Vinh Quang Chúa Tể

Chương 98: Chương 98: Chuyện gì khó nói nữ chúa lo




Phạm Nhã và nữ chúa đã bay gần mười giờ trên đất Nhật, Leonidovich Hopner đã cùng y dò xét hết mọi ngóc ngách của đất nước mặt trời mọc.

Khuyết điểm lớn nhất của siêu giác quan là thông tin nhận dưới dạng âm thanh, khác với loài cá heo có thể phát ra sóng âm và thu nhận sự phản hồi để “đo” khoảng cách cũng như định hướng, siêu giác quan bị động hơn nhiều, nếu không có âm thanh phản hồi về cơ quan thụ cảm thì họ sẽ không dò xét được cái gì cả.

Nhưng để “dừng” việc phát ra âm thanh thì không đơn giản, Phạm Nhã đã có thể phát hiện ra sào huyệt dưới lòng đất của bọn tội phạm buôn lậu vũ khí ở Đại Việt thì khả năng của Leonidovich Hopner còn hơn như thế nữa, không một bức tường nào có thể che đậy được siêu giác quan của nữ chúa.

Kể cả khi những kẻ khủng bố không nói chuyện với nhau, mà điều này vốn rất khó, thì Leonidovich Hopner cũng đã thiết lập sẵn một bộ lọc “từ khóa” bằng âm thanh khác để định vị chúng, âm thanh phát ra từ các linh kiện kim loại của vũ khí là một “từ khóa” như vậy.

Hơn ba trăm năm mươi ngàn cây số vuông, mọi ngóc ngách nước Nhật có tới hàng tỉ tỉ âm thanh khác nhau, nữ chúa như được trang bị một bộ vi xử lý để lọc hết từng đấy âm thanh, chỉ “vớt” ra những “từ khóa” quan trọng nhất, có thể được coi là manh mối nhằm tìm ra bọn khủng bố.

Tuy nhiên, họ lại không tìm được bọn khủng bố Osaka.

Thay vào đó, họ lại tìm ra rất nhiều tội phạm có tàng trữ vũ khí, từ quy mô cá nhân đến có tổ chức như kiểu Yakuza, Leonidovich Hopner lọc rất kỹ, những kẻ này cũng không phải là lũ khủng bố.

Phạm Nhã chuyển hết thông tin của bọn họ cho Miharu để cô ấy thông báo đến lực lượng phòng vệ tổ chức càn quét.

Giống như anh Tuân đã nói, bọn khủng bố đã rời khỏi đất nước Nhật Bản ngay sau khi kết thúc hành động khủng bố, dù mục tiêu có đạt thành hay không, giờ dịch chuyển ở Nhật là 2h sáng, chúng cũng dong thuyền ra biển vào rạng sáng, lẩn trốn ở một trong hai nơi là Triều Tiên và đảo Sakhalin.

Phạm Nhã không thấy tiếc vì đã lỡ mất hai ngày đi du lịch cùng với Leonidovich Hopner mà không tuy tìm bọn khủng bố ngay lập tức, The Innovators quá bị động so với lũ khủng bố đã lên những kế hoạch kỹ lưỡng, dù hai vị chúa tể có đi dò xét cả nước Nhật sớm hơn, họ cũng phải mất nửa ngày, mà lúc đó, chúng cũng đã cập bờ Triều Tiên hoặc Sakhalin rồi.

Khi Phạm Nhã báo lại kết quả cho White Castle, không ai có vẻ thất vọng, tất cả đều hiểu việc dò xét nước Nhật chỉ là hành động vớt vát và để xác nhận những kẻ này đã rời khỏi đất Nhật.

Phạm Nhã hỏi Leonidovich Hopner: “Ngài có mệt không?”

Nữ chúa gật đầu: “Hơi mệt, việc này mệt hơn là chiến đấu, thế giới này... ta không biết nói sao nữa, mấy ngày đi du lịch cùng ngươi ta chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của nó nhưng giờ đây lại thấy được rất nhiều cái xấu lẩn khuất bên trong, có những thứ còn rất tồi tệ, rất bẩn thỉu, nó khiến ta thấy ác cảm.”

