịnh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thầm nghĩ dù gì người đã tới đây rồi, có câu 'gần quan được ban lộc', không lo chuyện tốt không thành. Hắn đi đến trước cửa xe ngựa, lúng ta lúng túng kêu một tiếng Tống muội muội còn nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve, một bàn tay trắng muốt đẩy ra màn xe, hắn tức khắc không thể rời mắt được. Chờ đến khi một thiếu nữ tuy váy áo vải thô nhưng không che được nét lịch sự thanh nhã xuống xe, hắn luống cuống liên tiếp lui ra phía sau ba bước rồi mới đứng lại. Còn chưa đợi hắn nghĩ ra phải chào hỏi như thế nào, nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười.
“Đại ca, sao tự nhiên biến thành ngốc đầu ngỗng thế này?”
Mấy ngày nay Chương Hàm chỉ ăn chay, buổi tối lại thường xuyên bừng tỉnh trong lúc mơ màng cho nên cả người gầy đi vài phần. Vừa nói chuyện xong với mẫu thân và tiểu đệ, nàng vòng qua tường tranh liền nhìn thấy thiếu nữ xuống xe, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Nàng rời nhà từ nhỏ, nghe mẫu thân luôn nhắc đến một vị tiên sinh tư thục đã đặt tên cho phụ thân cùng ca ca và đệ đệ, hơn nữa còn là thầy dạy đệ đệ, nhưng bao nhiêu năm qua thời gian nàng được về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay, vì thế đây là lần đầu tiên thấy vị Tống tú tài, càng khỏi bàn đến Tống cô nương. Sau khi trêu Đại ca, thấy vị Tống cô nương vội vàng nhún người hành lễ, nàng lập tức trả lễ rồi cười tiến lên vươn tay kéo người đến bên cạnh. Nhìn Tống cô nương trông rất thanh lệ hào phóng bèn thuận miệng hỏi vài câu, thấy đối phương lúc ban đầu có chút dè dặt nhưng sau đó liền tự nhiên hơn, nàng không khỏi âm thầm khen quá tốt.
Đợi Tống nương tử xuống xe, Chương Phong tiếp đón mọi người đi vào nhị môn, Chương Hàm mỉm cười liếc Đại ca ngốc đầu ngốc não một cái: “Cha, Tống tướng công, mấy hôm nay hãy để Tống cô nương ở chung với con nhé. Chỗ con vẫn còn rất rộng, có thêm người bầu bạn càng vui.”
“Không được đâu!”
Chương Thịnh vừa mới mở miệng hô một câu, thấy những người khác đều nhìn hắn chằm chằm, tức khắc cảm thấy mồ hôi toát ra sau lưng, hồi lâu mới lúng túng giải thích: “Chỗ của muội muội còn có Thẩm cô cô trong cung tới giáo tập lễ nghi, không khỏi quy củ rất nghiêm, ở chung không tiện... Thôi cứ để Tống cô nương và Tống thẩm ở sân ngoài với nương.”
Chương Hàm nghe vậy mỉm cười, nàng vốn chỉ trêu ghẹo một chút nên cũng không hề kiên trì. Xin lỗi một tiếng xong, nàng liền lôi kéo mẫu thân và Chương Sưởng vào sân viện của mình trước. Nhìn trong viện có vườn hoa nhỏ, còn có khuê phòng, Lưu thị cảm thấy đôi mắt cay cay, còn Chương Sưởng thì tò mò thích thú nhìn Đông sờ Tây. Đến cuối cùng, cậu bé chạy tới ôm chặt cánh tay Chương Hàm nói: “Tỷ, buổi tối hôm nay đệ ngủ chung với tỷ được không?”
“Sưởng nhi, con đâu còn là em bé, đừng nhõng nhẽo!” Lưu thị theo bản năng trách ấu tử một câu, thấy cậu bé cúi đầu nước mắt doanh tròng, bà biết Chương Sưởng từ nhỏ đã được Chương Hàm nuôi lớn, cảm tình giữa hai tỷ đệ vô cùng thâm hậu, chỉ vì Cố phu nhân đem Chương Hàm đi nên hai tỷ đệ mới phải tách ra. Bà vội quay đầu lau nước mắt, sau đó liền cố gắng mỉm cười, “Trước đó khi tin tức truyền đến, nương thật không thể tin được. Dọc đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng cũng chỉ tới được vào mấy ngày cuối cùng. Khó khăn lắm con mới từ nhà người khác trở về, nương và Sưởng nhi đoàn tụ với con không tới mấy ngày...”
“Nương...”
Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được ôm chặt mẫu thân, mấy năm chua xót nhẫn nhịn, còn thêm nỗi kinh hãi thương tâm nhớ mong khi biết Trần Thiện Chiêu xảy ra chuyện, tất cả đều tại một khắc này bùng phát. Nàng gắt gao ôm mẫu thân, tiếng thút thít dần dần biến thành nức nở, rồi tiếng nức nở biến thành tiếng khóc vỡ òa không thể ngăn được. Mãi đến khi nàng mơ hồ nghe được tiếng khóc sụt sùi của Chương Sưởng, nàng mới cố gắng nuốt xuống nước mắt, sau một lúc lâu rốt cuộc buông tay chùi má, cúi đầu vừa thấy tiểu đệ Chương Sưởng nước mắt nước mũi tèm lem.
“Được được, cuối cùng cả nhà đều đã sum họp, còn khóc cái gì? Nương, tuy con sắp phải xuất giá, nhưng Đại ca cũng sắp cưới thê, sau này ngoại trừ con sẽ có thêm Đại tẩu tương lai hiếu thuận nương.” Chương Hàm vuốt ve đầu Chương Sưởng cười nói, “Tiểu đệ cũng vậy, sau này còn có thể nhờ Đại tẩu dạy đệ đọc sách viết chữ.”
Hôm nay Lưu thị thấy một nhà họ Tống liền đoán được ý định của trượng phu. Tuy rất hài lòng với thông gia và tức phụ nhi tương lai, nhưng nghĩ đến nữ nhi sắp trở thành người nhà khác, bà vẫn cảm thấy trong lòng như có ngàn vết dao rạch. Cố gắng mỉm cười gật đầu, bà nói từng câu từng chữ: “Nương chỉ ngóng trông hôn phu tương lai có thể đối đãi với con thật tốt, sẽ không bao giờ cô phụ con!”
Nghĩ đến Trần Thiện Chiêu, ánh mắt Chương Hàm vô cùng buồn bã, nhưng ngay sau đó liền gật đầu: “Nương yên tâm. Con đương nhiên sẽ sống rất tốt!”