064:00:00
Tám giờ sáng, giờ Đại Việt GMT +7, khối The Alliance is Over có hành động chính thức đầu tiên, bốn vị tư lệnh của khối này với đại diện là tư lệnh số một Adam, thủ lĩnh của Celestial Being tuyên bố trước sóng truyền hình, để chấm dứt các sự kiện xuyên không mãi mãi, khối buộc người xuyên không đầu tiên là Hion phải giao ra “quyền ảnh hưởng đối với các sự kiện dịch chuyển” cho người dân toàn thế giới.
The Alliance is Over tuyên bố, còn tổ chức Red thì lên tiếng ủng hộ; hiện tại Hion vẫn chưa hề đăng ký hoạt động công khai với Red, anh ta cũng không hề có tổ chức nào, gần như đang hoạt động ngoài vòng pháp luật, không được sự bảo vệ của luật pháp.
Trong White Castle, chủ tịch Tuân vừa gặm bánh mì trứng vừa nghe Trang mắt buồn “tập tành” phân tích: '
“Anh ta lên tivi nên phải dùng từ kiểu mô phạm, không nhắc tới quy tắc dịch chuyển, dù sao, khái niệm này vẫn chưa được công nhận, nó cũng quá mù mờ và khó hiểu. Nhưng ai cũng biết anh ta muốn gì, anh ta còn đem người dân toàn thế giới ra làm bia đỡ, giao cho người dân nhưng mà thực tế thì The Alliance is Over sẽ quản lý hộ.”
“Đúng không anh?” Trang mắt buồn chớp chớp mắt nhìn vị sếp bự nhất nhà: “Hơn nữa, hiện giờ phải tuyên bố ngay vì còn chưa tới ba ngày là đến giờ dịch chuyển nữa rồi. Ai cũng đang nơm nớp lo sợ.”
Anh Tuân gật gù: “Việc phân tích nhằm nắm chắc nội dung và hiểu đúng bản chất của thông tin, bản chất của tình hình, sự việc; em chỉ mới cắt nghĩa tuyên bố của Adam thôi, thế em biết cụ thể The Alliance is Over sẽ làm gì, cơ sở nào để họ làm như vậy không?”
Trang rụt rè: “Em nghĩ họ sẽ triển khai vũ lực quân sự để tấn công Hion.”
Anh Tuân nuốt mẩu bánh mì cuối cùng, lấy khăn ướt lau tay rồi lại lấy một cái khăn khô lau lại cho sạch, sau đó, chủ tịch ngoắc Trang, cô thơ ký thở dài, đưa đầu ra, anh Tuân đặt tay lên đầu Trang rồi vò vò vò vò vò vò.
Vò một hồi cho tóc thơ ký rối bù, anh mới nói: “Em phải kết hợp với những thông tin mà mình nắm để kết luận chứ, sao lại đoán bừa vậy được, không có “em nghĩ” hay “em cho là” gì cả nhé cái Trang. Em phải học cách khẳng định. Nếu họ chuẩn bị triển khai vũ lực quân sự thì họ phải biết mục tiêu mình đang ở đâu, họ phải lập vành đai quân sự, phải điều động binh lính và vũ khí chứ, em có nhìn thấy những thông tin đó không? Rõ là không đúng không.”
Trang rút đầu về, cầm một cây lược ra chải lại tóc tai, anh Tuân rít thuốc, nói:
“Thế kỷ hai mươi mốt rồi, điều động quân đội không đơn giản như em nghĩ đâu, chiến dịch núi Kongo cũng cần đổi bằng sự hy sinh của tư lệnh mới có thể được tiến hành, The Alliance is Over cũng không phải là một khối hiệp ước, một liên minh quốc phòng, đúng là đứng sau họ có mấy anh bự của thế giới nhưng vấn đề là họ muốn triển khai quân, thì họ phải thông qua rất nhiều thủ tục.”
