” Vậy ngươi có tính toán gì không?”
” Ta nghĩ giúp nàng ta chuộc
thân. Nàng ta mặc dù đang ở thanh lâu, nhưng vẫn là thân trong sạch, ta
nghĩ lão gia và thái thái sẽ đáp ứng.”
Khờ dại, ngây thơ.
Nhưng ta hy vọng hắn sẽ có thể nhận rõ sự thật, chuyện này có lẽ là một kinh nghiệm trau dồi bản thân.
Cho nên ta không có phát biểu ý kiến gì,” Biểu muội…… Tôn di nương gần đây
lại uống nhiều thuốc lắm. Ta thân mình không tiện, ngươi mặc dù ở bên
ngoài bận việc nhưng cần cố chăm sóc nàng một chút.”
” Là ta sai
lầm rồi. Ta khi làm chuyện gì, liền dễ dàng quên mất những sự việc khác, cho nên ta cũng không chú ý bệnh tình của biểu muội. Bụng của ngươi đã
lớn như vậy, ta cũng không có hảo hảo bồi cùng ngươi. Thật sự là không
nên a.”
Ta mỉm cười,” Ta muốn ngủ, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”
” Ta hôm nay ở đây với ngươi.”
Được rồi, bất quá là ban đêm có thêm người sai sử thôi. Ta mặc hắn ôm lấy
ta, nghiêng đầu hôn một cái lên gương mặt hắn, nhắm mắt ngủ.
…….
Rất nhanh Phạm Tằng liền vấp phải trắc trở. Lão gia và thái thái tự nhiên
không đồng ý một thanh lâu nữ tử vào phủ, vô luận nàng có phải là thanh
quan hay không. Mà tú bà cũng không nguyện ý để cho Lan Đình chạy. Bồi
dưỡng ra cây tiền cây bạc đang thanh xuân phơi phới làm sao tùy ý bán
đi. Huống chi đối phương bất quá chỉ là nhị tử không quan không chức của Phạm gia.
Ta ngay tại thời điểm lão gia và thái thái mong chờ
đứa cháu thứ hai, tại thời điểm Phạm Tằng ngày đêm rối rắm vì chuyện Lan Đình, sanh ra con trai thứ hai : Phạm Dược, vẫn là lão gia đặt tên.
Phạm Dược sau khi tròn một tháng tuổi, Điền quản sự truyền đến tin tức, nói
Phạm Tằng đang tra lại vụ tử án của phụ thân Lan Đình, muốn lật lại bản
án cho họ. Ta có chút kinh hỉ. Vô luận thành công hay thất bại, hắn có
thể nghĩ đến một hướng khác đã cuối cùng khiến cho ta đối với hắn có hơn vài phần mong đợi. Vở kịch xem ra có thêm nhiều phần lạc thú đây.
Phụ thân của Lan Đình là bởi vì tham ô cùng thảo gian nhân mạng mà bị xử
tội. Lan Đình nói với Phạm Tằng rằng phụ thân nàng bị người vu oan hãm
hại. Nhưng Phạm Tằng tra xét mấy tháng, ngay cả gia đình khổ chủ trong
dân chúng bình dân đều tra vài lần, lại tra được án tử không phải án sai oan giả gì. Phụ thân Lan Đình tự nhiên cũng không phải quan tốt lành
gì.
Vì thế Phạm Tằng mất mác. Hắn cảm thấy không thể thực hiện
được tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân đích thật là con gái của
tham quan, mà quan tham như vậy đúng là loại hắn ghét nhất.
Mất
mác mấy ngày, Lan Đình cô nương không biết lại dùng lời nói gì lung lạc
Phạm Tằng. Sau đó Lan Đình cô nương lại đề ra một “chủ ý” cho Phạm Tằng : chỉ cần nghĩ biện pháp sửa lại danh sách ghi chép trên quan phủ, đem
nàng và một nô bộc ngày xưa trong nhà nàng tráo đổi tên cùng thân phận ; vậy thì nàng sẽ không còn dính dán với phạm nhân, tự nhiên có thể ra
tiền chuộc thân. Nàng nói không cần lo lắng tú bà đồng ý hay không, nàng tự nhiên có biện pháp làm bà ấy đồng ý.
