*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Aegis Hopner chẳng dám nhìn Trang, vị Nguyên lão chỉ làm công việc của mình và cầu nguyện với bất cứ thần thánh nào mà anh biết, cũng như với Vinh Quang vĩ đại.
Mà, học trò của chủ tịch, cô gái Trang đã biến đổi, sự cải tạo đến từ Aegis Hopner xáo trộn mọi kết cấu bên trong cơ thể của cô, kèm với cơn đau thấu trời thấu đất, Trang dần cảm thấy những sức mạnh và quyền năng mới mẻ xuất hiện từ trong hư vô, đến với mình.
Trang như đi lại cả một đời người của cô, ở điểm cuối là những gương mặt xa lạ, những người này cổ vũ cho cô bằng ánh mắt.
Sau đó, cô lại chìm vào ảo giác, những khoảng không gian đen thui và kỳ quái, những cái bóng mờ ảo kèm với các màu sắc của nguyên tố hiện ra như trong một chiếc kính vạn hoa, chúng xoay tròn trong tâm trí của Trang khiến cho cô cảm thấy như đang bơi giữa vùng xoáy dập dềnh.
Khi cơn đau tan dần, Trang ngước đầu lên để nhìn Aegis Hopner, cảm giác vui buồn lẫn lộn quần đảo trong lòng cô khi cô trông thấy gương mặt méo mó của Nguyên lão.
Anh ta sợ đến mức chẳng dám mở mắt mình ra nữa, cứ như anh đang chơi một ván bài định mệnh.
Trang đứng dậy và nắm tay Aegis Hopner, cô nói: “Cảm ơn ngài, bậc thầy của em.”
Nguyên lão mở bừng mắt, trông anh ta thật tệ, với mái tóc mướt mồ hôi, nhớp nháp và rối bù xù, vị Nguyên lão nhìn Trang với sự vui sướng như người được tái sinh là anh ta chứ chẳng phải cô.
Chỉ có Chúa mới biết anh đã trải qua những cảm giác thế nào khi ban ân cho cô.
Aegis Hopnet thở phào nhẹ nhõm, Nguyên lão bất chấp sự phản đối nếu có của Trang, anh đá đít con người lịch thiệp và quý phái với những nguyên tắc sang bên để ôm cô thêm một lần nữa.
“Ơn trời, em không sao cả.”
Nguyên lão đưa tay lau nước mắt: “Cứ như cả thế kỹ đã trôi qua, tôi cứ sợ mất em.”
“Ừm, em không sai, ngài buông em ra nhé?”
...
Thành Trì Trung Tâm Davias
Vị chúa tể đáp xuống bến cảng của tòa thành trì vĩ đại, y không bay đến biệt thự trắng ngay mà quyết định sẽ đi bộ từ từ tới đó. Không biết từ khi nào mà nơi đó đã là một thánh địa trong lòng vị chúa tể, và thật may mắn làm sao khi y có thể đến đó để... làm việc, đúng vậy, là đi làm việc, tinh thần đó khiến y cảm thấy hứng khởi.
Chúa tể đeo mặt nạ và rảo bước trên đường phố, dù đã bay một chặng xa từ Lorencia Đệ Tam Vệ Thành đến nơi này nhưng khí chất sát phạt dữ dội như một thứ mùi nồng nặc bốc ra từ trên người vị chúa vẫn chưa tan bớt, nó quá khủng khiếp để có thể bị át đi chỉ bằng mấy cơn gió trên trời.
Bất kỳ ai ở khoảng cách mười mấy mét quanh vị chúa tể đều cảm thấy sợ hãi và tránh xa y, họ không hiểu hết những điều mà mình cảm nhận được trên người anh ta nhưng thật khó chịu khi đứng gần kẻ này.
Để tránh làm phiền người dân, vị chúa chọn những con đường vắng vẻ nhất để bộ hành, vô tình, y lại đi đến một nơi mà trước đây mình đã từng đến, có lẽ nên gọi là nơi bắt đầu của tất cả.
