Làm một người nam nhân, ta kỳ thật không thể nào thích tiểu hài tử. Đụng tới đứa nhỏ của người thân hay bạn bè, ta cũng chưa bao giờ muốn đi ôm
một cái hay hôn một cái..v.v.
Nhưng nếu đứa nhỏ của bản thân, lại không giống với. Ta lúc trước làm cha, nhìn đứa con ngốc của ta, thật
sự là càng nhìn càng thích, luôn cảm thấy so với con của người khác tốt
hơn rất nhiều.
Khi đó ta ôm con trai so với vợ ôm muốn nhiều hơn, đứa con ngốc cũng thân thiết với ta hơn mẹ nó. Giúp hắn đổi tã, tẩy
mông cho hắn cũng không ngại bẩn. Phải biết rằng trước kia ta thuộc loại ưa sạch sẽ, thấy nước tiểu hay gì gì đó của con nhà người ta là ta lẫn
rất xa, ngửi mùi hôi đều muốn nôn.
Nhưng là chuyện diễn ra trên con ruột của mình thì những tật xấu ấy toàn bộ không trị tự lành.
Ta thích tắm rửa cho con, thay quần áo, chơi đùa với hắn, hống hắn ngủ,
nửa đêm bị hắn đánh thức cũng không cảm thấy phiền. Ta từ trước chưa bao giờ nghĩ đến ta sẽ là phụ thân kiên nhẫn như vậy.
Hiện tại lại
có một đứa con huyết mạch tương liên, tự nhiên cũng yêu đến tận xương
tủy, tận lực chiếu cố hắn, không dựa vào tay người khác.
Lão gia
đã đặt tên cho hắn là Phạm Lịch. Ta thân thể tốt, dinh dưỡng vận động
cũng không tồi, đứa nhỏ được sinh ra tự nhiên cũng sẽ khỏe mạnh xinh
đẹp. Không bao lâu con trai liền thoát khỏi hình tượng da nhăn nheo vẻ
mặt hầu tử lúc mới sinh, trở nên trắng noản xinh đẹp hẳn lên, chọc người cực kỳ yêu thương.
Ta cho hắn dưỡng thành thói quen tốt, ban
ngày ăn chơi, buổi tối ngủ, cho nên nửa đêm sẽ không quấy nháo người.
Ban ngày có người đến chọc hắn đùa giỡn, hắn cũng luôn tinh thần minh
mẫn.
Bú sữa là một chuyện khiến ta có chút xấu hổ, nhưng vì suy
nghĩ cho thân thể của chính mình và vì đứa nhỏ khỏe mạnh, ta vẫn là cho
bú. Tuy rằng không quá phù hợp quy củ nhà quyền quý, nhưng thái thái và
Phạm Tằng thật chưa từng phản đối. Đại khái bởi vì yêu thương Phạm Lịch
đi.
Nhìn đứa con ngày một lớn dần lên, thân thể của chính ta cũng từ từ dưỡng tốt lắm, dáng người đã khôi phục nguyên trạng. Trước kia
thấy vợ bảo trì dáng người rất vất vả, thường xuyên chịu đựng uống nước
nhịn ăn cơm, khi đó ta liền nghi hoặc, bảo trì dáng người khó thế sao?
Hiện giờ diễn ra trên bản thân ta, ta nên ăn liền ăn, nên uống liền
uống, dáng người khôi phục đi theo không có gì khó. Thật sự là kỳ quái
a, chẳng lẽ do vấn đề thể chất ?
Còn đang thời điểm ở cữ, thái thái tới hỏi ta:” Tằng nhi nói ngươi đồng ý hắn nạp Tôn cô nương làm thiếp?”
Ta lại cười đáp:” Chỉ cần lão gia, thái thái không phản đối, con dâu tự nhiên không phản đối. Chỉ sợ ủy khuất biểu muội.”
