Vinh Quang Chúa Tể

Chương 121: Chương 121: Kế hoạch khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành




064:00:00

Hội nghị đổi mới lần thứ nhất bế mạc sau tám giờ đồng hồ thảo luận hết sức căng thẳng giữa Thoth và đại diện các tổ chức, nhóm hội, các bên liên quan; cuối cùng biên bản họp cũng chính thức được thông qua với đầy đủ chữ ký của những người hiện diện, cùng với chữ ký đã viết sẵn của Shaka de Virgo, không phải một tờ, mà là rất nhiều tờ phòng trường hợp “phát sinh thêm“.

Những người đổi mới lúc này mới phát hiện vị chúa tể của họ đã liệu tính hết.

Quân sư Thoth, một phó chủ tịch khác của The Innovators, người đồng cấp trên danh nghĩa của Shaka de Virgo cũng đi vào trong trung tâm quyền lực của cộng đồng người xuyên không, người Walker cao lớn không quá kém cạnh Shaka de Virgo gây ấn tượng mạnh ở hội nghị đổi mới bởi những lý lẽ và lập luận hết sức thuyết phục của gã.

Thoth nói rất hùng hồn, gã gần như độc diễn trong hội nghị đổi mới, phân tích hết tất cả các khía cạnh của thảm họa toàn cầu cùng với những ảnh hưởng sâu xa của đợt dịch chuyển người xuyên không lần thứ tư; có những vấn đề mà các tổ chức, nhóm hội và các bên liên quan không nghĩ đến cũng được gã vạch ra và mổ xẻ rất sâu sắc.

Quân sư Thoth, một trí giả tuyệt vời!

Đây là ấn tượng chung của mọi người về gã phù thủy bóng tối này, Thoth là Walker thứ năm mươi tám, một con người bí ẩn, từ ngày hôm trở về sau, rất nhiều người phải ghi nhớ bí danh của gã, cái tên của một vị thần trí tuệ và sự thông thái của Ai Cập cổ đại.

Những người tham gia hội nghị rời khỏi Volturi Palace, trở về những vùng đất của họ, tất bật chuẩn bị cho chiến dịch ứng phó thảm họa toàn cầu, chỉ còn hơn sáu mươi giờ đồng hồ là sẽ xảy ra trên phạm vi thế giới, dù là các Celestial hay những người mưu mô khác, cũng phải gác lại các toan tính của mình, nghiêm túc chấp hành kế hoạch chung đã được đề ra.

Các Innovator về lại biệt thự trắng, họ còn có rất nhiều việc phải làm, một trong số đó là tìm cách sắp xếp chỗ ở cho mấy chục ngàn người xuyên không mới chuyển đến Thành Trì Trung Tâm, kèm với các bệnh nhân đã xuất viện.

Công tác chuẩn bị chỗ ở cho họ phát sinh chi phí rất lớn, mấy chục ngàn người này không thể ở lại Lord Castle, thành phần của họ quá sức phức tạp, cho đến hiện tại việc nhận khách thuê của Lord Castle vẫn được tiến hành một cách kỹ lưỡng; đồng thời, Lord Castle cũng chẳng có đủ sức chứa nhiều người như vậy được.

Chi phí dành cho việc này không thể do The Innovators nhận thầu toàn bộ, họ là những người dẫn dắt, là những người thiện tâm nhưng chẳng phải là các bảo mẫu của thế giới, những người đổi mới không muốn cả thế giới ỷ lại vào mình, đây là trách nhiệm chung của tất cả người Địa Cầu.

Mặt khác, hiện tại số lượng người xuyên không đã quá nhiều, để tránh việc họ xâm lấn không gian sống của người bản địa, trong hội nghị đổi mới lần thứ nhất, Thoth còn đề xuất một phương án để giải quyết vấn đề chỗ ở cho cộng đồng người xuyên không.

Đó chính là khai hoang vùng phế địa của Davias Đệ Tam Vệ Thành!

Đây là tòa thành trì đã bị hủy hoại bởi Benedict Joyner, hiện tại là một phế địa, những công trình ở nơi này qua nhiều năm bỏ hoang đã trở thành những cái ổ quái vật, công tác khai hoang đòi hỏi các Walker phải quét sạch nơi này.

