Phát – Bây giờ là Thoth mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vóc của Thoth và Phạm Nhã khá giống nhau, gã chỉ thấp hơn y một chút, mặc đồ của y không có vấn đề gì.
Anubis có một loại ma thuật nhỏ, ít tác dụng trong chiến đấu nhưng cực kỳ hữu dụng trong đời sống thường ngày, đó chính là thuật che mắt, nhờ thuật này mà gậy phép và sách phép của cô biến thành cuốn từ điển và cây bút.
Vẫn có những giới hạn, chẳng hạn như Anubis không thể thay đổi kết cấu và đặc tính của vật thể, cô ta chỉ có thể tạo ra một cái vỏ ngụy trang bên ngoài, cô cũng cần duy trì hình dạng của cái vỏ bằng Mana, cái vỏ đó cũng chỉ mô phỏng được tĩnh vật nên vô hiệu với động vật hoặc con người.
Chẳng hạn, Anubis không thể tự ngụy trang thành người khác, không thể làm cho con chó biến thành con mèo, trừ phi cô ta và những con vật này đứng yên như tượng, ma thuật này sẽ biến mất khi nó không mô phỏng được các thay đổi từ hình dạng bên ngoài do sự động đậy cơ thể một cách chủ động của động vật.
Tuy nhiên, Thuật này lại có thể dùng cho Thoth được!
Anubis không cần tạo ra một cái vỏ ngụy trang cho Thoth, cô chỉ cần... thay đổi màu da của gã ta thôi, giống như trùm một lớp phấn trang điểm thật dày lên cơ thể gã. Thoth có thể hoạt động, bề mặt của lớp phấn trang điểm không thay đổi kể cả khi Thoth cử động, đối với ma thuật che mắt, đây là một sự “động đậy” bị động, giống như khi Anubis cầm cây bút lên hoặc lật từ điển vậy.
Thoth, khi khôi phục màu da người cũng chọn lấy màu da ngâm giống như Anubis, khi còn là Phát hắn cũng có màu da rất ngâm nên có cảm tình với màu da này, dường như đó cũng là dấu vết duy nhất của “Phát” trên cơ thể Thoth.
Trong phòng đọc sách của biệt thự Gray Casle có một cái bàn dài như kiểu bàn họp, Phạm Nhã, anh Tuân, thanh niên Hoàng, Trang mắt buồn và Anubis ngồi nghe Thoth kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thoth nói bằng tiếng Việt: “Sau khi lên Tháp Phù Thủy, bọn tôi được chia thành tổ một trăm người, cứ mười tổ thì đi vào bên trong ruột tháp, đi xuống một cái cầu thang rất dài để xuống đáy tháp, tôi tính toán trong đầu thì thấy đáy Tháp nằm ở sâu trong lòng đất của Thành Trì Trung Tâm.”
“Chúng tôi phải trải qua một thử thách, bọn họ trói và nhốt chúng tôi vào trong những căn phòng tối. Chỉ cần chúng tôi kêu lên, họ sẽ kéo ra ngoài, xem như thất bại.”
“Thời gian bên trong phòng rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ cỡ ba mươi phút nhưng tôi tự cảm nhận được mình đã ở trong đó bốn năm ngày liền.”
Anh Tuân đột nhiên nói: “Tra tấn tinh thần, giống với biệt giam trắng sao?”
Thoth gật đầu: “Đúng vậy, giống với biệt giam trắng. Căn phòng đó kín mít, cách âm, tôi bị trói nằm một chỗ, dần mất hết các cảm quan về thời gian, nhiệt độ và môi trường, cảm giác và ý thức cũng mơ hồ.”
Anh Tuân thở dài: “Đây là một kiểu tra tấn, không đánh đập, không gây thương tích, không có một giọt máu phải rớt xuống sàn nhà nhưng người bị tra tấn gần như phát điên. Theo lời anh nói thì họ còn có biện pháp bẻ cong thời gian ở trong đó nữa, nghĩa là anh đã trải qua sự tra tấn đó bốn đến năm ngày.”
Anubis giải thích: “Đây là một thử thách về ý chí để sàng lọc ra những người kém cỏi, cũng không phải họ bẻ cong được thời gian mà bên ngoài những căn phòng đó một loại hoa văn Rune có thể ảnh hưởng đến cảm giác về thời gian của người bên trong, khiến họ có ảo giác là đã trôi qua rất lâu.”
