Vinh Khô Hoa Niên

Chương 35: Chương 35: Thiên Lý Tù Tâm




Lúc nhận được mật tín của Hoàng đế, Vinh Khô đang ngồi ở tiểu tạ lý uống trà. Hắn cầm lấy phong thư, cũng không vội vã mở ra xem, chỉ đưa mắt phóng lên mặt hồ một mảnh tàn lụi.

Gió thi thoảng cuốn theo vài hạt mưa, khẽ lướt lên mặt, có chút lạnh.

Lam Minh ở cạnh mở lời, khuyên hắn nên vào nhà, nhưng không có kết quả, bất đắc dĩ đành phải lấy một tấm mao sưởng thật dày khoác thêm cho hắn. Vinh Khô rụt cổ vào áo, thân thể có chút lạnh ấm áp trở lại.

Sau khi Hoàng đế đi, mắt của hắn càng ngày càng hảo chuyển hơn, bắt đầu có thể thấy được những thứ cách xa mấy trượng, lúc đi lại cũng không cần người khác bên cạnh dìu.

Vốn tưởng bản thân không bận tâm, nhưng khi ánh mắt dần phục minh, khiến hắn một lần nữa có thể thấy lại vẻ thanh lệ của thủy sắc, nét tráng mỹ của sơn cảnh thì, Vinh Khô phát giác, có một loại tình tự nào đó từ trong tâm đang dần phá kén thoát ra.

Hạt giống mà người nọ lúc trước cố ý gieo giồng, hiện tại đã nảy mầm, bắt đầu dùng tốc độ không nhanh cũng không chậm, thong thả mà trưởng thành dần.

Hoàng đế tuy người không ở đây, nhưng những lời hỏi han ân cần cùng quan tâm của y chưa từng ít đi. Vinh Khô nhìn những bức thi mà thi thoảng Hoàng đế gửi đến, cũng dần nhận ra, tâm mình bắt đầu dao động.

Nhẹ thở một hơi dài, Vinh Khô buông chung trà xuống, chậm rãi cẩn thận mở phong thư ra, nhẹ nhàng mở thư ra, chỉ có bốn chữ : trung tiêu lao mộng.1

Khóe môi nhẹ cong, Vinh Khô không ngờ, một kẻ cường thế như Hoàng đế, lại có thể viết ra những câu của nhi nữ tình trường này, rốt cuộc đã dùng vẻ mặt như thế nào chứ.

Song, chỉ vài từ đơn giản như vậy, lại khiến cho tim hắn như có một luồng cảm động nhu hòa ấm áp chảy qua.

“Đinh Nhất” Vinh Khô gấp thư trở lại như cũ, cẩn thận thu vào tay áo, nhìn về phía ám vệ của mình mà hỏi “Hiện tại phụ hoàng hảo chứ? Trong kinh tình hình thế nào?”

Đinh Nhất dùng vài câu đơn giản nói về động thái trong triều đình cùng chiến sự Tây Bắc, thuật sơ một lượt cho Vinh Khô nghe.

Nghe xong, hắn không truy vấn gì nữa, chỉ tự mình châm một chung trà nóng, ung dung nhấm nháp.

Đợi đến khi dương quang khuất dần Trọng Hoa thành, sương lạnh nặng nề của cái rét cũng tiêu thất vô ảnh.

Vinh Khô lúc này, hai mắt đại để chỉ có thể thấy rõ những người vật ở thật gần. Quỷ y bảo, thị lực của hắn không thể nào trở lại tốt như người bình thường được, có điều như vậy Vinh Khô cũng cảm thấy vừa lòng rồi, ít nhất có thể đọc thư viết tự, làm những việc hàng ngày cũng không còn trở ngại nữa.

• • •

Vinh Khô vẫn trụ lại tòa tiểu thành mỹ lệ này, tiếp tục học thêm về dược lý mà lúc trước đã học qua một ít, cũng theo quỷ y bắt đầu học y thuật.

