030:00:00
Ngoài khơi bờ biển Northumberland của Anh, Đảo Thánh.
Hion đi giữa bờ tường cao của lâu đài Lindisfarne, mười tám tiếng sau khi The Innovators hóa phép anh từ con rồng thành chàng hoàng tử, đã có rất nhiều thủy phi cơ hạ xuống, hàng trăm người đặt chân lên Đảo Thánh, đó là các thành viên của những tổ chức thuộc Red trong khối The Alliance is Over, hai mươi mốt Walker của khối này cũng đã đặt chân hết lên Đảo Thánh.
Northumberland dài hơn 970km và rộng 580km, bờ biển thuộc vùng Biển Bắc, là một vùng biển thuộc Đại Tây Dương giữa Vương quốc Anh và Scotland, Na Uy, Đan Mạch, Đức, Hà Lan, Bỉ và Pháp.
Là một vùng biển trên thềm lục địa Châu Âu, nó kết nối với đại dương qua eo biển Manche ở phía nam và biển Na Uy ở phía Bắc.
Lực lượng Hải quân Hoàng gia Anh đã đưa các chiến hạm của họ tới gần Northumberland với lý do đảm bảo an ninh quốc phòng. Nước Anh có lực lượng hải quân lớn thứ 2 trong NATO, với chín mươi mốt hạm tàu đang hoạt động, gồm các tàu sân bay, tàu ngầm hạt nhân, các tàu chống mìn và các tàu tuần tra.
Hion đã đi đến chặng bốn, có thể là đầu đường hoặc giữa đường, không thể là cuối đường như Leonidovich Hopner được vì chỉ có bảy người ở MU Continel đang đứng ở đó thôi, dù vậy, anh ta cũng là một vị Thần sống có thể diệt tuyệt toàn bộ nhân loại, lực lượng Hải quân Hoàng gia Anh huy động gần như tổng lực để phòng ngừa các tình huống xấu nhất có thể xảy ra trong cuộc “đối thoại” của Hion và hai mươi mốt Walker thuộc The Alliance is Over.
Các bà tiên cũng xuất hiện, The Innovators bay đến bằng một chiếc thủy phi cơ của Đại Việt, do Trần Thanh Dương tự lái, người Thượng tá này từng là phi công của lực lượng không quân Đại Việt; thủy phi cơ không bay được xa như vậy nhưng họ lại mang theo xăng và Shen Long hay Hoàng có thể tiếp nhiên liệu ngay trên trời.
Từ chi tiết “nhỏ” này có thể thấy tính ứng dụng của các Walker là quá cao, trong chiến tranh hiện đại nếu như có sự tham gia của Walker thì các chiến thuật quân sự cũ sẽ bị lật tung hết.
Ngoài các Walker, chiếc máy bay này cũng chở toàn bộ lực lượng của The Innovators ở Đại Việt; Thoth, Anubis và Chien the Great sẽ đi theo Gundam Exia do Miharu và Rengoku Kyojuro đón; Trần Thanh Dương dù gan góc nhưng cũng cảm thấy váng mồ hôi hột.
Đơn giản vì họ là một mục tiêu quá rõ ràng trên không trung, nếu như có ai đó phóng tên lửa để tấn công thì chiếc máy bay này sẽ nổ tung, trừ các Walker ra thì anh ta và hai người phụ nữ bình thường, kể cả chủ tịch của The Innovators cũng tan xác trong vụ nổ.
Thế mà anh Tuân lại rất bình tĩnh, anh lấy điện thoại chụp cảnh ngoài cửa sổ, nhìn không thấy có vẻ gì là sợ, Katie và Trang mắt buồn cũng run như Trần Thanh Dương nhưng thấy anh bự điềm nhiên quá nên họ cũng bớt lo, họ là người bình thường, lẽ ra không cần đến “điểm nóng” này nhưng họ phải đi, bởi vì họ là Nghị viên của The Innovators.