Mà vụ này vừa vặn thuộc
về đại ca Phạm Tằng coi quản. Đại ca hắn tự nhiên biết tâm tư của cha
mẹ, đương nhiên không có khả năng giúp hắn. Cho nên ta dù biết chuyện,
cũng không hề lo lắng Phạm Tằng sẽ làm bậy.
Ta chỉ muốn nhìn xem, lúc hắn vẫn kiên trì tín nhiệm không phân rõ thị phi lại nhận ra tâm tư nữ nhân hắn thích, hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
Kết quả hắn
không có đi tìm đại ca, lại đến tìm ta. Phạm Dược đã muốn 6 tháng tuổi,
hắn bị đãi ngộ so với Phạm Lịch kém rất nhiều. Phạm Tằng không hề động
tay ôm quá vài lần. Nhưng mà nói thật, chúng ta cũng không hiếm lạ hắn
ôm.
“…… Tuy rằng Lan Đình nàng nóng lòng thoát thân, nhưng làm chuyện như vậy ta vẫn cảm thấy được rất không thích hợp……”
Ta gật gật đầu, tiểu tử này rốt cuộc không có ngốc.
” Ngươi nếu làm như vậy, ai sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp ?”
“…… Đại ca?”
” Lan Đình cô nương là hoa khôi thanh lâu, nhất cử nhất động đều có nhiều người nhìn kỹ. Bối cảnh của thân gia sợ là đã sớm bị tra thấu. Dưới
dạng tình huống đó, nàng đưa ra cho ngươi một chủ ý như thế, tương đương với làm cho đại ca ở trước mắt Hoàng Thượng và Ngự Sử không làm tròn
trách nhiệm. Mọi người đều biết đến thân thế của Lan Đình, sửa lại danh
sách hữu ích sao, chỉ có thể chứng minh đại ca không làm tròn trách
nhiệm mà thôi. Ngươi thật vì nàng mà làm cho trong nhà gánh vác tội
danh?”
” Đương nhiên sẽ không, ta vốn chính là phản đối làm như vậy.”
” Lan Đình cô nương kia lại như thế nào sẽ biết ngươi có thể hoàn thành chuyện này ? Dù sao ngươi đều không phải là quan viên.”
” Thanh lâu là nơi tin tức tối linh thông. Nàng biết chức vị của đại ca
ta cũng không khó……”, hắn bỗng nhiên mặt nhăn mày nhíu,”…… Hoặc là có
người lợi dụng nàng, tái đến lợi dụng ta để hãm hại đại ca?”
Ta
cũng không nói đúng hay sai,” Cũng có thể nàng chỉ trùng hợp cầu tới
ngươi. Không ngại đi tra xem Lan Đình cô nương vài năm nay đều cùng ai
lui tới, trong đó có đối thủ của lão gia và đại ca hay không?”
……
Việc điều tra mất mấy tháng mới ra kết quả. Vị Lan Đình kia tuy là thanh
quan, nhưng trước sau đã thân cận quá không ít nam nhân. Trong đó thật
sự có đối thủ của Phạm gia.
Vì thế Phạm Tằng suy sụp. Vị nữ tử
băng thanh ngọc khiết trong cảm nhận nguyên lai đã xã giao với nhiều nam nhân như vậy, hơn nữa đã sớm mất thân. Cái gọi là thanh quan bất quá là mật pháp của thanh lâu mà thôi. Hơn nữa nàng còn có thể là được chỉ thị đến hãm hại Phạm gia.
Phạm Tằng cảm thấy tình cảm bị tổn thương, cả ngày nhốt mình trong thư phòng không ra.
” Ngươi lúc trước cứu nàng, nàng còn chưa điệu nhập vào trong bùn. Không
ngại tra xem nàng trước kia nhân phẩm thế nào. Nếu là người tốt, vậy lúc ấy ngươi không bạch cứu nàng, cũng không trao sai phần tình cảm này “, ở thời điểm uống trà, ta hướng Phạm Tằng đề nghị.
