Vinh Quang Chúa Tể

Chương 187: Chương 187: Bộ phim hoành tráng nhất




Yamamichi Yomaru sinh hoạt theo thời khóa biểu, có quy luật và dễ nắm bắt. Sau khi ngủ một giấc, gã mập liền đánh xe đến chợ để mua đồ về nấu ăn, Studio của Yamamichi Yomaru rất nhỏ mà lượng việc thì nhiều, thường, mấy anh em không có thời gian ra ngoài ăn, sếp tổng nấu luôn cho họ.

Gã mập lựa mấy con cá ngon, gã cười hề hề: “Chị thấy em đẹp trai không, đẹp trai chứ, em đã làm Walker rồi, làm Walker, không có mập nữa.”

Bà chị bán cá cười, cân cho gã mập rồi nói: “Đẹp trai ra thiệt, mà em không có làm siêu anh hùng à, vẫn đi quay phim hả?”

Yamamichi Yomaru nói: “Em có đi phỏng vấn, phỏng vấn chỗ anh hùng Shaka, họ không nhận em.”

Chị bán cá thở dài: “Chắc họ đòi hỏi cao, thôi đừng buồn.”

Yamamichi Yomaru tính tiền: “Không buồn, không buồn chị ạ, chị cân dư cho em sao.”

“Ừ, cho chú mày thêm, giờ làm siêu nhân rồi, ủng hộ chị, chị cũng bán được hơn.”

Yamamichi Yomaru cảm ơn bà chị bán cá rồi xách giỏ đi dạo trong chợ, chỗ này toàn người quen của gã đạo diễn, ở Nhật hay bất kỳ đâu thì con trai đi chợ cũng hiếm như vàng, mà gã này không có trả giá, mua cái gì cũng dứt khoát, tính tình tốt nữa nên mấy cô mấy thím khoái lắm. Bữa nay, gã còn đi qua thế giới bên kia, làm siêu nhân rồi, họ ngưỡng mộ chứ.

Tưởng gã sẽ có cuộc sống khác xưa nhưng mà gã vẫn đáp con xe cũ mèm tới chợ, đi mua đồ như hồi trước, họ thấy quý Yamamichi Yomaru ở chỗ đó, bình dân và gần gũi.

Ở phía xa, có mấy người làm công tác tình báo đeo tai nghe để dò hết những gì mà Yamamichi Yomaru nói, chả nghe ra cái gì bất thường. Họ thậm chí còn kiểm tra kín mấy cửa hàng mà gã hay tới mua đồ, đó cũng là những cửa hàng bình thường.

Yamamichi Yomaru chẳng nhìn ngang hay liếc dọc, kể cả mấy “chiêu thức” ngó kiếng chiếu hậu để xem coi có người theo dõi mình không, gã cũng chẳng xài tới.

Leo lên xe, đánh về Studio, gã mập ngân nga mấy câu hát, xe của gã cũng bị gắn đầy bọ, đây là một chiếc Honda Civic đời cũ, chiếc City mà gã dùng để chở Elena Gilbert không phải xe của gã, chiếc này mới là cái xe mà Yamamichi Yomaru thường dùng.

Có mấy chiếc xe chạy theo Yamamichi Yomaru, đạo diễn biết mà không để ý tới, để mặc họ theo dõi mình.

Về tới Studio, Yamamichi Yomaru cởi áo khoác treo lên móc rồi xuống bếp nấu ăn, nhìn ra gã là dân sành ăn nên nấu cũng được lắm, xong bữa sáng thì gã hú đám lính lác xuống dùng bữa, họ ngồi ăn với nhau, vừa ăn vừa bàn bạc mấy chuyện công việc.

Tới trưa, Yamamichi Yomaru lại chạy đến bảo tàng văn hóa Ainu “Upopoy”, chủ yếu để thăm mấy đứa đàn em người Ainu, sắc tộc này sống ở đảo Sakhalin và Hokkaido, có những người dân trí như Yamamichi Yomaru dẫn dắt và hướng nghiệp, nhiều thanh niên quyết định bỏ làng để đi kiếm sống và biểu dương văn hóa Ainu.

