Edited by Bà Còm in Wattpad
Lúc trước khi ở Quy Đức phủ nha, tháng mười là phải dự bị chậu than, nhưng tháng mười ở Giang Nam lại khác biệt rất lớn. Tuy không thể nói là cực lạnh, nhưng cái lạnh ẩm thấp thấm vào tận xương tủy vượt xa cái lạnh khô khan phía Bắc, chỉ cần ở bên ngoài lâu một chút là ngón tay sẽ dần dần sưng lên, mặc dù trong phòng có chậu than nhưng luôn có loại cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Thời tiết tuy không dễ chịu nhưng tâm tình Chương Hàm lại như nắng mai tươi sáng. Nhổ được cây gai Tống mụ mụ ra khỏi da thịt, sự tình ở tiệm vàng bạc Phúc Sinh đã được vuốt phẳng không lưu lại một chút dấu vết nào. Từ sau ngày đầu tiên quay về nàng không gặp lại Cố Trường Phong, Thái phu nhân cũng đối xử với nàng càng thêm khách khí, thậm chí khách khí đến mức coi nàng như người ngoài, nhưng đây đúng là kết quả nàng mong muốn. Hôm nay Thái phu nhân triệu nàng qua, báo là cha huynh đã về tới kinh thành, ngày mai liền có thể đi gặp, nàng cố nén vui sướng về lại trong phòng, lập tức quên luôn phải giữ dáng vẻ, nằm ngửa trên giường thoải mái giang rộng chân tay.
“Cha, Đại ca... rốt cuộc có thể gặp lại rồi!”
Trương Kỳ bị Thái phu nhân giữ lại trong chốc lát, vừa vào phòng liền thấy cảnh tượng của Chương Hàm, nàng lập tức tiến lên thình lình duỗi tay chọt vào nách Chương Hàm mấy cái. Chương Hàm bị nhột lăn lộn trên giường cười khanh khách xin tha, Trương Kỳ nhịn không được cũng nằm xuống bên cạnh, cả hai ôm nhau cười thành một đoàn. Biết hiện giờ Tống mụ mụ không còn, mấy nha hoàn kia đều bị xoa nắn đến dễ bảo, Trương Kỳ cũng không sợ bị người nhìn thấy, trở mình chống người trên khuỷu tay, cứ vậy mà ngắm nghía Chương Hàm đang cười đến nỗi răng lộ hết ra ngoài.
“Thật là trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng muội có thể gặp lại thân nhân rồi!” Trương Kỳ nhịn không được túm chặt tay Chương Hàm, ngay sau đó lại ảo não ngơ ngẩn nói, “Ta vừa mới xin phép lão tổ tông, vốn dĩ cũng muốn đi cùng với muội nhưng lão tổ tông nói ta đang có tang không tiện ra cửa gặp người ngoài, ta cũng không dám tranh cãi nữa. Muội giúp ta nhiều như vậy, ta chỉ muốn đến hành lễ với cha và đại ca muội đồng thời nói lời cảm tạ. Thế mà ngay cả như vậy cũng làm không được.”
“Tỷ có tấm lòng như thế là đủ rồi.” Chương Hàm bóp bóp tay Trương Kỳ, hai gương mặt gần như kề sát vào nhau, hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Còn có chuyện này, mấy ngày nay chắc tỷ cũng đã nhận ra, Thái phu nhân đối với ta dường như xa cách rất nhiều. Hiện giờ nếu ta đã gặp lại cha huynh, không có đạo lý gì vẫn luôn ăn vạ Cố gia.”
“Cái gì. Muội... muội nói là muội phải rời đi?”
Thấy Trương Kỳ lập tức đề cao thanh âm, Chương Hàm vội vàng nâng tay che miệng cô nàng lại, sau đó mới nói từng câu từng chữ: “Chúng ta đến kinh thành đã vài tháng. Hiện giờ tỷ được Thái phu nhân yêu thích và tín nhiệm, hơn nữa cũng đã biểu lộ cõi lòng, vậy thì thân phận bồi dắng của ta không cần nữa. Thái phu nhân giữ lại ta ở đây không tránh được nhớ tới những chuyện lúc trước, có lẽ sẽ bị khúc mắc. Chỉ cần ta rời đi thì đối với cả hai chúng ta đều tốt.”
“Chỉ là... chỉ là ta không nỡ xa muội...”