Phạm Nhã thở dài, chúa tể không biết nữ chúa đã nghe thấy cái gì nhưng y có thể đoán được.

Cái ác, biểu hiện ghê gớm nhất của nó có lẽ là chủ nghĩa khủng bố mới, đang hăm he đe dọa con người, nhưng cái ác, không chỉ biểu hiện bằng mỗi chủ nghĩa khủng bố, nó còn có rất nhiều bộ mặt khác nữa.

Sự lạnh lùng vô cảm, sự thản nhiên trục lợi với nhiều hình thức, từ vật chất cho đến đánh bóng hình ảnh bằng danh tiếng, sự chiếm đoạt cho thỏa cái tôi vị kỉ của mình bất chấp mạng sống và cả sinh kế của đồng loại, sự đố kị, tị hiềm, tranh quyền đoạt lợi, sự thực dụng, sống gấp bất chấp nền tảng văn hóa, đạo đức và luân lý, tất thảy, trực tiếp hay gián tiếp đã tạo nên môi trường màu mỡ cho cái ác lộng hành và tác oai tác quái.

Đây là vấn đề chung của mọi xã hội, nơi nào cũng luôn có những góc tối, những góc khuất mà cái ác lộng hành, ngự trị dưới nhiều hình thức khác nhau, không chỉ Nhật Bản, Đại Việt hay Hoa Quốc mà ở đâu cũng như vậy, cái ác, vẫn luôn ẩn giấu dưới rất nhiều bộ mặt, có ở khắp mọi nơi.

Leonidovich Hopner nói: “Cặp phạm trù thiện ác, tốt xấu luôn nằm trong mỗi một con người. Cuộc chiến vươn tới sự văn minh, tiến bộ luôn diễn ra trong lòng người, chẳng ở đâu xa cả, sẽ là thảm họa cho loài người và cả thế giới khi cái ác chiếm ưu thế và lên ngôi, ở thế giới của chúng ta, từng có một đoạn lịch sử rất đen tối như vậy.”

“Điều may mắn là ở thế giới này, cái thiện không ẩn nấp để cái ác lộng hành, ngày nào vẫn còn những người lính, người sinh viên y khoa, người bệnh nhân, những người dân thường khẳng khái hy sinh như họ đã làm ở Osaka; còn những kẻ không ngại đến mâu chuẫn và thù địch chủng tộc như Tokuda, vắt kiệt Mana của mình để bảo vệ hậu duệ của những kẻ thù từng xâm lược đất nước hắn; còn những tên ngốc như ngươi nữa, thì ngày đó thế giới còn sự nhân đạo.”

...

Đảo Sakhalin, làng của người Ainu.

Gã mập Yamamichi Yomaru đang ngồi trong một căn nhà truyền thống của dân tộc mình, bé gái tên Ranka đang nằm ngủ say sưa, người thanh niên “trông trẻ” đang trò chuyện với tên “đạo diễn” này bằng điện thoại di động.

Bọn họ không nói chuyện mà nhắn tin riêng cho nhau bằng một ứng dụng liên lạc bảo mật, thứ thường được bọn tội phạm sử dụng để qua mặt các đơn vị điều tra và an ninh mạng.

Thanh niên: “Đạo diễn, làm sao anh biết chúng có khả năng dò xét và định vị bằng âm thanh?”

Yamamichi Yomaru: “Lên mạng xem tin tức, cộng đồng mạng rất nhạy cảm, lực lượng phòng vệ Nhật Bản đang quét sạch nhiều ổ tội phạm cùng một thời điểm.”

Yamamichi Yomaru: “Nhiều, và cùng thời điểm, nghĩa là có người đang dò xét tội phạm trên phạm vi cả nước, các chúa tể đang hành động rồi.”

Thanh niên: “Các là sao? Ngoài người đó vẫn còn một chúa tể sao?”

