Vinh Quang Chúa Tể

Chương 21: Chương 21: Chuyện gì khó nói anh Tuân lo




072:00:00

Cái quạt cũ mèm quen thuộc, cái nệm với bộ drap rách chỉ quen thuộc, máy tính hiệu Acer lệch bản lề quen thuộc, sàn nhà lát gạch bông thời bao cấp quen thuộc, mọi thứ đều rất quen thuộc, chỉ có Phạm Nhã đã không phải là Phạm Nhã nữa.

Nếu như có người lắp một chiếc Camera ở phòng trọ, sẽ thấy, một giây trước có một người thiếu niên ăn mặc bình thường, mang mặt nạ Tôn Ngộ Không, tay xách ba lô, tay cầm giáo tự chế, thắt lưng treo một cái chảo.

Một giây sau, người đó biến mất, đổi lại là một người khác cao lớn hơn hẳn, mặc một bộ giáp trụ che kín người đen kịt, vừa tinh xảo lại cực kỳ dữ dằn, sau lưng giáp có một chiếc áo choàng dài quét đất cũng màu đen được trang trí bằng những đường thêu, chỉ thêu làm từ vàng ròng.

Người này giống như một vị chúa tể bóng tối chui ra từ Địa Ngục, trên tay là một cây quyền trượng lớn, sáu cái lưỡi như lưỡi kích lớn gắn quanh đầu trượng.

Dấu tích duy nhất còn sót lại của người thiếu niên đã biến mất trước đó chính là cái ba lô cũ mèm mà y cầm trên tay.

Phạm Nhã cẩn thận đặt quyền trượng và ba lô xuống đất, những lưỡi kích sắc bén trên đầu trượng hằn xuống sàn gạch những đường cắt rất sâu, y cởi mũ và giáp tay đặt lên nệm rồi hít một hơi thật sâu.

Phạm Nhã nhìn xuống đôi tay, lòng bàn tay nhẵn như nhựa, không còn nhìn thấy bất kỳ đường vân tay hay chỉ tay nào, lông trên mu bàn tay cũng bị thoái hóa sạch sẽ.

Phạm Nhã phát hiện thị giác của mình trở nên cực kỳ tốt, giống như được lắp một cái kính lúp, y có thể nhìn rõ bề mặt làn da của mình, lỗ chân lông khép chặt, làn da không có một xíu tì vết, có cảm giác không chân thực, không giống với người thật. Kể cả thính lực cũng tăng trưởng, Phạm Nhã thậm chí nghe thấy chuyển động chân của mấy con gián náu mình dưới bếp.

Y chau mày, nhắm mắt lại thử dùng ý nghĩ để ra lệnh cho bộ giáp, quyền trượng và chiếc áo choàng.

Bộ giáp tách ra thành từng bộ phận bay lơ lửng cùng với chiếc áo choàng và cái quyền trượng, sau đó chúng thu nhỏ đến mức có thể chui được vào lỗ chân lông Phạm Nhã, theo mạch máu, rồi chui vào trong động mạch chủ của trái tim.

Phạm Nhã sờ lên ngực trái, không cảm thấy chút lạ thường, không có bất kỳ cảm giác khó chịu, giống như trong trái tim y không có bộ giáp dữ dằn nào, cũng không có quyền trượng và chiếc áo choàng màu đen nào.

Phạm Nhã thở dài: “Thật kỳ diệu.”

Phạm Nhã bước vào trong nhà vệ sinh, nhìn “chính mình” ở trong gương, y sớm đã loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt rực lửa của Leonidovich Hopner, nhưng đến hiện tại, y mới nhận thức hết được sự lột xác của mình.

Nếu như trên đời này có linh hồn, vậy thì người trong gương, ngoại trừ có linh hồn và ký ức của y thì đã không còn là y nữa.

Phạm Nhã không cao lắm, chỉ tầm trung bình, hiện tại y đã cao gần hai mét, cơ thể to cao khiến y phải cúi thấp người mới soi hết được gương mặt của mình, tròng mắt của y đã chuyển sang màu vàng rực rỡ, giống như vầng mặt trời, tuy không rực cháy như Leonidovich Hopner nhưng cũng thấp thoáng xuất hiện một vòng lửa nhỏ xíu quanh con ngươi.

Tóc chuyển sang màu bạch kim, cũng đã dài đến vai, sợi tóc như sợi cước làm bằng kim loại, mềm mại nhưng cực kỳ chắc chắn, Phạm Nhã thử dùng dao bếp cắt lên tóc, y phát hiện con dao bếp không thể cắt đứt được sợi tóc của mình, y lại thử dùng dao cắt lên da, cảm giác lưỡi dao bén như bị cùn, vạch qua vạch lại cũng chỉ khiến y cảm thấy nhột.

