Sau khi rà soát hết các buôn làng ven biển của người Ainu mà không có kết quả, lực lượng liên bang còn lệnh quân của họ đến chỗ ở của những người Orok và Nivkh, không như dân Ainu nhìn chẳng khác gì người Nhật Bản hiện đại, hai sắc tộc này thì dị biệt ngay từ bề ngoài, những người Nivkh thì đỡ hơn còn dân Orok thì như những kẻ bị thời đại lãng quên, họ chỉ tươm tất hơn thổ dân rừng Amazon hay Châu Phi được một chút.
Lực lượng liên bang quyết định tập kết tất cả những người thuộc sắc tộc Ainu, cộng đồng dân tộc thiểu số bị hiềm nghi lớn nhất, trên một bờ biển, những người dân tộc bản địa của đảo Sakhalin đứng chụm lại thành hình tròn, có đàn ông, phụ nữ trưởng thành cũng có mấy đứa nhỏ và cả những cụ già phải chống gậy.
Gió biển thổi rất mạnh, những người Ainu đứng nép sát vào nhau, đàn ông che cho người già, phụ nữ và trẻ con, gió đã lạnh nhưng mấy chục chiếc Jeep chở đầy lính với những ụ súng sáu nòng đen ngòm trên mui và những chiếc trực thăng còn làm cho những người dân tộc này thấy lạnh hơn những cơn gió.
Yamamichi Yomaru nắm tay bé Ranka, con bé không biết những anh lính Nga này dồn hết những người Ainu ra biển để làm gì, nhưng nó nhìn mấy nét lạnh tanh của lực lượng liên bang cùng vũ khí của bọn họ thì sợ lắm.
Thanh niên trông trẻ cũng rịn hết mồ hôi tay và ở sau lưng, lưng anh ta bị ướt nhẹp hết. Đạo diễn đã nói về những điều này nhưng khi thực sự “vào vai diễn” ở trong kịch bản, anh ta cũng thấy sợ.
Vodka và All-Natasha đã kéo cái khẩu trang liền cổ của bộ nano suit như ghép từ những bó cơ nhân tạo lên, tay Walker người Nga biết nói tiếng Nhật, gã cầm loa hô lên:
“Đảo Sakhalin có đẹp không?”
Những người Ainu biết tiếng Nhật quay sang nhìn nhau, bọn họ không hiểu người đàn ông to cao, ăn mặc lạ kỳ này đang muốn nói cái gì.
Vodka: “Mấy ngày vừa rồi, chúng tôi đã rà hết các thành phố ở Sakhalin, chúng tôi cũng đã rà soát những buôn làng của dân Orok và Nivkh, chúng tôi biết các ngươi đang lẩn trong những người Ainu này.”
Đột nhiên, Vodka cầm một khẩu súng trường lên, bắn chỉ thiên gần hết băng đạn, những người lính trong lực lượng cũng chĩa súng lên trời bắn chỉ thiên, âm thanh của gần năm trăm cây súng và lưỡi lửa từ họng súng rất ghê gớm, nó khiến những người dân Ainu hiền lành và chất phác cảm thấy một nỗi sợ kinh khủng.
Bọn họ xôn xao lên và thậm chí, những người phụ, trẻ con cũng bắt đầu khóc.
Tiếng súng ngừng lại, Vodka cầm loa nói: “Hỡi người Ainu, trong số các người có những kẻ lạ mặt, chúng là bọn tội phạm nguy hiểm nhất hành tinh, chúng ta muốn các người hãy nhìn thật rõ những kẻ đang đứng ở bên trái và bên phải của mình, phía trước và sau lưng, tìm ra những kẻ lạ mặt và tách chúng ra khỏi tập thể, nếu không... “
Gã không nói nữa.
All-Natasha chau mày: “Làm vậy có quá đáng không, họ chỉ là những người dân vô tội, sao lại dọa họ như vậy?”
