The Innovators gặp lại vị chúa tể của họ, các Innovator phát hiện Shaka de Virgo đã khác biệt, khí chất của anh ta đã biến hóa, vị chúa tể đã không còn những cái nhẹ nhàng điềm đạm nữa mà trở nên cứng rắn và quyết liệt, những người nhạy cảm còn nhìn ra trong từng cử chỉ và động tác của anh ta, có một thứ chỉ có ở những người đã rong ruổi lâu trên chiến trường.
Đó là sát khí, một thứ mà khoa học hiện đại xem là viễn vông nhưng nó thực sự tồn tại, nó khiến người ta thấy ngộp thở, làm người ta lạnh người, mất bình tĩnh và bị dấy lên những nỗi sợ từ tận sâu trong gene, đó là nỗi sợ nguyên thủy của động vật với những mối nguy từ thế giới bên ngoài.
Không có ai biết Shaka de Virgo đã đi đâu, đã làm gì và tại sao lại có những thay đổi này, đối với vài người, anh ta trở nên xa lạ nhưng với vài người, họ lại thích vị chúa tể của The Innovators thế này hơn là hình ảnh xưa kia của anh, đặc biệt là Shen Long.
Khi chúa tể trở về, các Innovator lại họp trong cái đình quen thuộc, tất cả đều có mặt ở nơi này kể cả Nguyên lão Aegis Hopner, vị phù thủy bóng tối này cứ nhìn Shaka de Virgo suốt, anh ta nhận ra kẻ này đã bước lên chặng đường thứ ba, giống với mình.
Nguyên lão cảm thấy sửng sốt trước “tốc độ” của chúa tể, giống như anh ta đang đi bộ còn vị chúa tể này thì bay.
“Hai chuyến bay mã hiệu KLM 4805, Pan Am 1736 của Tây Ban Nha; chuyến bay số 123 từ Haneda đến Osaka của Nhật Bản; chuyến bay số hiệu 763 của Saudi Arabian; chuyến bay 981 của Hoa Quốc; chuyến bay 191 của Thái Lan.”
Thoth nói: “Sáu chuyến bay này được xác nhận sẽ mất kiểm soát ngay khi chúng ta dịch chuyển về trở Địa Cầu, tổ bay của họ đã tử vong bên này, riêng chuyến bay số 123 của Nhật Bản chỉ mới cất cánh cỡ nửa giờ, đang ở độ cao từ mười ngàn đến mười hai ngàn tám trăm mét.” . Truyện Xuyên Nhanh
Phạm Nhã gỡ những ngón tay trên bàn: “Nhiều như vậy sao?”
Thoth gật đầu: “Chúng tôi cũng không ngờ là nhiều như vậy, đợt xuyên không này có tới năm mươi ngàn người xuyên không còn sống, số người chết... lên tới năm ngươi ngàn người, là một nửa, phần lớn ở Davias. Có tới bốn mươi ngàn người chết ngoài vùng hoang dã Davias.”
Chúa tể thở dài, không nói gì.
Những người đổi mới cũng không muốn đề cập tới con số này, nó quá khủng khiếp, năm mươi ngàn người tử vong, số lượng người này đủ để lấp kín hai cái sân vận động, quá nhiều người chết, nhiều tới mức thành một con số được làm tròn, những số lẻ ở phía sau trở nên không đáng kể.
“Phương án là gì?”
Thoth nhìn sang Trang mắt buồn, cô thơ ký của The Innovators lôi trong cặp táp ra một xấp văn bản, cô trình bày:
“Rất may mắn là các chuyến bay KLM 4805, Pan Am 1736, chuyến bay 763; chuyến bay 191 đều có Walker ở gần, họ có thể bay đến để đưa phi công vào trong buồng lái, thực hiện hạ cánh khẩn cấp ở các sân bay quốc tế. Hội nghị đã thông qua việc này, các vị chức sắc sẽ liên lạc với bộ phận không lưu và các cơ quan khác ngay khi dịch chuyển về Địa Cầu.”
