Edited by Bà Còm in Wattpad
Sau khi vào đêm, bên trong Hoàng cung vang lên tiếng mõ 'Thiên hạ thái bình', khu vực Văn Hoa Điện ban ngày có thể thấy người mặc quan phục đi lại khắp nơi, hiện giờ đã là một mảnh yên tĩnh. Thế nhưng kho Cổ kim thông tập vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, không chỉ thế, bên trong thỉnh thoảng truyền ra thanh âm hô to hưng phấn khiến hai tiểu thái giám canh cửa phải ngoái đầu nhìn xem.
Cho tới khi vầng trăng lên cao khỏi ngọn cây mới có một đoàn người từ bên trong đi ra, dẫn đầu là Trần Thiện Chiêu mặt mày thỏa mãn, đứng ở cửa vặn vẹo cái lưng mỏi rồi hớn hở nói với vị Tổng quản nội vụ Lý Trung của Càn Thanh cung cùng ra tới phía sau: “Hôm nay thực sự làm phiền Lý công công, đã mất thời gian bồi một người rảnh rỗi như ta ở bên trong suốt cả một ngày.”
Ngài cũng biết đã “suốt cả một ngày” rồi sao?!
Vai đau lưng đau hai chân nặng trĩu, Lý Trung nhìn Trần Thiện Chiêu, muốn oán trách nhưng lại oán trách không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng đấm đấm bả vai cười khổ: “Thế tử gia, lần sau xin ngài ngàn vạn lần phải biết yêu quý thân thể của mình, thương thế mới khá hơn một chút liền đến nơi đây ngâm mình cả ngày. Lão nô sao dám không bồi, nếu không để Hoàng Thượng biết nhất định sẽ trách tội! Hơn nữa, Hoàng Thượng vẫn luôn biết ngài yêu thích đọc sách, đâu phải chỉ ban thưởng lần này mà không có lần sau, ngài chỉ chọn mười quyển sách mà lựa cả ngày, thật sự là...”
Lý Trung cũng không biết phải điền câu nào vào sau ba chữ “thật sự là...” nên chỉ có thể lắc đầu, mà Trần Thiện Chiêu thì cười gượng nhận lỗi không ngừng. Một già một trẻ đang nói chuyện, đằng trước đột nhiên thấy mấy ánh đèn lồng đang đi về hướng này. Chờ đến khi đoàn người kia đến gần, Lý Trung híp mắt nhìn kỹ, lập tức thấy rõ người được một hàng thái giám vây quanh, cuống quít tiến lên hành lễ.
“Lão nô tham kiến Thái Tử gia!”
Thái Tử mỉm cười kêu Lý Trung đứng dậy, thấy Trần Thiện Chiêu cũng ba bước thành hai bước chạy lại, hắn không đợi Trần Thiện Chiêu nhấc áo quỳ xuống liền cười tủm tỉm giơ tay ngăn lại rồi lên tiếng: “Ta mới từ Càn Thanh cung ra tới. Nghe nói ngươi ở kho Cổ kim thông tập ngâm người cả ngày, phụ hoàng vừa tức giận vừa buồn cười. Cho nên ta đành phải đến xem ngươi, coi rốt cuộc ngươi còn biết từ bên trong ra tới hay không? Đừng nói ta dài dòng, Tam ca Tam tẩu đều không ở kinh thành, ngươi tốt xấu gì cũng nên tem tém lại một chút, bị thương còn lăn lộn như vậy, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì hạ nhân làm sao chịu tội?”
“Thái Tử điện hạ giáo huấn đúng rồi ạ.”
Thấy Trần Thiện Chiêu cúi đầu ấp úng ra một câu như vậy, Thái Tử chỉ hết ý kiến lắc đầu, quay qua nói với Lý Trung: “Ngươi cứ về Càn Thanh cung bẩm báo cho phụ hoàng một tiếng, lúc này cửa cung đã khóa, ta sẽ đưa Thiện Chiêu ra ngoài từ Đông Hoa môn.”
