Sau khi Elder Donovan bị trục xuất và những kẻ tiếp tay cũng đền tội, danh vọng và sức ảnh hưởng của Engel Hopner đạt tới mức chưa từng có, người ta tôn xưng ông ta là chúa tể vĩ đại Engel Hopner, chủ nhân của cây quyền trượng Thái Dương, anh hùng vĩ đại của Davias, người trục xuất Donovan, kẻ báo thù Benedict Joyner và lũ tôi tớ ác độc.
Trên đất Davias, danh vọng của Engel Hopner lấn lướt hơn cả các vị Quân Chủ bản địa, kể cả Quân Chủ Aizen Volturi của Davias Đệ Nhất Vệ Thành cũng chẳng sánh bằng một góc, người ta tôn xưng ông là người hùng của Davias. Còn ở Lorencia, ông là vị thánh sống, một thánh vương, những tiếng nói chỉ trích Engel Hopner lắng xuống sau trận chiến với Elder Donovan, ít nhất thì ngoài mặt là vậy.
Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành phát triển thêm mấy trăm năm nữa dưới sự cai trị của Engel Hopner, đến năm Niên Lịch thứ 1955, một bé gái đã ra đời, đó chính là Leonidovich Hopner, người sau này sẽ trở thành Đệ Tam Quân Chủ.
MU Continel đã là thế giới mở kể từ khi các Vệ Thành được công nhận quyền độc lập, dân bản địa MU Continel không có khái niệm quốc gia hay lãnh thổ, họ là công dân toàn thế giới, tư duy của họ rất khác với người Địa Cầu, nếu như nói tới quê hương chung thì họ sẽ nghĩ đến một trong ba vùng đất là Davias, Lorencia hoặc Noria, nhưng ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, dân bản địa lại chỉ coi mình là dân của tòa thành cổ xưa nhất MU Continel.
Quê hương của họ là Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Mà quyền lực chính trị của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành luôn thuộc về Engel Hopner, để tránh lập lại tình trạng tham nhũng và biến chất như ở các Thành Trì Trung Tâm, Engel Hopner không phát triển quy mô của nhà Hopner, số lượng thành viên của gia đình này trong mỗi thế hệ vẫn luôn chỉ gói gọn trong vài chục người và họ rất kín tiếng, dù vậy, tiếng nói của họ ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành là tuyệt đối.
Những người thèm muốn Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành luôn trông chờ ngày mà Engel Hopner ngã xuống, để họ có thể thò bàn tay của mình vào tòa thành cổ xưa nhất MU Continel này, thế nhưng mãi mà Engel Hopner không chết, ông ta sống quá lâu, một ngàn hai trăm ba mươi lăm tuổi, ông ta vẫn còn ngồi yên ở trên ngai vàng.
Cho đến năm Niên Lịch thứ 1972, Leonidovich Hopner thành công nhận được đặc ân của Engel Hopner, một vị chúa tể trẻ của nhà Hopner ra đời, điều này khiến cho những người cầm quyền không thể ngồi yên được nữa, họ phát triển chủ trương kiềm kẹp Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, họ đưa ra rất nhiều yêu sách dựa trên nền tảng các Hiệp Ước để buộc Engel Hopner phải lập Quân Chủ mới theo cách tuyển cử, họ sợ vị Quân Chủ này sẽ nhường ngôi cho Leonidovich Hopner theo kiểu cha truyền con nối.
Sức ảnh hưởng của nhà Hopner với Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành đã quá lớn, một mặt, những người cầm quyền thấy sợ hãi trước sức mạnh áp đảo của Engel Hopner nhưng mặt khác, họ cũng ngưỡng vọng ông ta, rất nhiều Quân Chủ sau này, đều lớn lên trong những câu chuyện ca tụng về Engel Hopner.
Họ không muốn con cháu của mình, cũng phải lớn lên trong những bài ca về Leonidovich Hopner.
