Vinh Hoa Phú Quý [Phủ Thiên]

Chương 135: Chương 135: Yên tâm rồi




Edited by Bà Còm in Wattpad

Converted by Leo Sing in Wikidich

Trong đại sảnh sáng sủa của Hồi Phương Các, Thu Vận và Phương Thảo mời trà xong liền lui xuống, để lại không gian riêng tư cho ba cha con Chương Hàm nói chuyện.

“Muội muội à, ta thật sự lo lắng cho muội đấy! Muội ở lại kinh thành có một mình khiến ta và cha đánh giặc bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, sao không lo lắng cho được? Chậc... không phải có một câu tục ngữ nói rất hay, cái gì mà 'Một ngày không gặp như cách ba thu' đó sao?” Chương Thịnh vắt hết óc mới nhớ tới một câu tục ngữ mình biết, lập tức lôi ra nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ngay sau đó phân trần một cách lấy lòng, “Còn về chuyện kia, khi đó ta chủ động xin ra trận cũng là vì tình thế tiến thoái lưỡng nan không còn cách nào, nhưng rất nắm chắc...”

“Đừng có ngụy biện nữa, muội còn không hiểu ca à?”

Chương Hàm liếc xéo Chương Thịnh một cái, mặt mày giận dữ nhìn Chương Phong nói: “Cha, tính tình Đại ca đâu phải cha không biết, nếu cha ở trong quân vừa là cấp trên vừa là phụ thân, sao không kiềm Đại ca lại?”

“Kiềm như thế nào? Tính tình của hắn từ nhỏ đã thế, vết thương vừa lên sẹo là đã quên đau ngay!” Chương Phong tức giận nhìn nhi tử co đầu rụt cổ, thở dài một hơi, “Huống chi, đánh giặc quan trọng nhất là hai chữ 'Chiến cơ', chiến cơ chợt lóe rồi lướt qua, dù nguy hiểm cũng chỉ có thể tóm lấy. Hơn nữa, Đông An Quận vương thật rất hợp ý với Đại ca con nên thường xuyên qua lại, hắn nói cái gì Quận vương đều cảm thấy là ý kiến hay, ta chỉ có thể cố gắng 'nhặt của rơi để bổ khuyết' mà thôi. May mà lọt mắt xanh của ông trời, mấy trận này đều không gặp sai sót gì lớn, các huynh đệ tuy có trọng thương nhưng không tổn hại tánh mạng, nếu không ta thật có lỗi với bọn họ!”

“Cha, chưởng binh đâu thể đoán trước rủi ro, mọi người đều không trách cha. Hơn nữa, sau trận đánh này chúng ta có vô số quân sĩ lập công lớn, ít nhất phải bốn năm người được thăng chức Bách hộ, Tổng kỳ càng nhiều hơn, có thể mang lại tương lai tốt đẹp cho con cháu, mọi người còn cảm kích không hết nữa đấy.” Chương Thịnh rốt cuộc tìm được chỗ trống nói xen vào, thấy muội muội trừng mắt phượng rồi lại quét về phía mình, hắn vội vàng giơ hai tay đầu hàng, “Muội muội à, ta thật không có nói ngoa. Đánh giặc bao giờ cũng có nguy hiểm, liều mạng một chút đương nhiên đáng giá. Hơn nữa, hiện giờ thiên hạ dần dần thái bình, cơ hội tranh thủ chiến công trên lưng ngựa càng ngày càng ít, nếu không bắt lấy cơ hội, tương lai làm sao chúng ta có thể bảo hộ được muội?”

Nói tới đây, Chương Thịnh bỗng đập bốp xuống tay ghế, vẻ mặt không cam lòng: “Nhưng ta thật không nghĩ tới, muội đang yên ổn đột nhiên bị tứ hôn thành Triệu Vương Thế tử phi! Cho dù kiếm được quân công như thế, cả cha và ta nhiều lắm là thăng hai cấp, cứ vậy thì cha chỉ mới bước vào ngạch cửa tứ phẩm! Trong kinh thành võ quan tứ phẩm nhan nhản muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa chúng ta lại ở dưới trướng Triệu Vương, nếu gã Thế tử kia thật sự ăn hiếp muội...”

Chương Thịnh ngừng lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu hắn thật dám ăn hiếp muội, cho dù hắn là thế tử thì ta vẫn nhất định không chừa hắn ra!”

