Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 25: Chương 25: Quyết tâm giải quyết




Edited by Bà Còm in Wattpad

Source convert from Wikidich

Chương Hàm mới nói xong lời này thì nghe ngoài sân truyền vào giọng nói ríu rít quen thuộc. Nàng quay đầu vừa thấy Phương Thảo, Anh Thảo và hai bà tử nói nói cười cười đã trở lại bèn cao giọng kêu Phương Thảo và Anh Thảo vào phòng. Thấy Ninh Hương vẫn đứng trong một góc ngây ngốc, nàng cũng không thèm để ý chỉ hướng về phía hai nha hoàn mới tiến vào trực tiếp hỏi: “Lúc các ngươi về tới, cửa sau của chùa Long Phúc có động tĩnh gì không?”

“Không có ạ,” Anh Thảo được ra bên ngoài đi dạo phố hai ngày đã phát nghiện, nghe vậy tức khắc nhíu mày lo lắng, “Con đường sau chùa bày bán đủ loại hàng rong, người đến người đi rất tấp nập, không phát hiện chuyện gì khác thường. Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì?”

“Lưu bà tử đi theo Sở mụ mụ chỉ dùng dăm ba câu liền khuyến khích tỷ tỷ đi hậu hoa viên hái hoa cúc ủ rượu, đã vậy Ninh Hương còn không muốn nhấc chân đi cùng. Hiện giờ thật tốt quá, đằng trước đang có hai vị Quận vương đến du chùa ngắm cảnh.” Thấy Anh Thảo sau khi sửng sốt thì ánh mắt có chút mơ hồ chưa nắm được vấn đề, Chương Hàm cười lạnh, “Nói đến cũng khéo, hai vị tôn thất Quận vương kia là nhi tử của vị Thân vương không hợp với Võ Ninh Hầu. Nếu lỡ vừa vặn gặp gỡ tỷ tỷ ở đằng trước, lại biết là nhà chúng ta đang làm lễ cầu siêu, chẳng may náo động ra chuyện gì thì Ninh Hương gặp kết cục thế nào không cần ta phải nói, vậy còn dư lại ngươi...”

Nàng chưa nói xong thì Anh Thảo rốt cuộc luống cuống: “Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?”

Phương Thảo ở bên cạnh không rên một tiếng đứng yên hồi lâu, lúc này mới ngập ngừng nói: “Cô nương, ở phía sau chùa thật ra nô tỳ gặp chút chuyện cổ quái...”

Phương Thảo vừa nói vừa tiến đến sát cạnh Chương Hàm, cúi người ghé vào tai nàng thì thầm, “Nô tỳ đã gặp vị Triệu công tử kia. Triệu công tử quả nhiên đáp như vậy, lại nhờ nô tỳ truyền lời, nói là cha huynh của ngài đều rất ổn, bảo ngài đừng lo lắng. Sau khi biết cô nương sống rất tốt, y thật cao hứng. Y nói hiện giờ cha huynh ngài tạm thời không còn ở dưới trướng Võ Ninh Hầu, ý chỉ mới triệu Võ Ninh Hầu hồi kinh, cho nên đại quân tạm thời do Triệu Vương điện hạ thống lĩnh. Năm trước Triệu công tử lập được kỳ công đã thăng Bách hộ, Triệu Vương thưởng thức nên điều y vào đội hộ vệ của phủ Triệu Vương, lần này phụng mệnh hộ tống thứ tử Đông An Quận vương của Triệu Vương vào kinh. Hôm trước cố ý đến nơi này tìm hiểu, hôm nay nhân dịp Quận vương dạo phố Song Niễn, y tranh thủ một ít thời gian chạy lại đây.”

Mặc dù đã từng thực hy vọng Phương Thảo có thể mang về tin tức của cha huynh, nhưng hiện giờ nếu Trương Kỳ gặp phải chuyện gì không may làm liên lụy đến phủ Võ Ninh Hầu, khi đó đừng nói bản thân, ngay cả cha nương huynh đệ có lẽ cũng bị cuốn vào. Chương Hàm cau mày đang định ngăn cản Phương Thảo tiếp tục đề tài này, nhưng Phương Thảo lại thì thầm nhỏ hơn.