Nàng vỗ vỗ tay ta,” Nguyên bản lúc đi hỏi cưới, ta nghe nói ngươi có khí độ
ung dung. Ta thực không chọn sai dâu con. Đúng là phải như vậy, có độ
lượng của chính thất mới có thể làm gia sự hưng vượng”
” Thái
thái đừng khen ta, ta cũng rất sơ ý. Nếu không phải nha đầu hầu hạ Nhị
gia, tên Châu Nhi kia, đến nói ta hay Nhị gia thường xuyên đi thăm biểu
muội, lại luôn một phòng hai người, đối thanh danh bọn họ không tốt, ta
cũng không nghĩ tới chuyện này. May mắn nàng tới nhắc tỉnh, ta mới cùng
Nhị gia nói ra chuyện nạp thiếp. Nếu không, Nhị gia da mặt mỏng, còn
không biết đến khi nào mới cùng ta đề đâu.”
Thái thái có chút đăm chiêu gật đầu, lại cùng ta nói cười một chút. Không quá vài ngày, thái
thái liền làm chủ đem Châu Nhi gã cho người khác, rồi phái đến thôn
trang làm việc. Phạm Tằng phía trước cũng bởi vì chuyện biểu muội, đối
với Châu Nhi có chút bất mãn, huống chi sau khi ta giá vào cửa, bọn họ
cho dù nguyên bản có cảm tình, hiện tại cũng phai nhạt. Bởi vậy cho dù
là người từ nhỏ hầu hạ hắn, hắn nhưng lại chưa nói cái gì, cũng đồng ý.
Châu Nhi kia, mặc kệ đến tột cùng có tâm tư thâm trầm hay không, ta không có tâm tư đi nhận. Nàng ở thời điểm ta sắp sinh mà nói việc này đã khiến
ta không vui. Trực tiếp mượn tay thái thái đuổi đi là tốt rồi.
Lúc Phạm Lịch ba tháng tuổi, Phạm Tằng nạp biểu muội làm thiếp. Hành gia lễ với ta xong, nàng trở thành người thiếp đầu tiên của Phạm Tằng, về sau
vốn không còn biểu muội gì nữa, mà là Tôn di nương.
Bởi vì nàng
thân thể không tốt, ta chấp thuận cho nàng không cần mỗi ngày đến thỉnh
an hầu hạ, hảo hảo bảo dưỡng thân thể. Thật được Phạm Tằng thập phần cảm kích.
Kỳ thật biểu muội kia thuộc loại người đơn giản, có tâm tư gì toàn bộ đều viết trên mặt. Ta cũng không chán ghét nàng, không tính
toán hãm hại nàng. Hơn nữa không cho nàng đến trước mặt ta, chủ yếu là
sợ nàng sẽ lây bệnh cho Phạm Lịch, dù sao sức miễn dịch của tiểu hài tử
luôn kém một ít.
Tân cưới mĩ thiếp, Phạm Tằng tự nhiên cố nàng
nhiều hơn. Lan Chi và Phong Lan liền trong lòng có vài phần không được
tự nhiên. Các nàng tự nhiên không dám cũng sẽ không muốn cùng ta tranh
đoạt cái gì, nhưng đều là thiếp, tự nhiên sẽ không giống nhau.
Điểm điểm cái trán của hai nàng, ta chọc ghẹo: ” Theo ta mười năm rồi, ta
mới phát hiện nguyên lai là hai bình dấm chua. Lo lắng cái gì, các ngươi có ta mà. Về sau ai sanh ra đứa nhỏ, ta liền cho các ngươi nâng lên
thân phận, tự nhiên sẽ cùng nàng ngồi ăn.”
Các nàng đỏ mặt,” Tiểu thư~”, liên xưng hô ở nhà mẹ đẻ đều kêu ra.
Đứa con sáu tháng tuổi, rốt cục phát hiện ra chân của mình, bắt đầu ý đồ cố đem chân đưa vào miệng hắn. Ta mỗi ngày ngắm động tác của hắn mà vui
cười không thôi.
