Edited by Bà Còm in Wattpad
Chùa Long Phúc và chùa Hộ Quốc một Đông một Tây là hai ngôi chùa lớn nổi danh nhất kinh thành. Đúng theo tên gọi và ý nghĩa của nó, chùa Long Phúc là nơi mọi người đến cầu phúc và cầu an khang, ngày thường hương khói cực kỳ cường thịnh. Thái phu nhân muốn làm lễ cầu siêu tại ngôi chùa này chỉ vì chùa Hộ Quốc có quan quyến lui tới quá nhiều, quá phiền toái để đưa đi rước về hai tỷ muội Trương Kỳ và Chương Hàm.
Trưởng tức Hồ phu nhân bệnh đến 'bảy chết tám sống', Nhị tức Vương phu nhân bận rộn quản gia, còn tôn tức vãn bối thì Trưởng tôn tức lại là Công chúa Gia Hưng, vì thế công việc chuẩn bị cho lễ cầu siêu rốt cuộc không tiện nhờ nhóm tức phụ. Thái phu nhân bèn cử Sở mụ mụ bên người qua giúp đỡ thu xếp, lại điều thêm một vài bà tử giỏi giang trong phủ đi hỗ trợ trông coi, bao hết một tịnh xá trong chùa Long Phúc. Liên tiếp ba ngày đầu làm lễ cầu siêu đều rất kín đáo, không hề có chút tin tức nào lộ ra ngoài.
Chương Hàm và Trương Kỳ đều dựa theo quy củ để cúng bái và nghỉ ngơi, ngoài trừ ra phía trước bái Phật thì không hề rời khỏi tịnh xá một bước. Trong khi đó bốn nha hoàn đều hiếm khi được ra cửa, lại là lần đầu tiên đến kinh thành, đã vậy Tống mụ mụ cũng vừa vặn “thân mình không khỏe” không thể theo tới nên không ai canh giữ các nàng, trước khi vào chùa Long Phúc lại là ngôi chợ náo nhiệt, thế là Anh Thảo và Ninh Hương vô cùng háo hức muốn ra ngoài xem náo nhiệt.
Biết việc này không thể một mực cấm tiệt, Chương Hàm bèn chia bốn người ra làm hai đội, cho phép bọn họ thừa dịp sau giờ Ngọ ra ngoài đi dạo. Lần này làm lễ cầu siêu nên Tống mụ mụ đã chuẩn bị tiền bạc đầy đủ cho nàng và Trương Kỳ. Chương Hàm sợ các nha hoàn đều là những cô nương chưa lập gia đình mà đi ra ngoài thì khó coi, nàng định thưởng ít tiền cho các bà tử, mỗi lần có hai bà tử cùng theo ra ngoài dĩ nhiên an toàn hơn. Khi Chương Hàm đề nghị như vậy với Sở mụ mụ, Sở mụ mụ đồng ý ngay rồi phân phó mấy người thay phiên đi theo, không hề lên tiếng ngăn cản.
Hôm nay sau giờ Ngọ đột nhiên mưa to, Trương Kỳ đứng bên cửa sổ nhíu mày nói: “Anh Thảo và Phương Thảo đều cao hứng phấn chấn mặc đồ mới ra ngoài, mưa như thế này làm sao trở về?”
Chương Hàm ngồi trên ghế trước cửa sổ vừa may vá vừa thản nhiên đáp: “Đâu có sao, còn có hai bà tử đi theo, hơn nữa vùng Giang Nam mưa tới cũng mau mà đi cũng lẹ, có lẽ chỉ một lát là về tới thôi.”
Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào. Chốc lát liền thấy hai nha hoàn đội tấm vải dầu trên đầu một trước một sau vọt vào. Anh Thảo hạ xuống tấm vải dầu phủi đi những hạt mưa đọng trên người, sau đó mặt mày ảo não tới chào qua Trương Kỳ và Chương Hàm rồi lập tức lôi kéo Ninh Hương đi giúp mình tắm rửa thay y phục. Trương Kỳ không thích nhìn đến hai nha đầu do Tống mụ mụ đưa cho mình, kêu Bích Nhân vào phòng trong. Phương Thảo thì lại không để ý tới gấu váy đã ướt hơn phân nửa, còn có vạt áo phía trước và phía sau đều bị ướt nhẹp, bước nhanh tới trước người Chương Hàm báo cáo.