“Lực lượng mà họ cho thấy là một kiểu lực lượng tượng trưng, một lực lượng trên lý thuyết, nó có thể được điều động nhưng ở trong tình huống leo thang nhất có thể mà thôi, hiện tại thì chưa, vẫn còn trong giai đoạn đối thoại được, lực lượng chính mà họ có thể vận dụng chính là hai mươi mốt Walker, lực lượng người bình thường được trang bị vũ khí nóng, những người này cũng không phải là quân đội, họ là người của The Alliance is Over.”
“Dạ.” Trang mắt buồn ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ơi là ngoan.
“Nhưng mà anh ơi, triển khai Walker và người bình thường có vũ khí nóng thế cũng là vũ lực quân sự rồi mà... “
Anh Tuân lại ngoắc, Trang thở dài, lại đưa đầu ra cho chủ tịch phạt, đây là kiểu phạt của chủ tịch, lúc đầu ảnh định búng lỗ tai hoặc búng trán nhưng ảnh sợ cô này chịu không có nổi nên quyết định vò đầu, vò đầu không có đau nhưng mà đối với con gái mà nói, tóc bị rối tung lên hết, mấy cô phải chải lại rất là cực.
Nãy giờ Trang phải chải lại tóc tai mấy chục lần luôn rồi, may không phải là búng tai hay búng trán chứ không thì cô đã thành con cá la hán bị rụng lỗ tai.
“Là vũ lực chứ không có quân sự, dùng từ cho đúng vào, em với Thoth y chang nhau, Thoth cũng hay dùng từ bừa như em. Đọc cho nhiều vào, không được dùng từ bừa bãi, phải cân nhắc trước khi nói.”
“Dạ... “
Trang chải chuốt tóc tai, anh Tuân dạy dỗ: “Hơn nữa, phải phân biệt giữa sử dụng vũ lực và đe dọa dùng vũ lực, trong giai đoạn đối thoại, hai bên sẽ tiến hành phân tích tương quan lực lượng, trừ phi một bên quá yếu thế so với bên còn lại thì vũ lực mới có khả năng được bên này áp dụng như một biện pháp có hiệu quả, nếu không họ sẽ dọa nhau, ừm, giống hệt như mấy thằng nhóc trong xóm gây gỗ nhau vậy đó.”
“To ngang nhau thì tụi nó sẽ vừa huých vai nhau, vừa gào lên, hô lên kêu với thằng kia “ngon thì quất” nhưng chẳng có thằng nào quất trước hết. Còn với một thằng cao hai mét với một thằng mét rưỡi thì không có chuyện đó đâu.”
“Họ không biết được sức mạnh vũ lực của Hion tới cỡ nào nhưng họ sẽ lấy Shaka de Virgo ra làm thước để đánh giá, Hion sẽ cao hơn hoặc bằng Shaka chứ khó mà thấp hơn được, chỉ với bấy nhiêu thông tin thôi thì họ cũng phải thấy được tương quan của hai bên rồi, Shaka áp đảo họ, vậy thì Hion cũng áp đảo họ, họ là đứa mét rưỡi so với thằng cao hai mét.”
Trang hỏi: “Thế sao họ dám... dạ, sao họ tuyên bố và cho thấy thái độ sẵn sàng đe dọa sử dụng vũ lực với Hion?”
Anh Tuân hỏi ngược lại: “Chúng ta thuộc Red phải không? Shaka de Virgo thuộc Red phải không? Kể cả họ, cũng thuộc Red phải không? Mà Red thì đang ủng hộ họ phải không?”
Trang mắt buồn chớp chớp mắt, bắt đầu nảy số thật nhanh rồi thốt lên: “Họ định... lợi dụng chúng ta?”
Chủ tịch gật gù hài lòng: “Lần này thì dùng từ đúng, họ sẽ nhân danh, nhưng thực chất là lợi dụng chúng ta đặc biệt là Shaka de Virgo bằng một quan hệ bắc cầu giữa chúng ta và Red và giữa Red với họ, ý chí của họ không phải là của Red nhưng Red đang ủng hộ họ, chúng ta, cũng phải ủng hộ họ, họ sẽ lập luận vậy đấy.”