Đó chính là nơi mà người thiếu niên liều lĩnh đã đánh cược cả mạng sống, với ý chí không gì sánh nổi, đã vứt bỏ hết chuyện sống chết ra sau mỗi bước chạy bằng tất cả sức lực của mình để mong cầu một sự công nhận, một hy vọng từ những người bản địa.
Vị chúa tể dừng lại trước công viên quen thuộc, y ngồi xuống băng ghế nơi mà mình đã từng ngồi và ngủ một đêm. Bên cạnh, cái nhà vệ sinh công cộng vẫn sạch sẽ tinh tươm, chẳng thấy một vết bẩn ở trên tường hay có thứ mùi hôi nào len lỏi ra ngoài cánh cửa gỗ dày cui của nó.
“Mọi thứ vẫn vậy nhỉ, nhưng cậu thì không còn như vậy nữa?”
Phạm Nhã ngẩng đầu, y mỉm cười: “Bà về rồi đấy à, Margaret Martha.”
Margaret Martha như bước ra từ trong hư vô, bà ta ngồi xuống băng ghế, nữ kỵ sĩ, vị cựu Đại Thống của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành này nốc rượu ừng ực, bà ta uống cả nửa chai mới thôi, Margaret Martha thở hắt ra một hơi, bà hỏi: “Cậu biết ta đi theo sau cậu?”
Phạm Nhã lắc đầu: “Không biết.”
“Thế thì vì sao lại không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy ta?”
Phạm Nhã trả lời: “Sao tôi lại phải ngạc nhiên.”
Margaret Martha thở dài: “Ta thật sự cảm thấy hối hận vì buổi sáng hôm đó đã ra đây tập thể dục, nếu ta không đến, có lẽ cậu vẫn sẽ sống, hai người kia sẽ đưa cậu đến bệnh viện, tuy khả năng sống thấp một chút so với được Quân Chủ chữa trị, nhưng vẫn có khả năng sống.”
Phạm Nhã im lặng để nghe, chúa tể biết Margaret Martha có chuyện muốn nói riêng với y nên mới đi theo và hiện thân ở chỗ này.
Nữ kỵ sĩ nói tiếp: “Ta đã tuyên thệ sẽ bảo vệ Quân Chủ, từ khi ngài ấy còn nằm trong nôi thì lòng trung thành của ta đã trao cho ngài ấy rồi, cậu có biết ta bao nhiêu tuổi không, Shaka de Virgo?”
Chúa tể lắc đầu.
Margaret Martha mỉm cười: “Ta đã bốn trăm tuổi, ta phục vụ cho ngài Engel Hopner cả đời mình và sau đó thì là ngài Leonidovich Hopner, thực tế thì việc phục vụ cho ngài Leonidovich Hopner giống như một công việc tuổi già, làm khi về hưu của ta vậy. Quân đoàn của Lục Thống khi ấy tuy nằm dưới sự chỉ huy của ta, nhưng ta hầu như chẳng đến các quân khu bao giờ mà giao hết công việc cho Ludgar và Helios.”
“Cậu biết ta thích nhất là làm gì không?”
Phạm Nhã thở dài: “Ngài thích đi theo cô ấy đúng không?”
Margaret Martha hào hứng: “Đúng rồi, ta đi theo ngài ấy, Leonidovich Hopner bé nhỏ, ngài ấy là một cô gái gan góc, lì lợm và dũng cảm. Ta theo sau ngài ấy giống như khi theo sau cậu ở biển Atlans, ta chứng kiến ngài ấy chinh phục hết thế giới nhân tạo này đến thế giới nhân tạo kia. Chúng ta còn đi chơi với nhau, ngài ấy dạy cho ta lướt sóng, còn ta thì dạy ngài ấy uống rượu... tất nhiên Leonidovich Hopner không thích uống rượu.”
Nữ kỵ sĩ nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu vàng với hai vòng lửa rực rỡ của vị chúa tể trẻ: “Trong kiếp sống dài đằng đẵng của ta, ta có rất ít niềm vui. Các chiến hữu năm xưa, những người sống cùng thời với ta, phần lớn đã ngã xuống, cuộc đời của ta là một chuỗi những cuộc chiến, liên miên và bất tận. Cho đến khi ta gặp được Leonidovich Hopner, ta mới tìm thấy mục đích sống của ta là gì.”