“Cô nương, hôm nay ở cửa sau của chùa Long Phúc nô tỳ gặp được một thanh niên ăn mặc giản dị, thân hình cao lớn đĩnh bạt khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, đang hỏi thăm những người bán rong mấy ngày này có bao nhiêu gia đình làm lễ cầu siêu trong chùa. Nô tỳ cảm thấy kỳ quái, mấy ngày này không phải chỉ có nhà chúng ta cầu siêu hay sao? Nô tỳ vốn định khuyến khích Đỗ tẩu tử đi hỏi y, nhưng sau đó lại cảm thấy không ổn, vì thế tranh thủ trên đường từ chợ trở về, thấy y vẫn lân la ở vùng phụ cận bèn tiến đến hỏi lai lịch. Y tự giới thiệu là Bách hộ trong quân, nghe nói có người hàng xóm cũ làm lễ cầu siêu ở chỗ này nên tới hỏi thăm. Nô tỳ truy vấn hàng xóm cũ của y là ai, lại hù dọa nếu nói hươu nói vượn sẽ báo cho chủ tử bắt y đi gặp quan, tố cáo y nhìn trộm quan quyến. Y nói y là người Quy Đức, hiện tại là Bách hộ trong quân, đại danh Triệu Phá Quân, tên tự Quả Nghị.”
Triệu Phá Quân, tên tự Quả Nghị!
Nghe bảy chữ cuối cùng kia, Chương Hàm giật nảy mình suýt nữa đâm kim vào tay. Cho dù chỉ trong chớp mắt nàng liền trấn định tâm thần tiếp tục may vá, nhưng trong lòng nàng lại quay cuồng không ngừng. Trên đời này dĩ nhiên có rất nhiều người trùng tên trùng họ, cũng có rất nhiều tên tự giống nhau, nhưng nếu cả đại danh và tên tự đều trùng hợp như vậy thì coi bộ khả năng gặp phải lại cực kỳ ít ỏi.
Thời đó nàng mới vừa đến Trương gia không lâu, đi theo Cố phu nhân đọc mấy quyển sách biết được mấy chữ, về nhà ăn tết bèn gặp hàng xóm tiểu nhi tử của Triệu gia, hắn bèn 'mặt dày mày dạn' dính sát theo sau nàng lải nhải bảo nàng đặt cho hắn một đại danh thật uy phong. Nhớ rõ lúc đó nàng bực bội bèn lôi ra ngôi sao Phá Quân thứ bảy trong chùm sao Bắc Đẩu thảy cho hắn, ai ngờ hắn lập tức vỗ ngực nói từ nay về sau tên hắn sẽ là Triệu Phá Quân, sau đó còn đi khoe đại danh này khắp mọi nơi. Chờ đến năm thứ hai nàng về nhà ăn tết, hắn lại trơ mặt tới cửa muốn tên tự, hồn nhiên không biết thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi căn bản còn chưa đến tuổi lấy tên tự. Nàng thuận miệng đặt cho hắn hai chữ Quả Nghị, lại giáo huấn hắn không được lôi tên tự ra ngoài nói lung tung. Thế rồi sau đó . . . hắn cũng theo phụ thân và huynh trưởng đi tòng quân, đã bao nhiêu năm qua một chút tin tức cũng không có, lâu đến nỗi nàng gần như đã quên luôn một đoạn hồi ức như vậy.
Cho dù trước đó Thái phu nhân có biểu lộ ra chút gì đó khiến một số người chột dạ muốn xuống tay với người nhà của nàng, nhưng một số người kia cũng đâu có khả năng biết được hàng xóm xưa lắc xưa lơ của nàng! Nghĩ đến đây Chương Hàm mới bừng tỉnh, ngộ ra thật sự là Triệu Phá Quân muốn tìm gặp nàng, thấy Phương Thảo kinh ngạc nhìn chằm chằm mình, nàng dùng tay đấm đấm bả vai rồi đặt đồ may vào rổ nói: “Eo đau lưng đau, ta nằm xuống giường chợp mắt chốc lát!”