“Lúc ban đầu, Thoth có phân tích là họ sẽ nhân danh đạo đức để buộc chúng ta đứng về phía họ nhưng xem ra họ chuẩn bị còn đầy đủ hơn chúng ta tưởng nữa, họ không những nhân danh đạo đức mà họ còn nhân danh Red, trừ phi chúng ta ly khai còn không thì vẫn là một phần tử của tổ chức đại diện cho người xuyên không và Walker toàn cầu này, họ giương cờ của Red lên nói chuyện thì chúng ta buộc phải cho thấy thái độ chứ không lơ họ được nữa.”
Trang nhìn chủ tịch một cách sùng bái, sự sùng bái này khác với kiểu khi cô ta nhìn Thoth, đây là sự sùng bái như kiểu em gái nhỏ nép trong nhà nhìn ông anh bự mang một đống bánh trán trộn về; như con chim non nhìn con đại bàng đầu đàn đang giương cánh, tới Nhã cũng nhìn anh bằng ánh mắt đó nói chi Trang.
“Thế mình làm gì hả anh?” Trang hỏi. Chủ tịch cười hiền, trả lời:
“Phải lên tiếng chớ sao, chờ đi, mấy tổ chức khác sẽ lên tiếng, sau đó họ đồng thanh xướng tên The Innovators, vui nhộn lắm em ạ. Họ sẽ nói, ơ thằng kia, tụi tao cũng có anh bự hai mét, anh bự hai mét của tụi tao không sợ mày đâu. Rồi The Alliance is Over thấy vậy, mới lên tiếng, mời anh bự xông trận.”
“Nó có lớp lang hết em ạ, mấy thằng này nhảy nhạc gì sao qua mặt anh mày được.”
...
Phạm Nhã nhận điện thoại của anh Tuân, chủ tịch liền xổ một câu nghe rất đơn giản: “Bay lên mặt trời đi em.”
“???”
“???”
“Hả?”
Anh Tuân giải thích: “Vận tốc của em là Mach 2000, quy ra thì tầm gần hai củ rưỡi cây số trên giờ, mặt trời cách trái đất tầm một trăm năm mươi triệu cây số, em bay đến đó mất sáu mươi giờ đồng hồ, em nói em đang bí vụ nhìn mặt trời và phơi nắng không có tiến bộ gì nữa mà phải không, thế thì bay lên đó luôn đi, lúc bay lên phải làm sao hoành tráng nhất.”
Phạm Nhã im lặng, nảy số nhanh nhưng vẫn thấy hơi... hơi mệt, chưa hiểu lắm. Nhưng có một vấn đề mà y quan tâm: “Ừm nhưng mà em đi rồi tình hình ở nhà sao anh?”
Hiện tại ở Đại Việt, lực lượng Walker của The Innovators mỏng dính, có mỗi Hoàng và Shen Long là dân “kỳ cựu” còn lại đều là newbie gà con chíp chíp hết, Hope chưa đánh đấm bao giờ, hai Walker mới vẫn chưa được chọn, nếu có người hại anh Tuân thì anh bự đỡ kiểu gì? Hơn nữa, cứ nghĩ tới Yamamichi Yomaru là lòng của Phạm Nhã lại thấy không yên.
Mấy ngày nay, hoạt động điều tra Yamamichi Yomaru được tiến hành rất gắt, phía Nhật Bản gần như huy động mọi nguồn lực điều tra thằng này nhưng gã lại sạch sẽ quá đáng; làm nghiên cứu sinh ngành ngôn ngữ, sau bảo vệ luận án tiến sĩ thành công thì làm việc ở bảo tàng người Ainu một thời gian, rồi đi quay phim tài liệu.
Có thể nói Yamamichi Yomaru là một người Ainu trí thức thế hệ mới điển hình, tích cực tham gia vào công cuộc phục hồi văn hóa Ainu, là dân Ainu tinh hoa, cũng là một dân Nhật tinh hoa.