Gương mặt cũng thay đổi, chỉ còn một chút dư âm của diện mạo cũ nhờ vào những đường nét Á Đông, lông mày lưỡi kiếm, phối với cặp mắt vàng rực rỡ, sóng mũi cao hơn rất nhiều, gương mặt góc cạnh và cũng trưởng thành hơn, giống như được tạc theo một tỉ lệ hoàn mỹ, làn da vốn đã trắng, hiện tại trở nên không một chút tì vết.

Phạm Nhã nhìn trừng trừng người trong gương, người này không có một chút nào giống người bình thường, thậm chí không giống người, dù là ở trong Thành Trì Trung Tâm, y cũng không thấy ai có gương mặt như vậy.

Phạm Nhã lại nhìn xuống từng khối cơ bụng của mình, y sờ vào từng múi cơ, kéo lấy da, cảm giác không có một chút mỡ thừa, y soi gương, làm vài động tác biểu diễn thể hình, người trong gương giống như biến thành một bức tượng thần Hy Lạp hoàn mỹ.

“...”

Phạm Nhã tằng hắng vài tiếng, lại hát một bài nhạc trẻ, cảm thấy chất giọng của mình bắt đầu có khuynh hướng giống với Leonidovich Hoper, như rót vào tai, như sưởi nắng giữa trời đông giá rét, chỉ là khác với sự nhẹ nhàng của người phụ nữ, giọng nói của y nghe rất trầm, ấm và vang xa.

“...”

Phạm Nhã lại nhe răng ra soi gương, y phát hiện mình đã có tới bốn mươi cái răng, nhiều hơn tám cái so với người bình thường.

Y chợt nhớ đến một truyền thuyết mà mình từng đọc được.

Trí nhớ của con người vốn không trọn vẹn, chắp vá thậm chí bị đảo lộn thứ tự, nhưng không biết vì sao khi Phạm Nhã nhớ tới truyền thuyết này, y giống như trở về khoảnh khắc mà mình đọc được nó trên tính, y nhớ đến từng chi tiết, màu font chữ, từng dấu chấm dấu phẩy, từng lần mình cuộn trang.

Phạm Nhã nhắm mắt lại, đọc:

“Trong mùa an cư cuối cùng, Đức Phật báo trước sẽ lên cung trời Đao Lợi thuyết pháp cho chư Thiên và Thánh mẫu Ma Gia. Vua xứ Kosala là Pasennadi do lòng kính ngưỡng Đức Phật, xin phép được họa chân dung Ngài trước khi Ngài tạm rời nhân gian.”

“Được Đức Phật chấp thuận, nhà vua thỉnh Ngài thọ trai tại hoàng cung; ở đây có 12 vị họa sư nổi tiếng cùng tề tựu để quan sát và vẽ lại chân dung Đức Phật.”

“Tuy nhiên, sau đó tất cả các họa sư đều quỳ xuống xin nhà vua tha tội, vì “hình tướng Đức Thế Tôn đẹp lạ lùng, chúng thần sững sờ chỉ ngắm nhìn suốt buổi mà không vẽ được nét nào cả”.”

Phạm Nhã mở mắt, nhìn người trong gương, các tài liệu Phật học mô tả 32 tướng tốt của Đức Phật, trong đó có một hình tướng là có đủ 40 chiếc răng.

Leonidovich Hopner rốt cục đã làm cái gì với mình? Phạm Nhã nghĩ, chịu đựng một cơn đau thấu trời, y không những đã bước vào con đường của chúa tể, tìm thấy Vinh Quang của mình mà còn lột xác thành một con người mới. Chẳng lẽ bất kỳ ai đạt được Vinh Quang đều sẽ có những thay đổi như vậy hay sao?

“Ngươi đã không còn là Phạm Nhã.”

Trong đầu của Phạm Nhã lại vang lên câu nói của Leonidovich Hopner, người trong gương không phải Phạm Nhã của một ngày trước, thậm chí kể cả vân tay, đường chỉ tay cũng biến mất, DNA cũng có khi đã thay đổi, giọng nói cũng vậy.

Phạm Nhã mặc độc một cái quần lót, học theo Leonidovich Hopner, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng trọ giống như một bức tượng thần biết chuyển động.

“Không thể đi học, đi làm nữa rồi”

“Ừm, kể cả không thay đổi như thế này, chỉ mỗi việc phải phơi nắng nhìn mặt trời năm tiếng mỗi ngày cũng lệch với giờ làm.”