“Vị Triệu công tử kia còn nói, nhắn gởi cô nương ngàn vạn lần phải vô cùng cẩn thận. Cố gia tuy có vẻ luôn được Hoàng Thượng sủng tín, nhưng hiện giờ không thể so với lúc trước. Nếu có thể thì xin cô nương ngàn vạn lần nghĩ cách rời khỏi phủ Võ Ninh Hầu. Triệu công tử ở tại ngõ nhỏ chỉ cách chúng ta một đường sông vận chuyển lương thực, đến lúc đó y có thể an bài cho cô nương chỗ nghỉ tạm. Triệu công tử còn nói, phủ Lục An Hầu của nhà họ Vương chỉ cách hai nhà Hầu phủ của chúng ta một con phố, có giao tình với nhà chúng ta, thế nhưng Triệu công tử dặn dò cô nương, trong vòng mười ngày kế tiếp ngàn vạn lần đừng đến phủ Lục An Hầu thăm hỏi!”

Có lẽ chuyện lạ này Triệu Phá Quân nói quá mức trịnh trọng nên Phương Thảo nhịn không được rùng mình, ngay sau đó tiếp tục báo lại: “Triệu công tử sợ cô nương không tin, còn kêu nô tỳ truyền lời, tổ chim trong nhà cô nương không phải do y phá mà do đại ca ngài lúc đó thèm ăn, mời mấy đứa nhóc trong thôn trèo lên cây lấy xuống.”

Trong lòng Chương Hàm vốn đang nặng trĩu, đột nhiên nghe được tin tức động trời này, tuy nàng cố sức nhịn xuống để mặt không đổi sắc, nhưng cứ nghĩ lại một phen quỷ dị nàng vừa trải qua khi tiến cung diện kiến Cố Thục Phi, trái tim của nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Câu nhắn gởi cuối cùng tuy làm khóe miệng nàng hơi nhếch lên một ít, nhưng vẫn không lấn át được nỗi sầu lo cồn cào trong lòng. Sau khi khẩn trương thầm cân nhắc một lúc lâu, nàng mới đứng lên bình tĩnh nói với Phương Thảo: “Ngươi và ta vào phòng trong nói chuyện.”

Tiến phòng ngủ, Chương Hàm ngồi xuống liền hỏi Phương Thảo: “Hiện giờ người đó còn ở ngoài kia không?”

“Hẳn là chưa đi, y muốn chờ cô nương cho một tiếng hồi âm. Nô tỳ không đáp ứng, chỉ nói y hãy chờ bên ngoài hai khắc, nếu nô tỳ không trở ra thì xin y cứ đi về trước.”

“Ngươi hãy ra ngoài truyền tin cho y, nói ta đa tạ y đã đưa lời nhắn, nếu có thể thì xin chuyển cáo cho cha huynh biết hết thảy đều rất tốt. Ngoài ra, ngươi hãy nói ta muốn cầu y làm một chuyện. Xin y ngay lập tức trở về nghĩ cách làm như vô tình buộc miệng nói vài câu với Đông An Quận vương -- bảo rằng hai vị Quận vương của Tần Vương điện hạ vừa đến chùa Long Phúc du ngoạn đã phong tỏa chùa; thật sự trùng hợp phía sau chùa đang có gia quyến của phủ Võ Ninh Hầu làm lễ cầu siêu.”

Thấy đôi mắt Phương Thảo trừng to như hai cái chén, Chương Hàm nói: “Đừng hỏi gì cả, cứ làm theo ta phân phó truyền lại mấy câu này cho Triệu công tử. Thừa dịp sau phố còn chưa có người chặng đường hãy đi mau, nếu gặp ai thì cứ nói ta sai ngươi ra chợ mua ít trái cây.”

Phương Thảo nhanh như chớp rời đi, Chương Hàm trút bỏ vẻ trấn định cố giữ từ nãy đến giờ, duỗi tay nắm chặt tay vịn, hít vào một hơi thật sâu.

Cố phu nhân một lòng muốn đem nữ nhi gả vào Hoàng gia, vì thế đã giảng giải cho nàng bí ẩn trong Hoàng tộc. Giữa Tần Vương và Triệu Vương có thù oán, lúc đầu bởi vì Thái Tử hoăng thệ, Tần Vương và Triệu Vương là hai Hoàng tử lớn tuổi nhất nên đã từng vì trữ vị mà tranh đấu sống chết, sử dụng ám chiêu mưu hại lẫn nhau không biết đã chết bao nhiêu tâm phúc, người hai nhà gần như cứ gặp mặt là sẽ đối chọi gay gắt. Nàng chỉ có thể đánh cuộc một keo -- nếu biết được hai vị Quận vương của Tần Vương phong tỏa ngôi chùa Long Phúc náo nhiệt nhất kinh thành, đã vậy nữ quyến của phủ Võ Ninh Hầu còn ở phía sau tịnh xá làm lễ cầu siêu, hy vọng vị Đông An Quận vương gần trong gang tấc kia sẽ không ngồi xem!