Bước xuống máy bay, đi lên Đảo Thánh, họ thở phào nhẹ nhõm, Trang mắt buồn hỏi sư phò: “Anh không sợ hả?”
Anh bự vươn vai, trời se lạnh làm anh thèm thuốc lắm, phải rít một hơi cho đỡ vã: “Sợ mẹ gì em ơi, ông bà già của mấy thằng đệ mình đẻ con thông minh lắm, không có dám chơi ngu đâu, chứ tụi nó mà có dấu hiệu bị chết não thì anh mày rúc con mẹ nó trong nhà nằm ngủ cho sướng rồi.”
“Với lại” Anh bự nói: “Chặng đi không có nguy hiểm đâu, tụi nó còn cần mình mà, chặng về mới có khả năng có nguy hiểm, chặng về anh em ta rúc hết trong Gundam Exia, mấy ông có cánh chịu khó đu càng.”
Anh lại quay sang Trần Thanh Dương: “Nào về cho anh ngồi Gundam chung luôn, tôi cũng chưa ngồi bao giờ nhưng nghĩ chắc phê lắm. Cho nó cầm theo cái máy bay chứ bỏ lại phí của, tài sản của quốc gia mà.”
Trần Thanh Dương móc khăn mù xoa ra lau mồ hôi trán rồi cũng rít thuốc: “Hân hạnh.”
Hope không được đi theo chuyến này, anh thanh niên này phải ở lại Đại Việt để bảo kê cho Gray Castle, chớ không phải ghi chép nhiều thứ lắm.
Thanh niên Hoàng sang đất Anh, về lại chốn xưa, anh ta liền ghẹo Trang mắt buồn: “Xưa tao ở đây làm đại ca giang hồ nè mày, chưa lên đảo này bao giờ mà ở Luân Đôn, nào mày dắt tụi tao qua đất Thái coi địa bàn mày như nào đi, không biết mấy thằng cha xưa khoái mày giờ còn sống không.”
Thơ ký xỉa lại: “Đại ca khỉ mốc, làm cu li giang hồ thì có.”
Hoàng không có giận, mấy ngày không có gặp con Trang hâm dở ảnh cũng thấy nhơ nhớ, cổ chửi mà ảnh thấy vui lắm, giống như bị nghiện. Shen Long nhìn quanh rồi nói bằng tiếng Anh, hiện cái này là văn hóa của tổ chức đa quốc tịch The Innovators rồi:
“Vắng vẻ nhỉ, chắc tới chỗ lâu đài Lindisfarne hết rồi.”
Katie nói: “Mình là nhân vật chính phải xuất hiện trễ trễ, cho họ đợi.”
Anh Tuân gật gù: “Cứ để tụi nó đối thoại trước với Hion đi, không sao. Hion cũng lành tính lắm không có dẹp hết mấy thằng đệ liền đâu, cơ mà chắc cũng phải đe mấy phát cho tụi nó nhùn.”
Một lúc sau, Gundam Exia bay tới, Rengoku Kyojuro nhảy xuống từ trên vai người máy, Thoth, Anubis và Chien the Great cũng bay xuống dưới hội họp với các anh em, chỉ có Miharu thì vẫn ở trong buồng lái để điều khiển người máy khổng lồ, em bé của The Innovators dạo này bị rén lắm, tới mấy điểm nong nóng thế này phải núp trong Gundam Exia mới yên tâm được.
Dù sao Gundam Exia cũng đã rõ mồn một ngoài ánh sáng rồi, hiện, ai cũng biết Miharu cưỡi Gundam xông pha MU Continel, người ta hâm mộ cô lắm, mấy anh wibu mecha lập bàn thờ cúng cổ luôn, ngày nào cũng thắp nhang đầy đủ ba cử.