Lý Trung vốn cũng đang lo vấn đề phiền toái cửa cung khóa rồi; nếu Thái Tử nguyện ý ôm lấy chuyện này thì ông cũng mừng được thanh nhàn bèn đáp ứng ngay. Sau khi hành lễ với hai vị long tử phượng tôn, Lý Trung liền mang theo mấy tiểu thái giám rời đi. Lúc này, Thái Tử mới thân thiết vỗ vai Trần Thiện Chiêu cười nói: “Nếu không phải vì quy củ trong cung, ta muốn giữ lại ngươi ở Đông Cung đêm nay, hai thúc chất chúng ta tâm sự một phen.”
Trần Thiện Chiêu hơi mỉm cười, chờ Thái Tử đi trước hai bước rồi mới đi theo: “Thái Tử điện hạ nếu muốn gặp chất nhi thì cứ tùy thời triệu kiến là được, còn về phần ngủ tại Đông Cung, cho dù ngài có giữ thì chất nhi cũng không dám ở lại.”
“Vậy sau khi khóa cửa thì trong cung không thể có ngoại thần, ngươi thật ra có dám lưu lại trong kho Cổ kim thông tập hay không? Nếu không có Lý Trung ở đó, chẳng phải ngươi cũng tính ở qua đêm bên trong?” Thái Tử quay đầu liếc xéo Trần Thiện Chiêu một cái. Thấy hai thái giám đi theo Trần Thiện Chiêu và đám người của mình đều cách xa vài chục bước không dám tới gần, hắn liền nói, “Còn nữa, hiện giờ không phải lúc thượng triều hay dâng tấu gì đó, tại sao ngươi cứ mở miệng là kêu 'Thái Tử điện hạ'? Hãy kêu 'Cửu thúc' đi, đừng quên năm đó khi ngươi vừa đến kinh thành, tiểu Thập thất cũng chỉ bằng tuổi ngươi, là ai dẫn các ngươi đi đến thư phường mua sách rồi trả tiền cho các ngươi?”
“Chậc, Cửu thúc cũng đừng đề cập đến chuyện xa xưa như vậy, năm đó không phải còn rất nhỏ hay sao, nói nữa, hảo hán không nhắc tới...”
Thái Tử đã cố ý nhắc lại chuyện xưa, Trần Thiện Chiêu đương nhiên ngoan ngoãn sửa miệng. Hai thúc chất một đường đi về hướng Đông Hoa môn, Thái Tử luôn nhắc tới quân tình ở Liêu Đông, mà Trần Thiện Chiêu thì mười câu nói cũng không theo được một câu, đến cuối cùng mặt mày ngượng ngùng than: “Cửu thúc, mấy việc quân vụ đại sự ngài đừng nói với cháu, thật sự là 'đàn gảy tai trâu' đấy ạ. Từ nhỏ cháu đã không có thiên phú về quân vụ võ học, chỉ giỏi đọc sách, bằng không cũng sẽ không bị Hoàng gia gia mắng là con mọt sách.”
“Vậy thật đúng là đáng tiếc.” Thái Tử dừng lại bước chân, nhìn Trần Thiện Chiêu một hồi lâu rồi lắc đầu thở dài nói, “Tam ca là trời sinh đại tướng, ngươi là đích trưởng tử mà không hiểu sao lại không thông thạo võ nghệ quân lược, đã vậy còn không ở bên người Tam ca. Cứ thế mãi thì mấy đệ đệ võ nghệ cao cường liền sẽ vượt xa ngươi. Võ nghệ là thiên phú không thể cưỡng cầu, nhưng còn phần quân lược thì ngươi phải nên bỏ công nghiên cứu một chút. Tỷ như Tam đệ Tứ đệ của ngươi, một đứa có dũng, một đứa có mưu, dụng binh phối hợp với nhau không phải càng tăng thêm sức mạnh hay sao?”
“Vâng, đa tạ Cửu thúc đề điểm. Nhưng việc này gấp không được, sau này cháu có cơ hội nhất định sẽ chậm rãi cân nhắc.”