Hai người ở dưới mái hiên Trương gia từng đấy năm, cho dù muốn nói thầm mấy câu cũng phải chờ đến khi kéo nhau ra chỗ không người mà nói, ngược lại khi tới Cố gia mấy tháng nay sớm chiều ở chung, tình cảm đương nhiên càng thêm thâm hậu. Lẩm bẩm nói xong lời này, Trương Kỳ nhịn không được vùi đầu vào vai Chương Hàm, sau một lúc lâu mới ấp úng hỏi: “Vậy chúng ta... vậy chúng ta sau này còn có cơ hội gặp mặt không?”
“Ngốc thế, ta còn chưa đi mà! Cho dù thật phải đi cũng sẽ trở về thăm hỏi, đây là lễ nghĩa phải giữ, những lời này tỷ chờ khi đó hỏi lại cũng không muộn.” Chương Hàm cười tủm tỉm vuốt ve gò má Trương Kỳ, thấy cô nàng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ trên giường ngồi dậy, lôi kéo Trương Kỳ cùng đi đến trước bàn trang điểm chải đầu búi lại tóc rối, đáy lòng yên lặng cầu khẩn.
- - -- Chỉ hy vọng ông trời tội nghiệp cho nàng sau khi vào kinh vẫn luôn dốc hết sức lực, ban cho tâm nguyện của nàng trở thành sự thật, không cần tái diễn cảnh ăn nhờ ở đậu căng thẳng, từ đây đoàn tụ với người nhà! Một điều quả quyết là không thể trở về ngốc tại Quy Đức phủ, còn phải tìm một nơi khác để nương náu mới được!
Hãy vào đọc ở wA.ttP.Ad ủng hộ người edit
Ngày kế đúng là một ngày nắng đẹp, sáng sớm Chương Hàm đã thức dậy thỉnh an Thái phu nhân, sau đó mang theo Phương Thảo và Bích Nhân ngồi xe ngựa của phủ Võ Ninh Hầu ra cửa, lại do Cố Tuyền đích thân dẫn theo mấy gia tướng hộ tống. Xe ngựa từ cửa Tây bên hông rời phủ, khi đi ngang qua trước cửa phủ Uy Ninh Hầu thì vừa lúc gặp bên trong có xe ngựa chạy ra chận đường, chỉ nghe được tiếng khóc lóc sướt mướt vô cùng ầm ĩ. Trong xe, Phương Thảo thiếu kiên nhẫn lập tức hé mành một xíu nhìn xem rồi hô nhỏ một tiếng: “Là Uy Ninh Hầu ra tới!”
“Đừng khóc, ta chỉ về quê chứ đâu phải ra pháp trường, cố tình muốn trù ta chết à?”
“Chấn nhi... Nhi tử số khổ của ta...”
Chương Hàm tuy không nhìn thấy nữ nhân phía sau đang khóc la kêu trời trách đất, nhưng cũng đoán được là Lý di nương không thể nghi ngờ. Nghĩ đến chính mình là người châm lửa quăng về hướng Cố Chấn, trong lòng nàng tuy hả giận nhưng vẫn lập tức phân phó Phương Thảo buông mành xuống.
Bị chặn đầu nên xe ngựa không vượt qua được, đương nhiên chỉ có thể đứng sang một bên chờ đoàn người Cố Chấn tản ra. Thế nhưng Cố Chấn thoáng nhìn một hàng ngựa xe của phủ Võ Ninh Hầu bên này, sắc mặt lập tức biến đổi đột nhiên xông tới.
“Đây không phải là Cố quản sự sao? Sáng sớm muốn hộ tống ai ra cửa?”
“Tam gia, lần này phụng mệnh Thái phu nhân, hộ tống Chương cô nương đi gặp phụ huynh.”
Cho dù bị thu hồi quyền thừa kế, danh tiếng của Cố Chấn có thể nói là bị quét rác, ngay cả khi Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong trở về, Thái phu nhân chỉ kêu Cố Trừ chứ không kêu huynh muội Cố Chấn qua ăn mừng, thậm chí răn dạy trách cứ cũng lười phải làm, nhưng rốt cuộc danh phận chủ tớ vẫn còn, Cố Tuyền dĩ nhiên không tránh được đã sớm xuống ngựa khom lưng hành lễ. Cố Chấn đối với sự lễ phép này khịt mũi coi thường, nhưng nghe được ba chữ Chương cô nương sắc mặt lập tức đen thui.
