Vinh Khô Hoa Niên

Chương 14: Chương 14: Sái Ý Du Nhiên




Cung nhân dọn dẹp mọi thứ trong vô thanh, đi lại cũng thật cẩn thận, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.

Vinh Khô cúi đầu, im lặng ngồi một bên.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Hoàng đế khẽ cau mày nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cần ở cạnh người này, y luôn khó có thể khống chế tâm trạng của mình, nhịn không được mà chú ý nhất cử nhất động của đối phương. Ba năm qua, y vẫn như trước, không thể nào đoán được tâm tư của thiếu niên này.

Trước khi Vinh Khô hồi cung, những việc làm lén lút của đám người Tấn Đình Chi cùng Bàng Thân đều được che giấu cực kỳ cẩn thận. Kỳ thực chỉ cần dụng một chút nhân lực và sức lực, y tự có cách triệt để tra ra thế lực của bọn họ. Không thì phí một phen khí lực cũng có thể đem tai họa ngầm này thanh trừ bảy tám phần.

Có điều Tấn Hầu phủ hiện tại đã khác so với trước đây. Tấn Hầu này vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.

Chế hành1 của triều đình từ xưa đến nay, luôn cần có vài thế lực trụ cột nhưng bất đồng chống đối song song nhau. Mà đại diện cho phe cánh lão phái là Tấn Đình Chi lại có điểm yếu của mình, là thân nhân của y.

Huống hồ quân cờ trước mắt này thân phận không giống người thường, đối với Tấn Hầu cùng những kẻ theo hắn, tuyệt đối là công cụ tốt đối với việc tranh đoạt quyền thế.

Thế thì cứ tiện tay thuận thủy thôi chu2 một chuyến đi vậy.

Đại Hạ từ khi khai quốc đến nay, kẻ kế thừa ngôi vị Hoàng đế đều là thông qua tranh đấu mà đoạt được. Thân Hoa Ngự y cũng là kẻ đã dẫm lên máu của thân huynh đệ mà bước lên hoàng vị, thế nên hiện tại đối với nhi tử, tất nhiên cũng sẽ không lưu tình.

Hoàng thất vốn là nơi thắng làm vua thua làm giặc.

Y chỉ cần ngồi im lặng mà thưởng thức các trọng thần cùng hoàng tử tranh đấu với nhau.

Lúc trước Phó Miễn trong lúc vô ý mà thu lưu hài tử vừa sinh ra đã bị y vứt bỏ này. Y dù biết rõ tung tích của đối phương, cũng mặc kệ không bận tậm. Chỉ bảo Phó Miễn coi trọng hắn, lưu mạng sống cho hắn là được rồi.

Mãi cho đến khi vi phục trở lại cố đô, y nhiều lần nghe Phó Miễn nhắc đến người này, trùng hợp lúc này các hoàng tử lớn trong cung cũng đã đến tuổi thành niên, không thì cũng là cận thành niên, những tên này bắt đầu có khuynh hướng không an phận. Thế là y nhất thời nổi ý, quyết định thử gặp hài tử này một lần. Nếu có thể lợi dụng thì mang về hoàng cung cũng không tệ lắm.

Trong lòng y, ngay từ đầu Vinh Khô đã là một khí tử3.

Nhưng mà, vĩnh viễn y cũng không thể nào quên được cảnh tượng lần đầu tiên gặp thiếu niên này.

Dưới hoàng hôn, thiếu niên nhỏ nhắn gầy yếu lẳng lặng đứng im bên bờ hồ.

Một hình ảnh rất bình thường như thế, lại khiến cho y như thế nào cũng vô pháp quên đi. Hình ảnh ấy từ lúc đó trở đi lúc nào cũng thoáng ẩn thoáng hiện trong đầu y.

Có đôi lúc y nhìn thiếu niên trầm tĩnh này mà không khỏi nổi lên lòng nghi nghờ, cho rằng người này tâm tư quá mức thâm trầm.

Cũng có đôi khi y nhìn thiếu niên dường như đối với mọi sự đều không để vào tâm, lại không biết tại sao nổi lên một chút hoang mang trong lòng.

Với Vinh Khô, trong lòng y nảy cảm giác không thể nắm được trong tay, cảm giác trước giờ y chưa từng gặp phải…

● ● ●

Vinh Khô nâng mắt, nhìn về phía người đang hỏi mình ”Nhi thần nghĩ đến kì săn bắn sắp tới.”