Trần Thanh Dương ngước đầu chiêm ngưỡng Gundam Exia, hiện tại là sáu giờ tối ở Đại Việt nhưng ở Anh thì là mười một giờ trưa, ánh nắng phản chiếu ở trên thân thể làm bằng hợp kim của người máy khổng lồ cao đến hai mươi mét, thứ vũ khí công nghệ cao này thể hiện hết vẻ đẹp khoa học kỹ thuật của nó.
Thượng tá khen: “Đẹp quá, tôi không có xem phim hoạt hoạ nhưng dạo này, ngày nào cũng phải xem lướt để nắm thông tin, mấy thứ tưởng tượng này giờ đều có khả năng xuất hiện ở thế giới thực hết.”
Anh Tuân gật gù, anh thấy Gundam Exia một lần rồi, lúc Miharu chở Shen Long về từ Hoa Quốc.
Thoth nói: “Hiện tại nghe nói có kế hoạch chủ động sáng tạo nguyên liệu cho kẻ triệu hồi, bồi dưỡng cơn ám ảnh.”
Mọi người tò mò, thơ ký Trang nắm tình báo nên giải thích:
“Đó là một dự án của các nước lớn, họ trả chi phí cho các Studio sáng tạo, tạo ra những thứ vũ khí công nghệ cao, nhân vật và thậm chí quái vật theo đơn đặt hàng của họ. Các Studio này làm việc liên tục, đẻ sản phẩm theo yêu cầu, những thứ này sẽ được chuyển cho các khách hàng, họ có những người xuyên không tình nguyện, thực hiện liệu pháp thôi miên và ám thị, thậm chí, có trường hợp chính tác giả sáng tạo cũng là người xuyên không, họ cố khắc hình ảnh của những thứ này vào đầu để nhận ban ân từ Tháp Triệu Hồi.”
Các Innovators ngạc nhiên, Chien the Great cười cười: “Nghe có vẻ hợp lý nhưng mà sao tôi có cảm giác sẽ không thành công được nhỉ?”
Miharu ngồi trong buồng lái “nhiều chuyện”, thấy ở dưới đang bàn nghề mình nên ngứa lắm: “Không có làm được đâu, mấy người đó không biết gì hết.”
Mọi người nghe giọng Miharu vang từ trong loa của Gundam Exia:
“Muốn triệu hồi một vật, ngoài yếu tố chủ quan của người triệu hồi là sự ám ảnh, sức tưởng tượng và hiểu biết về vật triệu hồi ra thì còn một yếu tố khách quan rất quan trọng nữa là liên kết giữa thế giới của vật triệu hồi và thế giới hiện thực.”
“Các thế giới này kết nối với hiện thực trong tâm trí con người, kết nối này chỉ đủ mạnh khi mà có nhiều người nghĩ về nó. Nói đơn giản thì đó là độ phổ biến, một thứ tưởng tượng phải đủ phổ biến thì mới có khả năng được triệu hồi.”—
“Thứ mà họ tạo ra chỉ có ở trong đầu một vài người, liên kết của nó với thế giới này quá yếu. Dù họ có đáp ứng đầy đủ điều kiện chủ quan thì cũng không làm được.”
Katie nghe xong liền dịch lại bằng ngôn ngữ hitech: “Tôi hiểu thế này có đúng không, đầu óc của toàn bộ loài người là đám mây dữ liệu, ở đó có chứa dữ liệu hình ảnh và thông tin, công việc của các cô là phải download dữ liệu về bằng một hệ thống tìm kiếm đủ chuẩn xác để tách và tìm đúng dữ liệu, sau đó đưa vào máy in, in ra giấy. Thể hiện dữ liệu mềm thành dữ liệu cứng?”
Thoth gật gù, mấy thứ này hắn cũng đoán mang máng nhưng có Miharu giải thích, mọi thứ nó rõ hẳn, Katie đưa ra ví dụ so sánh cũng rất hợp lý. Hiểu đơn giản thì kẻ triệu hồi tải hình về máy tính rồi in ra, từ tấm hình thể hiện bằng các bite, nó biến thành hình thật làm từ giấy và mực in.
