*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lực lượng của phe Phạm Nhã và phe Caius Volturi, Jasper Hale đã khá cân bằng. Thế nhưng lúc này họ cũng chưa vội giao tranh, những người chặng bốn ghìm nhau và họ rất ăn ý khi đều chờ đợi.
Họ chờ các đầu sỏ thực sự của thế giới này, The Innovators ở phía xa, cũng vậy, Thoth đã nói là nguy hiểm thực sự sẽ đến, mối nguy đó mang tên Aizen Volturi.
Trong bàn cờ mới của Phạm Nhã, khi y quyết định xuyên tạc nội dung giao kèo của Leonidovich Hopner để có thể đường hoàng, lấy bức tranh ra ngoài Vương Cung, các phe phái đối lập và Gellert Grindelwald là những người cầm cờ, họ giao đấu với Leonidovich Hopner, kẻ trước thì trên mặt trận chính trị, người sau, thì là để giải quyết khúc mắc cá nhân.
Khi Phạm Nhã ngồi vào bàn cờ thay cho Leonidovich Hopner, y đã quyết tâm muốn đẩy nữ chúa tể lên một tầm cao hơn, ở đó, chỉ có mình cô là người chơi cờ, còn lại đều các quân cờ, Phạm Nhã đã làm được việc này, y khuấy đảo Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, chia rẽ những người ở trong Vương Cung, lợi dụng phe đối lập của Gellert Grindelwald, tôn tạo danh tiếng cho mình.
Đánh đổi lại, là sự thù ghét của rất nhiều người, đối với những kẻ không muốn truyền kỳ nhà Hopner được các thế hệ con cháu ngân nga cho nhau nghe, y còn là một cái gai trong mắt họ, Phạm Nhã đã cho thấy một tốc độ phát triển nhanh hơn cả Leonidovich Hopner, nếu như chúa tể không ủng hộ nhà Volturi mà quyết tâm tranh vị Quân Chủ ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, những kẻ như Marcus Volturi sẽ chẳng nề hà tới vấn đề danh dự để ra tay triệt hạ Phạm Nhã.
Bây giờ, các quân cờ phía Phạm Nhã đã hiện ra hết, kế tiếp, một người cầm cờ có tư cách, xứng đáng với Leonidovich Hopner cũng sẽ hiện thân để chơi ván này với cô, đó chính là Aizen Volturi. Phạm Nhã đã ép ông ta phải ra mặt, nếu ông không ra mặt thì thế giằng co này sẽ kéo dài tới khi quân của các Vệ Thành đến, khi đó, ai cũng phải rút về nhà mình.
“Đến rồi”
Những người nhạy cảm nhất phát hiện thấy một thứ hư ảo đang hiện ra trong thế giới thực, đó là Kundalini, biển quy tắc hủy diệt của con đường chúa tể, bầu trời đêm của Davias bỗng trở nên sáng rực, ánh vàng nhét đầy mọi ngọc ngách, ánh sáng ấy chói mắt tới nỗi khiến mấy người đổi mới đứng phía xa phải che mắt lại.
Aizen Volturi như bước ra trong hư không, không ai biết ông ta đến bằng cách nào, vị chúa tể đứng cuối đường này đắm mình ở trong ánh sáng vàng, như một người làm bằng ánh sáng, nhìn không rõ được diện mạo.
Ông ta đứng ở trên bầu trời, phía sau phe phái của Caius Volturi và Jasper Hale, vị đứng cuối đường này không lên tiếng, dường như ông cũng đang chờ một điều gì đó, một ai đó sẽ xuất hiện.
Phạm Nhã và những người đứng cạnh thấy rõ, sự có mặt của Aizen Volturi khiến cho khí thế của phe đối lập tăng mạnh. Aizen Volturi không đem tới cảm giác ngộp ngạt cho họ, không một ai sợ sệt ông, điều này thật khác biệt với khi Hion áp chế cả liên minh The Alliance is Over.