Vodka buông loa xuống, nhìn gần năm trăm người Ainu bị rối đội hình, đang liếc sang phải và liếc sang trái: “Làm như vậy họ mới thấy sự nghiêm trọng của việc này, họ sẽ cố mà tìm cho ra bọn chúng, họ không biết chúng ta sẽ làm gì họ nhưng họ sẽ nghĩ đến điều xấu nhất có thể xảy ra, họ phải biết ơn vì đây là nước Nga, nếu lũ khủng bố lẩn vào trong dân Triều Tiên, người triều tiên sẽ không ngần ngại làm điều mà tôi dọa họ đâu.”
Những người Ainu đang đấu tố lẫn nhau, giống như Vodka nói, họ không biết điều gì sẽ xảy đến với họ nếu họ không làm việc này, không tìm ra được “những kẻ lạ” đang lẩn trốn bên trong các buôn làng của họ, mười một làng Ainu cũng chỉ có gần năm trăm con người, người làng này thường hay qua làng kia giao lưu và trao đổi, thậm chí thông hôn với nhau, họ nhẵn mặt nhau hết.
Yamamichi Yomaru và người thanh niên trông trẻ, tên thật là Satoshi là những người Ainu bản địa, họ cũng thường xuyên đi đến Hokkaido để trao đổi với người Ainu Nhật Bản, khi trưởng thành, hai chàng trai Ainu này tuy đến Nhật để làm ăn nhưng họ vẫn thường xuyên về làng, đặc biệt là Satoshi, nên những người Ainu không có lạ họ, trong số họ cũng có nhiều thanh niên Ainu như vậy.
Năm trăm người, người này nhìn người kia, họ thấy trong mắt nhau có rất nhiều nỗi âu lo, họ tìm mãi nhưng không thấy có bất kỳ người lạ mặt nào cả.
Vodka và lực lượng liên bang rất kiên nhẫn, chờ họ.
Trên bầu trời, The Innovators đứng trong mây quan sát bờ biển Sakhalin bên dưới, như những vị thần, trừ hai vị chúa tể có thị giác siêu phàm, những người còn lại nhìn tình hình và diễn biến bên dưới thông qua ống nhòm, Shen Long lên tiếng:
“Hai người cầm đầu kia là Vodka và All-Natasha, trang phục của họ thật lạ, hẳn là một loại áo giáp công nghệ cao của Nga.”
Chien the Great nói: “Sao ngươi không nói gì về tình hình mà chỉ để ý đồ đạc của họ thế, ngươi không thấy những người Ainu kia đáng thương sao, đồ vô lương tâm.”
Shen Long xỉa: “Hồi trước ngươi không thế này, từ sau khi đi theo... ừm, nói chung dạo này ngươi sướt mướt quá, tỉnh táo đi, lính Nga sẽ không làm hại họ đâu, người Nga chỉ đang đe dọa họ để tìm ra lũ khủng bố bên trong đám đông này thôi.”
Hoàng cũng gật đầu: “Shen Long nói đúng, người Nga phô trương và nổ súng chỉ thiên như vậy để đe dọa và tạo áp lực, dân Nga thiện chiến và dũng mãnh nhưng họ không phải là những kẻ lạm sát người vô tội.”
Phạm Nhã hỏi Leonidovich Hopner: “Ngài nghe được gì không?”
Nữ chúa tể lắc đầu: “Không, những người Ainu này rất bình thường, luồng đối thoại giữa họ thông và thoáng, người này đều biết và nói chuyện được với những người kia, không một ai là biệt lập trong các luồng đối thoại, không bị ai bị bỏ ra ngoài những luồng thoại liên tục này, tất cả họ đều quen biết nhau.”
Phạm Nhã chau mày.