Sức mạnh của kẻ triệu hồi xuất hiện ở hai khâu là “tìm hình ảnh” và “in hình”, như vậy cánh cổng có thể hiểu là máy photocopy.
Anh Tuân ới lên chỗ Miharu: “Em bé ơi, anh hỏi cái, dòng thời gian bên thế giới tưởng tượng nó thế nào vậy?”
“Nó vẫn chạy anh ơi nhưng hơi lệch, thế giới của Gundam Exia nhanh hơn bên này mấy lần á.”
Anh Tuân lại ới phát nữa: “Vật triệu hồi chết ở đây thì sao, với lại vật triệu hồi đã được triệu hồi rồi có còn được ai đó triệu hồi được nữa không, ý anh là vật tương tự ấy.”
Miharu trả lời: “Chết thì không về được nữa anh, ở thế giới đó sẽ không còn vật triệu hồi đó nữa, diễn biến của thế giới đó cũng bị thay đổi so với nguyên tác bởi hiệu ứng cánh bướm.”
“Triệu hồi vật tương tự không được, ừm, nói thế nào nhỉ, khi một vật được triệu hồi thì thế giới tưởng tượng đó đã chặt đứt hết liên kết của mọi thế giới song song khác của chính nó, từ đây chỉ có một mình nó được liên kết với thế giới thực, duy nhất mình nó mà thôi. Nghĩa là không ai có thể triệu hồi được Gundam Exia giống em nữa, thế giới Anime mà em chọn là thế giới trong tập 1 phần đầu tiên của serial Gundam 00, ngoài phần phim này ra, Gundam 00 còn có nhiều phiên bản chuyển thể khác từ điện ảnh tới truyện tranh.”
“Anh có thể hiểu, chúng là các thế giới song song, là các thực tại giống nhưng mà lại không giống nhau, đang tồn tại ở các mốc thời gian khác nhau, chúng tồn tại cùng một lúc và kết nối với hiện thực thông qua trí tưởng tượng. Khi em mở cổng để kết nối với chúng, dòng thời gian của thế giới tưởng tượng cũng được bắt đầu.”
Miharu càng nói thì càng khó hiểu hơn nhưng mọi người cũng hình dung được. Chien the Great gật gù:
“Nói vậy nếu như có người mở cổng để triệu hồi giáp của Ironman ở phim Ironmen 1, thì coi như thế giới tưởng tượng đó sẽ kết nối với thế giới này, mọi phiên bản, phần phim khác của nó đều bị mất kết nối hết, có phải vậy không.”
Miharu: “Thông minh á.”
A Cẩu xấu hổ, hừ một phát. Thoth lại nghĩ tới vấn đề khác: “Nếu em ... chết thì chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới của Gundam 00 hả Miharu?”
“Chết con mắt anh, anh chết đó.” Miharu la làng rồi giải thích:
“Những kẻ triệu hồi là cái neo cho thế giới tưởng tượng cập vào hiện thực, lúc này, thế giới của Gundam Exia chỉ có một mình em làm neo thôi.”
“Nếu em chết thì thế giới đó sẽ mất liên kết với hiện thực, người ta có thể triệu hồi Gundam Exia ở tập phim hay phần phim khác. Một thế giới bị mất liên kết khi toàn bộ kẻ triệu hồi đang mở cổng cho nó chết hết.”
...
The Innovators thì hăm hở bàn luận về kẻ triệu hồi, con đường đang “hot” nhất hiện tại còn ở đầu dây bên The Alliance is Over, những anh hiệp sĩ đang dàn trận trước lâu đài Lindisfarne, đối mặt với người xuyên không đầu tiên và cũng là người đi xa nhất, Hion.
Từ Adam chỉ huy cho đến các tư lệnh khác hô hào, đoàn quân được tạo thành từ hai mươi mốt Walker và hai trăm người xuyên không có vũ trang ép sát lâu đài Lindisfarne.
