Vinh Quang Chúa Tể

Chương 205: Chương 205: Ngoại truyện Miharu - Ông lão kỳ lạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Con có chắc là không sao không vậy Miharu. Sao bố thấy lo quá, lỡ con bị gì thì bố biết phải làm sao?”

Người đàn ông hỏi cô con gái, họ đang ở trong một phòng VIP ở bệnh viện Osaka, Nhật Bản. Ông và cô chả bị sao cả nhưng họ vẫn cáo bệnh, ông nói ông bị suy nhược thần kinh, bị stress liên miên rồi thanh toán cả đống viện phí để được ở trong này, nguyên nhân là bởi vì Miharu.

Cô nằng nặc đòi ông làm vậy.

Miharu có một người đồng minh đáng tin cậy nhất ở trên đời, chính là bố của cô.

Họ như hai người bạn vậy, có thể chia sẻ mọi thứ kể cả sở thích với nhau, cô còn dụ ông xem Anime, hai bố con ngồi coi chung và cô giải thích tất tần tật về những bộ phim cho ông bố.

Chẳng biết người bố có thật sự thích hay không nhưng bộ sưu tập Gunpla của ông sau này có “chủ đề” hơn, xưa ông mua lung tung, thích gì đặt đó nhưng giờ thì chỉ yếu là các mẫu Gunpla của serial Gundam Seed.

Khi Miharu bị gắn đồng hồ, người đầu tiên mà cô chia sẻ mọi việc chính là bố của mình.

Lúc đầu, người đàn ông còn tưởng cô bị mắc hội chứng Chuunibyou cơ, người mắc chứng này thường xuyên pha lẫn thế giới ảo và thế giới thật với nhau, tự xem mình như người đặc biệt, có siêu năng lực, nói theo cách bỗ bã thì là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh. Họ không chấp nhận bị đối xử như người bình thường khi mang trong mình những “năng lực đặc biệt“.

Miharu là một bé Otaku xinh xắn hay mơ mộng, điều đó là sự thật nhưng mà cô gái hem có Chuunibyou, cô phải giải thích rất kỹ cho bố về những suy đoán của mình và còn cho bố xem các Video Clip của Hion nữa, sau rất nhiều nỗ lực lẫn mè nheo, cuối cùng cũng thuyết phục được bố

Để cho bố tin tưởng hơn, cô thật sự nghiêm túc để lập kế hoạch, cô chuẩn bị một ba lô đầy thức ăn, một vài vũ khí tự vệ và ít đồ công nghệ như Flycam, máy quay phim. Cô còn nhờ bố thuê phòng VIP của bệnh viện, để lỡ khi “bom nổ” mà có chuyện gì thì cô còn được chạy chữa nữa.

“Không sao đâu bố, người đó có thể ở bên ấy nửa năm trời mà, con sẽ có cách. Miharu của bố thông minh, bố phải tin con gái chứ?”

Miharu xoa dịu ông bố, còn gần tiếng nữa thì đồng hồ sẽ điểm zero rồi, ông lo sốt vó luôn, ông từng thuyết phục Miharu đi tới chỗ mấy Sư Thầy để làm phép trừ tà các kiểu nhưng mà con bé nhất quyết không chịu, nó còn chẳng thèm tìm cách dừng cái đồng hồ lại mà tỏ ra hào hứng cực kỳ.

Chẳng biết giống ai mà lì thật.

Người đàn ông đi qua đi lại trong phòng bệnh, ông thở dài rồi lại thở dài, ông lật ba lô Miharu ra xem lần nữa coi có thiếu gì không cho yên tâm, thật sự mà nói thì Miharu có một ông bố hết sức tuyệt vời, ông là một kiến trúc sư, thuộc về hàng ngũ dân trí cao không mê tín nhưng khi cần thì ông lại chấp nhận những chuyện viễn tưởng rất nhanh.

Bởi vì ông yêu thương Miharu và ông tin con gái của mình.