Ở bảo tàng Upopoy có một nhóm người Ainu được Yamamichi Yomaru chỉ vẽ, họ hướng dẫn cho khách du lịch, họ diễn các vở kịch, các nghi lễ của người Ainu và những điệu nhảy truyền thống, điệu nhảy của họ thậm chí còn được đăng ký làm di sản văn hóa phi vật thể.

Yamamichi Yomaru nhiệt tình lắm, nay lại thành Walker, đám đàn em tíu tít hỏi chuyện ở MU Continel gã ngồi kể, vừa kể vừa hỏi thăm từng đứa, mãi mới về.

Chiều, Yamamichi Yomaru ghé ngang nghĩa trang, gã tới chỗ mộ bé Ranka, gã quyết định chôn con bé ở Hokkaido thay vì đảo Sakhalin vì nó thích đến Nhật Bản chơi lâu rồi mà gã không có dẫn nó tới.

“Ở đây quen chưa hả Ranka, quen chưa, anh mua chocolate cho em nè, nhiều lắm.”

Yamamichi Yomaru xếp một mớ chocolate trước mộ Ranka, mộ con bé rất mới nhưng gã cũng chịu khó lau chùi, giống như hay lau mặt cho nó, nó thường vào rừng chơi, lem luốc hết mặt mũi.

Gã mập ngồi xuống, gã tâm sự: “MU Continel có nhiều nơi đẹp, không phải chỗ nào cũng lạnh lẽo và có quái vật, anh quay được nhiều cảnh lắm, nhiều cảnh đẹp, khi nào anh làm xong bộ phim, sẽ cho Ranka xem nhé, đó sẽ là bộ phim tài liệu hoành tráng nhất, tác phẩm để đời của anh.”

Yamamichi Yomaru cầm một thỏi chocolate lên, gã xé giấy bạc rồi nhai nhồm nhoàm, tướng ăn của gã xấu cùng cực, chỉ là, có một sự điên dại trong ánh mắt của Yamamichi Yomaru, chẳng có ai ở đây để mà nhìn thấy.

Một ánh mắt, cái nhìn điên dại, trông như thế nào?

Những người diễn viên đóng các vai phản diện để đời đều khắc họa đôi mắt này, chẳng hạn như Anthony Hopkins từng làm với nhân vật Hannibal Lecter. Nó gây ám ảnh, nó làm con người thấy sợ và bất an, khiến người ta phải quay đầu nhìn chỗ khác, nó ẩn chứa những thứ đen tối và bí ẩn, sâu thẩm trong đó, người ta có thể nhìn thấy cái ác.

“Bộ phim hoành tráng nhất.” Yamamichi Yomaru nói: “Thế giới sẽ thán phục vì nó.”

...

Anubis và Thoth đã trở lại Ai Cập, Miharu thì chở Rengoku Kyojuro về Nhật Bản, Chien the Great cũng đi Hoa Quốc, Hoàng lên thủ đô Đại Việt, Hope dâu thảo ngoài học việc thì phải chăm em bé, thỉnh thoảng anh Tuân sẽ chở tụi nhỏ về Gray Castle để chơi với thằng Cu.

Riêng Shen Long lẽ ra phải theo Hoàng thì anh Tuân đánh tiếng với các vị Trụ Cột của Đại Việt để mượn lại đặng phòng thân, anh đã chia sẻ khá nhiều tình báo với họ, những vị cột trụ đang nâng đỡ đất nước mà cũng hỗ trợ nhiều cho The Innovators quyết định sát cánh với hội, giờ họ là đồng minh, là gia đình rồi.

Trang mắt buồn và Katie làm việc ở Indochina Park Tower, giờ đổi tên thành Innovators Tower. Chủ tịch Laywer không có chỗ làm việc cố định mà anh xê dịch giữa tổng bộ và Innovators Tower, anh còn phải ghé qua Gray Castle để điều hành Rozar Vietnam JSC, nhiều khi phải tạt qua Tech Castle để xem tiến độ của Nhật Trường và Quân.

Bận!

Cái từ này thành từ mô tả chung cho The Innovators từ lâu rồi, trừ mấy lúc ăn chơi nhảy múa thì thường họ cắm đầu trong một núi việc, hiện giờ tổ chức bắt đầu rục rịch triển khai xây dựng viện nghiên cứu hoa văn Rune, đặt chi nhánh ở các nước và chuẩn bị cho các thương vụ “hàng không vũ trụ”, nhân số hiện tại của hội chẳng đủ để mà lo toan cho hết mớ này.