“Chỉ là nếu nghỉ học, làm không khéo sẽ bị Trần Thanh Dương chú ý.”

“Ừm, nhưng chú ý thì làm sao nhỉ?”

“Không được, không được có suy nghĩ láo toét như vậy... “

“Ai giúp mình được bây giờ?” Phạm Nhã nghĩ ngợi, cảm giác rất khó chịu.

...

“Cho nên, cậu nói, cậu là Nhã?”

Trong gian phòng trọ gần mười mét vuông, mọi thứ cũ kỹ, có hai người đang ngồi đối diện nhau, một người cao lớn giống như Thần, cơ bắp và gương mặt như được tạc, một người có thân hình hộ pháp, da ngăm đen, đeo kính cận, tuy cũng cao to nhưng so với người trước thì lộ ra vẻ thấp bé.

“Bố mày đéo tin, mày đừng tưởng mày bự con thì bố mày sợ mày. Thằng Nhã ở đâu, mày làm gì nó rồi, có tin tao báo công an bắt chết con mẹ mày không?”

Người da ngăm đen, đeo kính cận nói một cách hung dữ.

Người cao lớn như Thần thở dài: “Trong mail em không dám nói kỹ hết với anh. Thật ra em cũng là người xuyên không... “

Người cao lớn như Thần này bắt đầu kể lại một câu chuyện, tuy chỉ diễn ra trong mấy ngày nhưng nghe rất dài, từ lúc y phát hiện ra đồng hồ đếm ngược, hoang mang tưởng mình bị tâm thần, sau đó vô tình tìm được nhóm The Chronicles of MU, thấy được các động tác ám hiệu của Hion, suy đoán được tình hình, rồi chuẩn bị lương thực, nước uống thậm chí viết cả di chúc, được dịch chuyển vào thẳng nhà thờ ngoài vùng hoang dã Davias, bị mười con Hound bao vây bốn ngày ba đêm, tìm ra quy luật hoạt động của Hound, rồi bị dịch chuyển về lại Địa Cầu.

Sau đó biết được Trần Thanh Dương đang đi tìm người xuyên không, lại đã nghe thấy thái độ của quan trên đối với những người này, vì sợ mất tự do mà chọn cách giữ bí mật, tự mình chuẩn bị để đối phó với Hound, nghĩ ra cách bả chó, áp dụng thành công tiêu diệt bầy Hound, gặp gỡ Katie và những người thợ săn, vì muốn nắm giữ sự chủ động, nên diễn một tuồng kịch trong đêm dọa bọn họ sợ, sau đó đi lên Thuyền Bay, đi đến Thành Trì Trung Tâm.

Ở Thành Trì Trung Tâm, truy tìm manh mối của Vinh Quang, quyết định “chạy đua” cùng người bản địa, thể hiện quyết tâm để tạo sự chú ý, thành công tiếp cận với người bản địa, cũng quỳ xuống cầu xin Leonidovich Hopner, sau đó được Leonidovich Hopner cải tạo toàn bộ cơ thể, bước vào con đường của chúa tể, cũng được ban cho ba loại báu vật, dịch chuyển về Địa Cầu.

Cuối cùng, vì tình huống thật sự quá khó xử, không thể nào tự mình giải quyết, nên tìm đến người mà mình tin tưởng nhất, đó chính là anh Tuân, anh Tuân là túi khôn của y, anh Tuân là người y tin tưởng nhất, chuyện gì khó nói anh Tuân lo...

Người da ngăm đen, đeo kính nghe rất nhập thần, giọng nói trầm ấm của người đối diện giống như biết thôi miên khiến anh ta thấy như được trực tiếp trải qua câu chuyện của người này, những tình huống khúc chiết trong đó làm anh ta thấy bất ngờ không thôi.

Anh Tuân trầm ngâm rồi nói: “Nói vài chuyện chỉ có tao với mày biết đi.”

“Anh với chị Nhung yêu nhau hai năm ba tháng, giai đoạn mở công ty làm ăn anh không có quan tâm săn sóc chị ấy nhiều, sau này khi công ty phá sản, anh với chị cũng chia tay nhau, anh nói với em cả đời này anh chỉ yêu chị Nhung.”

“Anh với chị Nhung còn nuôi một con mèo ta trắng tinh tên là Thỏ, Thỏ từng té từ lầu bốn xuống, gãy chân nhưng không chết, trong điện thoại và máy tính của anh toàn là hình của chị Nhung với con Thỏ.”