“Mẹ của con mà biết chắc giận bố con mình lắm.”

Miharu nói: “Giận bố thôi chứ không có giận con đâu, mẹ thương con nhất á.”

Người đàn ông thở dài thườn thượt: “Con nhỏ này, nãy đem đồ qua đây mẹ với Kirito có hỏi gì không đó?”

Miharu lắc đầu: “Dạ không ạ, chỉ dặn con thôi, nói con chăm bố cẩn thận, mẹ ở nhà lo cơm nước cho Kirito để mai nó đi học sớm. À mẹ có hỏi sao đem nhiều đồ thế, con bảo con đem tài liệu hồ sơ này kia cho bố khi nào khỏe thì xem, mẹ dỗi bố đó, nói bố suốt ngày làm việc không có chịu nghỉ ngơi, để bị ốm.”

Bố của Miharu gật gù, rồi ông dặn: “Bố nói Miharu nè, chút nữa nếu... nếu con thật sự, ừm, gọi là gì nhỉ.”

“Isekai ạ.”

“Haiz.” Ông thở dài, bóp trán: “Nếu Isekai, thì con ngay lập tức kiếm nơi trú ẩn nghe chưa, đã học hết mấy kiến thức về sinh tồn rồi chứ gì, con phải tìm nơi trú ẩn, điều đó là quan trọng nhất. Con cho flycam bay để dò la xung quanh, rồi tìm một nơi cao, có thể quan sát được tình hình xung quanh. Nếu thấy thú dữ thì phải giữ yên lặng, không được tạo ra tiếng động, à, con có thể cho flycam bay gần chúng để thu hút sự chú ý của chúng, kéo chúng ra xa chỗ của con.”

“Nếu gặp phải người lạ, nếu nhé. Thì phải hết sức cẩn trọng, không nên tiếp xúc với họ ngay mà phải quan sát, đừng để họ tìm ra con trước. Nói chung, phải hết sức, hết sức cẩn thận.”

Miharu cười một cách ngọt ngào: “Dạ.”

“Còn gì nữa nhỉ.”

Người đàn ông suy tư, rồi ông nói: “Tìm hiểu nhiều thông tin nhất có thể. Cho con cái này.”

Ông móc trong túi áo ra một sợi dây chuyền có mặt mề đay Phật Di Lặc: “Một người bạn ở Đại Việt biếu bố, ông ấy bảo sợi dây này được làm phép rồi, có thể trừ tà.”

Rồi ông lại lôi ra thêm một cây thánh giá...

“Bố ơi, có thật là bạn bố biếu không ạ?”

Bố của Miharu tằng hắng: “Hỏi nhiều quá, mang theo hết đi.”

“Dạ!”

“Theo những gì con đoán thì cái chuyện Isekai này sẽ lập đi lập lại nhiều lần, con có thể về được phải không?”

Miharu thở dài: “Bố hỏi câu này mấy trăm lần rồi đó, phải trở về được chứ ạ. Người kia quay nhiều Video Clip lắm, con quan sát thấy mỗi lần anh ta lại mặc một bộ đồ khác, nhìn chúng rất sạch sẽ và mới nữa, như mới mang từ trong nhà mình ra, con nghĩ là sẽ về nhanh thôi. Bố yên tâm đi mà.”

“Yên tâm khỉ mốc ấy.”

...

072:00:00

Miharu nhìn xung quanh, mới vừa nãy còn đang nói chuyện với bố, họ hồi hộp đợi đồng hồ đếm ngược về không. Sau đó cô đã ở một nơi xa lạ rồi. Cô run lên vì gió và tuyết, nơi đây giống như ở Bắc Cực vậy, nó lạnh khủng khiếp, dù Miharu đã mặc một bộ đồ dày hết cỡ nhưng cô vẫn thấy rét căm căm.

“Thật sự là Isekai, ôi, ôi.”

Miharu nổi đầy da gà, cô lạnh đến khó chịu nhưng lại thấy vô cùng phấn khích.