Lẽ ra, họ phải thấy sợ, đặc biệt là Phạm Nhã, y chỉ mới ở chặng ba mà thôi, cách chặng bốn rất xa, cách Aizen Volturi xa hơn nữa, quá xa. Nhưng chúa tể chỉ thấy một sự kỳ lạ và hư ảo khi cảm nhận về ông ta, cùng với đó là cảm giác khó hiểu, y đã từng đối đầu với Hydra khi mới ở chặng hai và thấy bản năng của loài vật trỗi dậy thế nào, nhưng chứng kiến Aizen Volturi, cái bản năng đó như bị mù lòa, dù rằng Aizen Volturi mạnh mẽ hơn Hydra không biết bao nhiêu lần.
Đối mặt với Marcus Volturi và Felix Oswald, Phạm Nhã vẫn thấy ngộp ngạt và e ngại, với Aizen Volturi thì lại không.
Aizen Volturi đã ở đứng cuối đường. Về lý thuyết thì “cuối đường” được hiểu là ở cuối chặng bốn, nhưng khó mà so sánh Marcus Volturi hay Felix Oswald với Aizen Volturi. Cái điểm cuối con đường đó dường như xa xôi tới vô tận, Marcus Volturi đã đi mấy trăm năm mà vẫn chưa thấy nó nằm ở đâu.
Có lẽ nên hiểu vị trí của người đứng cuối đường theo một nghĩa khác, cân nhắc họ đã đi xa thế nào là vô nghĩa, chỉ nên lý giải rằng con đường của những người này đã hết rồi, họ không còn đi thêm được nữa.
Aizen Volturi không tạo ra cảm giác sợ, có lẽ bởi vì ông đứng ở một nơi mà nỗi sợ của sinh vật không thể hiểu được, chẳng thể lý giải được.
“Làm gì mà như cái bóng đèn thế, ngài Aizen Volturi?”
Phạm Nhã nghe thấy giọng của Leonidovich Hopner, Nhật Hạ đã đến rồi!
Leonidovich Hopner ngồi một bên trên yên của Bạch Khả, nữ chúa tể bay tới từ phương xa, không có ánh sáng chói chang như Aizen Volturi hay bất kỳ vị chúa tể nào, cũng chẳng có cảm giác khó hiểu, ai nhìn Leonidovich Hopner cũng chỉ thấy đây là một người phụ nữ đẹp, cao quý nhưng bình thường.
Như một người bình thường.
Aizen Volturi, vẫn đắm mình trong ánh sáng, cất tiếng hỏi: “Khi nào cô chết?”
Leonidovich Hopner bật cười: “Kính ngữ đâu?”
Aizen Volturi không nói gì. Nữ chúa tể thở dài: “Bắt ngài phải dùng kính ngữ để gọi một cô bé như ta, cũng khó cho ngài nhỉ. Ngài sống cùng thời với ông nội của ta mà. Chúng ta lại chưa có va chạm bao giờ... “
“Chúng ta lên kia trò chuyện tí không?” Leonidovich Hopner chỉ lên trời. Aizen Volturi gật đầu rồi phóng thẳng ra ngoài không gian, nữ chúa tể nhìn Phạm Nhã, cô ta đá lông nheo với y rồi cũng bay lên đó. Phạm Nhã muốn bay theo nhưng Aegis Hopner đã đặt tay lên vai y, vị Nguyên lão lắc đầu: “Ở đây đi.”
Phạm Nhã chau mày, y ngước đầu nhìn trời, Nhật Hạ cưỡi Bạch Khả bay theo Aizen Volturi, gió quất khiến cho mái tóc của cô bay phấp phới, dường như sợ rối tóc hay sao mà Nhật Hạ móc ra một cái kẹp màu vàng để ghim mớ tóc lại, Phạm Nhã ngẩn ngơ, y biết cái kẹp, đó là quà của y tặng cho cô mà.
Hai vị chúa tể đứng cuối đường biến mất, họ đã lên tới tận không gian vũ trụ ở bên ngoài MU Continel, cuộc trò chuyện của họ bắt đầu, một cách nhanh chóng, những người đứng dưới thế giới tuyết trông theo, họ cũng phải cảnh giác phe phái bên kia sẽ đánh lén mình.
Không một ai biết cái gì đang diễn ra bên ngoài không gian vũ trụ, khác với sự tưởng tượng của họ về một khung cảnh tráng lệ, với sức mạnh hủy diệt trời và đất, có thể quét sạch mọi sự sống, tàn phá thế giới, cuộc “trò chuyện” của Leonidovich Hopner và Aizen Volturi diễn ra rất êm đẹp, thậm chí, còn không bằng trận chiến giữa Phạm Nhã và Caius Volturi nữa.