Điều này rất khó bởi vì không có ai bảo đảm trong quá trình càn quét lũ quái vật, các Walker có mâu thuẫn với nhau sẽ không quay sang tấn công triệt hạ đối thủ, dù vậy, đây là phương án khả thi duy nhất trong thời điểm hiện tại.

Thoth còn đưa ra ví dụ về hai chủng tộc Tantalos, Vermont khi di cư sang Davias, họ cũng không thể tràn vào các tòa Vệ Thành hay Thành Trì Trung Tâm mà cũng phải tiến hành khai hoang Davias Đệ Tứ Vệ Thành.

Trong hội nghị, kế hoạch này vẫn chưa được thông qua mà còn cần trở về Địa Cầu bàn bạc thêm với Red và những người cầm trịch của các quốc gia, việc khai hoang Davias Đệ Tứ Vệ Thành phát sinh những khoản chi phí quá lớn, cũng quá có nhiều vấn đề phải giải quyết, dù hội nghị đổi mới lần thứ nhất đã tập trung hết các Walker, có thể coi là trung tâm quyền lực của cộng đồng người xuyên không thì họ cũng không thể quyết định được.

Đây là một đề xuất, tránh cho việc đề xuất này bị “đối xử” qua loa khi nằm trên bàn làm việc của những người muốn trốn tránh trách nhiệm, Thoth thúc đẩy các bên ký tên vào đề xuất, biến nó thành một văn bản “báo cáo nghiên cứu tiền khả thi dự án đầu tư xây dựng”, như một thủ tục xin đầu tư dự án bất động sản ở Địa Cầu, buộc những người cầm trịch phải ra “quyết định chủ trương đầu tư” hoặc khước từ bằng văn bản chứ không thể “ngâm” hồ sơ được.

Như vậy, ngoài biên bản thống nhất kế hoạch ứng phó thảm họa, các bên còn phải ký hai biên bản khác nữa là đề xuất khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành cùng với... một tờ giấy nợ, về ý nghĩa, nó là biên bản cam kết hoàn trả chi phí do The Innovators tạm ứng để lo chỗ ở cho cộng đồng người xuyên không đến từ các quốc gia khác nhau.

Theo đó, Aegis Hopner và Leonidovich Hopner, dưới danh nghĩa của The Innovators sẽ tạm thuê mười bốn tòa nhà ở Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, Đệ Thất Vệ Thành cùng với Davias Đệ Tứ Vệ Thành để cung cấp chỗ ở tạm thời cho người xuyên không, trước khi kế hoạch khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành được thông qua và triển khai xây dựng, những người xuyên không sẽ ở lại mười bốn tòa nhà này.

Thoth học “chiêu thức” này của ai?

Tất nhiên là của chủ tịch Lawyer.

...

The Innovators trở về biệt thự trắng, họ phát hiện nữ chúa tể Leonidovich Hopner đang ngồi thưởng trà trong cái đình nhỏ, vị chúa tể đã đi đến cuối đường vẫn mặc bộ trang phục màu trắng có thêu hoa văn bằng vàng ròng, khác với khi cô ta ở trong phòng mình, khi không có ai nhìn thấy, Leonidovich Hopner lúc này thật tươi tắn.

Vẻ đẹp tuyệt mỹ, không có tì vết, đến mức hoàn mỹ của cô không hề thay đổi chút nào cả dù mới trải qua “một cuộc chiến” với quy tắc dịch chuyển.

Nữ chúa mời các Innovator ngồi vào trong đình, cô hỏi: “Ổn cả chứ?”

Thoth gật đầu, nói rất cung kính: “Mọi chuyện đã ổn, chúng tôi cảm ơn ngài và ngài Aegis Hopner đã cung cấp chi phí tạm ứng để bọn tôi sắp xếp chỗ ở cho các đồng hương, nếu không có các ngài, mấy chục ngàn người sẽ phải vạ vật ở ngoài đường phố, sẽ rất nghiêm trọng.”

Leonidovich Hopner mỉm cười, cô ta nhấp một chén trà rồi buông xuống: “Các ngươi không cần phải cảm ơn ta, đây là việc mà ta nên làm, dù sao, chuyện xảy ra... “

Thoth nói: “Ngài... không nên nói về việc này. Chúng tôi hiểu cả, anh ấy đã nói với chúng tôi rồi. Chúng tôi không trách ngài, bản thân ngài đã giúp chúng tôi quá nhiều.”