Nghe Đại ca tuôn ra lời hùng hồn như vậy, Chương Hàm hơi hé miệng muốn mắng ca nói bậy, nhưng câu mắng lại nghẹn trong cổ họng không cách gì thốt ra. Đến cuối cùng vẫn là phụ thân Chương Phong mở miệng quở trách Chương Thịnh vài câu rồi cũng thở dài một hơi.

“Hàm nhi, Đại ca con tuy nói năng bộp chộp, nhưng nỗi lo lắng của hắn cũng là nỗi lo lắng của ta. Lúc trước Cố gia cầu hôn ta đã từ chối ngay, chính vì bốn chữ 'Tề đại phi ngẫu', không ngờ hiện giờ lại là Hoàng Thượng tứ hôn. Từ nhỏ con đã thông tuệ nhạy bén, hơn nữa lại ở Trương gia khổ rèn nhiều năm, am hiểu kinh thư thông thạo đạo lý đối nhân xử thế, cho dù gả vào nhà quý nhân cũng xứng. Nhưng khổ nỗi thế nhân phần lớn coi trọng xuất thân, ta chỉ sợ Triệu Vương Thế tử có điểm bất mãn với cuộc hôn nhân này. Hắn là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận, tương lai là người thừa kế vương vị, ngay cả thiên kim nhà công hầu chưa chắc được hắn nhìn trúng. Tuy mọi người đều nói hắn là con mọt sách ngốc nghếch, nhưng ta đã gặp qua hắn hai lần, cảm thấy là người khí thế bất phàm. Nếu lỡ hắn chê bai con xuất thân thấp hèn...”

Thấy phụ thân đầy mặt lo lắng, mà Đại ca thì phụ thân cứ nói một câu liền gật đầu một cái, mười phần bộ dáng phụ hoạ, Chương Hàm trong lòng cảm động lắng nghe. Chờ khi phụ thân nhắc đến Trần Thiện Chiêu, lời trong lời ngoài đều là bất an không khác gì nỗi bất an của chính mình khi mới tiếp chỉ, ánh mắt nàng nhịn không được liền dừng trên chiếc vòng đeo ở cổ tay trái, chợt nhớ tới lời hứa hẹn của Trần Thiện Chiêu hôm gặp mặt, bỗng dưng có chút thất thần.

Từ đầu đến cuối Chương Thịnh luôn nhìn muội muội chằm chằm, thấy trên mặt Chương Hàm dần dần lộ ra rạng mây đỏ ánh mắt mê ly, trong lòng tức khắc hiểu ra. Quay sang phụ thân đang vừa nói vừa ngập ngừng tìm câu, hắn nhẹ nhàng giựt giựt tay áo phụ thân ra hiệu, ý bảo hãy tạm thời dừng lời. Sau khi liếc mắt xem xét Chương Hàm một lần nữa, hắn lặng lẽ đứng dậy ra cửa, đột nhiên đằng hắng một tiếng thật to, mặt mày kinh ngạc lớn tiếng hô: “Ủa, Triệu Vương Thế tử đến chơi Cố gia?”

“Hả?” Chương Hàm nghe vậy lập tức hoàn hồn, quên hết tất cả đứng bật dậy. Khi định mở miệng đặt câu hỏi, nàng phát hiện vẻ mặt tươi cười ranh mãnh của Chương Thịnh, vừa cả kinh vừa bực bội mắng, “Đại ca lại nói hươu nói vượn đâu không!”

“Ta thấy muội đang thất thần nên tùy tiện thì thầm một câu, không ngờ muội lại tưởng thật?” Chương Thịnh cười hì hì quan sát Chương Hàm, thấy gương mặt vừa thoáng hồng của muội muội trong nháy mắt đỏ ửng như thiêu đốt, anh chàng nháy mắt vài cái với phụ thân Chương Phong nói, “Cha, lo tới lo lui, rốt cuộc suốt đường đi chúng ta đúng là 'lo bò trắng răng'! Nếu sớm biết đây là chuyện tốt đôi bên tình nguyện, con đâu cần rong ruổi trên đường vất vả như vậy, lúc này sắp mệt đến mức muốn xỉu!”