Cô nhìn đồng hồ đếm ngược, nó đã bắt đầu khởi động lại nhưng không phải là 720 giờ như khi cô mới bắt đầu đeo nó, mà nó rút ngắn còn 72 giờ, nghĩa là ba ngày trời. Miharu đoán rằng khi nó kết thúc, cô sẽ lại được “Isekai” về Địa Cầu.

Miharu nhanh chóng vào việc, lấy flycam ra và cho nó bay lên cao, nơi này thật lạ thường, không hề có một cái cây hay tảng đá nào như trong các Video Clip của Hion. Mọi thứ trắng xóa và bằng phẳng.

Miharu ngồi xuống để tránh lạnh, cô nhìn chằm chằm màn hình điều khiển, chiếc flycam bay rảo trong phạm vi cả trăm mét, thật sự, chẳng có gì ở nơi này cả, màu trắng xóa kéo tới hết đường chân trời là tất cả những gì mà Miharu nhìn thấy.

Hai mươi phút sau, cô đã bắt đầu cóng cả người và thấy sờ sợ.

Mặt đất bằng phẳng đến kỳ cục, tuyết không hề dày thêm một chút nào theo thời gian, mà nhìn nơi này thì thấy, chắc tuyết đã rơi từ lâu lắm rồi cơ. Mọi thứ thật kỳ lạ đến mức quái dị, sự hăm hở ban đầu của Miharu dần nhường chỗ cho nỗi hoang mang và lo âu. Cô chẳng gặp một con quái vật nào đe dọa mình nhưng nơi này thật sự khắc nghiệt, nó lạnh kinh khủng, kinh khủng nhất là nó lớn đến vô tận mà chẳng có bất kỳ thứ gì khác.

Miharu có mang theo một cái lều Mini, có thể gấp gọn và trú được, cô điều khiển flycam bay về để thay pin mới rồi dựng lều để chui vào trong tránh rét.

...

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh Miharu ơi.”

Cô gái vỗ vỗ má: “Dù sao thì không có nguy hiểm gì hết, hơi lạnh nhưng mày có lều tránh rét mà, có dư thức ăn để trụ được cả tuần, sợ cái gì mà sợ chứ, mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên.”

Miharu tự động viên bản thân, cô thay pin rồi lại để flycam bay ra ngoài dò xét tình hình xung quanh, lần này, cô điều khiển cho nó bay thẳng về một hướng duy nhất chứ không rảo vòng tròn nữa, thời lượng pin flycam có gần nửa tiếng thôi, cô phải tự căn sao cho hợp lý. Miharu nhận thấy nơi này quá lớn, rảo vòng tròn như cũ sẽ kém hiệu quả.

Cô chỉ mang theo bốn cục pin, phải tiết kiệm.

...

“Ồ, cái gì thế nhỉ?”

Trong thế giới trắng, có một ông lão đang rảo bước một cách đủng đỉnh, trông như đi dạo giữa gió tuyết, ông trông thấy cái Flycam của Miharu bay ngang qua tầm mắt của mình thì nhìn theo với vẻ hiếu kỳ, mắt ông rất tinh, tới mức có thể thấy nó từ khoảng cách xa cả trăm mét.

Ông lão này trông khác thường, ông mặc đồ phong phanh nhưng lại chẳng thấy có vẻ bị lạnh, sắc mặt ông ta hồng hào và hiền từ như bụt, nhưng ông lại có chất giọng trầm, nặng giống như đàn ông trung niên, giọng của ông trẻ hơn tuổi nhiều, hơn nữa là một chất giọng khỏe, ngoài cái nặng, trầm còn nghe ra sự đanh thép.

Ông lão để ý cái flycam vì nó lạ.

Ở thế giới của ông, người ta dùng những thứ như thế để theo dõi, săn tin hoặc điều tra, một số loại còn gắn vũ khí nhưng tất cả đều được chạy bằng cách khai thác năng lượng từ dòng chảy Mana, chúng sẽ được khắc đầy hoa văn Rune.