Nhưng mà, cho dù tạm thời tìm cớ như vậy nhưng nàng lại khó có thể an tâm, lại nhớ tới Triệu Phá Quân cũng cùng vào quân đội chung với cha huynh, cân nhắc xem vì sao hắn lại tìm tới nơi này. Nàng nghĩ tới lúc trước ở chỗ Cố phu nhân, quanh năm suốt tháng nhiều lắm chỉ có thể nhận được một lần tin tức của cha huynh -- -- nàng cũng nhờ đi theo Cố phu nhân mới có thể đọc sách biết chữ, cha huynh thì ngay cả một chữ to cũng không biết, thư nhà đều là nhờ người viết giùm, căn bản không biết có phải thật sự là thư của cha huynh hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, đang nằm quay mặt vào vách gỗ nàng đột nhiên trở mình, lại phát hiện Phương Thảo đã thay xong xiêm y đang an tĩnh ngồi bên bàn nhỏ trước giường chắm chú đồ mấy mẫu thêu.
“Phương Thảo!”
Phương Thảo vội vàng buông những mẫu thêu xuống, thấp giọng hỏi: “Cô nương có chuyện gì ạ?”
“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nhà ngươi còn có người thân nào không?”
Vừa nghe Chương Hàm hỏi chuyện này, gương mặt Phương Thảo tức khắc trắng xanh, trầm mặc một hồi mới chua xót nói: “Hồi bẩm cô nương, nhà nô tỳ còn có cha nương một ca ca và một đệ đệ.”
Dọc đường đi đến kinh thành đều chỉ lo khi tới Hầu phủ phải ứng đối như thế nào, hơn nữa Tống mụ mụ lúc nào cũng nhìn chằm chằm, vì thế Chương Hàm cũng không nghĩ đến hỏi hai nha hoàn về chuyện gia đình. Lúc này nghe Phương Thảo nói như vậy, nàng không khỏi ngơ ngẩn: “Hóa ra gia đình của ngươi cũng giống ta . . .”
“Nhà nô tỳ nghèo lắm, làm sao có thể so sánh với cô nương. Nhà nô tỳ chỉ dựa vào vài mẫu đất mà sống, kết quả Hoàng hà lụt lội không ngừng nghỉ, trong nhà ngay cả ăn uống cũng không đủ. Ca ca đã đến tuổi cưới thê, tiểu đệ còn chưa thể làm việc nhà nông, cha nương nghĩ không ra biện pháp khác, cũng chỉ có thể nhẫn tâm đem bán nô tỳ. Lúc nô tỳ bị nha bà lãnh đi, người một nhà còn ôm nhau khóc một hồi.”(Nha bà: người mối lái, mẹ mìn)
“Nhà ta cũng không tốt hơn bao nhiêu so với nhà ngươi, cùng lắm là cuộc sống đầy đủ hơn một chút. Lúc trước chắc ngươi cũng đã nghe được, cha ta và huynh trưởng đều là binh lính trong quân của Võ Ninh Hầu, nương ta đơn độc nuôi nấng đệ đệ ở Quy Đức. Đã nhiều năm lắm rồi ta chưa gặp lại cha và huynh trưởng, ngay cả mẫu thân và đệ đệ thì cả năm mới đoàn tụ được ba ngày.”
Đây là chuyện ai cũng có thể dễ dàng nghe được, cho nên Chương Hàm không hề tính toán giấu lừa Phương Thảo. Thấy Phương Thảo nhẹ nhàng cắn môi, nàng lại thản nhiên nói: “Ngay cả lúc trước Tống mụ mụ cũng có thể nói thẳng ra vụ uy hiếp gia đình ta trước mặt ngươi, từ đó ngươi cũng nên biết mụ ta không hề để ta vào mắt. Ta còn bị coi thường như thế huống chi là ngươi và Bích Nhân. Hiện giờ nghĩ đến, nếu lúc trước ta làm theo ý Tống mụ mụ, giao ngươi và Bích Nhân cho Thái phu nhân tùy ý sắp đặt một việc gì đó để làm trong Hầu phủ, có lẽ càng tốt hơn nhiều so với đi theo hầu hạ bên cạnh ta.”