“Phương án đưa hành khách lên thuyền độc mộc rồi tiêu hủy máy bay ngay trên bầu trời bị bác bỏ trong hội nghị, theo lời các phi công và những người làm trong ngành hàng không phân tích, chúng ta sẽ không thể thực hiện giải cứu hành khách ở trên trời được, áp suất trong và ngoài máy bay lúc đó sẽ khiến mọi thứ hỗn loạn, dễ xảy ra sự cố.”
“Hơn nữa không phải Walker nào cũng có khả năng tiêu hủy máy bay, việc này... chỉ có chúa tể Shaka de Virgo mới làm được thôi, còn nếu để các lực lượng mặt đất phóng tên lửa thì sẽ có thiệt hại cho hành khách.”
Trang nói tiếp, mặt cô có vẻ nghiêm trọng: “Đáng ngại nhất là chuyến bay số 123 từ Haneda đến Osaka của Nhật Bản và chuyến bay 981 của Hoa Quốc, không có Walker nào ở gần khu vực đó, đặc biệt là chuyến bay 123, Miharu và Rengoku Kyojuro đã qua Đại Việt, ở Nhật Bản vẫn chưa có Walker thứ ba.”
“Chuyến bay 981 của Hoa Quốc cũng như vậy, Shen Long và Chien the Great đang ở Đại Việt, Sát Phá Lang thì ở Israel, hiện tại ở Hoa Quốc chỉ còn một Walker xuất hiện ở lần xuyên không thứ năm là Lý Thất Dạ.”
“Lý Thất Dạ là một võ sĩ giống với Sát Phá Lang, anh ta đã có báu vật nhưng đang ở cách xa chuyến bay 981, không thể đến kịp khi nó rơi xuống.”
Phạm Nhã chau mày: “Giải quyết thế nào?”
Thoth nói thay cho Trang, quân sư nhìn Miharu và cả chúa tể: “Miharu khi lái Gundam Exia và anh là hai người có tốc độ bay nhanh nhất, một người phải đến Hoa Quốc, người kia phải đến Nhật, theo kế hoạch ban đầu, Gundam Exia sẽ bay cực tốc sang Nhật, với tốc độ của nó thì có khả năng bắt kịp chuyến 123, chuyến 981 ở Hoa Quốc thì phải trông nhờ vào anh.”
“Trường hợp không bắt kịp chuyến 123 và chuyến 981, các lực lượng mặt đất sẽ tiến hành... bắn tên lửa, tiêu hủy máy bay trên bầu trời. Đây là phương án bất đắc dĩ nhất.”
Phạm Nhã nói: “Đổi lại đi, tôi sẽ đến Nhật, hiện tại tôi có thể bay nhanh hơn Gundam Exia, Miharu cô qua Hoa Quốc, như vậy thì chắc chắn sẽ bắt kịp hai chuyến này, Shen Long và Tokuda, hai anh đi cùng với Miharu, ở bên đó các anh ra mặt thay cho cô ấy, dù sao cô ấy là một người Nhật Bản, sẽ có những bất tiện khi cô ấy hành động ở Hoa Quốc.”
Shen Long gật đầu: “Được, tôi hiểu chuyện này, anh yên tâm.”
Chien the Great vỗ ngực: “Có chúng tôi ở đây, không ai có thể làm khó dễ em bé Miharu nhà mình.”
Miharu mỉm cười: “Tôi lớn rồi, em bé gì chứ, tôi lấy chồng được rồi á.”
Đoạn, cô Walker siêu xinh xắn, như nhân vật trong truyện liếc liếc Shaka de Virgo, chúa tể lại không để ý, chỉ nói: “Vậy trông cậy vào hai anh, ừm, khi hành động, Gundam Exia sẽ bị đưa ra ánh sáng, sẽ có áp lực, các anh phải hết sức chú ý, giữ liên lạc với White Castle.”
...
Đêm yên tĩnh.