Đó là còn chưa kể họ phải lên kế hoạch ứng phó với tổ chức bất vụ lợi Utopia, một con bạch tuột khổng lồ đến từ MU Continel hăm he duỗi vòi của nó đến tận Địa Cầu.

Rồi còn vụ khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành, ôi thôi đủ thứ việc, anh Tuân phải uống thuốc bổ não thường xuyên luôn.

Shen Long ngồi cạnh lão bự, hắn muốn mặc đồ bình dân nhưng anh bự không có cho, ảnh ép hắn đóng suit ba lớp, nhìn hắn giống một cô gái đang giả trai ấy, cộng với tạng người cao và gầy chứ không đô con lực lưỡng, chắc hiếm ai nghĩ đây là đàn ông. Tính ra trong The Innovators, ai cũng nghe lời anh bự răm rắp, Shen Long cũng không ngoại lệ.

Mà anh bự, trừ Shaka de Virgo và đệ tử Trang thì anh khoái nhất là Shen Long, dứt khoát, không nói nhiều, giao cái gì làm đúng cái đó.

Hơn nữa, lại còn đẹp.

Anh Tuân nói: “Em ở Đại Việt quen chưa?”

Shen Long bật cười: “Chỗ nào cũng là ở thôi mà anh, ở đây được cái là ít bon chen hơn Hoa Quốc, không khí cũng trong lành hơn.”

Anh Tuân gật gù: “Anh nghe mấy đứa nói em với gia đình không được hòa thuận, chuyện sao vậy?”

Shen Long nhìn ra ngoài cửa sổ, họ đang ngồi trong một con Rolls-Royce Phantom Extended chính hãng mới cóng, chiếc Maybach bị anh Tuân thải rồi, giờ anh lên “level” tới một tầm cao và xa, phải xài Rolls-Royce mới đúng bài bản. Xe này được hãng tặng, bù lại, thủ lĩnh của The Innovators dùng Rolls-Royce, nhiêu đó đủ để hãng kiếm bộn.

Shen Long ngắm đường phố, anh Tuân biết hắn đang hồi ức, anh để im cho hắn hồi. Đi qua mấy cung đường, Shen Long mới kể: “Nhìn em giống con gái lắm đúng không anh?”

Anh Tuân cười: “Ừ, giống thật nhưng mà đẹp, đừng nghĩ giống con gái hay không, em biết mình đẹp là được, đẹp phi giới tính. Nhiều người sẽ ngưỡng mộ nét đẹp này của em, nên tích cực với nó.”

Shen Long mở cửa kính, hắn xin điếu thuốc, anh Tuân mồi cho hắn, ảnh cũng châm một điếu, Shen Long rít thuốc rồi nói: “Trước khi nhận ban ân trông em cũng gần thế này, nói chung là, nó hơi phiền phức với em. Có ông bác trong gia đình muốn lạm dụng em, em kể ba nghe mà ổng không tin, mâu thuẫn từ đó.”

Anh Tuân phà khói, thở dài một hơi.

Shen Long nói: “Ổng làm lớn, ba mẹ em nhờ ổng nhiều lắm. Sau này có lần ổng qua chơi thấy em mặc áo ba lỗ, ổng xấn tới bị em đánh nhập viện. Ba mẹ không có nhà, em kể mà họ chẳng tin, rồi em bỏ đi luôn. Làm công nhân, kiếm sống qua ngày.”

Anh Tuân hỏi: “Em qua MU Continel, làm cách nào để nhận ban ân vậy?”

Shen Long cười rất tươi: “Em dịch chuyển tới vùng hoang dã, đi kiếm nhà thờ, kiếm hoài không ra cái nhà thờ nào, nhưng lại kiếm được một cái xác của người bản địa, bị chặt đầu. Người đó chết rồi nên giáp bị tách ra thành nhiều mảnh, em nhặt, mà ngộ, tụi quái vật không có dám lại gần cái xác.”

