Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau khi giới thiệu một loạt thân thích trong nhà, thấy hai tỷ muội vừa chăm chú nghe vừa gật gù, Thái phu nhân càng thêm hòa ái, sau cùng bèn phân phó kêu tới các nha hoàn bà tử theo hai nàng vào kinh. Vừa thấy Tống mụ mụ, Thái phu nhân hơi ngạc nhiên, đám người dập đầu hành lễ rồi báo tên, bà ngẫm nghĩ một lúc gật đầu nói: “Chả trách cảm thấy ngươi quen mặt, hóa ra là nha đầu Tâm Liên năm đó ta chọn cho nương của Du nhi.”
“Vâng, không ngờ Thái phu nhân còn nhớ rõ nô tỳ.” Tống mụ mụ lập tức cười nịnh nọt, lớn mật ngẩng đầu nói, “Trước khi phu nhân ra đi điều duy nhất không yên lòng chính là Đại tiểu thư, lão gia cũng lo lắng tiểu thư vào kinh không quen, vì thế mới sai nô tỳ theo tới hầu hạ. Nô tỳ dù sao cũng xuất thân từ Hầu phủ, đi theo giúp đỡ được nhiều hơn, nên đã đáp ứng lão gia và phu nhân chăm sóc tốt cho Đại tiểu thư.”
“Xem tuổi tác của ngươi chắc hẳn đã có nam nhân và hài tử, bỏ xuống bọn họ vào kinh làm khó ngươi rồi.” Thái phu nhân đánh giá Tống mụ mụ, thấy mụ ta ăn mặc gọn gàng ứng đối có độ nên cũng vừa ý, lập tức cười nói, “Được lắm, ngươi hãy làm quản sự trong phòng Du nhi và Hàm nhi, chăm sóc hai người họ cẩn thận hơn. Còn mấy nha đầu này trông đều quá nhỏ, một đoàn toàn là trẻ con, không có vẻ ổn trọng.”
Nhìn ánh mắt Thái phu nhân quét tới quét lui giữa đám nha hoàn đứng hầu bốn phía dường như chuẩn bị chọn vài người cho hai tỷ muội, Tống mụ mụ thấy quả nhiên giống như mình đã đoán trước, lập tức tươi cười nịnh nọt: “Thái phu nhân nhận xét đúng rồi ạ. Hai nha đầu bên người Đại tiểu thư: Ninh Hương là nữ nhi của phó quản sự Trương gia, phu nhân cảm thấy nha đầu này thành thật làm tốt bổn phận cho nên đưa đến để hầu hạ Đại tiểu thư; Anh Thảo là chất nữ nhà nam nhân của nô tỳ nên phu nhân mới chọn nó. Trước đó cũng từng có những nha đầu khác, nhưng phu nhân thấy bọn nó đã lớn tuổi và hầu hạ chu đáo một thời gian lâu rồi nên tìm nhà tương xứng cho gả. Chỉ có hai nha đầu bên người Hàm cô nương là vừa mua vào, mới dạy dỗ được vài ngày là đã mang theo vào kinh, vì thế trông có vẻ non nớt.”
Nghe Tống mụ mụ giải thích như thế, Thái phu nhân lại nhìn về hướng Phương Thảo và Bích Nhân xem xét, thấy hai nha đầu cuống quít nằm rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu, nhíu mày nhận xét: “Quả nhiên bộ dáng chỉ tầm thường mà thôi, cử chỉ cũng vụng về.” Sau đó quay sang Vương phu nhân phân phó, “Lão Nhị tức phụ, lát nữa con hãy chọn hai đứa tốt hơn thay thế, hai nha đầu này điều đi giúp việc thô sử, lại chọn thêm cho Du nhi một nha đầu thỏa đáng.”
Chương Hàm vẫn luôn lưu tâm vẻ mặt của Thái phu nhân, thấy bà lộ ra ánh mắt bắt bẻ liền có chút lo sợ không yên0 đứng lên, đợi Thái phu nhân nói dứt lời nàng liền quỳ xuống: “Khởi bẩm Thái phu nhân, lúc trước tiểu nữ có hai nha đầu là do dưỡng mẫu đích thân dạy dỗ, quy củ thành thạo lễ nghi chu đáo, cho nên tới tuổi liền có người cầu sính, trước khi dưỡng mẫu qua đời đã cho phép họ rời phủ. Còn hai nha hoàn này là tiểu nữ vừa mới chọn lựa mấy ngày trước khi rời kinh.”