Vầng trăng lơ lửng giữa trời, rải xuống ánh sáng trắng dịu nhẹ, hòa với ánh lửa của những quả lầu Mana trên các Tòa Tháp.
Sân biệt thự vắng lặng, không ai bảo ai, những người đổi mới đều trở về phòng của họ, nhường chỗ cho những câu chuyện riêng tư của hai vị chúa tể; bản thân họ cũng cần phải chuẩn bị, bởi vì trưa mai họ sẽ trở về Địa Cầu.
Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner, nữ chúa tể đang đứng ở trong sân, giữa hai hàng ngựa trắng đang chồm lên, bên cạnh cô là bức tượng ngựa bị chúa tể xô đổ xuống.
Gió trong đêm thâu, nhẹ nhàng lay động tà áo
Leonidovich Hopner gỡ xuống chiếc nhẫn của cô, ném cho Phạm Nhã, y bắt lấy, nữ chúa nói:
“Trong này có sức mạnh của ta, chỉ dùng được ba lần thôi, ta biết giờ ngươi đã bước tới đâu, tuy vậy mong là nó có thể sẽ giúp được ngươi.”
Phạm Nhã cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng trong tay, y gật đầu, đeo nó lên ngón áp út.
Chúa tể lại nhìn Leonidovich Hopner, dù có đi tới chỗ nào trên con đường, mỗi khi y đối diện với người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ này, y vẫn thấy rung động.
Leonidovich Hopner bước tới gần Phạm Nhã, mái tóc dài như sóng biển dập dờn theo từng bước chân của nữ chúa.
“Đi dạo với ta một chút nhé?”
Phạm Nhã thở dài, gật đầu.
Họ tản bộ bên ngoài biệt thự, trên con đường hoang vắng, Leonidovich Hopner sóng vai với Phạm Nhã, cô giữ một khoảng cách, không quá gần cũng chẳng quá xa.
“Ngươi đi khiêu chiến Hydra phải không?”
Phạm Nhã gật đầu.
Nữ chúa nói: “Lúc trước ta cũng khiêu chiến Hydra khi đã đi hết chặng hai giống như ngươi, sức mạnh hủy diệt của nó đồng nguyên với sức mạnh của chúng ta, nếu như có thể bước lên chặng ba, chúng ta có thể miễn dịch với những tia sáng chết chóc của nó, đồng thời còn có thể hấp thụ được Mana ở trong đó.”
“Nhưng nếu không thì sẽ chết, nếu không bước vào chặng thứ ba khi hao hết Mana, thì sẽ chết. Không có mấy ai chọn cách này để vượt qua chặng hai mà thành công, ngươi là người thứ hai, sau ta.”
Phạm Nhã hỏi: “Bình thường họ sẽ làm gì?”
Leonidovich Hopner vén tóc mai lên, trả lời:
“Họ sẽ đến một miệng núi lửa còn hoạt động, tắm trong dung nham nóng chảy, dùng Mana để chống chọi lại nhiệt độ cao của dung nham, họ sẽ bước vào trạng thái cận tử khi Mana tiêu hao sạch trơn. Tuy nhiên ở nơi đó lại không có quái vật, nó khá an toàn, họ có thể rút đi và trở lại để thử tiếp, nhìn chung đây không phải là phương pháp đúng với tinh thần từ bỏ.”
Phạm Nhã gật đầu.
Gió thổi xào xạc, hai người đột nhiên im lặng, giống như, họ chẳng biết phải nói gì với nhau nữa.
Chỉ bước đi, sóng vai với nhau, giống như hai vị chúa tể đang sánh bước cùng nhau trên con đường Vinh Quang của mình.
Leonidovich Hopner quá đẹp, là người đẹp nhất trong vô vàn thế giới, là người đẹp nhất trong quá khứ, hiện tại và tương lai; khi cô bước đi, gót chân của cô như dày xéo lên cả địa ngục và thiên đàng, Phạm Nhã như thấy cả thiên thần và quỷ dữ đang cùng dìu nhau đi tới.