White Castle nghe báo cáo, Thoth phân tích: “Có hai trường hợp, một là tôi và chủ tịch đã suy đoán sai, những kẻ cầm đầu của bọn khủng bố chưa hề rời khỏi đất Nhật, chúng chấp nhận mạo hiểm và chịu rủi ro khi trốn ở trong nước, hai là... chúng cũng là người Ainu, chúng tôi nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.”
Thoth lại chuyển rất nhiều thông tin về dân tộc Ainu cho phó chủ tịch: “Những người Ainu này là một sắc tộc cổ đại, cho đến ngày nay họ đã được chấp nhận là một chủng tộc bản địa và được bảo lưu văn hóa, nước Nhật cũng đang nỗ lực phục hồi văn hóa Ainu, đặc biệt là ngôn ngữ của họ.”
“Tuy không thể dùng một mẫu tính cách chung để đánh giá tất cả cá thể trong một dân tộc nhưng có thể nhìn nhận, dân Ainu là những con người hiền lành và chất phác, họ theo tín ngưỡng vạn vật hữu linh, cho rằng mọi thứ trên đời từ động, thực vật cho đến cây cối, sông suối đều có linh hồn, văn hóa Ainu khó mà sản sinh ra thổ nhưỡng, nuôi dưỡng được những tên sát nhân tàn nhẫn, điên loạn như bọn khủng bố Osaka.”
...
Đến tối, hơn năm giờ trôi qua, Vodka và All-Natasha cùng với lực lượng liên bang vẫn chưa thả những người Ainu trở về buôn làng của họ, dù cho cuộc “đấu tố” và truy lùng những kẻ lạ mặt trong cộng đồng này chẳng đem lại kết quả, tất cả những người Ainu này đều có lai lịch rõ ràng, bất kỳ người nào cũng đều được biết bởi những người còn lại.
Trời đã chập tối, gió biển càng rét hơn, đến đám lính Nga to như con gấu cũng thấy rùng mình vì lạnh, đừng nói những người Ainu thiếu thốn, những cụ già đứng hàng giờ, lại căng thẳng, nhìn như muốn ngã sấp xuống đất luôn rồi, phải nhờ thanh niên đỡ cho thì mới đứng vững được.
All-Natasha nói: “Xem ra chúng vẫn ở Nhật, hoặc chúng đã trốn qua Triều Tiên.”
Vodka lắc đầu: “Không đơn giản vậy.”
Đoạn gã cầm loa quát lên: “Tất cả những ai thường xuyên đi thuyền qua Nhật để làm việc, những ai mới trở về làng mình, bước ra ngoài.”
Những người Ainu lại bắt đầu xôn xao lên, Yamamichi Yomaru, thanh niên Satoshi và hơn bốn mươi người đàn ông, phụ nữ khác bước ra khỏi đám đông người Ainu, những người khác í ới vì lo lắng cho gần năm mươi người Ainu này.
Vodka đi đến trước từng người, gã lướt nhanh qua tên mập và thanh niên nhìn hiền hiền trông rất là “vô hại” này, gần năm mươi người, gã đi một vòng, hỏi bằng tiếng Nhật với từng người một, nhiều khi câu hỏi cũng lập lại để xem họ có nói dối hay không, tất cả đều trả lời được những câu hỏi của hắn.
Có thể nhìn ra được, Yamamichi Yomaru và Satoshi có một vỏ bọc hoàn hảo, mà nói là vỏ bọc cũng chẳng đúng, đó là thân phận chân thật của họ, những người con Ainu bình thường, làm những công việc hết sức bình thường.
Khủng bố, mới là vỏ bọc của họ.
Khảo vấn gần hai giờ đồng hồ, dùng rất nhiều biện pháp nghiệp vụ để phát hiện nói dối mà Vodka chẳng có thu hoạch gì, gã lắc đầu, trở về chỗ cũ: “Đưa họ về lại buôn làng của mình đi, kết thúc chiến dịch, mã xanh.”