Sự chuyên chế của Engel Hopner với Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành khiến liên minh các Vệ Thành và cả liên minh bốn chủng tộc phải áp đặt các sắc lệnh cấm vận với tòa Thành này, đây là giai đoạn mà Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành phát triển hệt như Bắc Triều Tiên, họ tự cung tự cấp, đóng cửa với thế giới bên ngoài, họ bế quan tỏa cảng, họ cũng áp dụng các biện pháp khống chế truyền thông và dư luận.
Cho đến năm Niên Lịch thứ 1979, Leonidovich Hopner lên ngôi, trở thành Đệ Tam Quân Chủ, bất chấp sự kiềm kẹp và cấm vận của cả thế giới, Engel Hopner vẫn truyền ngôi cho cháu gái ruột của mình.
Lúc đó, Leonidovich Hopner chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Phạm Nhã gấp lại những tài liệu lịch sử của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, chúa tể trầm ngâm, nếu như so sánh Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành với Bắc Triều Tiên thì Leonidovich Hopner hiện tại, chính là vị nguyên thủ kia...
Phạm Nhã nhớ tới vị đó, y lắc đầu, rồi đọc tiếp các tài liệu về Quân Chủ Leonidovich Hopner.
Đệ Tam Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành là một truyền kỳ khác, nếu như Engel Hopner viết lên truyền kỳ của mình bằng sự đấu tranh, cả đời ông ta luôn phải đấu tranh, ông ta đấu tranh với chế độ cũ của ba tòa Thành Trì Trung Tâm; ông ta đấu tranh với sự nhòm ngó và xâu xé từ các thế lực bên ngoài tòa cựu Thành Lorencia, bảo vệ di sản của Crixus Hopner, của nhà Hopner; ông ta đấu tranh với Elder Donovan, bảo vệ Davias.
Thì Leonidovich Hopner, viết nên truyền kỳ của mình bằng các kỷ lục, bằng kỳ tích.
Leonidovich Hopner, nữ Quân Chủ đầu tiên trong lịch sử, người lên ngôi khi chỉ mới hai mươi bốn tuổi, là vị Quân Chủ trẻ nhất lịch sử, cũng là người bước lên điểm cuối của con đường Vinh Quang nhanh nhất lịch sử.
Sau Niên Lịch, người trẻ nhất khi bước vào cuối đường là Engel Hopner, ba mươi sáu tuổi, người thứ hai, một chúa tể tương đối trẻ, đó là Quân Chủ hiện tại của Davias Đệ Nhất Vệ Thành, Aizen Volturi, ông ta đến chặng cuối lúc sáu mươi tuổi.
So với Aizen Volturi, Leonidovich Hopner là một quái kiệt, là thiên tài của các thiên tài, nữ chúa bước vào chặng cuối khi mới ba mươi lăm tuổi, sớm hơn cả người được coi là “chưa từng có” là Engel Hopner một năm. Nếu so sánh mốc thời gian, thì đây là lúc mà Leonidovich Hopner đã ban ân cho người thừa kế thứ nhất, là năm thứ mười một mà cô trị vì Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Leonidovich Hopner cũng là người đầu tiên dưới hai mươi tuổi, chinh phục thành công tất cả các thế giới nhân tạo, Nữ Chúa nhà Hopner khi còn trẻ đã từng chinh chiến khắp nơi, rất nhiều người muốn giết vị nữ chúa này bằng Hiệp Ước Cạnh Tranh Tự Do, cô ta đã quét sạch toàn bộ kẻ thù của mình, biệt danh Nữ Chúa Thép đã có từ trước khi cô ta lên ngôi.
Cả thế giới nhìn thấy một Engel Hopner khác, một Engel Hopner tiến bộ hơn khi mà Leonidovich Hopner không giống với những gì ông của mình đã làm đó là “đóng cửa” và “tự cung tự cấp”, cô ta tuyên bố mở cửa Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, cô ta dùng sức mạnh răn đe của hai người đứng cuối đường là mình và Engel Hopner để buộc các tòa Vệ Thành phải thông thương.