Yamamichi Yomaru chuyển cho thanh niên một tấm ảnh chụp, đây là ảnh chụp một chiếc điện thoại đang đăng nhập ứng dụng Otherworldly Explorer, hơn nữa ảnh chụp nhóm tán gẫu bí ẩn nhất, nhóm “Walker“.

Trong đó là hai đoạn đối thoại, một đoạn của VinGroupNo1 gửi cho Shaka de Virgo, và một đoạn trả lời của Shaka de Virgo gửi lại cho VinGroupNo1, viết bằng cổ ngữ Rune.

Yamamichi Yomaru: “Haruka đã dịch hai dòng này, của VinGroupNo1 “Là tôi đây tôi cần anh giúp có chuyện gấp lắm”, của Shaka de Virgo là “Tối nay anh đi dạo phố, vừa đi vừa đọc thầm tên của mấy người các anh. Tôi sẽ tìm được anh“.”

Yamamichi Yomaru: “Tìm bằng cách nào, mà dặn người khác phải đọc thầm tên? Đương nhiên là nghe, nghe thấy, chúa tể có khả năng này, khả năng này chỉ có ở chúa tể, vì Haruka và Sora không có thính lực tốt hơn người bình thường.”

Yamamichi Yomaru: “Đây là một khả năng dò xét bằng âm thanh, chưa rõ hết về khả năng này, nhưng Shaka de Virgo không thể nào dò xét cả Nhật Bản, nếu hắn có khả năng đó, hắn không cần để VinGroupNo1 đi dạo phố, nghĩa là, có ít nhất một chúa tể khác đang trợ giúp Shaka de Virgo.”

Thanh niên: “Có hai chúa tể đang bay trên bầu trời Nhật Bản?”

Yamamichi Yomaru: “Ít nhất hai, nếu chỉ có hai, vậy thì chúa tể thứ hai là một người rất đáng sợ.”

Yamamichi Yomaru: “Chuẩn bị kịch bản.”

...

Chúa tể Shaka de Virgo và nữ chúa Leonidovich Hopner hội họp với nhóm Shen Long, Hoàng và Chien the Great, ba người này đã đến đảo Sakhalin được mấy tiếng đồng hồ.

Phó chủ tịch đang nghe Shen Long tóm lược một chút thông tin về Sakhalin, những thông tin này ngoại trừ của Thoth cung cấp còn có thông tin mà bọn họ tự mình thu thập được.

Hòn đảo này tách biệt với lục địa qua eo biển Tatar hẹp và nông, thường bị đóng băng vào mùa đông ở phần hẹp nhất của nó, và tách biệt với Hokkaido, Nhật Bản qua eo biển Soya.

Sakhalin là đảo lớn nhất tại mảnh đất này, dài 948 km, và rộng 25 đến 170 km, diện tích đạt 72.492 km2.

Một hòn đảo cực lớn!

Trong thế kỷ 19 và 20, cả hai quốc gia Nga và Nhật Bản đều đã từng tuyên bố chủ quyền đối với Sakhalin, hai nước đã tranh chấp quyết liệt để giành được quyền kiểm soát đảo, vào đầu thế kỷ, khoảng 32.000 người nơi đây, trong đó hơn 22.000 người bị kết án tù sinh sống ở Sakhalin cùng với hàng nghìn cư dân bản địa.

Hiện nay, dân số hòn đảo đã tăng lên hơn nửa triệu người, trong đó chủ yếu là người Nga, theo sau là người Triều Tiên, người Ukraina và người Tatar, người Yakut và người Evenk. Cư dân bản địa là người Nivkh, người Orok và một bộ phận thiểu số người Ainu.

Thủ phủ của Sakhalin là Yuzhno-Sakhalinsk, một thành phố có khoảng 175.000 cư dân, phần lớn cư dân Sakhalin sống tại nửa phía nam của hòn đảo, chủ yếu tập trung quanh Yuzhno-Sakhalinsk và hai đô thị cảng Kholmsk và Korsakov.

“Họ sẽ không trốn ở thủ phủ Yuzhno-Sakhalinsk, Kholmsk hay Korsakov, đây là những thành phố hiện đại, thông tin liên lạc phát triển, hơn nữa chính phủ Nga cũng đang ra lệnh truy nã khủng bố trong các thành phố này.”