Lực lượng liên bang thông báo tin này và đưa những người Ainu trở về làng của họ, Yamamichi Yomaru và Satoshi đi giữa năm trăm người đồng bào, họ cũng reo mừng và tỏ ra vui tươi như những người khác, bé Ranka hứng gió lâu nên lạnh lắm, nó leo hẳn lên vai của gã mập rồi ôm cổ gã, ngủ say sưa, gã mập thì vừa địu nó vừa dắt tay cụ già làng đi về nhà.
Satoshi sợ bị nghi ngờ nên không dám quay đầu nhìn xung quanh, chỉ có thể liếc ngang rồi liếc dọc, theo như kịch bản của đạo diễn, hiện tại, là lúc mà các “nhân vật chính” trong “phân cảnh” này xuất hiện.
Yamamichi Yomaru, như biết anh ta nghĩ gì, gã mập nhìn anh, Satoshi cũng nhìn gã, anh thanh niên nhìn thấy gã môi gã nhấp nháy, không thành lời nhưng anh biết, gã đang đếm.
5
4
3
2
1
0
Từ vùng trời ngoài biển, có bốn người đang bay tới bờ Sakhalin với tốc độ rất nhanh!
Ba người đàn ông, một người phụ nữ!
Một người đàn ông Israel cao lớn có mái tóc bồng bềnh, với gương mặt đẹp như tranh và râu quai nón, tròng mắt màu hồng với những vòng khói quanh con ngươi, sau lưng là đôi cánh chim màu hồng.
Một người thanh niên Hoa Quốc, còn trẻ nhưng lại mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn của cánh đàn ông trung tuổi, tóc dài, tròng mắt xám với những vòng đá, bay nhờ một cái áo choàng.
Một thanh niên Mỹ, trẻ, tóc vàng hoe, môi luôn có dính một nụ cười nhếch, có tròng mắt màu tím, quanh con ngươi có vòng dung nham, đôi khi, vòng dung nham lại biến thành vòng sóng biển, sau lưng có một đôi cánh kỳ dị, như một đôi cánh xương màu trắng với ánh sáng tím.
Cuối cùng, là một người phụ nữ Bắc Triều Tiên, mặt đẹp nhưng lạnh tanh, có tròng mắt và đôi cánh giống với gã thủ lĩnh người Israel.
Vodka và All-Natasha nhìn những người này, đặc biệt là nhìn người Mỹ trẻ luôn cười nhếch mép, không kể tới chúa tể Shaka de Virgo, đây là kẻ đi trên một trong những con đường đặc biệt và hiếm thấy nhất, con đường của đấu sĩ ma thuật!
Một kẻ có thể sử dụng cả sức mạnh của phù thủy bóng tối lẫn kỵ sĩ rồng, đồng thời còn có các khả năng riêng, một kẻ đáng sợ.
Gã người Nga lại nhìn sang người đàn ông Israel đẹp như tranh: “Celestial Being?”
Bốn người dừng lại ở trên không, liếc xuống năm trăm người Ainu đang được lực lượng liên bang hộ tống về các buôn làng.
Người đàn ông Israel, Adam, nói với Vodka: “Chúng tôi đã rà trên biên giới Triều Tiên, đất nước của Chaewon, trong mấy ngày này không có bất kỳ con thuyền nào cập bến vào Triều Tiên, chúng tôi cũng đã kiểm tra các thuyền đánh cá ngoài biển, không có dấu vết của bọn khủng bố. Chúng đang lẫn vào hòn đảo này.”
Adam chỉ tay: “Trong những người Ainu này, hoặc trên đảo Sakhalin.”
All-Natasha lắc đầu: “Không có, bọn tôi đã điều tra rồi. Có thể chúng còn ở trong đất Nhật.”
Người phụ nữ Triều Tiên, Chaewon nói: “Chính phủ Nhật Bản tuyên bố đã quét sạch chủ nghĩa khủng bố mới trên phạm vi cả nước, các anh chưa được thông báo sao?”