” Ngươi cũng nên tốt để ý đến ta chứ”, Phạm Tằng không biết khi nào thì vào phòng, từ phía sau ôm thắt lưng của ta, cố ý đáng thương hề hề nói.
Ta nở nụ cười,” Ngươi nháo cái gì?”,
chúng ta vẫn không có chung phòng, bởi vì ta muốn bảo dưỡng thân thể,
còn có thể chăm sóc cục cưng, cũng bởi vì hắn mới nạp thiếp.
Có
lẽ do đứa nhỏ là đứa con đầu tiên, cũng có thể do Phạm Lịch rất chọc
người thích, Phạm Tằng đến trong phòng chúng ta không có cái tật ‘Không
ôm đứa con’. Không chỉ có thường xuyên ôm con, còn mỗi ngày đều đến
ngoạn với hắn trong chốc lát, hoặc là đến xem ta cho hắn tắm rửa.
” Nam nhi~”
” Được rồi, được rồi”, ta làm cho bọn Lan Chi ôm đứa con đi.
Mới đóng cửa lại đã bị Phạm Tằng dùng sức ôm lấy. Hắn như thế nào giống như cấm dục đã lâu, rõ ràng đã có vài nữ nhân a.
Ta nhưng thật ra chích xác có điểm muốn, nên khi mới bị hắn ôm lấy đã có
cảm giác. Tuy rằng trước kia cũng từng trêu chọc hắn, nhưng ta nghĩ đây
là lần đầu tiên ta đặc biệt nhiệt tình. Thấy thân thể hắn ham muốn, ta
cũng rất vừa lòng.
Lúc sau, tần suất ban đêm hắn tới khá cao, đứa con rất không vừa lòng, ta cũng không nghĩ muốn miệt mài quá độ. Cho
nên có đôi khi liền đem đứa con làm lá chắn, khiến cho hắn đạt thành một tần suất mà ta cảm thấy được thích hợp.
Phạm Lịch tám tháng
tuổi, ta cho hắn cai sữa. Đương nhiên bởi vì có bà vú, hắn có thể tiếp
tục uống sữa người, bất quá ta luôn để sữa trong bát, đun nóng cho tiêu
độc rồi mới đút cho hắn ăn. Trừ bỏ nguyên nhân vệ sinh, ta không hy vọng hắn vì thức ăn mà sinh ra ỷ lại người khác ngoài cha mẹ mình.
Ta dẫn hắn đi tản bộ, phơi nắng. Có đứa con, lại không có công tác nặng
nề, trọng tâm cuộc sống hoàn toàn đặt trên trên người nhóc bướng bỉnh
này.
Hoàn toàn dựa theo cách giáo dưỡng đứa con ngốc của ta, ta
sai người ta chế tác một ít đồ chơi bằng gỗ không quá quá lố, và lá bài. Bất quá đứa nhỏ không dễ dàng lừa gạt như tiểu ca ca ở thế giới kia của hắn. Hắn hình như thông minh hơn. Cũng tốt, tại địa phương ăn thịt
người này, thông minh vẫn tốt hơn.
Đang ôm Phạm Lịch ngắm hoa,
Đông viện phía bên kia bỗng nhiên nổi lên tranh cãi ầm ĩ. Bởi vì Phạm
Lịch là bé trai, hơn nữa được lão gia, vốn luôn luôn uy nghiêm, rất
thương yêu. Mấy tháng nay Nghiêm thị đều không được tự nhiên. Có thể do
lo lắng vấn đề người thừa kế, nàng nói chuyện với ta cũng nói kiểu âm âm dương dương. Ta nghe rồi cũng bỏ qua, biết nàng không có can đảm mưu
hại cháu ruột duy nhất trước mắt của nhà. Hơn nữa nàng càng thất thố,
với ta lại càng có lợi. Tuy rằng ta giờ phút này không muốn tranh đoạt
cái gì, nhưng bị vây ở vị trí có lợi luôn tốt hơn.