Thấy Trần Thiện Chiêu tuy nói đáp ứng nhưng vẻ mặt rõ ràng chỉ đồng ý qua loa có lệ, Thái Tử bèn không nói đến đề tài này nữa mà chỉ nhàn thoại vài câu chuyện nhà. Chờ đến khi tới Đông Hoa môn, Thái Tử sai người mở cửa rồi làm như không để ý hờ hững nói với Trần Thiện Chiêu: “Lần trước các ngươi ở chùa Long Phúc bị ngựa điên dọa sợ, nghe nói thằng Nhị nhà Nhị ca sau khi đưa hai vị tiểu thư phủ An Quốc Công trở về, còn sai người đưa qua vài lần quà tặng để an ủi tiểu thư nhà người ta, thật là người có tâm. Ngươi nha, trong Kinh Thi còn có câu “Yểu điệu thục nữ Quân tử hảo cầu”, đâu giống ngươi mỹ nhân đã đưa đến trong lòng mà còn đẩy ra ngoài? Năm nay ngươi sẽ làm lễ đội mũ, ba đệ đệ ngươi tuy nhỏ hơn nhưng chỉ cách nhau cùng lắm là một hai tuổi, đều bắt đầu tính toán tìm hôn phối trong lần tuyển phi này. Ngươi có biết, Tam ca dâng tấu thỉnh hôn cho Tứ đệ ngươi, cầu thú thiên kim của phủ Định Viễn Hầu đấy.”
Thiên kim nhà Định Viễn Hầu? Định Viễn Hầu đến già mới được một nữ nhi, tuy có không ít thân tộc mong chờ Định Viễn Hầu nhận nuôi nhi tử nhà mình để nối dòng nhưng Định Viễn Hầu vẫn luôn chưa từng chấp thuận, nói là nếu đã vô duyên thì chớ cưỡng cầu, còn nói muốn để lại toàn bộ gia nghiệp cho nữ nhi làm của hồi môn. Vị cô nương kia nghe đồn từ nhỏ chỉ thích quơ đao múa kiếm, rất có khí chất nam nhi, một lần thả ra tiếng gió nói rằng nếu ai có thể đánh thắng được nàng mới xứng thành vị hôn phu, nếu kết hợp với Tứ đệ thì thật là một tuyệt phối.
Nghĩ đến đây, Trần Thiện Chiêu không khỏi mỉm cười. Thật lâu sau, thấy Thái Tử vẫn trầm ngâm nhìn mình, hắn bèn cười gượng một tiếng rồi nói: “Cửu thúc thứ tội, chỉ là ngài vừa nhắc tới chuyện này khiến cháu bất giác thất thần. Với danh tiếng vị Đại tiểu thư phủ Định Viễn Hầu được đồn đãi khắp nơi bên ngoài, ngươi dám cầu hôn không có một ai, hiện giờ có phụ vương vì Tứ đệ mà cầu hôn, lão Hầu gia nói vậy cũng có thể thở phào một hơi.”
“Ngươi nha ngươi nha...” Nghe vậy Thái Tử quá chán nản, quả thực không biết nên nói gì. Thấy Trần Thiện Chiêu bày ra vẻ mặt “chuyện không liên quan đến mình nên không sao cả” mà Đông Hoa môn cũng đã mở, Thái Tử cũng không tiện tiếp tục nói nữa, chỉ có thể khổ sở lắc đầu, “Ta đã nhìn ngươi từ nhỏ trưởng thành, nhưng tính tình ngươi không tránh khỏi quá mức điềm đạm. Có một vài thứ không phải ngươi không muốn tranh liền không tranh!”
“Cửu thúc, không tranh là phúc.”
Thấy Trần Thiện Chiêu cười tủm tỉm hành lễ rồi xoay người rời đi, Thái Tử nhìn theo tấm lưng kia một hồi lâu, vẻ mặt 'trưởng bối yêu quý thân thiết với vãn bối' dần dần biến mất hầu như không còn. Mãi đến khi bóng dáng Trần Thiện Chiêu nhìn không thấy nữa, hắn mới trầm ngâm xoay người lại, đúng lúc phát hiện phía sau có một thái giám trung niên khoanh tay đứng yên tại chỗ. Hắn hơi gật đầu rồi xoay người đi về hướng Đông Cung, im lặng bước đi một đoạn cũng không quay đầu lại hỏi: “Vì sao ngươi cũng tới, trong cung có việc gì à?”
“Thái Tử gia, mấy ngày nay Thái Tử Phi thường gặp mặt phu nhân của Thiếu Chiêm sự Ngô đại nhân, mỗi lần nói chuyện hơn một canh giờ.”