Lòng của chúa tể bị khuấy động, những ý nghĩ và cảm xúc chồng chất cuộn trào như sóng giữa biển khơi, nhưng lẩn khuất giữa những cơn sóng vỗ lại là hàng ngàn gương mặt đã khuất bóng ở ngoài vùng hoang dã, y chưa từng trách Leonidovich Hopner điều gì cả, y chỉ trách số phận nghiệt ngã, trách cả Vinh Quang, y hận sự sắp đặt của nó khi mượn sức mạnh của nữ chúa để tạo ra một thảm họa quá đau thương cho con người.
Phạm Nhã cũng trách mình, y không có đủ can đảm để sống thật với mình, không đủ can đảm để nắm tay của Leonidovich Hopner mà chọn nghe theo lời cảnh tỉnh của cô, y rất sợ, y sợ đúng như lời cô nói, nếu y còn mơ mộng cùng người phụ nữ đó, những tai họa sẽ còn ập đến.
Phạm Nhã siết chặt tay.
Leonidovich Hopner lên tiếng để phá vỡ sự im lặng: “Ngươi đã bước lên chặng thứ ba, định khi nào thì đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành?”
Phãm Nhã trả lời: “Với ngài, là ngày mai.”
Leonidovich Hopner gật đầu: “Ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành có một quán bar nhỏ, nó tên là Lorencia Bar. Có một người phụ nữ luôn mặc áo tím, cô ta luôn ngồi ở cái bàn góc trong cùng, ngươi đến đó và đưa cho cô ấy chiếc nhẫn của ta. Cô ấy sẽ nói cho ngươi biết mình phải làm gì, Ludgar W. Kresnik sẽ đi cùng với ngươi nhưng hắn sẽ không hiện thân trừ phi ngươi gặp nguy hiểm.”
Phạm Nhã hỏi: “Thứ mà ngài muốn tôi lấy cho ngài là gì?”
Đây là điều mà Phạm Nhã muốn hỏi từ rất, rất lâu, y vẫn còn nhớ rõ lúc mình quỳ một gối xuống để cầu xin Leonidovich Hopner ban ân, khi đã nhận được đặc ân của cô ấy, y đã hỏi cô ấy cần mình làm điều gì để báo đáp lại ơn nghĩa.
Leonidovich Hopner nói cần y đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, mang về cho cô ấy một thứ.
Là thứ gì?
Nếu là một thứ quan trọng, sao Leonidovich Hopner không tự mình đến để lấy, lúc ban đầu Phạm Nhã nghĩ cô không tiện rời khỏi Thành Trì Trung Tâm nhưng mà hiển nhiên không phải vậy, thỉnh thoảng cô cũng ra ngoài để rút sự sống của các tử tù, cô còn từng bay đến Noria Đệ Nhị Vệ Thành.
Là thứ gì mà Leonidovich Hopner lại không nhờ người nào khác lấy cho mình, chỉ nhờ Phạm Nhã, thậm chí cô còn xóa hết mọi món nợ cho Ludgar W. Kresnik; là thứ gì mà lại quý giá ngang bằng với ân huệ phải trả của một người đã đi rất xa?
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Đó là một bức tranh, một bức tranh chân dung của ta lúc chưa nhận ban ân.”
Phạm Nhã ngạc nhiên, một bức tranh?
“Nó được treo ở một nơi bên trong vương cung, chỉ có các chúa tể mới có thể đi vào đó, ta cần ngươi lấy nó về cho ta. Họ sẽ không ngăn cản khi ngươi bước vào đó nhưng có thể sẽ làm khó ngươi khi ngươi rời đi, tuy nhiên, ngươi đã bước lên chặng ba và đồng thời có Ludgar W. Kresnik bảo vệ, ngươi sẽ an toàn.”