Vì thế Phạm Tằng lại đi thăm dò nha hoàn, tôi tớ ở nhà nàng trước kia, kể cả nha đầu
muốn trao đổi thân phận với nàng. Kết quả tra ra Lan Đình từ nhỏ tính
cách rất ác liệt, mới mười tuổi đã từng tươi sống đánh chết hạ nhân. Bất quá người rất thông minh, cầm kỳ thư họa đều học rất nhanh, hơn nữa bản thân có chút tâm kế. Mẹ cả mất sớm nhưng vẫn đem tiểu thiếp của phụ
thân sửa trị thành dễ bảo.
Lần này Phạm Tằng không suy sụp mà
trực tiếp nổi giận,” Thật không nghĩ tới nàng ta là loại nữ nhân ác độc
như thế. Mệt ta còn tâm tâm niệm niệm cảm thấy được ta đã hại nàng, nghĩ muốn cứu nàng ra hố lửa……”
Kỳ thật ta khá bội phục Phạm Tằng.
Chuyện xưa trôi qua nhiều năm hắn cũng có thể tra ra rành mạch. Hơn nữa
hắn rất có kiên nhẫn, chẳng sợ thẩm tra mấy tháng chỉ để tìm một người,
hắn cũng sẽ đem chân tướng tìm ra. Thật là nhân tài đáng đào tạo a. Nhân tài chuyên môn tra án ?
” Chuyện này nguyên bản do ngươi sai lầm rồi”, ta nắm bắt vành tai hắn, cười nói với hắn.
” Ta sai lầm rồi ?”, hắn ánh mắt đều trừng lớn.
Ta cười :” Chuyện xưa ‘nông phu và xà’, ngươi nhớ chứ. Ngươi cứu tánh mạng của nàng, sau cũng không cầu hồi báo, chuyện này đến đây xem như thanh
toán xong. Nhưng là sau này gặp lại, chỉ bởi vì nàng nói một câu ‘ngươi
không nên cứu nàng, làm cho nàng hiện tại thân hãm khổ hải’, ngươi liền
cảm thấy bản thân thua thiệt nàng, chẳng phải buồn cười ? Nàng nếu thật
muốn chết, cho dù bị ngươi cứu một lần, cũng chung quy sẽ tiếp tục tìm
chết. Nhưng thật ra ngươi đó, khi gặp mặt cứu người, chẳng lẽ còn muốn
hỏi ‘Có cần ta cứu ngươi hay không ? Nếu ngươi phải thật muốn chết, ta
đây sẽ không cứu’ ? Cho nên, ngươi theo ngay từ đầu liền sai lầm rồi.
Ngươi cứu người chưa bao giờ là sai, nhưng ngươi sai ở nhìn lầm người.
Chính bởi vì nàng dung mạo đoan chính thanh nhã, đầy bụng tài hoa, lại
từng nghĩ muốn tự sát giữ thân, ngay cả tra cũng chưa tra, ngươi liền
tin nhân phẩm cùng thân thế của nàng. Trông mặt mà bắt hình dong không
nói, tài hoa và nhân phẩm vốn sẽ không liên hệ nhau. Sách sử nhiều gian
thần đều là tài hoa hơn người, ngươi chân tướng tin một người viết thi
từ có thể thuyết minh phẩm hạnh hắn?”
” Nam nhi, ngươi đã sớm biết ta nhìn lầm nàng ta?”, hắn ôm thắt lưng của ta, cằm đặt trên vai ta.
” Ta nào có thần thông như vậy. Lần đầu khi nghe ngươi nói, ta chỉ cảm
thấy có điểm không thích hợp, cảm thấy ngươi rõ ràng cứu người, là làm
việc thiện, lại ngược lại thiếu nợ người khác. Nhưng thời điểm đó ta
đang muốn sinh Dược nhi, cũng không có nghĩ sâu. Thẳng đến ngươi tra ra
phụ thân nàng là tham quan, hơn nữa nàng ra chủ ý cho ngươi cũng không
phải chính đạo, ta mới hoài nghi gia giáo và nhân phẩm nàng, mới đề nghị Nhị gia ngươi đi tra xem.”
” Nam nhi~”, hắn ôm chặt thắt lưng của ta ” Cám ơn ngươi vẫn duy trì ta, chẳng sợ ta phạm vào hồ đồ, còn giúp ta ra chủ ý.”