“Ta coi ngài ấy, còn hơn cả vị Quân Chủ mà ta thề nguyền trung thành, ngài ấy như con gái của ta, như người bạn của ta, ngài ấy là tất cả những gì mà ta có, Shaka de Virgo à, cậu biết chứ? Ngài ấy là tất cả mọi thứ mà ta có và ta sẽ làm mọi thứ cho ngài ấy.”
Phạm Nhã mường tượng được sống đã từng của nữ kỵ sĩ, MU Continel vào thời mà bà ta cống hiến cho Engel Hopner đã không có chiến tranh quy mô lớn giữa các Vệ Thành nhưng các xung đột thì vẫn luôn xảy ra, nó được truyền thông giấu nhẹm và thường tiến hành một cách bí mật, những cuộc chiến bí mật này đội đủ lớp áo, có thể là một không kích của lũ không tặc mạo xưng như chúa tể đã phải đối mặt lần trước.
Trong những cuộc chiến bí mật đó có những cái chết, những sự hy sinh mà không một ai được biết, Margaret Martha đã lăn xả giữa hàng ngàn trận chiến như vậy, bà vung thanh gươm của mình để bảo vệ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành mấy trăm năm.
Bà đã sống thật mỏi mệt, mãi cho đến khi Leonidovich Hopner ra đời, vị nữ chúa đó cho bà một lý do khác để sống.
“Tôi thật sự muốn biết vấn đề của cô ấy, bà phải biết về điều này, phải không?”
Phạm Nhã hỏi: “Cô ấy... thật sự bị thương, hay gặp rắc rối gì đó sao?”
Margaret Martha đã nói là bà hối hận khi gặp Phạm Nhã, có thể là vì chúa tể trẻ mà Leonidovich Hopner đã phải chịu những thiệt hại nào đó, cái ý tưởng này khiến cho y thấy lòng mình thắt lại.
Nữ kỵ sĩ trầm mặc rất lâu, Phạm Nhã chờ đợi câu trả lời của bà ta, bà lại nốc rượu, lần này bà uống cạn chai rượu mà mình mang theo.
“Ngài ấy thật sự có vấn đề nhưng cậu không thể giúp gì được đâu, đừng cố hỏi ngài ấy hay ta. Chỉ thêm phiền thôi, nếu như cậu đã lên chặng bốn hay trở thành một vị cuối đường thì họa may mới san sẻ được với ngài ấy.”
Margaret Martha đứng dậy và rời đi: “Ta chỉ nói đến đó thôi, không hơn. Dù là vậy, ta cũng đã làm một điều trái với mong muốn của Quân Chủ, ta về trước. Quên cuộc nói chuyện này đi nhé.”
Phạm Nhã nói: “Bà chỉ muốn nói bấy nhiêu với tôi thôi sao?”
Nữ kỵ sĩ quay đầu lại, bà mỉm cười: “Dù ta nói rằng thật hối hận khi đến đây và gặp cậu, nhưng ta cũng đặt nhiều hy vọng nơi cậu lắm, vận mệnh đã buộc chặt cậu vào Leonidovich Hopner, ta đã làm hết những gì mà mình có thể làm nhưng ta vẫn thất bại. Cậu thì có thể thành công.”
“Thời gian cho cậu không nhiều đâu, chúa tể trẻ.”
Vị chúa tể siết chặt tay, những thứ cuồng loạn và dữ dội lại bùng lên quanh cơ thể của y, nó như những cơn sóng vô hình, nó đặc sệt sự giận dữ chẳng biết phải hướng về ai.
...
“Ôi trời ơi mấy nàng công chúa này, đừng có chạy nữa cô già rồi, rụng hết hai chân mất.”