Đồng thời, cô ta còn tuyên bố vào năm Niên Lịch thứ 2200 sẽ thoái vị, Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành sẽ tiến hành bầu cử Quân Chủ và cho phép những vị chúa tể hoặc bất kỳ ai có đủ tài hoa đến để tranh vị sau khi mình nhường ngôi. . Truyện Bách Hợp
Quyết định này của Leonidovich Hopner hấp dẫn rất nhiều sự đầu tư cho Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, trong hai mươi năm mà Leonidovich Hopner trị vì, tòa thành cổ xưa nhất siêu lục địa này đã chuyển mình, trở nên hiện đại hơn, các sản phẩm hoa văn Rune cao cấp xuất hiện ở khắp mọi nơi, tuy nữ chúa không cho phép cánh săn tin bén mảng đến nơi này nhưng tin báo về tòa thành cổ xưa nhất lục địa vẫn truyền khắp thế giới.
Cũng trong hai mươi năm mà mình trị vì, Leonidovich Hopner đã thúc đẩy một nền văn hóa tích cực cho Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, những điều kỳ diệu mà Phạm Nhã nhìn thấy trên đường phố, có công rất lớn của vị nữ chúa tài hoa này, cô làm điều mà Thoth và anh Tuân cảm thấy khó khăn đó là thay đổi ý thức hệ, cô ta quét sạch lũ quan liêu, giảm sự ảnh hưởng của các thế lực quân phiệt. Đó là một điều kỳ tích.
Leonidovich Hopner, vĩ đại vậy.
Phạm Nhã nhắm mắt, gương mặt và nụ cười của Leonidovich Hopner lướt qua thật nhanh, chúa tể buông tiếng thở dài, y chợt hiểu vì sao mà ở biệt thự trắng hay ở gần Leonidovich Hopner, mình chưa từng nhìn thấy bất kỳ sản phẩm có khắc hoa văn Rune nào, đơn giản vì những thứ đó quá xa lạ với cô.
Leonidovich Hopner lớn lên ở một nước quân phiệt, với nền quân chủ chuyên chế tuyệt đối, ở một xã hội phát triển theo khuynh hướng rất khác với phần còn lại của thế giới, ở đó không lạc hậu nhưng kém tiện nghi, thứ đồ “công nghệ cao” duy nhất mà Nhật Hạ sử dụng là chiếc máy đọc sách cũ kỹ, mà giờ đã hỏng rồi.
Phạm Nhã thấy nhói trong lòng, y thương Nhật Hạ của mình lắm, có mấy ai hiểu được phía sau vầng hào quang của cô là những nỗ lực và sự trả giá to lớn như thế nào? Phạm Nhã hiểu, bởi vì The Innovators là những nhà cách mạng, Phạm Nhã, một người đổi mới, là một nhà cách mạng mà Nhật Hạ, cũng là một nhà cách mạng như vậy, những gì mà Phạm Nhã đã trải qua, có lẽ, Nhật Hạ đã trải qua hết rồi.
Nhật Hạ đã từng nói mình đã vấp phải quá nhiều sai lầm và Phạm Nhã đã hiểu, cô cũng giống như chúa tể vậy, cô làm cách mạng, nghĩa là mở đường, mà mở một con đường mới thì có khi nào lại không gian lao, không đi sai đường, thậm chí là đâm đầu vào ngõ cụt hoặc thậm tệ hơn, là một vực sâu thăm thẳm?
Vậy mà, người phụ nữ đó, cho đến khi trở về quê hương của nhà Hopner là Davias, vẫn luôn giữ lấy một sự tươi vui trong tính cách, vẫn lương thiện và đầy sức sống, cô không bị đánh gục.
Không có điều gì đánh gục được Nhật Hạ.
