Vinh Khô Hoa Niên

Chương 29: Chương 29: Lô Vi Giang Chu




Tháng tư, ngày ấm.

Gió nhẹ vỗ về ngọn tóc, khóe miệng ngấn nét cười yếu ớt, Vinh Khô dựa vào lan kiền tĩnh tọa cạnh mạn thuyền, đầu ngón tay từng chút từng chút khẽ khuấy động mặt nước.

Khoảng độ giữa tháng ba, Hoàng đế mang theo hắn cùng vài thị vệ, thu thập qua loa vài vật dụng rồi vi phục nam hạ. Đi gấp ngày đêm chạy suốt một tháng, cuối cùng cũng đến hạt địa cố đô.

Sơn lộ vùng này đi lại có hơi bất tiện, Hoàng đế liền hạ lệnh sửa hành trình sang thủy lộ.

Ngư ca trận trận, từ giang tâm cách đó không xa thi thoảng lại vọng đến.1

Hoàng đế buông mật tấu trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía đầu thuyền, trầm mặc mà ngắm nhìn Vinh Khô, như có điều đang suy nghĩ.

Dương quang nhàn nhạt, thanh niên dựa nghiêng bên mép thuyền, trên gương mặt cười nhạt lộ ra một cỗ điềm tĩnh, cảm giác bớt đi đôi chút tử khí so với lúc ở trong cung.

Đầu ngón tay khẽ run, Hoàng đế đứng dậy, tiếp nhận phi phong từ trong tay Ứng Khâu, hướng đến nơi đầu thuyền.

Hai vai bị người nhẹ nhàng mà choàng lấy, Vinh Khô cảm giác được đôi tay quen thuộc kia đang vì mình phủ thêm phi phong mềm mại, hắn nhẹ loan môi dươi “Đa tạ phụ hoàng.”

Liền sau đó bị người kéo vào trong lồng ngực, hắn lẳng lặng tựa người vào ngực đối phương.

“Thích nơi này?”

Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, kèm theo hơi thở nóng ẩm. Vinh Khô có chút nghiêng đầu né tránh, ngoài miệng trả lời “Cũng được.”

Ngón giữa điếm lên gương mặt Vinh Khô không để hắn cọ quậy, Hoàng đế nhìn mi đầu Vinh Khô nhăn lại, khẽ cười “Cái gì mà cũng được? Không cần lúc nào cũng cứ nói kiểu mô lăng lưỡng khả2.”

Mặc kệ tao nhiễu của Hoàng đế, Vinh Khô bình tĩnh giải thích “Cũng được chính là không thích cũng không ghét.”

“Nga?” Hoàng đế tạo chút khoảng cách, cánh tay vẫn hữu lực mà khóa lại eo của Vinh Khô “Như vậy, Vinh Khô nói ta nghe, ngươi thích cái gì, ghét cái gì?” dừng lại một chút, ngữ khí tựa như mang theo hoài niệm “Ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi là ghét hoa quế.”

Vinh Khô chớp mắt, đôi mắt vô thần càng thêm mờ mịt. Hắn há miệng ngần ngừ, rồi lại do dự khép lại.

Hoàng đế không hề bỏ sót một chút biến hóa trên nét mặt của đối phương “Muốn nói cái gì? Lúc trước ngươi từng nói qua, muốn bình thản mà sống. . .ngoại trừ còn sống ra, chẳng lẽ không muốn làm gì khác?”

Thanh âm nam nhân nhu hòa đến dị thường. Vinh Khô khẽ chuyển động thân thể bị trói chặt, chậm rãi xòe tay phải ra.

Hoàng đế không nhắc lại nữa, chỉ chúi đầu gắt gao chăm chú nhìn người trong lòng, không muốn bỏ qua một chút dao động tình tự của đối phương.

Khắp thiên địa, tĩnh mịch

Hồi lâu, Vinh Khô mới từ từ nắm tay phải lại, chút gió nhu hòa len lén trượt qua kẽ tay.

“Không có. . .”

Lời khinh thán nỉ non lại hư ảo, bị giang phong nhẹ nhàng lướt qua cuốn đi, trở nên tiêu tán vô tung.