Hôm đó, hắn đang tập nhận những vị thảo dược ở một hiệu thuốc trong thành, hài tử trong thôn bỗng vội vàng chạy tìm hắn, hài tử kia hình như bị dọa sợ không nhẹ, một phen nước mắt nước mũi lưng tròng không nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vinh Khô kinh ngạc, chiêu hô ám vệ xong, liền chạy nhanh về thôn trang.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy đại hỏa ngất trời cháy ngùn ngụt bốc lên cao.

“Đinh Nhất, nhanh nhanh tìm người giúp đỡ!” Vinh Khô định thần lại, điều những thị vệ Hoàng đế lưu lại đi cứu người.

Mấy hộ trong thôn, trong nhà đều có lão nhân cùng hài tử bị kẹt lại bên trong.

Thời tiết hôm nay có nắng lại khô ráo, nhà cửa đều làm bằng mộc chất, thế hỏa trong trong một lúc nhất thời căn bản không thể khống chế được.

Những người xung quanh đều chạy đến giúp đỡ, khắp nơi hò la, hét nháo, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Ngay lúc Vinh Khô cầm theo thùng gỗ chạy đến cạnh sông khom người múc nước, đột nhiên phát giác một trận sát khí. Hắn nhanh nhẹn ném ra thứ đang cầm trong tay, nhanh chóng lách người né tránh.

Xoay đầu nhìn lại, bảy tám gã hắc y nhân đang nhắm đến hướng hắn mà tập kích.

Bởi vì hỏa hoạn, những kẻ bảo hộ bên cạnh đều đã bị Vinh Khô triệt đi, hiện tại một thân đối phó với những kẻ kia, căn bản là lực bất tòng tâm.

Nhưng cũng may, rất nhanh, vài kẻ đang cứu hỏa nhận thấy có đánh nhau, hô to một tiếng, đám ám vệ Đinh Nhất nhanh chóng lao qua.

Võ công Vinh Khô là do lúc trước Hoàng đế đích thân dạy được vài năm, coi như cũng là cao thủ bậc trung, có điều hắn không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, bị vài kẻ vây công, chỉ có thể từng bước thối lui ra sau.

Những người trong thôn trang muốn hỗ trợ nhưng lại không dám đến gần, thế hỏa bên kia vẫn chưa được áp chế. Vinh Khô trong nhất thời không rõ là ai muốn bắt mình.

Những thị vệ đến cứu viện đã gần tiếp cận Vinh Khô, bỗng nhiên lại xuất hiên hơn mười kẻ khác, nhất tề đều bị giữ chân lại.

• • •

Đả đấu đến cuối cùng, Vinh Khô rơi vào trong nước.

Trời vẫn đang tiết đông, kỹ năng bơi của hắn cũng không tốt lắm, cuối cùng mất đi ý thức mà ngất đi.

Lúc tỉnh lại, hắn phát hiện mình nằm trong một chiếc xe ngựa, có vẻ như đang di chuyển, tứ chi bị trói lại, miệng cũng bị nhét gì đó vào.

Ngay lúc đó, một nam nhân cường tráng xốc mành xe lên, ngồi xuống cạnh hắn. Vinh Khô nhìn về phía người kia, ngũ quan cùng thân hình y đều cho thấy y không phải người Đại Hạ.

Nhớ tới trận hỏa hoạn kia, Vinh Khô nháy mắt liền hiểu ra, là người nào muốn bắt giữ hắn.

Nam nhân ngoan thanh uy hiếp vài câu, lấy thứ nhét trong miệng hắn ra, uy hắn vài hớp nước cùng lương khô. Đợi Vinh Khô ăn được một ít, cảm thấy đủ rồi, lại nhét thứ kia vào miệng hắn.

Vinh Khô không rõ đã qua bao nhiêu ngày, những người kia bỏ thuốc vào thức ăn của hắn, nên càng về sau, dù cho không bị dây thừng trói lại, hắn cũng không khởi dậy được nửa điểm khí lực.