Nàng nói xong liền đỏ mắt, ngẩng đầu nói ra từng câu từng chữ: “Ý tốt của Thái phu nhân tiểu nữ ghi tạc trong lòng. Hai nha hoàn này tuy vụng về một chút nhưng đã hầu hạ tiểu nữ suốt một tháng qua. Tiểu nữ vốn không phải thiên kim danh môn gì, nếu may mắn có được cuộc sống tốt hơn liền vứt bỏ bọn họ, vậy thì thật sự phải xin lỗi dưỡng mẫu luôn dạy tiểu nữ không được vong bản. Thỉnh Thái phu nhân thứ tội!”
(Vong bản: quên cội nguồn, mất gốc)
Vừa dứt lời, Trương Kỳ cũng đứng dậy quỳ xuống: “Lão tổ tông, tôn nữ không quen có người lạ hầu hạ bên người. Hơn nữa tôn nữ vẫn ở trong viện lão tổ tông, ngày thường có các tỷ tỷ khác ghé qua nhìn một chút là đủ rồi. Vì hai tỷ muội tôn nữ mới tới mà hết thay người lại thêm người, náo động như vậy mọi người sẽ thấy không quen, nếu nương biết được cũng sẽ trách cứ tôn nữ không hiểu chuyện!”
Tỷ muội hai người kẻ xướng người hoạ, hơn nữa còn diễn rất hay, sắc mặt Tống mụ mụ lập tức cứng đơ, nhưng khổ nỗi lại không thể chọc thủng màn diễn này, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống cơn tức này. Lúc ban đầu Thái phu nhân khá kinh ngạc, sau đó bèn nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng được, trước tiên cứ an trí như thế.”
Vương phu nhân nghe vậy lập tức đích thân tiến lên, một tay dắt Trương Kỳ một tay dắt Chương Hàm, mỉm cười bảo để ta dẫn hai đứa con đi xem phòng ở rồi hướng Thái phu nhân hành lễ cáo lui. Triệu mụ mụ vẫy tay ý bảo các nha đầu bà tử đuổi theo, tất cả mọi người vội vàng vây quanh các nàng ra ngoài. Chờ khi đoàn người tản đi, phòng khách vốn đang đông đúc tức khắc chỉ còn lại mấy người.
Chờ đến khi đoàn người đã đi xa, Thái phu nhân dần dần thu lại ý cười trên mặt, nhìn chằm chằm Cố Chấn còn chưa kịp rời phòng. Thấy hắn mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của bà, Thái phu nhân cười lạnh: “Chuyện nhà của ngươi chưa lo liệu xử lý đàng hoàng, người còn có tâm tình để ý tới biểu muội và dưỡng biểu muội?”
“Lão tổ tông, tôn nhi cũng chỉ muốn phân ưu cho ngài...”
“Ngươi ít đi 'thả ưng dắt chó', hiếu thuận với mẫu thân ngươi nhiều hơn, đấy chính là phân ưu với ta!” Thái phu nhân lạnh lùng ngắt lời Cố Chấn, sau đó ra lệnh một cách kiên quyết, “Không còn sớm, ngươi cũng nên quay về đọc thêm vài quyển sách! Người đâu, đưa Tam thiếu gia hồi phủ!”
Mãi đến khi mấy bà tử tiến vào đưa Cố Chấn ra cửa, nãy giờ Thái phu nhân vẫn ngồi nghiêm nghị sống lưng thẳng tắp mới có thể thả lỏng, mệt mỏi gần như không còn hơi sức dựa nghiêng vào gối kê lưng. Sở mụ mụ vội tiến lên lấy cái gối đầu nhét sau cổ Thái phu nhân rồi quay lại xua tay cho các nha hoàn rút lui. Chờ mọi người đều ra khỏi phòng, Sở mụ mụ mới thấp giọng hỏi: “Thái phu nhân, vì sao Lại mụ mụ không ở bên cạnh ngài hầu hạ?”