Phương Thảo nghe vậy vô cùng kinh hãi, lập tức quỳ xuống. Trong một gia đình nghèo khổ thì nữ nhi chính là kẻ ăn hại tốn tiền nuôi lớn, Phương Thảo đã từng tận mắt chứng kiến nhà hàng xóm đem nữ nhi như hoa như ngọc gả cho một tên ngốc tử nhà giàu trong thôn để đổi lấy sính lễ cho nhi tử cưới thê; Phương Thảo cũng nghe nói qua những nữ nhi khác ở trong xóm bị gia đình bán đi, số mệnh không tốt gặp phải gia đình khắc nghiệt hay vào hoa lâu. Phương Thảo thấy mình có thể được nhà Tri phủ chọn trúng, lại được đi tới kinh thành vào Hầu phủ, càng quan trọng hơn chính là cô nương mà mình hầu hạ còn không ngại bọn họ là hạ nhân mà khẩn cầu Thái phu nhân thay cho bọn họ, Phương Thảo cảm thấy bản thân giống như 'chuột sa hũ gạo' không thể nào may mắn hơn.
“Cô nương ngàn vạn lần đừng nói như vậy!” Bật thốt lên một câu như vậy, Phương Thảo lắc đầu nguây nguẩy, “Tuy vừa đến Hầu phủ nhưng nô tỳ và Bích Nhân cũng hỏi thăm được một ít tin tức. Xét theo bộ dáng và bản lĩnh của hai người nô tỳ, vốn dĩ không tới phiên hai người nô tỳ được hầu hạ cận thân chủ tử. Nếu khi đó cô nương không cần chúng nô tỳ thì ngay cả việc làm bếp nhóm lửa cũng không tới tay hai người nô tỳ đâu, tám chín phần mười sẽ bị người ném tới một chỗ nào đó tự sinh tự diệt, hoặc là bị bán cho nhà khác. Cô nương đừng nói lời ủ rũ như vậy, Tống mụ mụ chỉ là một hạ nhân, ngài còn có Đại tiểu thư mà!”
“Nếu nói Đại tiểu thư cũng không làm gì được Tống mụ mụ thì sao?” Thấy Phương Thảo sửng sốt khi nghe lời này, Chương Hàm cười lạnh một tiếng hỏi, “Ngươi ở bên cạnh ta một thời gian, chẳng lẽ không nhận ra Anh Thảo và Ninh Hương không hề có một chút cung kính nào đối với Đại tiểu thư?”
“Chuyện này . . .”
“Cho nên mới nói, hiện giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.” Chương Hàm thu hồi ánh mắt không nhìn Phương Thảo nữa, chỉ ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Hiện giờ nếu ngươi rời khỏi chỗ ta, ít nhất trong tương lai còn có thể giữ được tánh mạng; nhưng nếu ngươi vẫn đi theo ta, cho dù ta có nỗ lực che chở ngươi, nếu chẳng may ta đấu không lại bị người khác tính kế, vậy thì ngươi sẽ . . .”
“Cô nương đừng nói nữa!” Phương Thảo đột nhiên 'chém đinh chặt sắt' cắt ngang lời Chương Hàm, đầu gối lê vài bước tiến lên quỳ thẳng tắp trước người Chương Hàm kiên định nói: “Nô tỳ cũng là một người không nơi nương tựa, nếu rời khỏi cô nương nhiều khi sẽ lãnh một kết cục còn thê thảm hơn! Nô tỳ nguyện ý đi theo cô nương, dù sao cũng là một lần chết, nô tỳ tình nguyện cá cược vận mạng. Bất luận có chuyện gì cô nương đều có thể phân phó nô tỳ đi làm!”