“Mỗi ngày anh đều nhắn tin chúc ngủ ngon cho chị Nhung, cái này anh kể em nghe lúc anh xỉn.”

“Ừm, anh còn kể lúc đầu mỗi ngày anh nhắn hai tin, sáng chào ngày mới, tối chúc ngủ ngon, sau này anh chỉ chúc ngủ ngon vì chào ngày mới hoài nghe nó kỳ kỳ.”

“Anh luôn đợi chị Nhung seen tin nhắn của anh, mỗi khi chị ấy seen tin nhắn anh đều rất vui, đi làm anh lúc nào cũng lướt qua khung chat với chị ấy để xem chị ấy seen chưa.”

“Dừng, được rồi” Anh Tuân la lên: “Tao tin mày, được chưa.”

Phạm Nhã thấy mặt anh Tuân hơi tái liền ngoan ngoãn gật đầu, sợ ảnh lại bắt đầu chửi bậy.

“Mặc giáp vô biểu diễn cho anh mày coi thử.” Anh Tuân nói.

Phạm Nhã gật đầu đứng dậy, y nhắm mắt, ra lệnh cho bộ giáp, áo choàng và cây quyền trượng đang nương náu trong động mạch chủ của trái tim, chợt, chúng giống như những tế bào máu nhỏ xíu tìm đường chui ra khỏi cơ thể Phạm Nhã rồi bay lơ lửng xung quanh y, sau đó chúng biến trở về kích cỡ ban đầu.

Dưới cái nhìn của Tuân, anh ta không nhìn thấy được những tế bào hồng cầu siêu nhỏ bay ra ngoài cơ thể của Phạm Nhã, chỉ thấy đột nhiên có một bộ giáp đen dữ dằn, một cái áo choàng cùng với cây quyền trượng giống như cây chùy “hiện ra”, sau đó bộ giáp tách thành từng bộ phận đeo lên trên người người đàn ông giống như Thần trước mặt.

Cuối cùng, một người cao lớn mặc giáp trụ kín mít, sau lưng là cái áo choàng dài quét đất có thêu hoa văn bằng chỉ vàng, trên tay cầm quyền trượng xuất hiện trong phòng trọ nhỏ, khiến cái phòng trở nên rất ngộp ngạt. Giáp trụ, quyền trượng và cả cái áo choàng đều có màu đen, tạo hình cực kỳ tinh xảo nhưng góc cạnh, đặc biệt là những lưỡi kích trên cây quyền trượng khiến người này lộ ra vẻ hung bạo, dữ dằn giống như một vị tà thần ngoi lên từ địa ngục.

“...”

“Mẹ nó”

Anh Tuân đứng dậy, hít sâu một hơi rồi đi xung quanh Phạm Nhã, sờ cái này, mó cái kia, thỉnh thoảng còn đưa ra bình luận: “Mày giấu thứ này ở trong không gian khác hay gì?”

“Tụi nó thu nhỏ kích thước lại chỉ bằng cỡ tế bào hồng cầu rồi chui vào động mạch chính của tim em, khi em cần thì nó lại chui ra rồi biến trở về kích thước thật.” Phạm Nhã giải thích.

Phạm Nhã nhìn người đàn ông đi tới đi lui, từ lúc ban đầu “hung dữ” chửi mắng mình, sau đó im lặng lắng nghe, đến hiện tại đã cực kỳ bình tĩnh đối diện với “tạo hình” dữ dằn của mình mà chẳng thấy ngại, trong lòng y thấy khâm phục, đúng là anh Tuân, không hổ danh là anh Tuân.

“Cho anh mày mượn cây chùy xíu” Anh Tuân nói.

Phạm Nhã đính chính: “Cái này là quyền trượng anh ơi.”

“Quyền trượng ccc.” Tuân chửi bậy: “Đưa đây, lắm mồm.”

Phạm Nhã ngoan ngoãn đưa anh Tuân cây quyền trượng.

Anh Tuân nhăn mặt nói: “Chú mày để xuống đất đi để anh nhấc thử. Của nợ này anh mày chưa chắc cầm được đâu, lỡ nó rớt xuống chẻ một phát vô chân tao thì bỏ mẹ.”

Phạm Nhã ngoan ngoãn dạ một tiếng, đặt cây trượng xuống đất. Anh Tuân ngồi xuống nhìn cây quyền trượng một lúc rồi cầm cán bằng hai tay thử nhấc nó lên, người đàn ông hộ pháp trông rất khỏe mạnh này vậy là không thể làm cho cây quyền trượng nhúc nhích.