“Ta bảo nàng đến Thái Y Viện hỏi thăm tình trạng bệnh tật của lão Đại tức phụ, xem có mời được Thái y giỏi hơn hay không.” Thái phu nhân thuận miệng trả lời, sau đó mới nhìn Sở mụ mụ hỏi chuyện, “Lần này ngươi đi đón tỷ muội các nàng, một đường ở chung nhận xét thế nào?”
“Tính tình biểu tiểu thư không sai biệt lắm với lời đồn -- cao ngạo không dễ tiếp cận, dọc đường thờ ơ lời nói cũng ít, có đôi khi còn sai khiến Hàm cô nương giống như nha hoàn, Hàm cô nương cũng không bực bội. Còn phần Hàm cô nương xác thật phẩm cách được phu nhân dạy dỗ ra, tính tình ổn trọng hào phóng, chỉ là nhìn vào sự kiện xảy ra trên đường thì coi bộ dễ mềm lòng.”
Thái phu nhân lập tức hỏi: “Chuyện hôm nay cũng khiến ta nhận xét giống vậy. Trên đường xảy ra sự kiện gì?”
“Trên đường nghỉ lại một đêm ở trạm dịch Tô Châu, có một thằng bé trộm đậu cho ngựa bị dịch thừa trói lại đánh đòn. Vốn dĩ đã mất đi phân nửa tính mạng, Hàm cô nương sai nha đầu ra ngăn trở. Đến khuya thằng bé kia hát lên một khúc dân dao bi thương, Hàm cô nương lại cho người xin thả.” Thấy Thái phu nhân khẽ nhíu mày, Sở mụ mụ hạ thấp thanh âm thì thầm, “Thái phu nhân, nô tỳ cũng đã nhìn qua thằng bé kia, trông giống Thất công tử của phủ Hàn Quốc công.”
“Ngươi nói cái gì?” Thái phu nhân lập tức ngồi thẳng thân mình, trên mặt vừa kinh sợ vừa cảnh giác, lạnh giọng hỏi, “Ngươi nhìn chuẩn chứ?”
“Thái phu nhân, lần cuối cùng nô tỳ thấy mặt đã là mấy năm trước, lúc ấy thằng bé mới khoảng bảy tám tuổi, nô tỳ chỉ nhớ rõ giữa mày hắn có một nốt ruồi son. Nô tỳ thấy giống nên cũng hùa theo sự phân phó của Hàm cô nương, kêu dịch đinh không cần đánh hắn nữa. Ngài yên tâm, phủ Hàn Quốc Công lớp chết lớp lưu đày, dù có chạy thoát cũng là do người trông coi bất lực. Hơn nữa không phải bọn họ vẫn luôn biệt vô âm tín hay sao?”
“Ngươi nói đúng, là ta 'thần hồn nát thần tính'...” Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nằm xuống lại, trên mặt lộ ra vài phần lo sợ giấu không được, “Mấy năm nay hết người này đến người khác rơi đài, thật sự khiến người ngẫm lại cũng phải cảm thấy tim đập nhanh... Cho dù ngày xưa là công tử của phủ Hàn Quốc công thì bây giờ chẳng còn là gì, đặt ngay trước mặt chưa chắc đã nhận ra. Còn thêm cái thằng nghiệp chướng kia nữa, đã đến thời điểm rối loạn lại còn không biết thu liễm, một đời anh danh của lão Đại đều hủy trên người hắn!”
“Thái phu nhân hãy yên tâm, nhà chúng ta rốt cuộc không giống những nhà khác, Hoàng Thượng vẫn luôn phá lệ chăm sóc...”
Thấy Sở mụ mụ còn muốn nói thêm, Thái phu nhân vươn tay ngăn lại, sau đó bèn chuyển đề tài: “Lúc ấy chắc ngươi cũng đã gặp Trương Xương Ung, hiện giờ hắn thế nào?”