Đừng nói là khủng bố hay có tiền án, tới tiền sự như gây gổ đánh nhau các thứ cũng không có, cũng chẳng nợ ngân hàng một cắc, khui lịch sử tín dụng và sử dụng thẻ ra thì mọi chi tiêu đều rất hợp lý, rất minh bạch, làng xóm láng giềng ai cũng biết gã, ai cũng mến nói thằng này béo lắm nhưng mà rất tốt bụng.
Quá sạch!
Thế nhưng mà cũng giống với biểu hiện bình tĩnh tới mức bất thường của gã, gã càng sạch thì Phạm Nhã lại càng cảnh giác, cảm giác này kỳ quái lắm, nó không có căn cứ; mọi bằng chứng càng chỉ ra Yamamichi Yomaru sạch bao nhiêu, thì chúa tể lại càng thấy gã càng đáng ngờ bấy nhiêu.
Anh Tuân nói: “Cứ bay đi đi không sao đâu, bay liền đi, ở đây anh mày lo được. Mày phải đi thì anh mới chơi chiêu với mấy thằng đệ này được, mày còn ở lại trái đất thì khó cho anh lắm, nên phải đi đi em, ở đó tới khi dịch chuyển luôn càng tốt, bốn đứa nhỏ anh lo. Nhớ nha, hoành tráng nhất có thể nha, làm sao mà để cho giang hồ nó thấy hết ấy.”
“Dạ... “
Phạm Nhã thở dài thườn thượt, anh Tuân đã nói vậy nghĩa là ảnh liệu hết vấn đề rồi, chúa tể chỉ cần làm theo lịnh là được, y suy nghĩ xem mình có cần làm gì nữa không để dặn anh Tuân, thế là, một bóng hình hiện ra trong đầu, liền nói: “À anh ơi... “
“Sao?”
“Ừm, anh mua giúp em một chiếc Ducati 1199 Panigale S màu trắng nha anh, anh nhờ thợ giỏi, rã cái xe ra luôn, nó nặng tầm chừng trăm bảy chục ký, cỡ đó, rã làm sao mà để mọi người chia nhau xách qua bên kia được ấy, mà qua kia cũng phải ráp lại được, anh nhờ thợ viết cho em cái hướng dẫn để em tự ráp, cái này em nhờ, quan trọng lắm ạ... “
“Ừm, xăng nữa nha anh, nhiều nhiều xăng... “
Anh Tuân: “Muốn tao ship áo cưới qua cho mày luôn không? Thêm bộ vest chú rể nhé?”
“Dạ, à, không anh ơi... ừm, mà anh tìm bộ đồ bảo hộ nào đẹp đẹp giúp em luôn, luôn mũ nha anh, đẹp đẹp ấy, cho nữ, cao mét tám, màu trắng nha anh, càng ít chi tiết càng tốt.... à, lấy cho em thêm một bộ của nam nữa, tổng hai bộ ạ... “
Anh Tuân: “Gì nữa không?”
“Dạ... ừm, xem nào, thêm cây đàn Piano nữa anh, loại bằng điện ấy cho nó gọn... với lại đĩa anime và phim, anh cứ lấy nhiều vào... à, truyện kinh dị, trinh thám nữa nha anh... “
Anh Tuân im lặng một hồi rồi gào lên: “Biết rồi, bay đi, cút đi.”
“Biến!”
Phạm Nhã cúp máy, anh Tuân đang nóng lắm, chúa tể phải tránh né sức mạnh hủy diệt của ảnh.
Nhóc Cu đi học rồi, y vào phòng ôm Urd, Verdandi và Skuld, ba bé gái này dễ thương vô đối luôn, Nhã thương lắm, nựng tụi nhỏ một lúc, y lại nhờ Châu Mẫn với Thảo “Tiny” trông dùm tụi nhỏ rồi lên sân thượng, bay lên trời nhắm hướng Indochina Park Tower, nơi này đã được đăng ký là trụ sở của The Innovators, mọi vệ tinh quan sát trái đất đều ngắm vào chỗ này.
Phạm Nhã bay đến giữa bầu trời, y triệu hồi bộ giáp Xích Kim, áo choàng và quyền trượng Huyết Ngục cùng với Tận Thế Hắc Mã.