Thoth nói tiếp: “Cuối cùng tôi được thả ra ngoài, một ngàn người đội chúng tôi chỉ có tôi và một người bản địa là qua được thử thách này. Chúng tôi được đưa vào trong một tòa lâu đài, đợi ở đó mấy tiếng đồng hồ, có thêm sáu bảy người nữa được đưa vào trong thì họ đóng cửa lâu đài lại. Bắt đầu nghi thức ban ân.”
“Người ban ân là một bà lão bị cụt tay, tổng cộng ba mươi mốt người, tất cả đều chết hết, biến thành một bãi chất lỏng.”
Thanh niên Hoàng chau mày: “Tình hình bên tôi cũng khá tương tự, sau đó thì sao, anh cũng phải là một người nhận ban ân thành công chứ?”
Thoth lắc đầu: “Không, tôi bỏ cuộc.”
Hoàng ngạc nhiên.
Thoth nói: “Tôi hiểu sai về tỉ lệ 65%.”
Anh Tuân gật đầu: “Đúng vậy, anh hiểu sai.”
Thấy mọi người nhìn mình, anh Tuân giải thích: “Giả sử mọi người có 100 cái mạng đi nhé, với tỉ lệ 35% sống và 65% chết thì chỉ cần chết tầm 65 lần thì chắc chắn thành công nhận ban ân phải không?”
“Thực tế không phải như vậy, trong toán học, mỗi lần nhận ban ân là được gọi là một phép thử ngẫu nhiên, mỗi lần nhận ban ân là một biến cố độc lập. Và vì chúng độc lập với nhau nên kết quả của phép thử trước không ảnh hưởng đến phép thử sau.”
“Lấy ví dụ đơn giản, tôi cho mọi người 100 cánh cửa để mọi người mở, trong đó có 35 cái dẫn tới kho báu, 65 cái còn lại là rớt thẳng xuống vực. Nếu mọi người có thể đánh dấu lên những cánh cửa mà mình đã mở, không gian mẫu của phép tính xác suất sẽ trừ đi 1 sau mỗi lần mở cửa và điều đó trực tiếp ảnh hưởng đến xác suất của lần mở cửa tiếp theo.”
“Nhưng nếu không được phép đánh dấu, không gian mẫu luôn luôn là 100 bất kể mọi người thử bao nhiêu lần, khi đó mỗi lần thử đều sẽ là một biến cố độc lập.”
“Đây là xác suất thống kê.” Anh Tuân thở dài: “Tung đồng xu có tỉ lệ năm mươi năm mươi nhưng vẫn có thể tung ba lần, thậm chí bốn lần ra cùng một mặt. Theo lý thuyết xác suất, số lần thực hiện phép thử càng lớn thì kết quả mới sẽ ngày càng tiệm cận với xác suất, nếu thử 1000 lần tung đồng xu thì sẽ có mới kết quả khá gần với tỉ lệ năm mươi năm mươi, chẳng hạn như 462 ngửa và 538 sấp.”
Thoth gật đầu: “Lúc đó chỉ có ba mươi mốt người, hoàn toàn không đủ số mạng để thực hiện phép thử, tôi đoán tỉ lệ này phải dựa trên một không gian mẫu rất lớn. Tôi không tự tin là mình qua được.”
Anh Tuân cũng gật đầu: “Giả sử không gian mẫu là mười ngàn cái cửa, trong đó có tới 650 cái mở ra là rớt xuống vực, vậy thì có khả năng phải chết đến cái mạng thứ 650 mới có người thành công tiếp cận kho báu.”
“Thật tàn khốc.” Trang mắt buồn lẩm bẩm.
Thoth kể tiếp: “Sau đó tôi dùng cụm từ cổ ngữ Rune được Shaka dịch thuật từ tiếng Việt sang để giao tiếp với một người.”
Phạm Nhã gật đầu: “Tôi nhớ, câu đó là “liệu có cách nào quay lại nữa không, cảm ơn“.”
Thoth nói: “Đúng vậy, tôi mở ghi âm để thu lại, nhưng người đó lắc đầu rồi nói gì đó với tôi, tôi nghe không hiểu lắm, đành phải “cảm ơn”.”
“Nhưng người này nhận ra tôi là một người xuyên không, tôi cứ nghĩ ở trong thành trì trung tâm mình sẽ an toàn nhưng sai rồi, họ không thể tổn thương tôi nhưng vẫn có thể nhốt tôi lại, ở tháp Phù Thủy, có một nhóm người đặc biệt hứng thú với tôi, họ tiến hành một nghi thức kỳ lạ, giống với ban ân nhưng là sự ban ân của một sinh vật bóng tối.”