Đối với Nhị nữ tế đã từng ngàn chọn vạn tuyển mới nhìn trúng này, Thái phu nhân hiện giờ chẳng những hô thẳng tên họ, hơn nữa vẻ mặt còn rất hờ hững. Sở mụ mụ đương nhiên biết Thái phu nhân vì đau lòng ấu nữ tuổi còn trẻ mà đã buông tay rời bỏ nhân gian, châm chước một lát rồi mới nói: “Nhị cô lão gia nhìn có vẻ rất thương tâm, nghe nói ngay cả hai di nương trong phủ đều đuổi đi, đối với một nhà Trịnh mụ mụ tuẫn chủ cũng ân thưởng hậu đãi. Lần này nô tỳ trở về, Nhị cô gia còn tiện thể gởi theo tất cả của hồi môn phu nhân để lại, bảo rằng vạn lần không thể để nữ nhi bị thua thiệt.”
“Rốt cuộc hắn cũng còn có chút lương tâm!”
Thái phu nhân bật ra một câu như vậy rồi không còn muốn nhắc tới tế tử này nữa, nhắm mắt trầm mặc một hồi lâu mới nói tiếp: “Hôm trước nương nương trong cung còn phái người hỏi thăm chuyện Du nhi vào kinh, chắc cũng vì thương tiếc con bé còn nhỏ tuổi mà đã không có nương. Ngươi xem sức khỏe Du nhi rốt cuộc thế nào?”
Dọc đường mặc dù Trương Du thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Sở mụ mụ cảm thấy vị Đại tiểu thư Trương gia này chưa đến nỗi quá mức suy nhược 'gió thổi cũng bay' như trong tưởng tượng. Tuy nhiên, Sở mụ mụ càng biết rõ nguyên do Thái phu nhân hỏi câu này. Một bên là ngoại tôn 'cành vàng lá ngọc', một bên là ngoại tôn nữ đã chịu nhiều khổ sở, tuy không thể nói ra bên nào quan trọng hơn, nhưng bản thân là trưởng bối đứng đầu của Cố gia thì đôi lúc bắt buộc phải đặt tình thân sang một bên. Bởi vậy Sở mụ mụ suy đi nghĩ lại thật lâu mới thấp giọng nói: “Bất luận sức khỏe của biểu tiểu thư thế nào, tính tình này vẫn luôn như gai đâm vào tay.”
Thái phu nhân nhìn thoáng qua Sở mụ mụ, cuối cùng không nói thêm gì nữa, xua tay ra hiệu kết thúc câu chuyện. Dựa nghiêng người đôi mắt nửa nửa khép nửa mở suy nghĩ một hồi lâu, Thái phu nhân nghe một trận sột sột soạt soạt, giương mắt nhìn lên thấy Vương phu nhân đã trở về phòng. Thái phu nhân gật đầu ý bảo ngồi xuống nói chuyện, bà chưa mở miệng đặt câu hỏi thì Vương phu nhân đã cung kính cúi người bẩm báo.
“Nương, đã an bài xong cả rồi ạ. Hàm cô nương tự mình mang theo bọn nha đầu dọn dẹp bố trí, chỉ chốc lát đều gọn gàng ngăn nắp.”
“Con bé là khách nhân, sao lại để khách tự mình nhúng tay?”
“Tức nhi cũng cố ngăn cản, nhưng Hàm cô nương lại nói bản thân không thể ngồi yên. Ánh mắt thật ra cực chuẩn, tất cả bài trí qua tay con bé đều có vẻ lịch sự tao nhã hẳn lên, ngay cả Lục Bình muốn hỗ trợ cũng chen tay không lọt.” Nói tới đây, Vương phu nhân nhìn nhìn Lục Bình mỉm cười nhận xét, “Rốt cuộc Du nhi đúng là có phúc, được một dưỡng muội như vậy thật đốt đèn lồng cũng khó tìm.”
Thái phu nhân thấy Lục Bình khẽ gật đầu chứng tỏ Vương phu nhân cũng không nói quá, bà thở dài một hơi: “Đều do nương của Du nhi có cái nhìn thấu đáo, Du nhi chỉ là nhờ phúc của mẫu thân mà thôi... Đúng rồi, ngày mai con dẫn bọn nhỏ tiến cung gặp nương nương phải không? Hãy báo cho nương nương một tiếng là hai tỷ muội đã tới.”
Vương phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thái phu nhân, thấy bà không còn gì khác để phân phó vội vàng cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”