Leonidovich Hopner không hề phật lòng vì bị Thoth cắt ngang, nữ chúa thở dài rồi nhìn xung quanh: “Hắn không có trở về cùng với các ngươi sao?”

Thoth cười một cách khổ sở: “Anh ấy rời đi từ sớm, buổi họp vừa khai mạc thì anh ấy đã đi rồi, chúng tôi đã thử liên lạc, anh ấy chỉ nói là có việc ở bên ngoài rồi dặn chúng tôi về trước, đừng chờ anh ấy.”

Leonidovich Hopner gật đầu.

Nữ chúa nhìn những người đổi mới, họ có vẻ câu nệ hơn mọi khi, cô ta nói: “Mọi người đã ăn gì chưa?”

Thoth định khách sáo đôi ba câu thì Hoàng đã lên tiếng trước: “Chưa, chúng tôi đói lắm.”

Mọi người liếc hắn, Miharu thì đập tay lên trán, thấy bó tay toàn tập.

Leonidovich Hopner che miệng cười khúc khích: “Vậy chúng ta đi ăn thôi, ta chẳng làm gì được cho các ngươi ngoài mấy chuyện này, à, ngày mai lại tiếp tục huấn luyện nhé, bà Margaret Martha có việc bận nhưng Aegis Hopner và Ludgar W. Kresnik vẫn còn rảnh rỗi lắm, buổi trưa các ngươi vẫn có thời gian mà đúng không.”

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, đến hiện tại không có người nào cảm thấy “khó chịu” với những đợt huấn luyện cả, họ chỉ ước gì mình được huấn luyện nhiều hơn, trở nên mạnh mẽ hơn nữa để có thể ứng phó với những biến động của thời đại.

Nữ Chúa nhà Hopner và hội The Innovators trò chuyện một hồi thì Aegis Hopner đã chạy tới, kéo thêm một đội xe bay để bứng cả đoàn đi nhà hàng ăn uống phủ phê, có cả Ludgar W. Kresnik, mấy ngày rồi gã Tantalos này không có gặp tên “đệ tử hờ” Rengoku Kyojuro.

Mọi người ăn no uống say, hết sức vui vẻ, chỉ là thiếu Margaret Martha và Shaka de Virgo, vẫn thấy không được trọn vẹn.

...

Phạm Nhã dắt theo Urd, Verdandi và Skuld đến Lord Castle, gặp Số 1 ở trong đội đánh số.

Lord Castle đã đi vào hoạt động rất ổn định, Số 1 cũng ở lại trong một căn hộ rộng cỡ sáu mươi mét vuông, người thanh niên có tinh thần dấn thân và hy sinh vì tổ quốc này bài trí chỗ ở rất đơn giản, nhưng lại hết sức gọn gàng và sạch sẽ, sàn nhà không có dính tới một miếng bụi.

Số 1 đón Phạm Nhã và ba đứa trẻ vào bên trong, hai người ngồi trò chuyện, hỏi ra thì mới biết người này tên Phạm Xuân Thủy, cũng họ Phạm, trong buổi hội nghị chúa tể cũng thấy Phạm Xuân Thủy cùng với đội đánh số, họ cũng thành lập một tổ chức gọi là The Number nhưng người thủ lĩnh lại là Số 3 chứ không phải Số 1.

Lúc đó không có cơ hội nói chuyện với nhau nhiều, Phạm Xuân Thủy không thể đặt vấn đề, giờ có dịp nên nói luôn: “Anh... cho tôi gia nhập vào The Innovators nhé, tôi chỉ muốn làm thành viên vòng ngoài của các anh thôi.”

Phạm Nhã gật đầu: “Tôi nghe anh Dương đánh tiếng rồi, được, tôi chấp nhận, anh cũng không cần rời khỏi đội đánh số đâu, cứ xem như anh là thành viên của cả hai tổ chức khác nhau đi, dù sao, chúng tôi và quốc gia cũng có mối quan hệ khăng khít như người một nhà.”