Không có âm thanh hay tiếng nổ, hào quang màu vàng của Aizen Volturi chớp tắt liên tục, nhưng chỉ vậy thôi, gần hai phút sau, vị chúa tể cùng thời với Engel Hopner này bay ngược xuống thế giới tuyết, hào quang của ông ta vẫn như cũ, Leonidovich Hopner cũng ngồi trên yên Bạch Khả, con ngựa đỏm dáng bước một cách đủng đỉnh, Phạm Nhã nhìn chằm chằm Nhật Hạ, y sợ cô bị thương nhưng mà tới cái kẹp tóc của cô vẫn còn ở nguyên chỗ, quần áo và tóc tai của cô chẳng rối chút nào hết.
Mọi người nhìn nhau, không có ai hiểu cái gì mới diễn ra, Aizen Volturi thở dài một tiếng rồi nhìn sang Marcus Volturi, vị huynh trưởng của Caius Volturi cảm thấy báo động, lão ta mở to mắt, ngẩn ngơ nhìn về phía cánh tay phải, nơi đó đã rỗng không!
Cánh tay phải của Marcus Volturi biến mất, giống như chưa từng tồn tại!
Marcus Volturi cắn răng, lão siết chặt cơ bắp để máu không tuôn khỏi vết thương, phe phái của Caius Volturi và Jasper Hale kinh ngạc, sửng sốt ra mặt, chẳng hiểu vì sao mà Aizen Volturi lại làm vậy với Marcus Volturi, và cũng không biết vị chúa tể đứng cuối đường này làm điều đó bằng cách nào.
Chỉ một cái nhìn, cánh tay của Marcus Volturi đã bốc hơi.
Aizen Volturi nói: “Hẹn gặp lại... ngài Leonidovich Hopner.”
Quân Chủ của Davias Đệ Nhất Vệ Thành bay về phía tòa thành trì của ông ta, Caius Volturi muốn nói chuyện với cha nhưng vị chúa này quá lạnh lùng, ông ta chẳng thèm liếc Caius Volturi một cái, gã mặt tái cắn răng, hắn nhìn chằm chằm Phạm Nhã rồi quay ngoắt, cưỡi ngựa bay về phía Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành. Marcus Volturi gầm lên, rồi lão cũng bay theo thằng em trai.
Jasper Hale nhìn Felix Oswald, ông Thầy lắc đầu rồi rút, cậu chúa tể nhìn như một thiếu niên này liếc Phạm Nhã rồi thúc ngựa, chạy theo ông Thầy, hai người chặng bốn cũng bỏ đi mất.
Leonidovich Hopner nhìn những kẻ này rời đi, cho tới khi họ rút hết, cô mới quay sang nói với Ludgar W. Kresnik: “Anh đã không còn nợ ta nữa, Ludgar, từ giờ anh có thể làm bất kỳ điều gì mà anh muốn, ta sẽ không đến và làm phiền anh.”
Cựu Nhị Thống gật đầu, gã cũng bỏ đi. Emeraldy Ashtrish lè nhè: “Thằng Tô Nhị Cẩu đâu?”
“Con ở đây, Thầy ơi!”
Chien the Great bay tới cùng với nhóm The Innovators, họ ngước đầu nhìn vị kỵ sĩ rồng cao tới cả trăm mét của Edelgard von Hresvelg, Hoàng đang cõng Shen Long, anh thanh niên này như thấy một thế giới mới mở ra trước mắt mình vậy, họ cũng biết lão già đã triệu hồi người kỵ sĩ này là thầy của Miharu, thật khó mà tưởng được sức mạnh của vị thần thánh này.
Chỉ có Hion, một kỵ sĩ rồng chặng bốn mới biết, người kỵ sĩ khổng lồ này còn kém cạnh người phụ nữ cưỡi ngựa trắng trước mắt, kém nhiều lắm. Leonidovich Hopner nhìn Hion, Emeraldy Ashtrish và Edelgard von Hresvelg:
“Cảm ơn các vị đã hỗ trợ cho Shaka de Virgo.”