Anh Tuân nói nên “biểu diễn” làm sao cho hoành tráng nhất, thế nào là hoành tráng nhất?
Phạm Nhã nhìn khoảng cách giữa mình và mặt đất, y quyết định bay lên cao nữa, cao ngang với những tầng mây rồi mới dừng lại, mặt trời đang ở hướng ngang tầm mắt nếu so với phương của trọng lực, y chỉ cần cưỡi ngựa chạy thẳng tới đó là được, lúc này, y lại nhớ tới Icarus và mộng tưởng chinh phục bầu trời.
Câu chuyện về Icarus trong Thần thoại Hy Lạp thường dùng để cảnh tỉnh những người vọng tưởng làm những việc vượt quá khả năng của mình, còn Shaka de Virgo ngày hôm nay lại làm một việc không tưởng, làm một việc mà suốt chiều dài lịch sử của loài người chưa từng có ai làm, trong cả tương lai, cũng sẽ không có người nào làm.
Phạm Nhã không biết tại sao anh lại Tuân kêu mình làm vậy nhưng y có vài suy đoán, tuy nhiên khi nghĩ tới hành động có thể coi là vĩ đại mà mình sắp thực hiện, y lại thấy, bản thân việc này đã có ý nghĩa rất lớn rồi, không chỉ với Phạm Nhã mà với toàn bộ nhân loại.
Bay vào mặt trời!
Ngọn lửa vàng rực rỡ bùng lên quanh cơ thể của chúa tể và cả Tận Thế Hắc Mã, quy tắc hủy diệt hiển hiện trong thế giới, nó hủy diệt tất cả, nó đặt chúa tể vào trong một mối quan hệ đầy mâu thuẫn với nó; chúa tể lại vung cây quyền trượng, Hỏa Long Xích chui ra từ trong Kundalini, bốn sợi xích cuốn vào bốn vó của Tận Thế Hắc Mã.
Ngọn lửa bọc quanh cơ thể chúa tể lại bùng lên một cách dữ dội hơn nữa, chúa tể thúc ngựa, Tận Thế Hắc Mã hí lên, nó chồm dậy rồi dậm chân xuống không trung!
“Ầm”
Một sức mạnh hủy diệt thổi tan mây trời trong phạm vi mấy trăm cây số, chúa tể cưỡi Tận Thế Hắc Mã, trong ngọn lửa vàng hủy diệt hết tất thảy, tốc độ của y tăng lên, phá tan bức tường âm thanh, rồi gia tốc lên Mach 2000, sau đó lại tiếp tục gia tốc lên Mach 2100 2200 2300 2400 2500, cuối cùng, tốc độ của y dừng ở Mach 3000!
Đây là vận tốc nhanh nhất của Phạm Nhã khi kết hợp hết cả ba báu vật và Hỏa Long Xích, nó cũng tiêu hao rất nhiều Mana; sở ở dĩ khi cứu hộ y không đẩy tốc độ lên cỡ này vì quy tắc hủy diệt lúc này, đã tạo ra hiệu ứng quá khủng khiếp, nó có thể càn quét sạch sẽ mặt đất ở trên đường mà y bay qua, y không thể bay trên tầng bình lưu để cứu hộ được; mà bay lên vũ trụ, thì không cần để ý nhiều vậy.
Rất nhanh, Phạm Nhã đã bay ra khỏi quỹ đạo trái đất, tiến vào vũ trụ mênh mông rộng lớn, lòng của chúa tể dậy sóng, một cảm giác trỗi lên hệt như khi lần đầu chinh phạt đáy biển Atlans.
Đây là vũ trụ!
Chúa tể thét lên, quy tắc hủy diệt phá tan hết tất cả mọi thứ, mâu thuẫn với toàn bộ thế giới, ngay cả chân không, nó cũng hủy diệt, nó tạo ra những vụ nổ ngay trong không gian, nó đẩy vị chúa tể và Tận Thế Hắc Mã bay vào vũ trụ, bay vào trong thế giới của thánh thần.