“Hộ tống Chương cô nương đi gặp phụ huynh?” Cố Chấn nhướng mày, cười nhạo một cách ác ý, “Ta thân là tôn tử đứng đắn mà khi khởi hành, phủ Võ Ninh Hầu một xíu động tĩnh cũng không có, phụ huynh nàng ta là cái thá gì mà phải dùng tới thuộc hạ yêu quý nhất của Nhị thúc đích thân hộ tống? Từ khi nào Cố gia đã hèn kém đến nông nỗi phải nịnh hót người khác họ?”
Nghe lời khiêu khích như vậy, Chương Hàm ngồi trong xe chẳng bị một chút sứt mẻ nào. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của nàng, tuy Phương Thảo và Bích Nhân đều rất giận dữ nhưng rốt cuộc phải cố gắng ngậm chặt miệng. Trong xe không người lên tiếng, Cố Tuyền chau mày nhưng thân phận có hạn, không tiện cường ngạch chỉnh lưng thiếu gia. Cố Chấn thấy vậy trong lòng càng bùng lên một cỗ tà hỏa.
Rõ ràng Cố gia đã phải thuộc về hắn, ai ngờ tình huống lại đột nhiên chuyển biến bất ngờ. Hắn đã bị xui xẻo đến mức này, nếu hôm nay không thể một hơi tìm về thể diện, ngày sau có lẽ sẽ không gặp được cơ hội này!
Nghĩ đến đây, hắn hít một hơi thật sâu, lại lành lạnh cười dữ tợn vung roi ngựa đập một phát thật mạnh về phía màn xe của phủ Võ Ninh Hầu. Chỉ nghe bốp một tiếng, hắn ôm hận ra tay khiến roi ngựa xé rách một đường trên lớp vải ngoài của tấm mành bông dày cộm, lộ ra lớp bông lót bên trong. Khi roi thứ hai quất xuống thì sợi bông tuyết trắng liền bay tung tóe. Vào lúc này, Cố Tuyền không thể nhịn được nữa, đang muốn tiến lên cản lại thì đột nhiên nghe được một tiếng rít xé gió. Cố Tuyền lập tức phản ứng, vừa rút đao thì một mũi tên đã cắm phập vào cán roi ngựa của Cố Chấn, cây roi lập tức rời tay còn Cố Chấn thì kinh hãi run lẩy bẩy. Ngay sau đó, nhìn một mũi tên khác bay qua sát mặt của mình, Cố Chấn hoảng sợ quá độ la hét ầm ĩ: “Có thích khách, người mau tới! Có thích khách!”
Thấy người của phủ Uy Ninh Hầu loạn thành một đoàn, Cố Tuyền chỉ hướng về đám gia tướng thủ hạ giơ tay ra hiệu dừng lại, ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy, sau đó lập tức nhìn về phía đầu phố. Phía dưới cổng chào bằng gỗ là một hàng bảy tám người đang phóng ngựa thật nhanh lại đây, cầm đầu là một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cường tráng, trong tay còn cầm một cây cung. Khi vừa tới nơi, hắn cũng không thèm nhìn tới đám người phủ Uy Ninh Hầu đang xông tới bao vây, từ trên cao nhìn xuống đám người Cố Tuyền đang đứng trước xe ngựa, trên mặt tràn đầy bực bội.
“Cố gia chẳng lẽ không còn ai, để mặc cho một thằng bại gia gây náo loạn như vậy?”
Cố Tuyền bị một câu này làm cho sắc mặt xanh mét, không đợi hắn lên tiếng thì những người phía sau thiếu niên kia liền tiến lên vây quanh, một người khác cũng cầm cây cung giục ngựa hơi đi về phía trước vài bước, lúc này mới nói: “Quận vương, đâu cần nổi giận với một tội nhân?”
Nghe xưng hô như thế, liên tưởng đến khả năng võ công xuất chúng của vị Quận vương này, hơn nữa mũi tên kia vừa bắn cực kỳ chính xác, Cố Tuyền lập tức bừng tỉnh ngộ ra, cuống quít cúi người hành lễ: “Tham kiến Đông An Quận vương!”