Edelgard von Hresvelg cười khà khà: “Ngài Leonidovich Hopner chẳng cần phải khách sáo với ta, lão già đây tới chừng tuổi này mới có một mụn con... nhầm, một đứa học trò ưng ý như thế, nó đã gửi lòng mình cho... tổ chức này, ta sắp chết tới nơi rồi, giúp nó được cái gì thì giúp. Shaka de Virgo cũng đã từng cứu mạng nó mà.”
Lão già này nói chuyện ẩn ý lắm, lão lườm Shaka de Virgo: “Cậu rất xuất chúng, chẳng khác nào một vầng thái dương đang dâng lên, hẳn có nhiều người ngưỡng mộ và tin theo cậu lắm nhỉ, nhớ đừng làm họ thất vọng đấy.”
“Ta đi đây.”
Vị thần thánh bước đi trong gió tuyết, chở lão Edelgard von Hresvelg về nơi dưỡng già, hội The Innovators trông theo lão rồi họ nhìn Shaka de Virgo, Phạm Nhã thấy mắt của họ như biết nói, chúa tể thở dài thườn thượt rồi la lên: “Cảm ơn ngài!”
Edelgard von Hresvelg giơ một tay lên để đáp lại.
Hion cũng lườm Phạm Nhã, chúa tể hiểu ẩn ý của vị Thần này, y cười: “Xin lỗi anh, lực lượng bên tôi mỏng quá đành phải làm vậy, cảm ơn anh đã đến giúp tôi, ơn nghĩa này tôi sẽ ghi tạc trong lòng... “
“Thôi dẹp đi” Hion nói: “Nói nhiều quá, sợ thật, ta sợ hai anh em các người rồi.”
Hion đặt tay lên ngực, cúi đầu chào Leonidovich Hopner rồi bay đi mất. Hiện trường chỉ còn mỗi bà Thầy của Chien the Great là chưa rút, bà ta đang rầy Tô Nhị Cẩu dữ lắm, Phạm Nhã định nói về Yamamichi Yomaru với bà ta nhưng thấy chưa phải lúc nên thôi, Tô Nhị Cẩu lúc này lại lôi Anubis ra để giới thiệu với Emeraldy Ashtrish, nữ tiến sĩ chưa có xác định quan hệ với Tô Nhị Cẩu nên rất ngượng,
Emeraldy Ashtrish dòm Anubis như kiểu mẹ chồng nhìn nàng dâu, bà ta thấy nước da cô này lạ, không giống dân bản địa nhưng nhìn Anubis đẹp, quyến rũ, mông mẩy lại tốt nên khoái lắm. Chien the Great cứ đứng khen Anubis tới tấp làm cho nàng tiến sĩ muốn kiếm chỗ chui xuống.
Làm trò một lúc, Emeraldy Ashtrish dặn dò Chien the Great đôi ba câu rồi phóng đi mất, nhóm The Innovators rượt theo cái Thuyền Bay, Luna Lovegood còn đang ngủ ngáy khò khò trên đó, Leonidovich Hopner thấy cô hầu gái của mình cũng được Phạm Nhã vác theo thì cốc đầu y một cái.
Đoạn, nữ chúa ngồi xuống, vừa chữa thương cho Shen Long vừa rầy:
“Đã bảo ngươi làm theo kế hoạch của ta mà, sao ngươi không làm. Ngươi lì lợm thế, có phải là giờ thấy mình có lông có cánh, không có còn nghe lời ta nữa rồi phải không?”
The Innovators lủi đi chỗ khác, không có dám nghe, Shen Long rên ư ử như cún con, nghe nữ chúa đang nói chuyện liền im, giả chết. Phạm Nhã ngồi bệt xuống kế bên tên kỵ sĩ, y thở dài: “Ngài có sao không?”
Leonidovich Hopner lắc đầu.
“Tôi xin lỗi.”
Leonidovich Hopner nói: “Xin lỗi vì điều gì?”
Phạm Nhã trả lời: “Vì đã khiến ngài phải ra mặt.”
Nữ chúa chớp chớp mắt: “Ngươi không sợ ta bị thương thật, bị thương rất là nặng. Ta sẽ bị Aizen Volturi đánh chết tươi luôn, ngươi có nghĩ tới chuyện đó không, có quan tâm ta không?”