“Họ sử dụng Mana của sinh vật đó để cải tạo tôi, tôi thành công nhận được đặc ân của sinh vật đó nhưng cũng trở nên giống với nó, sau đó họ đưa tôi vào không gian tối, tôi ở trong đó mấy năm trời, không thể cử động được.”
“Sau đó tôi được dịch chuyển về đây.”
Anubis day trán, cô ta nhắm mắt nói: “Ừm, anh cảm giác ở đó mấy năm vì thời gian ở nơi đó rất khác, nhưng quan trọng là theo tôi biết thì cấm thuật không được tiến hành như vậy, tôi chỉ nghe nói đến việc một người tự đồng hóa với không gian tối hoặc bị khống chế, đồng hóa để trở thành sinh vật bóng tối. Lũ điên này lại nghiên cứu ra thứ gì nữa rồi?”
Phạm Nhã hỏi: “Cô biết những người đó à?”
Anubis gật đầu: “Bọn họ là Hội Chân Lý, họ giống với những nhà nghiên cứu khoa học, các nhà khoa học ở Địa Cầu, trong nhóm người này luôn có những kẻ không có ranh giới đạo đức, vì phục vụ mục đích nghiên cứu mà có thể làm tất cả, ở các Tháp đều có thành viên của hội này, lý tưởng của bọn họ là thông qua con đường nghiên cứu để tạo ra thần thánh mà không cần phải bước qua các chặng đường.”
“Bác học điên?” Trang mắt buồn hỏi.
Anubis thở dài: “Có thể hiểu là như vậy.”
“Lần này xem như chúng ta đã phá vỡ kế hoạch của bọn họ, sau khi qua bên kia tôi sẽ triệu hồi Thoth, họ sẽ mất dấu anh ta.”
Phạm Nhã nhìn Thoth một lúc rồi quay sang Anubis nói: “Cô có biết vì sao anh ta lại tiếp tục nhận ban ân ở đây không, hơn nữa sự cải tạo này không thua gì với tôi cả.”
Anubis lắc đầu: “Không biết rõ, tôi chỉ có một suy đoán, anh ta là dạng sống bản địa đầu tiên bước vào không gian tối ở Địa Cầu và hoàn thành quá trình chuyển hóa ở Địa Cầu, điều này có thể mang một ý nghĩ đặc biệt nào đó, anh ta vẫn giữ nguyên ý thức, lý trí và tất cả trí nhớ của mình, đồng thời cũng được cải tạo, trở nên khác biệt.”
“Anh ta hiện giờ là một dạng sống đặc biệt, nửa người nửa sinh vật bóng tối, một sinh vật bóng tối có hình hài con người và có khả năng bước trên con đường Vinh Quang.”
Anh Tuân nhìn mọi người, hỏi một câu rất trọng tâm với nhóm Hoàng: “Bây giờ các anh định thế nào? Thoth phải theo Anubis về Ai Cập, nhóm của anh chỉ còn hai người có hoạt động được không?”
Thanh niên Hoàng im lặng, thấy đau đầu. Trang mắt buồn cũng không biết phải làm gì.
Anh Tuân nhoẻn miệng cười, nâng kính, Phạm Nhã ngồi kế bên tự nhiên thấy hơi hồi hộp.
“Tôi thấy thế này, mọi người xem được không.” Anh Tuân nói: “Ở đây chúng ta có ba Walker, tính luôn cả Thoth là bốn Walker, có thể nói là lực lượng hùng hậu nhất hiện tại ở Địa Cầu.”
“Sao mọi người không kết hợp lại với nhau luôn, thành lập một hội nhóm để giúp đỡ lẫn nhau ở cả hai thế giới, chúng ta dù sao đã chia sẻ với nhau rất nhiều thông tin và bí mật, có nền tảng để hợp tác.”
“Thằng em tôi Shaka de Virgo mọi người biết rồi, tôi thì không phải người xuyên không nhưng tôi có khả năng xử lý tốt các công việc ở Địa Cầu, làm hậu cần phục vụ mọi người, để mọi người có thể yên tâm hoạt động, mọi chuyện tôi sẽ lo hết.”