Phạm Nhã đặt tay lên ngực mình và tự hỏi, liệu mấy mươi năm sau, mình có còn như mình bây giờ hay không? Có thể ngồi, và vui với những niềm vui bé nhỏ dung dị như cô ấy được hay không, hay là trở thành một kẻ u uất với hàng đống nỗi niềm, lại phải giấu những suy nghĩ sau một lớp mặt nạ?
Chúa tể không nghĩ mình làm được như Nhật Hạ.
Phạm Nhã lại đọc tiếp, y luôn thấy một điểm kỳ lạ trong gia đình Hopner, y muốn tìm hiểu.
Đó là cha và mẹ của Leonidovich Hopner!
Chúa tể đã nằm và nghe cô ấy kể rất nhiều điều về cha và mẹ của mình, nhưng trong lịch sử, y lại chưa bao giờ nghe nhắc tới hai vị đó, cha của Leonidovich Hopner là con ruột của Engel Hopner, lẽ ra, phải là một hoàng tử và thậm chí là thái tử mới đúng, thế nhưng, cha và mẹ của Leonidovich Hopner chỉ được đề cập trong lý lịch của nữ chúa, với mấy dòng giới thiệu rất ngắn, cha của cô là ngài Lucius Hopner, người con trai thứ ba của Engel Hopner và mẹ cô là bà Astoria Evergreen, ngoài ra thì không có giới thiệu gì thêm cả.
Chúa tể chau mày, theo như lời kể của Leonidovich Hopner thì mẹ cô thường hay than phiền ngài Lucius Hopner đối xử quá tốt, quá tử tế với người khác. Lúc đó, Phạm Nhã nghĩ cha của Leonidovich Hopner phải là một người cầm quyền lớn, vì giọng điệu và cách kể chuyện của nữ chúa là đang kể về một người bề trên, một người có địa vị cao.
Thậm chí Phạm Nhã đã từng nghĩ cha của Leonidovich Hopner chính là một vị Quân Chủ nhưng hiển nhiên không phải.
Phạm Nhã lượt đọc tất cả các tài liệu, không một tài liệu nào nhắc tới Lucius Hopner. Ngược lại, họ Evergreen của mẹ vợ... khục, thì lại được nhắc nhiều, nhà Evergreen là một gia đình tài phiệt của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành và Astoria Evergreen là thiên kim của nhà Evergreen. Đây là một gia đình lớn, họ có sức ảnh hưởng trong ngành truyền thông, có cả một hãng thông tấn bản địa tên Evergreen.
Phạm Nhã bóp trán, thông tin về bố vợ cứ như một điểm mù vậy, điều này khiến cho Phạm Nhã nảy sinh rất nhiều suy nghĩ và thậm chí là thuyết âm mưu về ông ta. Luna Lovegood có lẽ không đủ khả năng để tiếp cận các thông tin được bảo mật cao.
Chúa tể lại đọc tiếp, đến điểm mà y chú ý thứ hai, sau cha mẹ của Leonidovich Hopner. Đó là trận chiến khiến Leonidovich Hopner trọng tương, thậm chí phải thoái vị.
Trận chiến này diễn ra vào khoảng ba năm rưỡi trước, vào tháng một năm Niên Lịch thứ 1999. Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành bị đe dọa bởi một thế lực bí ẩn, chúng đến từ một nơi là “Acheron”, một vùng đất mà chẳng có ai biết, kẻ cầm đầu của chúng là một người phụ nữ, cô ta dẫn dắt một binh đoàn hơn một trăm người ở chặng thứ ba và thứ tư đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Hơn một trăm người ở chặng thứ ba và thứ tư, nghĩa là, một trăm Phạm Nhã, Aegis Hopner và Margaret Martha, Ludgar W. Kresnik!
Đây là một lực lượng có thể hủy diệt cả Thái Dương Hệ, hủy diệt sạch không còn tro hay cặn gì nữa.