Mà cái này thì không, nó chả có hoa văn gì sất, ông không thấy có một rung động của dòng chảy Mana nào quanh vật này, ngược lại, ông cảm nhận được một thứ chỉ ở trong quá khứ mới có, đó là điện, loại năng lượng rất cũ và đã bị đào thải từ lâu lắm rồi.

Ông lão cười, ông đang chán lắm nên đi dạo chút cho vui, đi trong Thành Trì bọn trẻ nó ngó, phải đeo mặt nạ thì cực, ra ngoài này mát mẻ lại vắng, mà có cái thứ lạ kỳ này nữa, ông thấy hứng thế là liền bay theo để xem, cái thứ đó bay thẳng rồi nó lại bay về, ông lão nhận ra điện của nó đã giảm tới mức sắp rụng vì hết năng lượng.

...

Miharu lọ mọ điều khiển flycam quay về, gió tuyết quất vào cái lều ghê gớm lắm nhưng hàng Nhật xịn, bố mua loại tốt nên trụ được. Cô không nhìn thấy ông lão kỳ quái trong màn hình vì góc ống kính của Camera có giới hạn mà ổng lại cách chiếc flycam quá xa, ông ta ở dưới đất, đi bộ còn thiết bị này thì bay.

Thế nên khi cô điều khiển chiếc flycam quay đầu về, cô chẳng biết, có một lão già biết bay như siêu nhân cũng bám theo flycam của cô. Và lão đã đến rất gần cái lều của cô gái, Miharu kéo con flycam vào trong, cô đang suy nghĩ xem có nên cho nó bay ra ngoài để điều tra hướng khác không thì lại nghe được tiếng nói chuyện của đàn ông.

“.....................”

Nghe rất đanh thép, trầm và nặng.

Nhưng cái chính là cô không có hiểu, người đàn ông này nói bằng một ngôn ngữ hết sức kỳ lạ, nghe chẳng giống với bất kỳ ngôn ngữ nào ở Địa Cầu.

Miharu giật nảy cả mình, cô lôi con dao từ trong ba lô, cầm nó trong tay rồi ló đầu ra ngoài.

Trong thế giới trắng vốn chẳng có một cái gì, tự lúc nào, đã có một ông lão đang đứng lù lù sừng sững giữa gió và tuyết, gương mặt của ông hồng hào và hiền lành, ông già lắm nhưng chất giọng của ông thì lại thật mạnh mẽ và thật trẻ trung so với ông.

“.....................”

Ông ta hỏi cái gì đó nhưng Miharu nghe chả hiểu. Cô gái nhìn ông già một cách kinh ngạc, trong tất cả các Video Clip của Hion, anh ta chưa từng quay chụp lại bất kỳ “con người” nào mà chỉ lấy cảnh có quái vật, có thể là một cá thể hoặc một bầy, sinh hoạt hoặc là đi săn, đầy đủ hết, chỉ độc chẳng có người.

Đây là một người bản địa của thế giới này?

Miharu kết luận ngay.

Bởi vì, ông ta lại bay lên!

Cô gái Otaku ngơ ngác, cô thấy rõ rành. Bằng mắt. Ông lão đang bay lên, lơ lửng, trên không trung và đang tiến sát lại cái lều, quanh cơ thể của ông có tia sáng màu hồng như mọc từ trên da, nó đẹp, nhẹ và dịu mắt. Bấy giờ cô mới để ý kỹ, mắt của ông cũng có màu hồng, với hai vòng khói quanh con ngươi.

Đây không phải là người Địa Cầu, Miharu chắc chắn trăm phần trăm. Người Địa Cầu không có con mắt giống vậy và họ cũng chẳng thể bay như ông lão này được, ông phải là một người bản địa của thế giới kỳ lạ này.

“.....................”