Ta mị hí mắt,
nếu là chuyện tình bên kia của nàng, ta tự nhiên phải tránh một chút. Vì thế làm cho Lan Chi phân phó mọi người trong viện không được đi vô giúp vui, sau đó mang theo Phạm Lịch đến chỗ thái thái cho qua thời gian.
Một lát sau, Nghiêm thị tóc tai bù xù tìm đến thái thái khóc lóc kể lể. Ta
vội ôm Phạm Lịch lảng tránh, sau đó trở về sân của mình.
Rất
nhanh được biết sự tình từ đầu đến cuối. Đại ca của Phạm Tằng vẫn ngóng
trông con trai, bất quá Nghiêm thị tựa hồ không dễ dàng mang thai. Đoạn
thời gian trước hắn có một thông phòng nha đầu mang thai, sau đó được
nâng làm thiếp. Hôm nay vị thiếp kia theo trong phòng Nghiêm thị đi ra,
liền trợt ngã, sau đó đứa nhỏ không có. Đã có thể nhìn ra là một nam
thai.
Đại ca hắn bởi vậy giận dữ, mặc dù không biết vị thiếp kia
ngã sấp xuống cùng Nghiêm thị có quan hệ hay không. Nhưng phía trước ở
trong phòng Nghiêm thị, nàng bắt vị thiếp quỳ thật lâu, bởi vậy tạo
thành đi đứng không xong là khẳng định.
Chuyện này nói to liền
to, nói nhỏ liền nhỏ. Ta nghĩ cho dù là đại ca còn muốn con trai mà tái
sủng ái tiểu thiếp, lão gia cũng không thể vì một tôn tử từ dòng thứ ra
mà đem con dâu cưới hỏi đàng hoàng làm thế nào. Huống hồ vợ cả làm cho
tiểu thiếp quỳ , căn bản không tính là sai lầm gì. Dù sao không ai đứng
ra nói nàng đẩy người té.
Nhưng trong lúc đó cảm tình vợ chồng
của bọn họ, hoặc là sự tín nhiệm, có thể đã xong rồi. Việc này đối với
Nghiêm thị rất bất lợi. Cha mẹ chồng cho dù không nói, cũng sẽ cảm thấy
được nàng không có dung nhân chi lượng. Trượng phu đã muốn nghi ngờ nàng cố ý hại người, cảm tình biến kém đi, về sau sẽ rất khó lại có đứa nhỏ. Sinh không ra con trai, làm cho cha mẹ chồng lại càng không vừa lòng.
Quả thực là một tuần hoàn ác tính.
Nghiêm gia gia giáo thật sự
không cao minh. Nếu nghĩ muốn động tay chân, bên ngoài phải càng thể
hiện tị hiềm mới đúng, miễn cho còn chưa kịp làm gì, đã bị giá họa vu
oan. Sủng thiếp diệt thê loại chuyện này tuy rằng trên cơ bản không có
khả năng phát sinh. Nhưng làm cho chính thê bị cha mẹ chồng cùng trượng
phu lạnh nhạt, thuần túy thành nhất kiện bài trí trong nhà, chuyện này
sủng thiếp có tâm kế vẫn có thể làm được đến.
Nghiêm thị lúc
trước ở kinh thành cũng có chút tài danh trong các tiểu thư khuê tú.
Chẳng lẽ do trong nhà sủng quá mức, cho nên làm sự tình gì cũng luôn khá mãnh liệt, không thích động não ? Nghiêm thị khó xử vị thiếp này không
phải một lần hai lần, tuy rằng chỉ là phạt quỳ, hoặc mắng một chút,
nhưng tóm lại làm cho người ta để lại ấn tượng nàng dung không được
người. Cho nên hôm nay vừa ra chuyện, đại ca của Phạm Tằng liền lập tức
nổi lên nghi ngờ, giống như pháo mồi của dây pháo bị đốt.