Nheo mắt, Hoàng đế dùng tay gắt gao cầm lấy bàn tay nắm lại của VInh Khô mà xiết trong lòng bàn tay, tâm không hiểu tại sao lại bắt đầu kích động “Không có thì không có, đừng nghĩ nữa!!”

Vinh Khô mở to đôi mắt mê mang, nhìn về phía giang tâm xa xăm.

“Phụ hoàng, có người nói, nhi thần có bệnh.”

Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, cố gắng áp chế bất an dưới đáy lòng, càng gắt gao xiết chặt tay Vinh Khô, hận không thể đem người này hòa nhập vào thân thể, ngoài mặt vẫn mạnh mẽ tự trấn định, tựa như vô tình mà nói “Bệnh của ngươi đã sớm hảo, chỉ cần đợi đến lúc tìm gặp quỷ y, nhãn tật của ngươi cũng sẽ phục minh.”

Vinh Khô nhẹ lắc đầu, chậm rãi sử lực, thoát khỏi lồng ngực Hoàng đế, quay đầu lại nhìn thẳng vào tầm mắt Hoàng đế.

Hắn từ tốn loan thần, tay kia nâng lên chỉ vào ngực của mình “. . .bọn họ bảo, nơi này của ta có bệnh.”

Sắc mặt thanh niên có vẻ tái nhợt, điểm một mạt cười kỳ dị này khiến cho cánh môi phấn nhạt bỗng lộ ra một cỗ quỷ mị.

Hoàng đế sắc mặt âm trầm, muốn nộ xích3 người này hồ ngôn loạn ngữ4, lại muốn đem người này hung hăng đặt ở dưới thân, nhưng đến cuối cùng lại chẳng có động tác nào.

Y chỉ gượng thân nhìn Vinh Khô mỉm cười, hàn khí nhàn nhạt từ đáy lòng tản mát ra. . .

● ● ●

Lam Minh nhẹ nhàng đi lại, trộm dò xét hai người đang đối trì ở đầu thuyền, trong lòng vì chủ tử mà lo lắng, nhưng cũng không dám mạo muội tiến lên, vô ý thức dùng tay nhấc lấy trà cụ, mượn cớ thám thính động tĩnh bên kia.

Đột nhiên, y nghe lời xin lỗi của Vinh Khô vang lên

“Phụ hoàng thứ tội, lời nhi thần mới nói, cũng chỉ hí ngôn5 mà thôi.”

Hoàng đế nhanh chóng bình thần trở lại, một phen kéo người nọ đến trước mặt, hơi cúi đầu tựa vào trán Vinh Khô, ngữ khí có chút bất hảo “Hí ngôn?”, hừ một tiếng “Lá gan ngày càng lớn, lại bắt đầu dám hí lộng6 trẫm!”

Vinh Khô khẽ cười thành tiếng, không chút để ý mà nhận lỗi “Nhi thần không dám.”

Hoàng đế khép mi mắt lại, nhấc một ngón tay ôn nhu xoa thái dương Vinh Khô “Ngươi vừa mới nói, bọn họ. . .bọn họ, là ai?”

Vinh Khô vẻ mặt mờ mịt “Ai mà biết!”, lại cúi đầu biện giải “Nhi thần nói, lúc nãy chỉ là hí ngôn.”

“Nga?”

“Ân.”

Ngón tay trượt xuống vành tai Vinh Khô, Hoàng đế cười nhẹ nói “Xem ra quyết định xuất tuần lần này quản nhiên không sai, Vinh Khô lại không câu nệ nặng nề như ở trong cung.”

Vinh Khô rũ mi, thản nhiên mà “ân” một tiếng.

Không cần Hoàng đế nói ra, hắn cũng tự nhận thấy điểm biến hóa ấy của mình. Nhưng thật ra nguyên nhân không liên quan đến việc trong hay ngoài cung nhiều lắm, có lẽ vì đã hiểu rõ được tâm tư của Hoàng đế đối với mình, mà mặc kệ cảm tình này rốt cuộc là phương diện như thế nào, những lúc hắn đối mặt với đối phương cũng dần dần buông lỏng đi không ít.