Leonidovich Hopner rảo bước, nữ chúa cúi đầu: “Khi ngươi trở về đây, ngươi sẽ không còn nợ ta điều gì nữa. Ngược lại, Leonidovich Hopner nợ ngươi một ân huệ, ngươi có thể yêu cầu ta làm bất kỳ điều gì cho ngươi, bất kỳ điều gì.”
“Sau đó, ngươi có thể lại đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, tranh đoạt ngôi vị Quân Chủ như ngươi mong muốn. Ta mong, ngươi sẽ thành công, ngươi sẽ là một vị Quân Chủ tốt, tốt hơn ta.”
“Có thể hát cho ta nghe bài Belle không?”
...
“Và tôi đã muốn nhắm mắt xuôi theo niềm vui thế trần,
Lòng trung tín nghĩa hãy cứ cho tôi lãng quên một lần.
Ai, nào ai dám nói mắt đã quay đi vừa khi thấy nàng,
Thì đôi mắt đó chắc đã không còn thấy chi rõ ràng.”
...
“Tôi ước ao một lần bước chân thật gần đến bên nàng,
Đan ngón tay vào dòng tóc êm đềm tựa suối thiên đàng...”
...
Trong đêm thâu, có tiếng hát như tiếng trời của một vị chúa tể, y hát cho người phụ nữ bước đi bên cạnh mình nghe, lời bài hát cũng như tiếng lòng vị chúa tể; họ chẳng nói với nhau thêm điều gì nữa, chỉ im lặng và bước đi cạnh nhau.
Đêm qua rồi bình minh lại tới, người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ trở về biệt thự, về phòng của mình còn y thì nhìn theo bóng lưng của cô.
Phạm Nhã thì thầm:
“... “
“Leonidovich Hopner.”
“... tôi yêu ngài.”
Bờ vai của vị nữ chúa run lên vì lời thầm thì của người đàn ông, nó rất khẽ thôi, nhưng cô vẫn nghe được với những giác quan của mình, Leonidovich Hopner hơi dừng lại một chút nhưng rồi cô lại bước tiếp.
Phạm Nhã vẫn nhìn theo nữ chúa, cho đến khi cô khuất trong hành lang.
“Ngài sẽ luôn luôn là cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất của tôi. Tôi yêu ngài khi ngài hạnh phúc nhưng tôi yêu ngài nhiều hơn cả là khi ngài buồn. Tôi yêu ngài trong chuỗi ngày vui, nhưng tôi sẽ yêu ngài nhiều hơn khi ngài phải đấu tranh với cuộc sống bộn bề này, tôi biết, ai trong chúng ta mà chẳng phải trải qua những điều tương tự thế.”
“Ngài xứng đáng được yêu thương dù trong tình huống xấu xí nhất, lôi thôi xộc xệch nhất. Tôi sẽ luôn luôn nghĩ tốt về ngài, vì tôi luôn biết những gì ngài có thể mang đến thế giới này. Tôi biết những gì ngài có thể làm, và tôi tin rằng ngài sẽ có thể làm tốt hơn thế một trăm lần.”
“Tôi sẽ yêu ngài trong những ngày đẹp trời, và những đêm đen tối nhất. Tôi yêu ngài khi ngài là một người toàn diện và hoàn hảo, nhưng tôi sẽ yêu ngài nhiều hơn khi ngài nghĩ rằng ngài là một người đầy khiếm khuyết.”
“Tôi sẽ yêu ngài cho dù ngài thất bại. Tôi sẽ yêu ngài lúc mà ngài mệt mỏi và xấu xí vô cùng. Tôi sẽ yêu ngài vào thời điểm mà ngài thấy mọi thứ đen tối nhất. Bởi vì đó là khi tôi biết ngài xứng đáng được yêu thương nhiều nhất.”
“Tôi đoán tôi sẽ phải yêu ngài từ một khoảng cách xa xôi từ bây giờ. Nhưng tâm trí và trái tim của tôi không bao giờ thay đổi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho ngài tự hào.”
“Leonidovich Hopner của tôi.”