Cố Chấn đang hướng về phía hạ nhân la hét ra lệnh, vừa nghe được bốn chữ thoát ra từ miệng Cố Tuyền, lập tức ngây ra như phỗng. Hắn cho dù thích sắc dục, tính tình cáu kỉnh dễ nổi giận không sai, nhưng đó cũng phải xem là đối với ai. Nếu thời điểm này Thái phu nhân hoặc Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong ở trước mặt hắn thì lập tức hắn sẽ ngoan ngoãn giống mèo con, nhưng Cố Tuyền chỉ là gia tướng nên dĩ nhiên không dọa được hắn. Khổ nỗi, hiện giờ người trước mặt lại là nhân vật không thể trêu vào còn hơn cả tổ mẫu và Nhị thúc! Sắc mặt Cố Chấn tái nhợt, bất tri bất giác lui về phía sau vài bước, nhưng ngay lúc này lại phát hiện ánh mắt sắc bén của vị Đông An Quận vương bỗng nhiên dừng trên người hắn.
“Trách không được Hoàng gia gia muốn đuổi ngươi ra khỏi kinh thành. Có loại người như ngươi ở đây, mặt mũi của cố Thiểm Quốc Công cùng hiện giờ Võ Ninh Hầu đều bị ngươi làm mất sạch!”
Trần Thiện Gia phán nhẹ một câu như vậy, sau đó liền hướng về xe ngựa Cố gia tùy tiện hỏi: “Có phải Chương cô nương đang ở bên trong?”
Biến cố bên ngoài tuy Chương Hàm không tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe những động tĩnh là có thể đoán ra được, chờ đến khi thanh âm Cố Tuyền kêu một tiếng “Đông An Quận vương”, nàng lập tức nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt thiếu niên Hoàng tôn kia thấy cậu ta rất nóng tính và hùng hổ, nhưng sau đó lại phát hiện ngày thường rất thẹn thùng. Khi nàng nghe tiếng gọi bên ngoài vội vàng vén lên mành xe một ít rồi cúi người đáp: “Phải, đa tạ Quận vương giải vây.”
“Phụ thân và đại ca cô nương ta đã gặp, đặc biệt là Chương Thịnh kia, võ nghệ không phân cao thấp với Triệu Phá Quân.” Trần Thiện Gia nói đến võ nghệ tức khắc hứng thú bừng bừng, nếu không phải Triệu Phá Quân ở bên cạnh đằng hắng một tiếng, hắn mặt mày hớn hở rất muốn ở trước mặt Chương Hàm lại khen Chương Thịnh thêm vài câu. Ngừng lại một chút, hắn mới nhớ đến chuyện vừa xảy ra bèn giận dữ nói, “Triệu Phá Quân xin Đại ca nghỉ phép nói là muốn tới đón cô nương, Đại ca đáp ứng rồi. Vừa lúc ta không có chuyện gì làm liền đơn giản cùng lại đây nhìn một cái, ai ngờ đụng phải loại sự tình này. Được, có ta và những người này ở đây, Cố gia cũng không cần phái người hộ tống, miễn cho lại gặp phải loại bại gia tử chỉ biết ỷ thế hiếp người rồi luống cuống tay chân không biết làm sao!”
Hắn nói xong không đợi nghe phân trần liền vung tay ra hiệu, hộ vệ bên cạnh bèn thay chỗ của các gia tướng Cố gia, lúc này hắn mới từ trên cao nhìn xuống Cố Tuyền nói: “Ta coi bả vai eo chân và tư thế của ngươi liền biết chắc hẳn có một thân võ nghệ, đáng tiếc!”
Trần Thiện Gia và đám người Triệu Phá Quân thản nhiên tiếp nhận hộ tống xe ngựa chậm rãi ra khỏi phố Uy Vũ. Ngẫm lại câu nhận xét kia, Cố Tuyền cảm thấy trong lòng ngũ vị tạp trần không nói ra được có cảm giác gì. Liếc mắt về phía Cố Chấn sắc mặt lúc xanh lúc trắng, còn có đám người phủ Uy Ninh Hầu ngây ra như phỗng, Cố Tuyền không nói câu nào, chỉ giơ tay ra hiệu dẫn theo mấy gia tướng lập tức quay về.
Chuyện hôm nay thật sự không thể giải thích gì hơn -- Đông An Quận vương xác thật là nam nhi tốt tính tình ngay thẳng, còn Cố Chấn... quyền thừa kế tước vị Uy Ninh Hầu đã bị giữ lại mà vẫn không biết sửa đổi, đúng là cái đồ bại gia tử!