Edited by Bà Còm in Wattpad
Source convert from Wikidich
Người Cố gia đều đang tụ tập trong chính sảnh Vinh Hoa Đường bảy gian chín khung của phủ Võ Ninh Hầu. Từ trước đến nay họ đã quen làm nhân vật chính trong trường hợp này, hôm nay đối mặt với sự thay đổi thình lình khiến ai cũng đều bất an -- Thánh chỉ không phải truyền cho người Cố gia mà chỉ đích danh Chương Hàm. Đặc biệt là Thái phu nhân luôn chủ trương tìm mọi cách để giữ lại Chương Hàm trong phủ, thời khắc này sắc mặt càng ngưng trọng. Nếu người truyền chỉ không phải Lý Trung là người bên cạnh Hoàng đế, miệng dán chặt đến mức dầu muối không vào, tất nhiên bà còn dốc hết toàn lực thám thính một chút.
Vô duyên vô cớ truyền chỉ cho Chương Hàm, chắc hẳn hơn phân nửa là tứ hôn. Nhưng trước đó bốn vị vương phi của thân vương đều đã định rồi, vậy chỉ còn lại các hoàng tôn. Với phẩm cấp của phụ huynh nàng, khả năng cao nhất là Chương Hàm được xứng cho quận vương, mà trong số đó, Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông trước kia từng có ý đồ coi bộ là khả năng lớn nhất. Đây cũng hợp lý mà thôi bởi vì Tần Vương phi chắc hẳn đã sớm chạy chọt trên dưới, hơn nữa Trần Thiện Thông vừa đạt được chút biểu hiện hôm bữa tiệc Vạn Thọ. Nếu đúng như thế thì thật quá đáng tiếc cho Chương Hàm, một cô nương thông minh lanh lợi...
“Chương cô nương tới!”
Theo thanh âm này, mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy một hình bóng quen thuộc thong thả tự nhiên từ gian ngoài vào chính đường. Chương Hàm mặc áo giao lãnh vạt chéo sang bên phải màu trắng xanh có đường viền thêu hoa lan, váy màu xanh lục, ngoại trừ một cây trâm ngọc trên búi tóc và đôi bông tai hạt ngọc thì không còn nhìn thấy trang sức nào khác. Nhưng chính nhờ váy áo trang điểm giản dị như vậy mà khiến mọi người ngắm nàng lại nghĩ tới câu thơ “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức“.
(Đây là câu thơ của Lý Bạch, dịch nghĩa là “Hoa sen mọc ở nước trong, tự nhiên chứ không phải gia công“. Ý câu này muốn ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên không cần dao kéo chỉnh sửa á