Luna Lovegood rượt theo Urd, Verdandi và Skuld, bọn trẻ cười khúc kha khúc khích, mỗi đứa chạy một hướng, nàng hầu của Leonidovich Hopner chơi với chúng mà mệt mỏi luôn.
Nữ chúa ngồi ở trong cái đình nhỏ và nhấp trà, cô mỉm cười nhìn “bốn đứa trẻ” đang làm nhộn cả cái biệt thự lên, bà Margaret Martha cũng đã trở về rồi, nàng hầu sợ bà muốn chết nhưng nữ kỵ sĩ chỉ thưa chuyện với Leonidovich Hopner một chút thì chui vào phòng mình.
Mái ấm của Leonidovich Hopner lại thật đầy đủ, nhất là khi người đàn ông duy nhất của cô lại trở về.
Vị chúa tể bước vào trong biệt thự, nơi thánh địa trong lòng của y với những con người ở đó quét sạch hết những xúc cảm ưu phiền, giận dữ, phẫn nộ và những thứ cuồng loạn, dư âm của nhiều ngày liền phải chiến đấu với Nim.
Luna Lovegood nhìn thấy Phạm Nhã thì liền ù té chạy mất, tốc độ của nàng hầu này nhanh gấp đôi bình thường, trong khi ba đứa trẻ nhỏ thì ùa tới ôm chân của bố.
Phạm Nhã ngồi quỳ xuống, ôm chúng vào lòng, bộ giáp xích kim là thứ đồ duy nhất không bị thiêu cháy trong mặt trời, ngoài nó ra thì y chẳng còn gì nữa ngoài một cái mặt nạ chôm ở Lord Castle.
Thế nên y cố gắng ôm chúng thật khẽ và nhẹ nhàng, không để lũ nhỏ bị đau, sự bức rức đang cứa trong lòng vị chúa tể như những sợi dây leo gai bị những bàn tay nhỏ xíu gỡ ra hết.
“Ta tưởng ngươi còn lâu lắm mới về đây chứ, mới đi có một ngày lại vác mặt đến gặp ta rồi, à không, với ngươi thì là một tuần. Nhớ Nhật Hạ quá, chịu không nổi chứ gì.”
Leonidovich Hopner bước tới, người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ nở nụ cười và trêu chọc, cô ngồi xuống đối diện Phạm Nhã, gỡ cái mặt nạ của y ra và đặt tay lên gò má của người đàn ông.
“Ôi, sao mặt mũi lại thế này, nhíu hết vào nhau kìa, trán thì nhăn như một ông già, ở bên đó mệt lắm hả?”
Phạm Nhã choàng tay đến và ôm cả Leonidovich Hopner, cả ba đứa trẻ:
“Không có mệt gì hết.”
Leonidovich Hopner cốc đầu Phạm Nhã: “Xạo sự, lúc nãy, ngươi cứ như một quả cầu lửa ấy, đầy sự chết chóc.”
Phạm Nhã mỉm cười: “Thế bây giờ, ngài nhìn thấy gì trong mắt tôi?”
Leonidovich Hopner cười khúc khích: “Thấy sự dê xồm, định dê ta chứ gì.”
“Đó là sự yêu thương!”
“Dê!”
...
Luna Lovegood, dù không tình nguyện chút nào, cũng bị Leonidovich Hopner gọi ra ngoài để lùa mấy đứa trẻ cho cô có không gian riêng trò chuyện cùng với Phạm Nhã.
Nàng hầu cứ liếc về phía hai người, cô ta cảm thấy không khí giữa họ nó ngọt như mía lùi nhưng lại cứ chíp bông thế nào ấy, vừa nồng nàn lại rất tinh khôi và hồn nhiên, kỳ lạ lắm.
Nó cũng có những sự dễ thương và buồn cười nữa.
Khi Leonidovich Hopner cốc đầu Phạm Nhã, nàng hầu thấy anh ta đưa đầu ra cho cô dạy bảo hệt như mình và ngài Aegis Hopner lúc nhỏ.
“Nói cho ta nghe nào, người bận rộn với những điều đao to búa lớn đến đây để làm gì, không phải chỉ nhớ ta thôi chứ?”