“Anubis, cô thấy Việt Nam thế nào, nếu cô đồng ý tôi sẽ làm thủ tục xin giấy phép lao động cho người nước ngoài và tạm trú để cô định cư ở đây. Cô ở đây thì rất tốt đó, cũng an toàn, hơn nữa Thoth cũng được ở cạnh bạn bè của anh ta.”
Anubis giống như có “tín hiệu” trước với anh Tuân, nghe vậy liền cười: “Cũng ổn, ở bên kia tôi cũng nghỉ việc rồi, diện mạo được cải tạo quá nhiều, không có cách nào tiếp tục đi làm, qua hải quan phải dùng ma thuật ngụy trang, lần nào cũng phải làm mặt đơ không biểu cảm, rất là mệt.”
“Tiền bạc thì tôi cất ở ngân hàng bên Thụy Sĩ, cần là rút về thôi.”
Thoth nghe hai người này tiền trảm hậu tấu, hắn tò mò hỏi: “Còn người thân bạn bè bên kia thì sao?”
“Tình hình của tôi tương đối phức tạp, gia đình không chào đón tôi lắm.” Anubis nói:
“Bạn bè thì... trước tôi không có đẹp, ở cơ quan không có ai thích tôi cả, không được chào đón. Sau đó tôi thử dùng diện mạo khác tiếp xúc với họ, thấy được lòng người, cũng hiểu nhiều chuyện.”
“Quan trọng nhất là ở bên kia không an toàn.” Anubis thở dài một hơi: “Rất nhiều người đều đang tìm tôi, tôi cảm giác họ cũng sắp tìm thấy tôi rồi, giới quý tộc và quân phiệt bên đó cực đoan lắm, tôi thì chỉ có một thân một mình.”
Anh Tuân cười hiền lành hỏi Hoàng và Trang mắt buồn: “Ý của hai bạn thì sao?”
Trang mắt buồn nghe có cơ hội được ở gần Thoth thì gật đầu liên tục, thanh niên Hoàng nhìn Trang, nhìn Phát rồi cười: “Cũng được, nhưng bên công ty cũ còn chuyện cần phải giải quyết.”
Anh Tuân nói: “Đơn phương chấm dứt hợp đồng phải không, chuyện này để tôi lo cho, tôi bắt họ ký NDA hết.”
“NDA?” Hoàng gãi đầu.
“Thỏa thuận bảo mật thông tin, Non Disclosure Argeement. Tiền đền hợp đồng tôi cũng lo cho, yên tâm, các anh trả tôi sau cũng được.”
“Họ không chịu thì sao?”
“Chúng ta có bốn Walker, họ không chịu cũng phải chịu.”
...
Phạm Nhã thấy phục anh Tuân, ảnh từng nói làm chuyện gì cũng không nên tính quá kỹ, tính bí hết cả đường xoay sở của bản thân thì chính mình cũng bó tay bó chân, trong chuyện Anubis, Trang, Hoàng và Phát giờ là Thoth gia nhập vào “công ty mới nhú” của hai anh em ẩn chứa rất nhiều rủi ro về bảo mật.
Thế nhưng anh Tuân vẫn làm, đơn giản vì cơ hội quá lớn so với rủi ro, bốn Walker, trong đó có một vị chúa tể hiện đang được công nhận là Walker mạnh nhất Địa Cầu, một Walker kỳ cựu khác là Anubis, một dạng sống kỳ lạ như Thoth cũng tương đương với một Walker và một tân Walker, tuy chỉ mới trở thành Walker nhưng là một kỵ sĩ rồng có sức chiến đấu rất cao.
Sự kết hợp của bốn người này có ý nghĩa gì?
Chưa nói tới sức chiến đấu của họ, chỉ với việc họ ở cùng một tổ chức vậy thì tổ chức này trong tương lai sẽ thu hút được nhiều Walker hơn nữa gia nhập, danh vọng của một tổ chức có tới bốn Walker cũng không chỉ hấp dẫn người xuyên không, mà còn hấp dẫn cả người bình thường, trong tương lai, khi cộng đồng người xuyên không lớn mạnh, từ chỗ tối chuyển ra ngoài sáng, thành lập các tổ chức công khai hoạt động, hội nhóm hiện tại của họ sẽ là một trong các tổ chức hùng mạnh nhất.
Anh Tuân hẳn đã “nảy số” về điều này kể từ lúc nghe Phạm Nhã kể về sự hợp tác với các Walker ở MU Continel.
...