” Nói chuyện đó làm gì, chúng ta vốn là một thể. Bên ngoài đồn đãi chuyện này, tuy rằng đối với thanh danh ngươi có chút tổn hại, nhưng qua một
thời gian hẳn là sẽ phai nhạt. Nhưng trong khoảng thời gian này lão gia
và thái thái đã vì ngươi hao tổn không ít tâm tư, lại sợ ngươi bị người
lừa gạt, còn sợ ngươi vì Lan Đình làm ra sự việc gì không lý trí. Ngươi
hãy thành thật yên tĩnh tại nhà một đoạn thời gian, đọc sách, hiếu thuận lão gia và thái thái đi.”
” Cũng hảo hảo bồi cùng ngươi và các con……”
Ta nắm hai lổ tai hắn, kéo qua đến bên miệng hôn một cái,” Kỳ thật lần này ngươi khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Chuyện xảy ra nhiều năm mà
ngươi điều tra ra hết. Thật sự lợi hại.”
Hắn đỏ mặt, ánh mắt loạn phiêu,” Ta làm việc chính là luôn chuyên tâm như vậy. Chỉ cần bắt tay
làm, khẳng định phải theo tới cùng.”
Phạm Tằng ngây thơ, nhưng
làm việc thật chuyên tâm, cố chấp, kiên nhẫn, cẩn thận, là nhân tài đáng đầu tư. Có điều, thái độ làm người quá chính trực, ta không biết đối
với tương lai hắn đến tột cùng là chuyện tốt hay xấu.
Ở mặt tình
cảm, Phạm Tằng theo chủ nghĩa đại nam tử, thấy nhu nhược liền thương
tiếc, muốn bảo hộ. Hoa tâm, thấy xinh đẹp liền động tâm. Nhưng chung
tình, vị biểu muội kia theo hắn đã bao nhiêu năm, cho dù thường xuyên
tranh cãi ầm ĩ cũng không có vắng vẻ nàng. Thích mới nhưng không quên
cũ. Là tính cách tiêu chuẩn của ngựa đực.
Ta kỳ thật có thể lý
giải loại tính cách này của hắn. Nếu như lúc trước ta nương nhờ trên
thân nam nhân, trừ phi thật sự có người khiến ta ái mộ, nếu không ta
cũng sẽ là ngựa đực. Trăm hoa, muôn hồng nghìn tía, mỗi loại hoa là một
loại mĩ, có nhiều hoa so với chỉ một đóa tốt hơn nhiều lắm. Huống hồ ở
thời đại này lại hợp pháp hợp lý. Cho nên làm nam nhân, ta cảm thấy được nó cũng không phải khuyết điểm gì.
Từ nay về sau Phạm Tằng thật
sự đóng cửa đọc sách, dù xuất môn kết bạn cũng không có đi tới địa
phương không sạch sẽ. Thái thái gọi ta đến khen một phen, nói ta có khí
độ, gặp sự không khóc không nháo, không có làm cho người ta chê cười.
Còn nói ta biết khuyên chồng, làm cho trượng phu cuối cùng hồi tâm
chuyển ý, lại nhớ về bên ta.
Ta có chút dở khóc dở cười, nhưng
vẫn tiếp nhận ưu đãi. Nàng đem một vòng bằng mặc ngọc trong của hồi môn
cho ta. Tuy rằng không tính là truyền gia chi bảo, nhưng đó là chiếc
vòng nàng vẫn mang khi còn trẻ, thật có thể biểu đạt tình cảm sủng ái
của nàng. Việc này đại khái càng khiến Nghiêm thị hận ta thêm.
…………….
Thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Lịch cầm trúng quan ấn khiến cho
lão gia thật cao hứng. Lần này Phạm Dược lại cầm trúng bút lông và sách, lão gia tựa hồ cũng không thất vọng, còn nói nghiên cứu học vấn rất
tốt. Cũng may không có đồ vật gì thái quá. Ta từng nghĩ đến chuyện Cổ
Bảo Ngọc chọn đồ vật đoán tương lai, vì sao lại mang lên son ? Nhà giàu
người ta chọn đồ vật đoán tương lai, chính là ý tứ mong muốn may mắn,
nên đưa lên chọn đều là thứ tốt, như thế nào lại mang lên son phấn nữ tử dùng?