“Em ở đó luôn, qua một đêm. Có áo ấm nhưng cũng lạnh suýt chết. Đến sáng hôm sau có một đội người bản địa tới, họ hỏi đủ thứ nhưng mà em đâu có biết tiếng mà trả lời, thế là họ lôi em về Tháp kỵ sĩ, lúc đó đang có đợt ban ân, em tìm cách thoát thân, nhào tới quỳ gối trước bậc thầy, ổng cũng ban ân cho em. Rồi em thành công.”

Anh Tuân chau mày, chuyện của Shen Long ly kỳ hơn anh tưởng: “Rồi thế nào?”

Shen Long nói: “Bộ giáp nãy em kể đó, ông kia chết nên vô chủ, ở vùng hoang dã em nhỏ máu vào rồi nên em là chủ của nó, ở Thành Trì Trung Tâm họ không làm gì em được, phải đưa em bộ giáp với hai cây kiếm đó vì có mình em dùng được thôi, bù lại, sau này họ cần thì em phải chiến đấu cho họ. Người nào nhận ban ân từ Tháp cũng phải vậy, Hoàng, Rengoku và Anubis sau này cũng thế.”

Anh Tuân bóp trán: “Chỉ có thể nói là người bản địa họ có nguyên tắc, đó là thế giới văn minh, chứ không họ thịt em ngoài vùng hoang dã để lấy giáp và vũ khí rồi.”

Shen Long gật đầu: “Nói chung em cũng may, chúng ta đều may mắn hết khi mà Địa Cầu kết nối với MU Continel chứ không phải là một thế giới hoang dại, bạo lực và không có luật lệ.”

Chủ tịch trông thấy Shen Long cứ cười hoài, cười đẹp mê hồn khiến anh cũng rung rinh, anh niệm Phật để trấn tĩnh, cũng lạ, anh miễn nhiễm gái đẹp nhờ tình yêu với chị Nhung nhưng với Shen Long, một gã trai đẹp tới mức xóa nhòa đường biên giới tính, anh thấy khó, tại vì giới tính của hắn làm anh không dựng hàng rào như khi tiếp xúc phái nữ.

Hắn nói gương mặt hắn đem tới ưu phiền, cũng đúng.

Shen Long quá đẹp, Chien the Great gần như bị bẻ cong luôn mà, nếu không có Anubis thì chắc xong phim rồi.

Anh Tuân vỗ vai Shen Long: “Anh nghĩ lúc nào em về Hoa Quốc gặp cha mẹ đi, em đi chắc cũng lâu rồi, song thân sẽ rất nhớ em.”

Shen Long thở dài: “Lúc em về, em có ghé ngang để nhìn rồi, họ ổn lắm, không có em họ rất ổn.”

Chủ tịch chẳng biết nói gì, phải lảng sang công việc, Shen Long cũng chịu trò chuyện, hắn chơi với nhóm The Innovators lâu, cởi lòng, còn học hỏi được thêm nhiều thứ, bổ sung vào những nét tính cách của mình, trước đây hắn là kiểu có tính toán, hay so đo với Shaka de Virgo, cũng không rộng lượng, còn có phần cực đoan nữa.

Giờ thì khác, hắn dung nhập vào The Innovators, trở thành lưỡi kiếm sắc bén nhất, giúp tổ chức thực hiện các sứ mệnh cao cả của mình. Mà cái ngộ là chẳng có ai cho hắn cái gì, ngược lại hắn phải bỏ ra nhiều thứ lắm chứ.

Chắc là do bầu không khí ở đây, do người chủ tịch bình dân hay chửi bậy, do những tên ngốc như Shaka de Virgo đã làm thay đổi hắn.

...

Công tác tuyển dụng đợt một của The Innovators đã hoàn thành, một lượng nhân viên là người thường được sắp xếp ở Innovators Tower, họ làm việc và cũng ở lại nơi này. Hội chỉ cho phép các nhân sự rời khỏi công ty một tuần một lần và điều đó đã ghi rõ trong thông báo, tổ chức The Innovators khác với những mô hình kinh tế thông thường, nó chẳng phải là một công ty hay tổ chức vì lợi nhuận thuần túy.

Nó là một tổ chức hướng đến các giá trị, nó cũng không giống với mô hình tổ chức phi lợi nhuận, nếu phải hình dung thì The Innovators giống kiểu một chủ thể, một cơ quan quốc tế, các vấn đề bảo mật và an ninh rất được quan tâm, hội cũng có những quy định khá ngặt cho nhân viên.