Thân mẫu Ngô thị của hắn tuy là Quý Phi, năm đó cũng từng được Hoàng đế rất sủng ái, thế nhưng lại chết rất sớm, Thái Tử thậm chí không có quá nhiều ấn tượng với thân mẫu của mình, chỉ nhớ được là một nữ tử dịu dàng hiền thục. Vì thế đối với người Ngô gia nhận thân tộc, hắn cũng không hề có ý thân cận trọng dụng, Thiếu Chiêm sự Ngô Thu là ngoại lệ duy nhất.
Ngô Thu xưa nay khôn lanh khéo léo, nhưng nếu chỉ cần ngoài miệng ân cần dĩ nhiên không đủ, tên này có bản lĩnh xuất chúng nhất đó là không chỗ nào mà không hòa mình vào được, có thể tìm hiểu được rất nhiều tin tức người khác tìm hiểu không ra, cho nên năm đó khi vẫn còn là Ngụy Vương hắn rất trọng dụng Ngô Thu. Cho dù hiện giờ thành Thái Tử thì hắn vẫn có nhiều nể trọng đối với tên này, nhưng chỉnh lưng cũng không ít.
Rốt cuộc, loại người không có phẩm hạnh nhưng dã tâm bừng bừng như vậy, nếu phải dùng thì đồng dạng phải đề phòng!
Vì thế, nghe được phu nhân của Ngô Thu gần đây thường xuyên gặp Thái Tử Phi, Thái Tử không khỏi cau mày, một hồi lâu mới hỏi: “Có biết đã nói chuyện gì không?”
“Lúc ban đầu tiểu nhân không để ý, sau lại phát hiện Ngô phu nhân tới quá thường xuyên, do đó mới dần dần lưu tâm. Chỉ là, mỗi lần gặp mặt thì Thái Tử Phi đều phái thị nữ ra ngoài canh chừng, tiểu nhân tìm hiểu không được nội tình.”
“Làm gì mà lén lút như vậy...”
Đối với tính tình của thê tử thế nào đương nhiên Thái Tử đã biết rõ ràng. Hắn hít một hơi thật sâu, bỏ mặc tên thái giám bẩm báo kia xăm xăm đi trước, trong lòng bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa không biết tên. Cả ngày chỉ biết học theo Triệu Vương Phi giả hiền huệ, nhưng sao không học được sự 'trong ngoài như một' của Triệu Vương Phi? Triệu Vương ở tiền tuyến đánh giặc, Triệu Vương Phi luôn sống yên ổn phía sau, đâu bao giờ nghe được có lần nào nhúng tay vào chính vụ? Hiện giờ hắn không còn là Ngụy Vương năm đó, ít nhất không thể để phụ hoàng cảm thấy hắn đang gấp khó dằn nổi mà nuôi dưỡng thế lực!
Đang đi tới phía trước hắn đột nhiên cảm thấy vài giọt nước rơi trên mặt, ngẩng đầu mới phát hiện bầu trời bắt đầu mưa tí tách tí tách. Thấy người đi theo vội vàng bung dù vọt lại che mưa, hắn tiện tay đẩy người ra, sau đó vẫn không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn lên không trung. Chỉ trong khoảnh khắc, bầu trời liền truyền đến tiếng sấm ầm ì.
Sau cơn mưa mùa xuân... đã đến lúc những cơn giông bão kịch liệt sẽ kéo đến không thể đoán trước!
Truyện do nhà bacom2 ở wattpad edit
Ra khỏi Đông Hoa môn, Trần Thiện Chiêu còn chưa kịp lên xe ngựa cũng cảm giác được vài giọt mưa rơi xuống. Chờ đến khi hắn vừa lên xe ngồi ổn, xe ngựa còn chưa chạy bao lâu liền nghe tiếng sấm đì đùng từng đợt. Cho dù hiện giờ hắn đã quen với thời tiết phương Nam mưa xuân rất nhiều, nhưng hắn vẫn vén màn nhìn ra bên ngoài vài lần, ánh mắt trong trẻo làm người khó có thể nhìn gần, không chút nào để ý đến làn mưa bụi bị gió cuốn đến.
Xe ngựa chạy trên con đường tối đen, cũng không biết qua bao lâu mới dừng lại ở góc Tây môn của phủ Triệu Vương. Xe vừa mới đứng yên thì Trần Thiện Chiêu liền nghe bên ngoài truyền vào một giọng nói quen thuộc.
“Thế tử gia, ti chức có sự tình quan trọng cần bẩm báo.”