Chương Phong không đề phòng Chương Thịnh đột nhiên giở chiêu này, hiện giờ đối mặt với kết quả hiển nhiên lộ ra, ông không khỏi có chút sững sờ. Thấy nữ nhi quả nhiên chột dạ cúi đầu không dám nhìn mình, cho dù trong lòng dỡ xuống một tảng đá lớn, ông vẫn không thể hết lo hỏi: “Hàm nhi, chẳng lẽ con và Triệu Vương Thế tử đã sớm...”

“Không có đâu ạ!” Chương Hàm cuống quít ngẩng đầu đỏ mặt giải thích, “Chỉ là một lần trước khi cha huynh rời kinh thành, Thế tử và Đông An Quận vương đến nhà ăn cơm ké, khi đó chúng con nhất trí liên lạc trao đổi tin tức. Sau hôm đó, chúng con dùng phương thức bí mật truyền tin trong lớp vải vóc may y phục, hoặc trong thư nhà của cha huynh, báo cho nhau tin tức quan trọng mỗi người tìm hiểu được, ngoài ra không có mặt khác lui tới. Con cũng không biết làm thế nào đột nhiên có ý chỉ tứ hôn như vậy!”

“Cha chỉ muốn hỏi có phải hai người sớm đã ăn ý, chứ đâu phải nói hai người 'tự định uyên ương'?” Chương Thịnh lôi ra bốn chữ hắn nhớ kỹ khi xem kịch, thấy Chương Hàm bực bội lườm mình một cái sắc như dao. Hắn nghiêng đầu ngẫm lại tình cảnh lần đó Trần Thiện Chiêu mang theo Trần Thiện Gia đến nhà mình ăn cơm ké, lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ quái. Hiện giờ liền nhận ra muốn bao nhiêu khả nghi thật có bấy nhiêu, cuối cùng nhịn không được hừ một tiếng, “Rõ ràng hắn đã sớm dự mưu! Thật là, biết vậy hôm đó ta nên tò tò bám theo hắn một tấc không rời!”

Chương Phong tuy không đến mức nghiến răng nghiến lợi như Chương Thịnh, nhưng trầm ngâm một lát rồi cẩn thận hỏi: “Cho dù hai đứa vẫn luôn trao đổi tin tức, sao con lại biết phản ứng của Thế tử thế nào về vụ tứ hôn này?”

Mặc dù biết phụ thân quan tâm chính mình, sợ nữ nhi bị ấm ức, nhưng chuyện khác Chương Hàm đều có thể đạm nhiên đối mặt, chỉ riêng lúc này là mặt đỏ tới tận mang tai. Ngập ngừng một lúc lâu nàng mới nhỏ giọng trình bày: “Lần này trong cung phái tới Thẩm cô cô để giáo tập lễ nghi, là do Thế tử không biết dùng biện pháp gì đưa tới, có quan hệ biểu tỷ muội với Đan ma ma là bảo mẫu bên người Thế tử. Ngoại trừ sắp xếp chu toàn vụ giáo tập lễ nghi, Thế tử còn giúp con lo gấp gáp chế tạo hỉ phục. Hơn nữa...”

“Lại còn 'hơn nữa'...”

Thấy Chương Thịnh khoa trương mở to hai mắt, Chương Hàm vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vươn chân hung hăng đạp một cái lên chân ca ca. Nhìn Đại ca tuy bị đau nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, nàng chỉ có thể ngập ngừng nói tiếp: “Trước một thời gian con xin phép Thái phu nhân, cùng tỷ tỷ đi Ngọc Hư Quan cầu siêu cho dưỡng mẫu, rốt cuộc ở đó có gặp mặt Thế tử...”

Cho dù Chương Hàm ngượng ngùng không nói hết, phụ tử Chương gia đều đã hiểu rõ vấn đề. Chương Phong như trút được gánh nặng, đồng thời ngẫm lại có một người chịu hao tổn tâm huyết vì nữ nhi, tuy có chút thẫn thờ nhưng trong lòng được an ủi càng nhiều hơn. Chương Thịnh thì bóp chặt tay vịn lẩm bẩm vài câu, cuối cùng cười thâm trầm nói: “Chuyện này ta hiểu rồi. Chờ lát về phủ Triệu Vương, ta nhất định phải đi gặp muội phu tương lai, nghe xem hắn giải thích thế nào.”

“Nè, Đại ca đừng có quậy tứ tung đấy!”