Hoàng đế cong khóe môi, ôm lấy Vinh Khô, thỉnh thoảng lại vuốt ve mái tóc dài mềm mại của hắn.

“Thật lâu trước kia. . .” Vinh Khô bỗng nhiên mở miệng “Lúc nhi thần còn ở trong lãnh cung, có từng nghĩ tới, cảnh trí bên ngoài hồng tường là như thế nào.”

Hai tay Hoàng đế đột nhiên căng thẳng, ngay lập tức lại thả lỏng, thuận theo lời hắn “Rồi sau đó?”

“Kỳ thật nhi thần biết rõ, bên ngoài cũng không có gì hay để xem.” Vinh Khô nhíu nhíu mày “Nhưng cũng có đôi lúc ngẫu nhiên nghe mẫu phi miêu tả, lại cảm thấy có chút ý tứ. Cũng có vài người từng miêu tả đủ loại mỹ hảo của nhân thế này trong thư, nhi thần lại cho rằng rất kỳ quái. . .”

“Tại sao?”

Hoàng đế có chút mờ mịt, Vinh Khô hiếm khi chủ động mở lời nói nhiều như thế, cuối cùng lại lấy một vấn đề mạc danh để kết thúc câu chuyện.

Tại sao. . .

. .tựa như một đạo ma chú, cứ từng đợt từng đợt vang vọng lại trong đáy lòng y. . .

“Cái gì tại sao?” Hoàng đế thì thào mở miệng

Vinh Khô mấp máy môi, hơn nửa ngày mới có chút khó xử mà nói “Rất nhiều. . .” lại không truy cầu đáp án nữa mà ngược lại, tiếp tục lời kể “Ngoại trừ còn sống, nhi thần còn mong muốn một ngày nào đó có thể đến Trọng Hoa thành, hoặc là đại mạc, Tây vực, cả đến bờ biển để ngắm nhìn một lần.”

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy.”

Đầu ngón tay tinh tế lướt khắp mi nhãn của Vinh Khô, Hoàng đế thần tình mạc trắc “Ngươi nếu như muốn đi, chờ đến một ngày nhàn rỗi, ta sẽ cùng ngươi đi, thế nào?”

Vinh Khô bình tĩnh đáp lại “Quyết định của phụ hoàng, nhi thần không có dị nghị.”

Hoàng đế cong môi dưới, nhéo nhéo chóp mũi Vinh Khô “Có chuyện cả trẫm cũng không biết, nguyên lai Vinh Khô lại nhớ rõ chuyện ở lãnh cung như vậy. . .Lúc đó, tại sao lại giấu diếm thân phận của mình?”

Vinh Khô suy nghĩ một lúc mới nói “Nhi thần không có giấu diếm.”

Vốn dĩ cũng chẳng có gì tốt để mà giấu diếm, nhưng cũng chẳng có gì tốt đẹp cần phải tuyên dương.

Khi đó hắn bị người ta quên lãng hoàn toàn, sau khi tử lý đào sinh7, căn bản là không biết phải đi đâu.

Trầm mặc hồi lâu, Hoàng đế nhấc tay nắm lấy tay Vinh Khô kéo đi, hướng về phía khoang thuyền, điềm nhiên như không mà mở miệng “Trên sông gió lớn, vẫn là nên tránh một chút.”

_______________

1 Ngư ca/ giang tâm : ngư ca=bài ca ngư dân, giang tâm=lòng sông

2 Mô lăng lưỡng khả : mô lăng là lập lờ, sao cũng được (sát nghĩa là cái dạng gì cũng được) /lưỡng khả cũng là sao cũng được (sát nghĩa là cả hai đều tốt)

3 Xích nộ : nổi điên lên, chửi ầm lên~~~

4 Hồ ngôn loạn ngữ : nói bậy nói bạ, ăn nói hàm hồ

5 Hí ngôn : nói giỡn, nói đùa

6 Hí lộng : giỡn mặt, đùa giỡn

7 Tử lý đào sinh : trong đường chết tìm lối sống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.