“Tao biết ngay mà, có phải mày thấy nó nhẹ lắm đúng không?” Loay hoay hồi lâu vẫn không thể nhấc cây quyền trượng, anh Tuân quay sang hỏi Phạm Nhã.

Phạm Nhã gật đầu: “Ừm, em thấy nó cỡ cây chổi lau nhà trong trung tâm thương mại.”

Anh Tuân lắc đầu: “Do mày quá mạnh, mày thấy nó nhẹ, nhưng anh đoán nó cũng phải nặng mấy trăm ký.”

“Hoặc cũng có thể nó còn nặng hơn nữa, nhưng do mày đã đồng bộ với nó, nên mày không cảm nhận được khối lượng của nó, giống như bộ giáp ấy. Lúc mày mới biến đổi mày cũng đâu có nhúc nhích được đâu đúng không?”

Phạm Nhã gật đầu.

“Nhưng mà lạ quá, không, sai rồi.” Anh Tuân ngồi nói: “Nghĩ kỹ thì anh sai rồi, không phải mày không cảm nhận được khối lượng của mấy thứ này mà là tụi nó tự điều chỉnh khối lượng, ở trong tay mày nó nhẹ hơn bình thường mới đúng.”

Phạm Nhã tò mò hỏi: “Anh giải thích thử.”

Anh Tuân rút một điếu thuốc từ trong bao đưa cho Phạm Nhã, hai anh em rít thuốc, anh Tuân từ từ giải thích: “Thế này nhé, nếu mày cảm nhận được khối lượng của nó chỉ cỡ một ký, mà khối lượng thực của nó là một tấn, như vậy đối với người khác, nó nặng một tấn, mà đối với mày, nó nặng chỉ có một ký. Cái này rất mâu thuẫn. Sai hết quy tắc động năng.”

“Như vậy khi mày cầm nó đập vào người khác, người đó bị động năng và gia tốc của một tấn vật thể hay một ký vật thể va chạm vào người?”

“Cho nên, rất có thể nó có khả năng thay đổi khối lượng. Từ chỗ thay đổi được khối lượng nên trọng lượng của nó cũng sẽ thay đổi, nó mới có thể bay xung quanh mày được.” Anh Tuân kết luận: “Cơ bản là lúc đó nó nhẹ như giấy ấy.”

Phạm Nhã gật gù cảm thấy rất có lý.

“Ảo tung chảo.” Anh Tuân lại chửi: “Bình thường khối lượng là hằng số không đổi, chỉ có trọng lượng ở môi trường có trọng lực khác nhau mới thay đổi thôi. Thứ này có thể thay đổi cả khối lượng và kích thước, vãi lìn thật.”

Anh Tuân hỏi tiếp: “Khi mày thao túng nó để mặc vào người, là nó bay theo ý mày hay tự nó ráp lại với nhau trên người mày vậy.”

Phạm Nhã suy nghĩ rồi nói: “Ừm, em dùng ngôn ngữ của bên kia ra lệnh cho nó mặc vào người em, tự nó cứ vậy mặc lên người thôi, chứ em cũng không hiểu hết kết cấu của từng bộ phận, không tự ráp nối lại được.”

Anh Tuân gật gù rồi nói: “Nếu mày có thể thao túng được nó bay tự do theo ý mày, đồng thời thao túng được khối lượng của nó, cho nó khôi phục khối lượng gốc lúc mày đập nó vào mục tiêu, hoặc đơn giản là ném nó vào mục tiêu rồi khôi phục khối lượng gốc thì coi như mày không có siêu năng lực gì cũng vô đối rồi.”

Phạm Nhã gật đầu, cười tươi nói: “Từ từ em kiếm chỗ nào test thử, hehe.”

Tuân nhìn nụ cười tươi rói của Phạm Nhã, lòng cảm giác thấy sự quen thuộc trong đó, anh ta thở dài: “Thôi cất giáp đi, nãy mày mail anh dặn mang mấy bộ đồ rộng rộng anh để ngoài cốp xe, để anh lấy cho mày mặc. Tối nay qua anh ngủ đi, anh em mình cần bàn nhiều thứ lắm.”

“Chỗ này cũng trả lại đi, còn thiếu tiền phòng thì nói anh trả cho.”

“Dạ.”

“Dọn luôn đêm nay cho nóng, cần mang theo gì không?”

“Đồ của em có mỗi cây quạt, laptop cặp vở với mấy bộ đồ à anh, còn lại đồ của chủ nhà.”

“Ừm, dọn hết đi, mai anh ghé nói chuyện với chủ nhà cho mày.”

“Dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.