Nói chuyện một lúc, Phạm Nhã vào vấn đề chính, y nhìn ba bé gái người Nga đang chơi đùa với nhau rồi quay sang nói:

“Tôi nhờ anh trông chúng được không? Mấy đứa nhỏ này... xem như là con nuôi của tôi.”

Phạm Xuân Thủy sửng sốt, anh cũng để ý tới ba bé gái người Nga xinh như búp bê này nãy giờ nhưng không hỏi tới, không ngờ chúng lại là con nuôi của Shaka de Virgo.

Anh ta gật đầu: “Nếu là việc anh nhờ thì tôi sẽ giúp, cứ yên tâm. Anh định đi đâu sao?”

Phạm Nhã nói: “Tôi phải ra ngoài làm một việc, với lại chỗ ở hiện tại của tôi hơi bất tiện, chỉ có Lord Castle là phù hợp cho ba đứa trẻ này.”

“Ừm, cảm ơn anh.”

Phạm Xuân Thủy gãi đầu, cười chân thành: “Tôi vốn muốn giúp anh nhưng mà chẳng giúp được cái gì, giờ có cơ hội rồi, anh đừng có ngại nhé. Như anh nói ấy, chúng ta là người một nhà mà. Anh đi gấp không, ở lại uống vài ve chứ?”

Phạm Nhã gật đầu, Xuân Thủy chạy vào trong mang ra cả thùng bia Tiger, chúa tể mỉm cười, tự nhiên nhớ tới anh Tuân, xem ra thành viên mới này dù chưa có gia nhập vào The Innovators nhưng về mặt nào đó thì đã hết sức phù hợp với văn hóa của tổ chức.

Xuân Thủy mồi thuốc cho Phạm Nhã, hai người vừa uống bia vừa hút thuốc, mấy đứa nhỏ thì được cho vào trong phòng, tụi nó cũng mới được Phạm Nhã cho ăn xong, giờ căng bụng nên buồn ngủ rồi.

Hai người nói rất nhiều chuyện, chủ yếu xoay quanh cuộc hội nghị và mấy vấn đề về người xuyên không Đại Việt, Xuân Thủy cũng kể cho Phạm Nhã nghe diễn biến cuộc họp và mấy nội dung quan trọng.

Bia bọt gần nửa, Xuân Thủy lấy hết can đảm hỏi: “Tôi hỏi anh một chuyện được không?”

“Ừm.”

“Vì sao trong cuộc họp, anh lại cho thấy thái độ khác với mọi khi như vậy, nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy anh áp đảo tất cả mọi người, anh không sợ chuyện này sẽ làm những người tham gia cảm thấy... khó chịu và bài xích anh và The Innovators sao, hơn nữa, có nhiều người còn nói xấu sau lưng anh.”

“Họ rỉ tai nhau những điều rất khó nghe, họ nói anh khinh người, nói những gì anh tỏ ra trước giờ chỉ là giả vờ mà thôi. Thực chất anh là người kiêu ngạo và tự phụ, họ còn nói ở Osaka anh cố tình chịu đấm ăn xôi để lấy tiếng tăm, cuối cùng anh cũng đã được Hion cứu hơn nữa sau đó còn chẳng bị thương gì, rất nhiều người nói anh có cấu kết với Hion, hai người đang mưu đồ rất nhiều chuyện.”

Phạm Xuân Thủy càng nói càng hăng: “Tôi nghe mà tức lắm, nhưng ở đó đông quá, tôi cũng thấp cổ bé họng, không có tiếng nói, chứ không tôi cũng ăn thua đủ với họ, họ nói mà không nghĩ tới, nếu không có anh giờ làm gì có họ, anh không cung cấp thông tin, thì ở đó có thể có bao nhiêu Walker chứ, hay tất cả vẫn còn đang lăn lóc đâu đó ngoài đường.”

Phạm Nhã giải thích: “Anh có thể khai trí cho những người còn mông muội, nói cho họ biết hoàn cảnh của họ, hướng họ làm những điều hay lẽ phải; anh có thể đối thoại với một đám đông đang kích động, xoa dịu họ bằng lý lẽ, để họ tỉnh táo, cho họ thấy cái đúng cái sai; nhưng với những kẻ có tham vọng quyền lực, lại có lý trí, hết sức tỉnh táo và thông minh thì anh phải cho họ thấy quyền uy của anh.”