Phạm Nhã gật đầu: “Tôi cũng sợ như vậy, nhưng mà, ngài là ngài Leonidovich Hopner xinh đẹp vĩ đại nhất thế gian, tôi vẫn luôn nghĩ rằng ở trên đời này, ngài là người mạnh mẽ nhất. Không một ai có thể mạnh mẽ hơn ngài được cả. Niềm tin của tôi dành cho ngài mãnh liệt và mù quáng tới mức đó, tới cả quy tắc mà ngài cũng có thể nói chuyện được, huống hồ là con người.”
Leonidovich Hopner gắt: “Nịnh, cứ nịnh suốt.”
Phạm Nhã cúi đầu.
Nữ chúa nói: “Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi không làm rối tung chuyện lên thì ta cũng phải giao lưu với Aizen Volturi thôi, đây là chuyện trong kế hoạch, có những kẻ luôn muốn thử ta, chỉ khác cái là chúng ta sẽ không có ra mặt như vừa nãy. Chẳng qua là, ngươi làm vậy thì chúng không chỉ muốn thử ta thôi mà còn muốn giết ngươi nữa, lúc trước chẳng có ai để ý tới ngươi nhưng giờ thì khác.”
“Ngươi làm tất cả vì cái gì vậy? Ngươi thèm ngôi vị Quân Chủ tới mức đó sao?”
Phạm Nhã nghe ra, lần này Leonidovich Hopner đang trách mình, giọng của cô nghiêm túc lắm.
Chúa tể nói: “Ngài có thể coi là hành động dại dột của tôi cũng được, ngài nói đúng, tôi thèm muốn ngôi vị Quân Chủ, dân tôi cần nó, tôi cũng cần để thực hiện những lý tưởng của tôi, và... “
“Tôi không muốn thua kém Gellert Grindelwald.”
Phạm Nhã với lấy một cái bọc, Luna Lovegood đang ôm nó kỹ lắm, chúa tể phải gỡ tay cô này, y lôi bức tranh của Leonidovich Hopner ra và ngắm nghía nó, trong cái bọc này có tận hai bức tranh, Phạm Nhã đã đánh dấu kỹ.
“Trong phòng trưng bày chỉ có đúng một cái ghế, dường như Gellert Grindelwald luôn ngồi ở đó và ngắm nhìn chân dung của ngài, giờ, ngay cả bức tranh giả cũng không có để mà nhìn.”
Chúa tể cười, y nhìn Leonidovich Hopner: “Tôi chưa bao giờ như vậy, ngài có thể coi là tôi đang ghen, tôi đang xấu xí và ích kỷ. Tôi muốn lấy hết những thứ gì của ngài ra khỏi đời Gellert Grindelwald, tôi muốn anh ta dằn vặt. Tôi muốn khi anh ta ngồi xuống chiếc ghế trong phòng trưng bày, những gì mà anh ta nhìn thấy, chỉ là một khoảng trống.”
Leonidovich Hopner chau mày: “Ta không thích ngươi như vậy.”
Phạm Nhã nói: “Ngài quên rồi sao, tôi còn trẻ lắm, tôi chỉ mới hai mươi tuổi thôi, mấy tháng sau là sinh nhật tôi, lúc đó mới hai mươi mốt. Dù đã trải qua nhiều chuyện, dù tôi đã trưởng thành nhiều, nhưng tôi vẫn chỉ là một chàng trai trẻ, tôi có những cảm xúc của tuổi trẻ, nó mạnh mẽ lắm, tôi... tôi ghét Gellert Grindelwald.”
Nữ chúa tể thở dài: “Chỉ vì vậy thôi sao?”
Phạm Nhã suy nghĩ, rồi trả lời, y chẳng biết nữ chúa đang mong mỏi điều gì, nhưng phải nói thật: “Ừm, bức tranh này phải trả cho ngài, nhưng còn dư một bức, tôi muốn... lấy bức đó về treo trong phòng mình..., từ lúc tôi nhìn thấy, tôi đã muốn thế, tôi không muốn đưa nó cho ai hết... “
Leonidovich Hopner cốc đầu Phạm Nhã: “Đồ ngốc.”