Vodka bấm điện thoại vệ tinh, đầu dây bên kia reo lên tiếng của một người phụ nữ: “Chuyện gì?”
“Celestial Being nói họ đã càn quét sạch biên giới Triều Tiên, ở Nhật thì tuyên bố đã dọn sạch khủng bố, họ kết luận bọn khủng bố đang ở đảo Sakhalin.”
Người phụ nữ trả lời:
“Thông tin ở Nhật không chính xác, họ đang trấn an dư luận, nhân viên tình báo của chúng ta có tin tức khác, trong số những tội phạm bị vây quét bởi lực lượng phòng vệ có những bên cung cấp bom cho bọn khủng bố, họ đang điều tra một cách âm thần, ở đó vẫn chưa sạch đâu nhưng đảo Sakhalin thì sạch rồi.”
Vodka nói lại điều này với nhóm Celestial Being, người Mỹ trẻ mỉa mai: “Các người không dám thừa nhận việc bọn khủng bố đang ở trên lãnh thổ nước mình.”
All-Natasha quát: “Anh nói chuyện kiểu gì thế hả, muốn tạo ra xung đột với chúng tôi sao?”
Thanh niên Hoa Quốc, mặc đồ Tôn Trung Sơn, đáp xuống bờ biển, hắn chắp tay sau lưng, lưng của hắn rất thẳng, bước chân của hắn dài, nhìn thì đầy sức mạnh, nhưng lại nhẹ nhàng đến kỳ lạ, hắn đi trên cát, mà không nhìn thấy có dấu chân.
Hắn bước lại gần những người Ainu, trông biểu cảm thấy có nét lạnh lùng và sự khinh ghét.
Vodka chắn ở trước mặt hắn: “Anh muốn làm gì? Adam, các người điên rồi sao?”
All-Natasha cũng lao ra, người Mỹ trẻ với mái tóc vàng đã đáp xuống bờ biển, chắn trước mặt cô, anh ta giang cánh, một thanh kiếm bản to có hai lưỡi hiện ra trên tay phải, một quyển sách phép lại hiện ra trên tay trái, rồi một bộ giáp màu tím bay ra đắp lên trên người anh ta!
Đây là một người đã đồng bộ trang bị đến mức tối đa!
“Celestial Being, đến để thực hiện quyền của sắc lệnh Dorito, trấn áp chủ nghĩa khủng bố.”
Adam nói: “Nhân danh sự nhân đạo... “
Một cây gậy báu xuất hiện trong tay Adam, nó có màu xanh dương với một lưỡi mác rất dài, không có lông chim như của Miharu mà có những sợi tua rua, Adam mở một cánh khổng gian, từ trong cánh cổng, một người khổng lồ đá bước ra ngoài, trông như một vị thần Titan trong thần thoại Hy Lạp.
Một cánh cổng khác cũng được Chaewon triệu hồi, một con cá sấu khổng lồ dài hơn ba mươi mét chui ra từ trong cổng, nó có những cái mang cá màu tím và những cái gai dọc trên lưng, chính là con quái vật Lizzie trong bộ phim Rampage!
Chỉ là con Lizzie này nhìn nhỏ hơn con xuất hiện trong bộ phim, hẳn đây là giai đoạn chưa trưởng thành đến kích cỡ tối đa của nó, giới hạn bởi sức mạnh của bản thân Chaewon, cô ta không thể triệu hồi một con Lizzie trưởng thành được.
Vodka gào lên: “Các người điên hết rồi, đây là hành động gây chiến đấy, ai cho các người lá gan làm chuyện như vậy, mau rút hết đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa.”
Adam đứng ở trên vai người khổng lồ đá cao đến bốn mươi mét: “... mọi thiệt hại đều được cho phép, Celestial, bắt đầu tiến hành can thiệp.”
“Sứ mệnh của chúng ta là ngăn chặn chủ nghĩa khủng bố mới bằng mọi giá.”