“Làm sao mà tôi không biết những kẻ đó đang mưu mô điều gì, chúng muốn tranh giành sức ảnh hưởng với chúng tôi, muốn hạ bệ chúng tôi bằng nhiều cách nhưng vấn đề là, chúng không thể, nếu chúng có thể chúng sẽ không đi công kích cá nhân, chúng cũng sẽ không đi nói sau lưng tôi.”

“Chúng đã không thể làm điều chúng muốn, vậy thì tôi phải lịch sự với chúng làm gì, tôi muốn cho chúng thấy chúng không ngang hàng với tôi được, việc ứng phó thảm họa cần phải thống nhất nhanh, để chúng dây dưa mấy chuyện linh tinh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng buổi họp.”

Phạm Nhã thở dài: “Chỉ là, đúng là hơi bất lịch sự với những người khác. Nếu họ hiểu giúp tôi thì tôi mừng còn nếu họ ghét tôi thì tôi cũng chịu thôi, tôi hiện giờ không còn quan tâm tới cái nhìn của người khác nữa.”

Phạm Xuân Thủy lại hỏi: “Tôi có thể hiểu điều này nhưng mà... nói thật, cá nhân tôi cũng thấy bất ngờ với tên gọi của hội nghị, anh có ý gì khi đặt tên như vậy, những người khác, tôi thấy họ... có vẻ khó chịu?”

Phạm Nhã rít thuốc, điệu bộ rất giống với anh Tuân: “Với số lượng Walker hiện tại và những gì sắp xảy ra ở Địa Cầu, sự biến đổi của thời đại đã không còn là chuyện của tương lai nữa, nó sẽ biến đổi ngay sau lượt về này.”

“Anh chưa gặp ngài chủ tịch bên tôi đúng không? Khi nào anh gặp anh ấy, có thể anh ấy sẽ nói sâu hơn về điều này với anh. The Innovators là một tổ chức chung của người bình thường, người xuyên không và Walker, hiện tại chúng tôi đã được quảng đại đa số người bình thường tiếp nhận, người xuyên không cũng như vậy nhưng còn các Walker thì không hẳn.”

“Tôi cần phải để cho họ chấp nhận The Innovators, họ không muốn thì cũng phải chấp nhận, họ phải bắt đầu làm quen với việc đánh đồng giữa cái tên tổ chức chúng ta với công cuộc đổi mới, nhắc tới đổi mới phải là nhắc tới The Innovators.”

Phạm Nhã nói: “Có một thời gian, hãng xe Honda vào Đại Việt và quảng cáo rầm rộ, riết rồi người ta dùng cụm từ xe Honda để chỉ chung cho các loại xe gắn máy, anh biết mà phải không, tôi muốn như vậy đấy, tôi muốn bất kỳ ai, là Walker hay người xuyên không, người bình tường, khi nghĩ về những biến động thời đại, về cái cách tân và đổi mới thì sẽ nghĩ về The Innovators.”

Phạm Xuân Thủy hít sâu: “Thụ giáo.”

Phạm Nhã bật cười: “Anh là sĩ phu Bắc Hà à?”

Phạm Xuân Thủy gãi đầu, cười với vẻ xấu hổ. Anh ta cảm thấy nói chuyện với chúa tể Shaka de Virgo thật thoải mái, cũng có cảm giác như khi nói chuyện với anh Trần Thanh Dương, hai người này đều giải thích kỹ cho anh nghe mấy thắc mắc của anh, như hai ông thầy.

Chỉ là, nếu có Thoth ở đây, gã quân sư hẳn sẽ rất kinh ngạc trước những lý lẽ của Phạm Nhã. Từ trước tới giờ Shaka de Virgo luôn còn một sự bị động nhất định với “sự nghiệp” của The Innovators, đồng thời cũng hơi bảo thủ và mềm mỏng trong các quyết sách và tư tưởng, nhưng hôm nay thì khác.

Shaka de Virgo ngày hôm nay đã cho thấy một sự quyết liệt và cứng rắn, có thể đối đầu với bất kỳ ai cản trở y thực hiện lý tưởng và sứ mệnh của mình.

Có thể nói, đây là sự thay đổi từ một người anh hùng chính nghĩa, sang một vị Quân Chủ tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.