Ông lão lại nói, ông ta nhìn Miharu từ trên xuống, cộng với chất giọng của ông nên trông thì có vẻ trịch thượng nhưng không hiểu sao cô lại thấy có cái gì đó rất hiền trong giọng ông lão, dù vẫn đanh, trầm nặng đấy nhưng các âm tiết lại nhẹ nhàng, chậm rãi.

Bố dặn phải cẩn thận với người lạ, Miharu lớn rồi và cũng thông minh, chẳng cần bố nhắc nhở cô cũng sẽ cảnh giác, nhưng cô tin các giác quan của mình, nó nói cho cô biết ông già này không có ý xấu gì với cô hết, ổng chỉ muốn nói chuyện thôi.

Miharu nói: “Ông ơi, con không hiểu ông nói gì hết, ông nghe được con không?”

Ông lão gãi đầu, lúc này ông lại thấy giống Miharu, nghĩa là chẳng hiểu người kia nói gì cả.

Nhưng mà ông thấy thích con bé này.

Đơn giản lắm, tại dễ thương quá!

Ông bay lên không phải để dọa nó sợ, mà vì ông muốn quan sát biểu cảm của con bé. Khi ông thấy con bé tỏ vẻ kinh ngạc tới mức sửng sốt thì ông xác tín được suy nghĩ của mình rồi, con bé này chẳng phải là người của thế giới ông, từ cái thiết bị mà nó dùng cho đến đồ đạc, kiểu cách ăn mặc của nó và cả ngôn ngữ đều nói cho ông biết điều đó.

Ông lão chẳng ngạc nhiên lắm, ông là một kẻ triệu hồi được xưng tán là vĩ đại, người có thể kêu gọi cả thánh thần. Ông hiểu, trên đời này luôn có muôn vàn điều kỳ lạ và mới mẻ, cũng có vô số thế giới, việc một sinh linh của thế giới khác bằng cách nào đó mà đến được thế giới này cũng chẳng lạ lùng gì.

Điều làm ông thực sự chú ý là vận may của con bé này.

Nó rất may mắn bởi vì nó gặp ông.

Miharu chẳng hề biết là ngay dưới cái lều của cô có một ổ Hound!

Chúng núp ở đó, bất động, như những cái tượng chỉ chờ cơ hội để ngoi lên mặt đất, thế nhưng mà chúng không dám làm điều đó, những sinh vật này co lại và run, dù chỉ là lũ tạo vật thấp kém nhất của thế giới, không có trí tuệ nhưng chúng có bản năng, bản năng nói cho chúng biết chúng phải ở yên dưới đất.

Không chỉ ổ Hound này mà tất cả các tạo vật đang ẩn núp dưới tuyết trong bán kính mấy chục cây số đều như vậy, chúng chẳng dám làm phiền vị thần thánh, chúng ở yên trong nơi trú ngụ và co mình lại với sự sợ hãi đến từ bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất.

Vì ở phía trên có một vị thần thánh đã đi rất xa trên con đường Vinh Quang.

Miharu thật may mắn.

Nếu như cô dịch chuyển đến một nơi xa hơn, không có các nhà thờ, cô đã bị chúng xé xác mất rồi. Nếu như ông không hứng lên rồi đi dạo quanh đây, cô cũng sẽ chết. Nếu như ông không tò mò, đến gần chỗ cô mà bỏ đi, thì chúng cũng sẽ ngoi lên, cô cũng sẽ chết. Có rất nhiều cái nếu giống như vậy và chỉ cần bất kỳ cái nào thật sự xảy ra thì Miharu sẽ chết.

Cô gái này chỉ là người thường thôi.

Edelgard von Hresvelg nhìn lên trời, trong những năm tháng cuối của cuộc hành trình mang tên kiếp người, Vinh Quang đã cho ông thấy một dấu hiệu, đó là cô gái này.

Ông lão thấy nó cũng có duyên với ông, bởi vì ông là một kẻ triệu hồi, là một nhà nghiên cứu các thế giới song song, mà nó, thì đến từ một thế giới như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.