(Hoăng thệ: qua đời. Từ này thường dùng cho Hoàng tộc)

Đương nhiên, gần như thế cũng không đủ, đối phương chưa chắc nhất định sẽ đến, nàng phải chuẩn bị thêm một phương án dự bị!

Trở ra trước phòng, thấy Anh Thảo và Ninh Hương đều mặt mày trắng bệch đứng không nhúc nhích, Chương Hàm đưa mắt ra hiệu cho Bích Nhân ra ngoài canh chừng, sau đó nàng mới thong thả ung dung ngồi xuống, mỉm cười nói: “Mặc kệ Lưu bà tử kia cố ý khuyến khích tỷ tỷ đi ra ngoài vì muốn lấy lòng hay có mục đích gì khác, việc này ta đã báo cho Sở mụ mụ, nhất định Sở mụ mụ không thể tha thứ cho những kẻ liên quan trong vụ này. Hôm nay Tống mụ mụ bị bệnh không cùng tới đây, bà ta là nô tỳ lâu năm của Hầu phủ, thậm chí còn được Thái phu nhân nhớ rõ tên, bà ta chỉ cần dập đầu mấy cái thì cũng không thể định tội vì bà ta không có mặt, đương nhiên là do hai người các ngươi gánh tội thay.”

Thấy Anh Thảo cắn chặt môi, ngẩng đầu có chút oán hận nhìn chằm chằm mình, Chương Hàm nhướng mày: “Ngươi muốn nói ta cũng không phải là tiểu thư Trương gia nên không thoát khỏi tội liên đới chứ gì? Suy nghĩ này không tệ, nhưng cho dù tỷ tỷ gặp phải vấn đề gì, nàng đối xử với ta như thế nào, đối đãi với hai người các ngươi ra sao? Nàng sẽ đứng ra bênh vực ta, hay sẽ bênh vực các ngươi?”

Trong lòng Chương Hàm hiểu rõ, kẻ biết nội tình càng nhiều như Anh Thảo khó tránh khỏi sẽ có càng nhiều hy vọng xa vời hơn so với Ninh Hương, nhưng đồng thời cũng có bất an nhiều hơn. Chương Hàm ngừng lại một chút rồi gằn giọng: “Đừng tưởng rằng các ngươi do Tống mụ mụ đích thân chọn lựa, lại biết chút ít ẩn tình thì bà ta có thể bảo vệ các ngươi. Bà ta còn phải cậy nhờ bằng hữu thân thích, muốn bảo hộ các ngươi là chuyện mơ tưởng. Mà hai người các ngươi cho dù muốn giở trò 'cá chết lưới rách' nói ra bí mật, thử xem sẽ có ai tin tưởng các ngươi?”

Bốn chữ “cá chết lưới rách” được nhấn mạnh làm Anh Thảo thình lình rùng mình. Nha đầu này nhớ tới Tống mụ mụ khi đến kinh thành gần như không bao giờ ngốc tại bên người Trương Kỳ, ngược lại cứ chạy khắp nơi luồn cúi, không hề phân phó nàng ta làm cái này cái kia giống như trước. Anh Thảo nghĩ tới lần này đến chùa Long Phúc làm lễ cầu siêu là một sự kiện quan trọng như vậy mà Tống mụ mụ lại lấy cớ sinh bệnh trốn mất, nàng ta không khỏi hung hăng nắm chặt khăn tay. So sánh với Anh Thảo, Ninh Hương tuy không hiểu rõ toàn bộ vấn đề nhưng cũng minh bạch những câu 'ý tại ngôn ngoại' của Chương Hàm, trên mặt hoàn toàn không còn một chút huyết sắc.

Mãi đến lúc này, Chương Hàm mới lạnh lùng nói: “Các ngươi nếu muốn có thể vượt qua cửa ải khó khăn hôm nay, lúc này ở đây bắt buộc phải nghe phân phó của ta! Ta không giống như Tống mụ mụ gặp chuyện chỉ biết trốn!”