“Họ sẽ trà trộn vào các sắc tộc bản địa kém phát triển, đặc biệt là người dân tộc Ainu sinh sống ở ven biển, rất khó phân biệt được người Nhật Bản và người Ainu.”

...

Phạm Nhã nhớ lại các tham vấn của Thoth và chủ tịch, y hỏi Shen Long: “Các anh đã do thám nhiều giờ, đã biết số lượng các làng người Ainu và vị trí của họ chưa?”

Shen Long nói: “Có mười một làng người Ainu ven biển, dân số mỗi làng từ mấy chục đến gần trăm người. Ừm, còn một chuyện nữa.”

“Sao?”

“Không phải chỉ có chúng ta mới nghi ngờ việc bọn khủng bố đã rời Nhật để đến Triều Tiên và Sakhalin, hai nước Triều Tiên và Nga rất tích cực truy quét những vùng biên giới gần biển Nhật Bản, thậm chí ở trong nước, tránh bị hiềm nghi che giấu tội phạm khủng bố.”

“Ở Sakhalin, lực lượng Nga cũng có suy đoán giống với White Castle, các đơn vị quân đội Nga đóng ở Yuzhno-Sakhalinsk đang tập kết quân trang, xe và vũ khí, chuẩn bị xông vào các làng người Ainu lục soát, điều tra.”

Phạm Nhã chau mày, đây lẽ ra là một tin tức tốt vì nếu mọi chuyện suôn sẻ, The Innovators sẽ không phải ra tay mà tự dân Nga tìm ra bọn khủng bố trốn trên lãnh thổ của họ.

Sắc lệnh Dorito cho phép Walker sử dụng bạo lực trấn áp khủng bố, cân nhắc việc không phải quốc gia nào cũng sở hữu Walker, Dorito không đề cập đến phạm vi lãnh thổ và quốc tịch của Walker khi tiến hành thực hiện quyền, thế nhưng phó chủ tịch cảm giác nếu The Innovators “khai súng” sắc lệnh này ở Nga sẽ có rất nhiều vấn đề, sẽ thành một tiền lệ.

Tiền lệ cho phép Walker ở quốc gia này, chủ động trấn áp khủng bố ở quốc gia kia bằng Dorito.

Tuy Shaka de Virgo, một Walker Đại Việt cũng triển khai sức mạnh của mình ở Nhật Bản, nhưng tình huống đó khác, đó là hành động giải cứu một thành viên Nhật Bản của The Innovatros bị ám sát, ở chiến dịch Kongo, chúa tể cũng là bên bị động.

Đổi một góc độ để suy nghĩ, chỉ xét tới “quan hệ ngoại giao” giữa các bên, ở Nhật, Shaka de Virgo của The Innovators là một vị anh hùng nhưng ở Nga, y chỉ là một Walker nước ngoài anh hùng, yếu tố “nước ngoài” đặt trước chữ “anh hùng”, ra tay trên lãnh thổ Nga, dù có Dorito, là hợp pháp, thì cũng dễ dẫn tới những vết rạn trong quan hệ của rất nhiều bên liên quan.

Tình huống tốt nhất vẫn là để nước Nga tự xử lý vấn đề trong nước, The Innovators chỉ phối hợp, điều này White Castle cũng đã nhắc nhở các Walker đang làm nhiệm, trong tình huống khẩn cấp mới phải thực quyền của sắc lệnh Dorito, anh Tuân cũng tranh thủ quyền này vì sợ phía Nga sẽ buộc tội The Innovators khi xuất hiện trên lãnh thổ của họ.

Thế nhưng không hiểu sao khi nghe tin lực lượng Nga ở Yuzhno-Sakhalinsk tập kết quân trang, xe và vũ khí, chuẩn bị xông vào các làng người Ainu lục soát, điều tra, Phạm Nhã lại thấy rất bất an.