Titan khổng lồ đi trên đất khiến mặt đất rung chuyển, cạnh nó là cá sấu Lizzie, các Walker thì bay lơ lửng quanh hai vật triệu hồi, có kỵ sĩ rồng, cũng có võ sĩ, phù thuỷ bóng tối và người bảo vệ tự nhiên.
Richmond H giương cánh hết cỡ, gã kỵ sĩ từng bị hiểu lầm là Hion nay được đối diện với chính Hion, Ares và Windown98 cũng bay cạnh gã, khác với Adam, họ là những người phát triển theo hướng cận chiến.
Windown98 không có cánh, cũng không có áo choàng, cơ thể hắn được nâng lên không trung nhờ những làn khói màu đen, hắn cũng ẩn trong làn khói đen, thoạt nhìn thì kẻ giấu mặt này có cách bay rất giống với Phạm Nhã khi bước lên chặng ba.
Lực lượng của The Alliance is Over không yếu chút nào cả, chỉ là nó luôn bị so với những đối thủ đáng gờm hơn nên người ta cảm giác thấy nó yếu, thực tế, chỉ mình Celestial Being đã gần như đàn áp được lực lượng liên bang Nga đóng trên đảo Sakhalin và hai Walker của Nga là Vodka và All-Natasha.
Hiện tại, trong hai mươi mốt Walker của The Alliance is Over, không chỉ có bốn người tới từ Celestial Being mà còn có The Round Table và Anonymous, có Windown98 và Richmond H, hai người nằm trong Seven Walker.
Những người đến đây nhìn lực lượng hai mươi mốt Walker và cả hai trăm người có súng ống đầy đủ, với Titan và Lizzie, hai thứ khổng lồ còn lớn hơn lâu đài Lindisfarne, họ thấy sự an tâm và có dũng khí, nhiều người còn tự tin tới mức mù quáng, cảm thấy với lực lượng hùng hậu này, họ có thể nghiền nát toà lâu đài nằm trên đồi kể cả vị Thần đứng ở trên đó.
Thậm chí chẳng cần tới sự ra mặt của The Innovators, tự họ cũng có thể chiến thắng Hion và đoạt chiến lợi phẩm, chẳng cần phải đối thoại với anh ta làm gì cho mất công.
Sự tự tin này lây lan trong tập thể, cho đến khi họ tới đủ gần để có thể nhìn rõ Hion, nó mới bị giội tắt.
Hion đứng ở trên lâu đài nhìn các Walker bay lơ lửng và người bình thường đứng bên dưới, Thần không hề mặc giáp hay cầm vũ khí, bởi vì những kẻ này như con sâu cái kiến trong mắt Thần.
Hion cũng không đeo mặt nạ để giấu mặt, Thần thấy điều đó là không cần thiết nữa.
Từ khoảng cách cả trăm mét, bất kỳ ai bị ánh mắt của Hion lướt qua đều run lên cầm cập. Từ khoảng cách trăm mét, Hion chỉ nhỏ như hạt đậu, nhưng những người ở đây lại thấy như có một người khổng lồ cao tới mức chạm đầu vào những tầng mây, đang nhìn bọn họ.
Những người này ngộp thở như bị bóp chẹt cổ họng. Họ đang có cảm giác hệt như mình là lũ chuột, là châu chấu còn người đàn ông tóc vàng rẽ ngôi giữa đẹp đến vô thực này là một con rắn hổ mang chúa.
Đây là cảm giác sợ hãi của sinh vật, là bản năng nguyên thuỷ nằm trong gene, khi một dạng sống chạm mặt với một dạng sống khác cao cấp hơn, đứng ở trên nấc cao hơn trong chuỗi thức ăn.
Hion không nói gì, chỉ nhìn, cái nhìn này khiến cho lực lượng bên ngoài Lindisfarne im phăng phắt, họ không dám bước thêm một bước về phía toà lâu đài.