Hai Walker được chọn để bổ sung lực lượng hội là anh chàng Nguyễn Tiến Dũng, một kẻ triệu hồi trứng rồng và... LALISA, cô Walker người Thái Lan, fan cuồng của Blackpink và mê tít Shaka de Virgo.

Thoth lý giải cô này là người bảo vệ tự nhiên, hội rất thiếu các nhân viên chiến đấu có kỹ năng tấn công tầm xa, lần nào giao tranh cũng phải tìm cách vô hiệu hóa hỏa lực của bọn này, nếu có LALISA thì họ sẽ xây dựng được những bộ chiến thuật linh hoạt.

LALISA nhận thông báo, cô này nhảy dựng, hú hét ầm ĩ cả lên, cô vứt luôn tổ chức mà mình đẻ ra cho DollarBoy để chuẩn bị bay sang Đại Việt, nào ngờ, Thoth lại đánh fax tới yêu cầu cô ở nguyên vị trí, The Innovators sẽ thiết lập chi nhánh ở Thái Lan và cô chỉ được đến Đại Việt khi có lệnh triệu tập.

LALISA thất vọng ghê gớm.

Nguyễn Tiến Dũng thì được gọi về Innovators Tower, chủ tịch giao anh này cho Hope hướng dẫn, cần phải có thời gian để Dũng quen với văn hóa của The Innovators mà Hope thì rành ngón này lắm, Xuân Thủy có hẳn nguyên cuốn sổ để ghi chép những điều cần lưu ý cơ mà. Hơn thế nữa, tên Dũng này là “cựu” cấp dưới của Hope, gã số 11 và anh chàng số 1 gặp lại nhau, Dũng méo mặt luôn.

Người vui nhất chắc là Trần Thanh Dương, tên số 11 này chạy một vòng, cuối cùng thì cũng về lại “nhà mình”, hiện quan hệ của Thượng tá với The Innovators đã rất khăng khít, Lawyer đang cân nhắc cho Trần Thanh Dương hẳn một ghế Nghị viên Địa Cầu để Dương phê, chính phủ Đại Việt chắc cũng ưng cái bụng lắm.

...

Cairo, Ai Cập.

Anubis và Thoth giám sát việc xây dựng chi nhánh của The Innovators tại Ai Cập, việc này do chính phủ Ai Cập đề nghị nên các thủ tục được thông qua rất nhanh, Red cũng chẳng làm khó dễ những người đổi mới, so với đám Celestial Being vận động thành lập hẳn cái liên minh thì The Innovators đã rất tử tế và hiền lành rồi.

Thường, xong việc thì Thoth và Anubis sẽ tới mấy cái Kim Tự Tháp để đi dạo, gã quân sư mê mấy chỗ này kinh hồn, quan hệ của hai người này thân lắm, Chien the Great từng thấy ghen với Thoth nhưng quan sát lâu thì gã hiểu tính thằng cha này.

Đầu gỗ, hết lòng cho sự nghiệp.

Mà Anubis cũng coi Thoth là bạn thôi, giữa những người nam và nữ vẫn luôn có kiểu tình bạn rất thuần túy như vậy, Anubis là phú bà bao trai vì trách nhiệm xã hội nhưng Thoth cũng chẳng phải là những gã trai cung ứng tình cảm, cái gã cho Anubis là sức mạnh, họ là đồng minh thân cận nhất của nhau.

Đang đi dạo, đột nhiên Anubis thấy Thoth có vẻ nhăn nhó lắm thì hỏi: “Sao vậy?”

Thoth lắc đầu: “Chẳng biết, tự nhiên tôi thấy ớn lạnh, xong rồi sau đó lại thấy hân hoan mà không có lý do, rất là kỳ cục, giống như có cái gì đó vừa xảy ra, có liên quan tới tôi, tôi cảm nhận được nhưng chẳng biết nó đến từ đâu.”

Anubis chau mày, đột nhiên Thoth khụy xuống, nàng tiến sĩ thấy hết hồn, đỡ gã, Thoth rùng mình: “Không được rồi, chắc chắn có cái gì đó đã xảy ra rồi.”

“Liên lạc với trụ sở đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.