Có lẽ bọn họ đã chọn đường mòn thưa thớt người ở để đi, dọc đường không hề gặp bất cứ ai ngăn trở.

Mấy ngày trước, những người này mang theo hắn, rất thuận lợi mà tránh khỏi kiểm tra của thủ vệ biên thành.

Chống cánh tay nhuyễn lực, Vinh Khô dựa vào thành xe, gian nan mà hô hấp.

Xe ngựa lúc nãy đã dừng lại, hắn có thể loáng thoáng nghe được, ngoài xe có vài người đang nói chuyện gì đó với nhau, trong lời thỉnh thoảng xuất hiện “Vương thượng.”

Thần trí mê mang, hắn cố chịu đựng cảm giác khó chịu, cử động thân thể một chút, vừa định thăm dò tình huống bên ngoài một chút thì, mành xe đột nhiên bị ai đó cuộn vén lên.

“A, Lý Thân vương, đã lâu không gặp!”

Vinh Khô dừng lại động tác của mình, thản nhiên nhìn sang nam nhân nét cười đầy mặt “Đạo đãi khách của Lưu Việt quốc quả thật là đặc biệt, hôm nay bản vương coi như là mở rộng kiến thức.”

Thác Bạt Hoàn nghe vậy cười to, xoay người bước lên xe ngựa, một tay ôm người nọ lên “Vài ngày không gặp, Lý Thân vương lại trở nên sảng khoái hơn không ít, cô1 rất thích ngươi sinh khí như vậy.” dứt lời, y cúi đầu kề sát tai Vinh Khô, thấp giọng nói khẽ “Vinh Khô, ngươi cứ an tâm ở lại đại mạc, cô sẽ cố gắng ‘chiếu cố’ ngươi!”

Vinh Khô xoay mặt đi, không nói một lời.

• • •

Rầm!!

Tấu chương rơi loạn xuống đất, thư trác dưới thịnh nộ của Hoàng đế bị vỗ một cái, tháp vỡ vụn thành một đống gỗ vụn.

“Hoàng thượng bớt giận!”

Hoàng đế coi như không nghe thấy, nghiến răng mà phun ra ma chữ “Thác-Bạt-Hoàng!” cơ hồ sử tẫn hết thảy khí lực, y mới miễn cưỡng áp xuống xúc động muốn giết người trong lòng.

Lo ngại nhãn tật của Vinh Khô, lại không muốn ô yên chướng khí2 nơi kinh thành nhiễu loạn thanh tĩnh của người kia, Hoàng đế mới cố gắng hạ quyết tâm để người nọ lưu lại Trọng Hoa thành. Để bảo hộ an toàn của đối phương, y để lại hơn một nửa ám vệ, không ngờ thế nhưng lại có kẻ lợi dụng được sơ hở!

Thác Bạt Hoàn, lại dám động đến Vinh Khô của y, người trong lòng của chủ nhân Đại Hạ y, không thể tha thứ!

“Phụ hoàng. . .” lúc mọi người đang có mặt nơm nớp lo sợ, Nhị Hoàng tử Thân Văn Bân bỗng nhiên lên tiếng, lại một lần nữa thỉnh chiến “Hiện giờ chiến sự Tây Bắc căng thẳng, Ngũ Hoàng đệ lại bị đối phương cưỡng làm nhân chất, nhi thần tái thỉnh mệnh, thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần dẫn binh viện trợ Tây Bắc!”

_______________

1 Trung tiêu lao mộng : mộng nhiễu giấc đêm

= =|| sao bợn công nào cũng sến rện vậy trời~~

2 Cô : cũng là từ mà đế vương dùng để tự xưng, như trẫm, bản nhân, quả nhân…

= =|| có điều hông hiểu sao lúc anh này đến Đại Hạ thì xưng bản vương, về nước lại xưng ‘Cô’

3 Ô yên chướng khí : chướng khí mù mịt; không khí ngột ngạt; ma thiêng nước độc; bẩn thỉu xấu xa; tối tăm rối loạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.