Trên nóc building trụ sở của Tập đoàn dầu khí Oasis, ở bãi đáp trực thang. Khi Chủ tịch Dương Kinh Luân nhìn thấy bốn Walker mang theo một gã đàn ông đáp xuống, liền dùng hành động của mình để khẳng định lời nói của anh Tuân.
“Chúng ta có bốn Walker, họ không chịu cũng phải chịu.”
Có thể ngồi ở ghế Chủ tịch một tập đoàn có vốn nước ngoài, Dương Kinh Luân không những thông minh mà còn là người biết thời thế, chỉ một Ngô Đăng Hoàng thôi ông ta đã khó mà khống chế được, bây giờ có tận bốn người như vậy.
Hơn nữa trong đó còn có Shaka de Virgo!
Người đàn ông trung niên có cái bụng hơi phệ này rất sảng khoái, xé hợp đồng trước mặt Hoàng, Trang và Thoth. Đồng thời cũng ký vào thỏa thuận bảo mật NDA, hơn nữa còn không yêu cầu bồi thường.
Trên nóc Building không có bàn ghế gì cả, mọi người ngồi dưới sàn bê tông, các Walker đeo mặt nạ, anh Tuân cũng đeo mặt nạ Guy Fawkes.
Dương Kinh Luân thở dài: “Mọi người đừng lo, mọi người đã phô trương lực lượng của mình như vậy thì có cho tôi thêm một trăm lá gan tôi cũng không dám làm gì bậy bạ đâu. Tôi sẽ hủy toàn bộ dữ liệu liên quan đến đội thợ săn.”
Anh Tuân cười khà khà: “Anh Luân đừng buồn, mấy anh em mình còn kết hợp làm ăn được mà anh yên tâm đi.”
Dương Kinh Luân rất là nhạy bén, vội hỏi: “Nội dung thế nào?”
Anh Tuân nói: “Cơ sở nghiên cứu bên anh cần sản vật gì ở bên kia, tụi này sẽ cung cấp cho anh, đổi lại anh phải bỏ vốn làm cổ đông để tụi này làm dự án, dự án tụi này nhỏ thôi không tới mức ngàn tỉ, mấy chục ngàn tỉ như mấy anh đâu.”
“Sau đó anh thoái vốn cho tụi này, coi như tụi này thanh toán giá trị nhận chuyển nhượng cho anh bằng sản vật. Dòng tiền chuyển cho anh để thanh toán thì anh tự thao tác, anh thấy sao?”
Dương Kinh Luân nghe vậy liền biết tên này cũng là “người trong giang hồ” liền cười:
“Chú định đánh ở đâu, Kiên Giang, Phú Quốc à? Phân lô bán nền hay xây?”
Anh Tuân trả lời: “Xây xong móng rồi bán non, ở Trà Vinh, Sóc Trăng, Bình Phước, Lâm Đồng với một dự án công nghệ.”
Dương Kinh Luân rất cáo trong mấy vụ này: “Nội dung thì được nhưng vụ thoái vốn tính theo giá thị trường hay giá cổ phần?”
Anh Tuân cũng rất là cáo: “Giá cổ phần, anh nhận sản vật trước chờ tụi này chuẩn bị bán thì anh thoái vốn sau. Thuế phát sinh từ dòng tiền anh tự bơm về để thanh toán coi như đối ứng với lãi suất của sản vật, thừa thiếu gì anh em mình tính riêng.”
Dương Kinh Luân cười hiền từ: “Vậy thì phải để anh ít cổ phần riêng, không chuyển nhượng, không biết chú định mần gì nhưng anh thấy rất là hứng.”
Anh Tuân cũng cười hiền từ: “Được chứ, được chứ.”
Hai người đàn ông này ngồi xổm, đàm phán, nội dung dần trở nên phức tạp khiến mấy Walker nghe không hiểu lắm, chỉ biết rất là lợi hại. Thanh niên Hoàng tròn mắt, cứ tưởng sẽ có xung đột các thứ, thậm chí Dương Kinh Luân điên lên làm bậy, nào ngờ lại “êm” như thế này.
Thoth quay sang nhìn Shaka de Virgo, nói bằng cổ ngữ Rune: “Tôi thật sự rất trông chờ được hợp tác với người này. Trong đội tôi mọi người gọi tôi là túi khôn, thật sự là nhiều lúc cũng mệt mỏi lắm.”
Thanh niên Hoàng tưởng tượng cảnh Tuân và Phát “hợp sức”.
Kết hợp hai tên này lại...