Ninh Hương sửng sốt, lập tức giống như bám được một cọng rơm cứu mạng quỳ xuống bộp một cái: “Hàm cô nương, nô tỳ đều nghe ngài, cầu xin ngài ngẫm lại biện pháp cứu nô tỳ!”

Anh Thảo thấy Ninh Hương bị thuyết phục dễ dàng như thế, trong lòng thầm mỉa mai đồ hèn nhát không chịu được dọa. Thế nhưng ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Chương Hàm, Anh Thảo lại có cảm giác ruột gan bị phơi bày không chỗ nào che giấu. Sau khi giãy giụa thật lâu, nàng ta rốt cuộc cũng không tình nguyện quỳ xuống: “Nô tỳ nghe theo Hàm cô nương.”

Cho dù biết hiện tại hai nha hoàn này không thể coi như thực lòng, một người là dưới tình thế cấp bách phải bất đắc dĩ nghe theo, một người là bị buộc vào chung một sợi dây để tiến thối, nhưng Chương Hàm càng hiểu rõ bản thân không thể hy vọng xa vời vào việc thu phục hai nha hoàn có quan hệ mật thiết với Tống mụ mụ và Trương gia dễ dàng như thu phục Phương Thảo. Thời khắc này, nàng vui vẻ đứng dậy, hơi mỉm cười nói: “Thực tốt, các ngươi theo ta đi gặp Sở mụ mụ.”

Thấy Chương Hàm lập tức ra ngoài, Anh Thảo và Ninh Hương liếc nhau rồi cuống quít đuổi theo. Khi hai người theo Chương Hàm vào phòng Sở mụ mụ, hứng chịu ánh mắt sắc bén như dao nhỏ và sắc mặt không kiên nhẫn của Sở mụ mụ, một tia dũng khí còn sót lại của hai người đều bị dọa bay mất không còn dấu vết.

Chương Hàm không bị bộ dạng của Sở mụ mụ dọa sợ, vừa vào phòng bèn chậm rãi tiến lại gần Sở mụ mụ trấn định hỏi: “Sở mụ mụ, bên ngoài có tin tức gì không?”

“Hai vị Quận vương kia đang đi về hướng tịnh xá, nói là muốn tế bái Nhị cô thái thái, hiện giờ đằng trước đang cố sức ngăn cản!” Sở mụ mụ cảm thấy đầu óc sắp sửa phải nổ tung, hết sức hối hận lần này làm lễ cầu siêu lại chọn chùa Long Phúc mà không phải chùa Hộ Quốc. Nếu chọn chùa kia thì phủ Võ Ninh Hầu cũng chỉ cách mấy con phố, giục ngựa phi nhanh trở về báo tin còn có thể tìm được chút biện pháp, đằng này đành chỉ một mình ứng phó cục diện hôm nay. Sau khi nói ra lời này, Sở mụ mụ cực kỳ không kiên nhẫn đuổi người, “Nếu Hàm cô nương không có việc gì thì trước hết xin mời về phòng.”

Chương Hàm nhanh chóng thầm phân tích, [Đi về hướng này mà không phải lập tức đi hoa viên? Nếu là như thế, có lẽ người tiết lộ tin tức không làm được chu toàn, vậy thì vẫn còn có cơ hội vãn hồi!]

“Sở mụ mụ ngại gì mà không đáp ứng hai vị Quận vương.” Chương Hàm nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu như vậy, thấy gương mặt Sở mụ mụ lập tức đông cứng, nàng dùng loại giọng điệu 'chặt vàng nứt đá' nói, “Nếu bọn họ bị cự tuyệt ngoài cửa, sớm hay muộn gì cũng sẽ đi dạo đến hoa viên. Còn không bằng hiện giờ mời bọn họ tiến vào, vậy thì tỷ tỷ có lẽ sẽ tránh được bọn họ. Lỡ như xảy ra trường hợp bọn họ tế bái dưỡng mẫu xong vẫn không chịu đi, nếu Sở mụ mụ tin được ta, đến lúc đó cứ để ta ra mặt chắn bọn họ một phen!”

“Hàm cô nương...” Sau cú hoảng hốt ban đầu qua đi, trong lòng Sở mụ mụ lập tức tán thành biện pháp này, nhịn không được chộp hai tay Chương Hàm nắm chặt rồi liên thanh nói, “Được, được, tất cả đều nghe theo Hàm cô nương! Nếu sự tình lần này có thể bình an vượt qua, Cố gia nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình của cô nương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.