Leonidovich Hopner hỏi, cô nhìn thẳng vào đôi mắt có chất chứa những nỗi ưu tư rất khó nhận thấy của vị chúa tể trẻ.
Phạm Nhã thở dài: “Ở Địa Cầu... chúng tôi đã phải đối đầu với một Nim.”
Nữ chúa chau mày: “Một Nim khác ngoài Thoth, kể cho ta nghe xem, nó như thế nào?”
Phạm Nhã nói: “Nó giống như một con chim rất lớn với hàng ngàn con mắt và cơ thể thì phủ đầy hoa văn màu đỏ.”
Leonidovich Hopner nhắm mắt để lục lọi trong ký ức, cô hỏi: “Nó còn có một trạng thái hay hình dạng khác hay không?”
Phạm Nhã trả lời: “Đợi tôi một chút, vội quá nên tôi không hỏi kỹ chuyện này, khi tôi giao chiến với nó thì nó đã bị Hion áp chế rồi.”
Chúa tể mượn thiết bị liên lạc của Luna Lovegood để trao đổi với Thoth ở Lord Castle, tin tức tốt nhất mà y nghe được là việc Trang đã thành công khi nhận ban ân từ Aegis Hopner, điều này khiến chúa tể thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Sau đó, Thoth thuật lại hết các trạng thái và sức mạnh của Nim, bấy giờ thì Phạm Nhã mới biết, thứ mà mình chiến đấu ngoài không gian đáng sợ tới mức nào. Nó đã từng hủy diệt cả một hạm đội của NATO và với năng lực của mình, nó còn có thể ăn cả vũ trụ nếu có đủ thời gian, xem ra đây là lý do mà anh Tuân nói với y là không được ngừng việc tấn công nó.
Leonidovich Hopner nghe lời trần thuật của Phạm Nhã, vị nữ chúa có vẻ nghiêm túc:
“Đây là Kẻ Tham Lam, một Nim tồi tệ nhất, nó còn được gọi với cái tên là Nim cuối cùng.”
“Nim cuối cùng?”
Leonidovich Hopner gật đầu: “Bởi vì nó sẽ là thứ cuối cùng còn tồn tại, còn sót lại trên mọi thế giới, nó sẽ ăn sạch tất cả mọi thứ kể cả những Nim và Elder khác, Kẻ Tham Lam có sức mạnh loại bỏ được khả năng bất tử của đồng loại.”
Phạm Nhã sửng sốt.
Nữ chúa nói: “Nó là cách thứ ba sau hai cách đầu tiên để ngăn chặn Nim và Elder nhưng đây là cách không thể được chọn, nếu nó hấp thu đồng loại, nó sẽ tiến hóa tới mức mà không một ai có thể đối đầu với nó.”
“Ngài có biết nó được sinh ra như thế nào không?”
Leonidovich Hopner lắc đầu: “Đây là Nim thuộc hàng cổ xưa nhất, chỉ có những người đã sống ở trước thời kỳ lịch sử được viết mới mới biết về nó, nghĩa là hơn hai ngàn năm trước.”
“Ở thế giới chúng ta chỉ có một người như vậy thôi.”
“Là ai vậy?”
“Isildur Numenor, vị tộc trưởng đầu tiên và duy nhất của người Vermont, chúa tể của Thành Trì Trung Tâm Noria, sau này là Noria Đệ Nhất Vệ Thành, ông ta thoái vị từ rất sớm và chỉ giữ chức tộc trưởng, đây là vị chúa tể già nhất của MU Continel, còn hơn cả ông nội ta nữa. Bởi vì ông là một người Vermont.”
Phạm Nhã thật ngạc nhiên, bởi vì y biết Isildur Numenor, cái tên của ông ta được đặt song song với Varro Batiatus cùng hai cụ tổ nhà Hopner là Crixus Hopner và Agron Hopner.
Leonidovich Hopner nói: “Đây cũng là vị chúa đứng cuối đường bí ẩn nhất.”
“Người già và khôn ngoan nhất thế giới.”