Ánh mắt hắn lúc tốt lúc xấu.

Địa điểm đi săn là ở bãi săn ngoại thành, không thể so với nội cung quen thuộc, hành động bình thường tất nhiên sẽ có chỗ bất tiện.

Hoàng đế thản nhiên đáp lại “Chú tâm quan sát một chút là được.” dừng một lát, lại tiếp “Ngươi kỵ xạ không tốt, trẫm cũng không truy cứu, nhưng đã là hoàng tử Đại Hạ, võ nghệ tuyệt đối không được thua kém. Lúc thường luyện công cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng ưu thế.”

“Phụ hoàng giáo huấn rất phải.” Vinh Khô nhẹ giọng đáp “Nhi thần sau này sẽ cố gắng theo võ sư học tập.”

Lợi dụng ưu thế mà Hoàng đế nói là ám chỉ đến lần thí võ kia, hắn đã đưa ra đề nghị che mắt mình cùng đối thủ tỷ thí.

Vừa vặn đối thủ của hắn lúc dó là Nhị Hoàng huynh, đối phương tất nhiên không muốn thừa dịp mà thắng hắn nên cũng đồng ý bịt hai mắt mình lại.

Kết quả là hắn thắng, Hoàng đế tất nhiên cho là hắn đã sử dụng thủ đoạn!

Nghe Vinh Khô trả lời, nét mặt Hoàng đế càng khó coi hơn. Mấy năm qua, lời thiếu niên này nói với y nhiều nhất cũng không ngoài những câu nói nhận lệnh.

Không hiểu sao, y có chút không thích.

Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay bảo “Được rồi, ngươi lui ra đi.”

● ● ●

Từ Dục Hoành cung đi ra, Vinh Khô liền đụng phải các huynh đệ của mình.

Cầm đầu chính là Tam Hoàng huynh của hắn, Huệ Thân vương Thân Văn Úy. Đối phương nói với hăn vài câu, vờ như vô tình mà hỏi “Ngũ Hoàng đệ đây cũng là đến dụng thiện cùng phụ hoàng sao?”

Vinh Khô không giấu diếm, hạ mắt nhìn vào mũi chân, thản nhiên trả lời “Ân.”

Thân Văn Úy nghe xong, cổ quái nở nụ cười “Phụ hoàng thật đúng là quan tâm ngươi…” nói xong lại bảo “Vẫn còn nửa năm nữa ngươi sẽ thành niên nhỉ, phụ hoàng đã cho ngươi chọn nơi kiến phủ nào chưa?”

Đưa tay xoa nhẹ trán, Vinh Khô thấp giọng trả lời “Xuất cung kiến phủ, cũng không vội lắm, phụ hoàng tự có định đoạt… Hoàng huynh nếu không còn việc quan trọng, vậy Vinh Khô hồi Thanh Thu cung trước.”

Thân Văn Úy này đối với mọi người đều là tao nhã hữu lễ. Nhưng từ sau lần tham gia yến tiệc tẩy trần, mỗi lần gặp mặt y, giống như êều phải một hai câu châm chọc hắn mới thỏa mãn.

“Sao thế?” Thân Văn Úy nhìn chằm chằm gương mặt trắng nhợt của Vinh Khô, tự tiếu phi tiếu “Cùng ta nói chuyện rất khó chịu sao?”

Nhẹ nhàng hạ lông mi, Vinh Khô trả lời “Hoàng đệ không dám.” lại nâng mi đảo mắt nhìn các Huynh đệ đứng một bên “Vinh Khô còn có vài khóa nghiệp cần học, đi trước một bước.

Dứt lời, cũng không thèm nhìn phản ứng của mọi người liền cùng Lam Minh tự ý rời đi. Thân Văn Úy nhìu mày, chờ đến khi thân ảnh Vinh Khô biến mất ở hành lang gấp khúc rồi, mới khẽ hừ một tiếng xoay người đi.

● ● ●

Ngày đi săn đến rất nhanh.

“Chứng đau đầu của Điện hạ có đỡ chút nào chưa?”