Thấy Chương Hàm gấp đến độ đứng bật dậy, Chương Thịnh cười híp mắt: “Ôi trời, còn chưa xuất giá mà muội muội đã đau lòng cho hắn rồi sao? Yên tâm, ta không làm gì hắn đâu! Mặc kệ nói thế nào thì hắn cũng là Triệu Vương Thế tử, ta là một Bách hộ nho nhỏ sao có thể ăn hiếp được hắn? Chẳng qua hắn tính kế muội muội của ta, nhất định phải cho ta một câu giải thích đàng hoàng!”

Khi tới Cố gia thì hai phụ tử Chương gia vô cùng lo lắng sốt ruột, nhưng khi rời Hồi Phương Các hai cha con đều thoải mái nhẹ nhàng, theo Cố Tuyền đi bái kiến Thái phu nhân xong liền từ biệt. Nhưng vừa ra phố Uy Vũ trước cửa Cố gia, Chương Thịnh đột nhiên kéo căng dây cương dừng ngựa. Thấy phụ thân cũng làm như thế, hắn nhỏ giọng hỏi: “Cha, muội muội chắc chắn không bị thằng khỉ kia lừa bịp chứ?”

“Triệu Vương Thế tử coi bộ không phải người như vậy.” Chương Phong lắc đầu, ngay sau đó lại thở dài một hơi nói, “Hiện giờ ngươi nên lo lắng phải là chuyện khác. Đã được tứ hôn, Triệu Vương Thế tử lại lớn nhất trong đám huynh đệ, sau khi Triệu Vương điện hạ khải hoàn hồi kinh hiến tù binh xong, theo lý lẽ thì hôn sự phải bắt đầu tiến hành. Nhưng nhà chúng ta đừng nói có một chỗ cho con bé xuất giá, ngay cả muốn gom đủ của hồi môn trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ cũng là vấn đề.”

Lúc này Chương Thịnh mới nhớ tới một vấn đề lớn nhất đã bị xem nhẹ trong suốt khoảng thời gian đẩy nhanh tốc độ phóng về, cũng gắt gao nhíu mày. Một hồi lâu, hắn mới nói một cách bất cần đời: “Không sao đâu, xe đến trước núi ắt có đường, cho dù đập nồi bán sắt cũng phải gả muội muội thật vẻ vang, nhất quyết không thể để người chê cười! Lần này chúng ta lập chiến công chắc hẳn sẽ được ban thưởng, có lẽ cứu cấp được?”

Hai cha con bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể tạm thời lướt qua vấn đề khó giải quyết này, phóng ngựa về hướng phủ Triệu Vương. Chờ tới trước cửa vương phủ, thậm chí không cần thông báo liền có người gác cổng chạy ra đón, cười nói Thế tử muốn gặp nhị vị ở thư phòng, bọn họ tất nhiên lập tức đi đến đó. Vừa vào cửa hành lễ xong, thấy Đông An Quận vương Trần Thiện Gia không có mặt, Chương Thịnh bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Trần Thiện Chiêu ngay cả vài câu hàn huyên cũng không có, vươn tay đưa sang một tờ giấy.

Chương Phong dùng hai tay tiếp nhận nhìn lướt qua, tức khắc chấn động thốt lên: “Thế tử...”

Trần Thiện Chiêu khẽ cười: “Tiểu bối ở kinh thành ngần ấy năm, ai cũng biết tiểu bối yêu thi họa và sách cổ, nhưng không ai biết mấy thứ này tiểu bối có mua vào bán ra, kiếm lời được kha khá. Kinh thành nhà ở không dễ tìm, đồ gì khác các vị đều có thể chuẩn bị dễ dàng, nhưng tòa nhà thì đừng nói ở khu tốt không ai chịu bán, cho dù có bán thì vụ tiền bạc các vị cũng khó giải quyết. Tòa nhà ba khoảnh sân này không quá chói mắt, cách vương phủ không xa, rất thuận tiện cho lễ nạp chinh và thời điểm thêm trang xuất giá. Nếu các vị thật sự suy nghĩ cho Chương cô nương, xin đừng cự tuyệt tâm ý của tiểu bối. Rốt cuộc vì để xử lý mọi việc công bằng không thể để người khác lên án, cho dù Hoàng gia gia ban thưởng công thần cũng quả quyết không ban trạch, các vị chắc không muốn Chương cô nương chịu thua thiệt chứ?”

Lời tác giả: Chương sau sẽ diễn tả quá trình bạn học Thế tử tìm mọi cách lấy lòng cha vợ và anh vợ tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.