Bọn khủng bố luôn đi trước người ta một bước, White Castle và nước Nga nhìn ra được chúng có thể ẩn nấp trong các buôn làng người Ainu, nếu chúng chọn đây là nơi ẩn nấp, chắc chắn chúng phải có kế hoạch để qua mặt được các đợt truy quét của dân Nga trên đảo Sakhalin, thậm chí, có thể không phải chỉ là “qua mặt“...

Nếu chúng thật sự đang ẩn nấp trong các buôn làng Ainu, chúng sẽ làm gì?

Hay là chúng không có ở đây, chúng chạy qua Triều Tiên rồi?

“Ở ven biển các anh có nhìn thấy dấu vết của thuyền hay ca nô của bọn khủng bố không?”

Shen Long thở dài: “Sakhalin không phải là một cái hoang đảo, dọc đường bờ biển có rất nhiều thuyền và ca nô, không thể phân biệt được đâu là phương tiện của bọn khủng bố, nếu Nga huy động nguồn lực điều tra theo kiểu loại suy nguồn gốc các phương tiện thì có thể, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian.”

“Hơn nữa, chúng đã lập kế hoạch tỉ mỉ như vậy, có khả năng chúng cũng sử dụng thuyền của dân trên đảo, chúng giấu thuyền ở Nhật Bản trước rồi đi đến đảo Sakhalin để lẩn trốn sau, rất khó biết được.”

Phạm Nhã day huyệt thái dương, vừa nãy y bắt đầu thấy rối nên đã hỏi một câu khá ngu, thật ra chuyện chúng có ở đây hay không, chỉ cần nhờ Leonidovich Hopner dò xét là được, đáng sợ nhất vẫn là chúng ở đây mà lại có một kế hoạch gì đó.

Chúa tể đã đối đầu với bọn khủng bố này một lần rồi, y hiểu sự nguy hiểm và xảo quyệt của chúng, đây là những kẻ hết sức nguy hiểm, chúng có những tính toán mà không ai ngờ tới, thậm chí có ngờ tới thì vẫn phải chủ động đâm đầu vào, làm đúng theo kế hoạch của chúng vì đó là cách duy nhất.

Chúng giỏi về âm mưu, nhưng trong âm mưu lại có lồng ghép cả “dương mưu”, có thể nhìn ra được, nhưng không có cách nào phá giải được, cách duy nhất, chính là hành động một cách bất chấp thiệt hại và hậu quả, nhưng như vậy thì cũng khiến chúng đạt được mục đích của mình là tuyên dương cái ác.

Phó chủ tịch nói những phân tích của mình cho White Castle, quân sư Thoth và chủ tịch thảo luận rất lâu, đích thân Chủ tịch liên hệ, nói bằng giọng rất lạnh:

“The Innovators đã chính thức tuyên chiến với chủ nghĩa khủng bố mới, hành động trả đũa này, vì bất kỳ lý do nào cũng cần được tiếp tục tiến hành, bởi chính Shaka de Virgo, nạn nhân trực tiếp nhất của bọn khủng bố Osaka, phương pháp có thể là phối hợp, hoặc trong tình huống khẩn cấp thì sử dụng bạo lực theo sắc lệnh Dorito, nhưng không được dừng lại.”

“Không chỉ là cho chúng ta, cho Shaka de Virgo, còn cho tất cả những người đã ngã xuống.”

Anh Tuân hơi dừng lại, rồi nói rất nhỏ nhẹ: “Ừm, chuyện gì khó nói nữ chúa lo.”

Phạm Nhã mỉm cười, y đã hiểu ý của chủ tịch.

Quên mất, hiện giờ.

Có Nhật Hạ!

Có nữ chúa tể xinh đẹp vĩ đại nhất thế gian ở đây, thì mặc cho lũ khủng bố có kế hoạch gì đi chăng nữa, Leonidovich Hopner cũng chỉ cần hất hai ngón tay lên là xong chuyện, kể cả lũ khủng bố có chơi lại chiêu uy hiếp bằng con tin, cô ta cũng có thể giải quyết được một cách rất dễ dàng.

Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner: “Lại phiền ngài rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.