Chuyện
như thế ước chừng từng nhà thế gia đều có, ít nhất nguyên bản ở nhà ta,
ta nhìn thấy không ít. Mẫu thân cũng không tránh né không cho ta biết
những bẩn sự này. Tương phản lại, mỗi lần ra loại chuyện như vậy, nàng
đều giảng lại tình hình thực tế rồi phân tích cho ta, làm cho ta biết ai là chân chính đắc lợi, giáo dục ta về sau nên làm việc ra sao, thậm chí làm cho ta học tập một ít thủ đoạn, để trở thành người âm mưu thắng
lợi.
Từ một tiểu thư khuê các trở thành dâu nhà quyền thế thật sự khá thê lương. Đãi ngộ không đề cao, nhưng phiêu lưu rất cao, hơn nữa
cần phải có thông minh tài trí nhiều.
Nếu may được trụ dưới tình
huống ổn định, tỷ như ta, hiếu thuận cha mẹ chồng, tuân thủ quy củ, cùng trượng phu cảm tình hòa thuận, sanh ra con trai, vì trượng phu nạp
thiếp. Hơn nữa bởi vì không có cầm quyền, cũng không có đắc tội với
người, ngược lại vẫn giúp mọi người làm điều tốt. Vậy trên cơ bản không
có gì có thể đả kích đến ta. Cuộc sống so sánh sẽ khoái trá hơn.
Bởi vì vô luận gia tộc của ta, cha mẹ chồng, trượng phu, còn có dư luận,
đều đã là chiếc ô bảo hộ ta. Ta tuân thủ quy tắc bọn họ chế định, nhất
định cũng sẽ được bọn họ bảo hộ, bởi vì bọn họ phải bảo vệ quy tắc này.
Đương nhiên, cũng cần phải hiểu được cách kinh doanh.
Ta không thèm để ý Phạm Tằng có bao nhiêu nữ nhân, cũng không để ý hắn sẽ
có bao nhiêu đứa con của vợ kế. Tại thế giới này, chính thất và dòng
thứ, hai chữ khác nhau một trời một vực, không phải tài năng hoặc tâm kế có khả năng bổ khuyết. Thiếp thất sinh con, làm chính thất như ta cũng
sẽ được quyền nuôi dưỡng chúng.
Ta chỉ phải khống chế sao cho
tuổi của con thiếp thất chênh lệch xa so với tuổi Phạm Lịch, ít nhất
cách nhau 5 tuổi, vậy sẽ không có vấn đề gì. Khi bọn họ còn nhỏ, Phạm
Lịch đã sớm trưởng thành. Huống hồ chỉ cần lòng dạ rộng lượng chút, hảo
hảo lung lạc bồi dưỡng chúng, huynh đệ từ thứ ra chưa chắc không thể là
phụ tá đắc lực.
Bởi vậy, những nơi ta cần dùng thủ đoạn rất ít.
Chỉ cần rõ ràng có người uy hiếp ta và Phạm Lịch, như vậy đủ rồi. Mặt
khác, chỉ cần đối chúng ta vô hại, ta liền mặc kệ bọn họ. Về phần như
thế nào phân biệt có nguy hại hay không, cũng chỉ có thể dựa vào đầu óc
cùng ánh mắt của ta, cùng với thông qua ánh mắt của hạ nhân trong toàn
bộ Phạm phủ.
Chuyện của Nghiêm thị, ta tuy rằng không để trong
lòng, nhưng nếu ta còn đánh đàn vẽ tranh, có vẻ quá vô tâm vô phế. Bọn
Lan Chi chơi đùa với Phạm Lịch, ta cầm sách dạy đánh cờ, một bên tự hỏi
kì lộ, một bên chậm trãi bãi quân cờ trên bàn cờ.