Lúc xuất phát, Lam Minh có chút lo lắng hỏi Vinh Khô, đến khi nhìn thấy nụ cười trấn an của đối phương mới cảm thấy an tâm, chuyển đề tài “Nghe nói lần này có không ít công tử nhà vương công đại thần cũng tham gia.”

“Phó Tiểu công tử nhất định cũng theo bọn họ đến.”

Vinh Khô nghe vậy khẽ cười “Công phu kỵ xạ của hắn cực hảo, lần này nhất định sẽ rất nổi trội.”

“Nổi trội thì sao!” một đạo tảng âm trong trẻo từ ngoài cửa cung đột nhiên truyền đến “Bản công tử đây chính là có bản lĩnh thật sự trong người, những kẻ khác đừng hòng muốn nổi trội hơn bản công tử!”

Vinh Khô thình lình dừng bước, có chút giật mình, trừng lớn ánh mắt, nhìn đến thân ảnh mơ hồ đang nghiêng người dựa vào cửa… Phó Hòa Cẩn?

Vài năm không gặp, hiện tại vóc dáng ngơời kia to cao lên không ít, đang trong tâm trạng cực kỳ cao hứng “Vinh Khô, lâu rồi không gặp!”

“Gào loạn cái gì!” Lam Minh gằn giọng quát to “Nơi này là hoàng cung, hơn nữa… Phó tiểu công tử, ngài thấy Điện hạ sao không biết quỳ xuống, lại dám gọi thẳng tục danh của Điện hạ?”

“Lam Minh”

Vinh Khô nhẹ giọng hạ lệnh cho Lam Minh, tăng nhanh cước bộ dừng lại trước mặt Phó Hòa Cẩn, nhẹ nở nụ cười “Đã lâu không gặp…” nhưng lại không ngờ, hài tử này hoàn toàn mất đi vẻ nhút nhát ngày nào, hoàn toàn thay đổi hẳn.

Phó Hòa Cẩn lúc nãy còn có chút không tự nhiên, vừa trông thấy nụ cười quen thuộc, trong nháy mắt đã hoàn toàn thả lỏng tâm tình, cũng không thèm màng xung quanh, ôm lấy Vinh Khô, gọi một hơi “Vinh Khô, Vinh Khô…”

“Được rồi.” Vinh Khô bật cười “Cũng đã mười ba tuổi, sao vẫn giống hệt hài tử như vậy chứ.”

Vẻ xa lạ cùng ngăn cách lúc trước đã nhạt đi rất nhiều. Đã ba năm trôi qua, nhưng giữa hai người tựa như không hề lưu lại chút bóng dáng nào của quãng thời gian ba năm kia.

Phó Hòa Cẩn nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Lam Minh, mới chợt nhận ra hành vi thất lễ của mình.

Ngượng ngùng rút tay lại, Phó Hòa Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt Vinh Khô “Vinh Khô, chúng ta thật sự đã lâu rồi không gặp.”

“Ân, ngươi nói mấy lần rồi.” Vinh Khô nhẹ nhàng mỉm cười “Hôm nay là ngày xuất phát đến chỗ săn, ngươi tại sao lại tiến cung làm gì?”

“Ta đã cầu xin phụ thân nhiều lần…” Phó Hòa Cẩn trả lời ngắn gọn “…người mới cho phép ta gặp ngươi… Ta nhất thời hưng phấn, chợt nhớ ngươi cũng tham gia đi săn nên tiện thể tiến cung tìm ngươi.”

Phó Hòa Cẩn vẫn giống hệt như trước, vừa lôi kéo Vinh Khô vừa cằn nhằn cử nhử nói không ngừng.

Thở dài một cái, Vinh Khô xoa xoa thái dương “Duệ Trữ, nếu không xuất cung, chúng ta sẽ không đuổi kịp mọi người.”

Nghe vậy, lúc này Phó Hòa Cẩn mới ngượng ngùng khép miệng lại, theo chủ tớ Vinh Khô lên mã xa xuất cung.

_______________

1 Chế hành : chế là lệ/quy định, đại khái như là phải có; còn hành là cán cân, hai từ này nôm na mà diễn giải là sự cân bằng cần có (trong triều đình)

2 Thuận thủy thôi chu: [顺水推舟] thuận nước mà đẩy thuyền, có sẵn thì cứ ăn, đại khái là thế

3 Khí tử: đứa con đã chết (*cắn khăn* tội em ấy quá)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.