Phạm Nhã chau mày, y tìm tòi các tài liệu, không thấy nơi nào nhắc tới Acheron, điều này cũng mù mờ hệt như Lucius Hopner vậy. Chỉ biết, người phụ nữ cầm đầu những người đến từ Acheron thừa nhận có mối hận với Engel Hopner, Leonidovich Hopner đã ứng chiến với họ, còn Engel Hopner, lúc này, đã già, thì phải ở lại bảo vệ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Những người đến từ Acheron bị nữ chúa kéo hết lên không gian vũ trụ, họ chiến đấu với nhau bốn ngày trời, Engel Hopner đã phải xin sự viện trợ nhưng không một ai, không một ai đáp lại!
Ngược lại, những vị Quân Chủ khác còn hăm he chờ đợi Engel Hopner bay lên không gian hỗ trợ cho Leonidovich Hopner, họ sẽ xua quân xâm chiếm Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Leonidovich Hopner đã phải chiến đấu một mình mà không có sự trợ giúp của bất kỳ ai, kể cả Margaret Martha hay Ludgar W. Kresnik cũng phải ở lại giữ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành cùng với Engel Hopner, bởi vì chúa tể Aizen Volturi đã có dấu hiệu điều động quân đội của Davias Đệ Nhất Vệ Thành, liên minh bốn chủng tộc lúc đó cũng làm ngơ với việc này.
Đây là tư thù của nhà Hopner, những kẻ đến từ Acheron không làm hại dân thường mà chỉ muốn trả thù nhà Hopner, họ lý giải như vậy, vậy nên, không một ai giúp đỡ Leonidovich Hopner.
Mặt tối của MU Continel mở ra trong mắt Phạm Nhã, chính trị, ở thế giới nào cũng như vậy cả.
Phạm Nhã siết chặt tay, sát khí ngập trong đôi mắt vàng rực lửa, sát khí, cũng đặc sệt, quanh người vị chúa tể trẻ. Leonidovich Hopner đã phải chống chọi với một đoàn quân có thể hủy diệt cả Thái Dương Hệ trong bốn ngày mà không có một sự trợ giúp nào, đây rõ ràng là một âm mưu, một đoàn quân như vậy chẳng thể nào mọc ra từ trên đất được hết. Lực lượng này đến từ đâu, chui từ đâu ra mà sao không một ai hay biết?
Cuối cùng, Leonidovich Hopner trở về được Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, không ai biết kết cục của những kẻ đến từ Acheron, nhưng vị nữ chúa thì bị cụt một tay, Tận Thế Hắc Mã bị đập vỡ tan tành lần thứ hai, lần thứ nhất là lúc mà nữ chúa bị ám sát ở Noria cách đó mười năm.
Luna Lovegood có một tấm hình chụp Leonidovich Hopner khi trở về Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, Phạm Nhã cầm tấm hình trên tay, nữ chúa Leonidovich Hopner mặc giáp màu vàng như ánh mặt trời, bộ giáp đã vỡ tan nát, tay phải của cô cũng biến mất, thế mà nữ chúa lại không nhăn mặt một chút nào cả.
Đây là Nữ Chúa Thép!
Phạm Nhã nén những cơn giận như lửa đốt xuống để đọc tiếp các tin tức phía sau, Leonidovich Hopner sau khi trở về Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành không lâu, liền tuyên bố thoái vị và trả lại ngôi báu cho Engel Hopner, vị thế của nhà Hopner lúc này đã thuyên giảm, khi mà sức răn đe lớn là Engel Hopner đã quá già, còn Leonidovich Hopner thì bị trọng thương.
Các Quân Chủ chỉ trích Leonidovich Hopner, để cho Engel Hopner có thể trở lại ngôi báu và cai trị Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, cô phải thỏa hiệp, thời hạn hai trăm năm bị rút ngắn thành hai năm, cho nên, vào năm Niên Lịch thứ 2001, những người thừa kế của các chúa tể khác, đại diện cho nhiều nhóm lợi ích đã đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành để tham gia tuyển cử, tranh ngôi báu của Engel Hopner.