000:00:30
Thái Dương Quân Chủ tan biến, Phạm Nhã triệu hồi bộ giáp Xích Kim, trùm lên người, hiện tại, chúa tể đang trần truồng mà ở MU Continel lúc này, y lại đứng đối diện với nữ chúa Leonidovich Hopner, nếu dịch chuyển qua mà “tồng ngồng” trước mặt cô, chúa tể sẽ tìm cách tuẫn tiết chứ xấu hổ quá, không có mặt mũi để sống nữa.
Phạm Nhã nhắm mắt và chờ đợi, chúa tể đếm đến ba mươi rồi lại mở mắt ra.
168:00:00
Bản gốc của Thái Dương Quân Chủ đã hiện lên thật rõ trong mắt, vẫn gương mặt đẹp tuyệt mỹ, hoàn hảo và không có dấu vết tháng năm ấy, vẫn bộ đồ trắng muốt với những đường thêu làm từ vàng, vẫn mái tóc màu bạch kim uốn xoăn thật dài, như sóng ở ngoài biển khơi.
Phạm Nhã đã ngắm nhìn một Thái Dương Quân Chủ khổng lồ hàng nhiều giờ liền, nhưng vị nữ chúa đó chẳng đẹp bằng một góc của Leonidovich Hopner bằng xương bằng thịt; đây mới là mặt trời, là Nhật Hạ của Phạm Nhã.
Nữ chúa tể quay lưng lại rồi bước đi, Phạm Nhã im lặng và theo sau cô trong hành lang sâu hút được thắp sáng bằng những ngọn đuốc, với những bộ giáp như các binh sĩ đang đứng gác; ở nơi này, tưởng như rất lâu trước đây, chúa tể đã được Leonidovich Hopner dẫn đi nhận những thứ trang bị đầu tiên, lúc đó y cũng đi theo sau lưng cô như vậy.
Leonidovich Hopner chẳng nói gì hết, đối với Phạm Nhã, chúa tể đã ở Địa Cầu bảy ngày, đã xa cô bảy ngày rồi, trong bảy ngày đó, y đã trải qua nhiều việc, đi khắp Địa Cầu để cứu hộ những chuyến bay mất kiểm soát, tham gia vào hành động ứng phó thảm họa, bay vào trong trung tâm của Thái Dương Hệ và tạo ra Thái Dương Quân Chủ.
Nhưng đối với Leonidovich Hopner, cô ta vừa mới bị Phạm Nhã cưỡng ôm, chúa tể chỉ mới buông cô ra một chút thôi, tuy cô biết Phạm Nhã đã ở Địa Cầu tận bảy ngày, chắc đã trải qua nhiều thứ lắm nhưng lòng cô có sự hờn giận, nên cô lơ vị chúa tể này.
Hai vị chúa tể đi lên cầu thang xoắn, Leonidovich Hopner định giơ chân đá cái cửa kim loại dầy cui, Phạm Nhã mở mắt thật to để nhìn cho rõ, tại y thích nhìn mấy động tác “bạo lực” của nữ chúa lắm, nào ngờ cô lại liếc sang y, rồi không có đá cửa mà chỉ hất ngón tay cho nó hạ xuống, rồi lại hất thêm một lần để di chuyển bức tượng khổng lồ, chặn trên cái cửa.
Cử chỉ và phong thái của Leonidovich Hopner, kể từ lúc mà Phạm Nhã dịch chuyển sang MU Continel luôn mang theo một vẻ thanh tao, nhẹ nhàng và sang trọng, thể hiện hết cái cao quý của nữ Quân Chủ, Phạm Nhã không được nhìn thấy cô gái trong độ tuổi thanh xuân, hoạt bát mà y thương nhớ nữa.
Cách mà Leonidovich Hopner giao lưu với chúa tể giờ không khác gì với các Innovator, cô chẳng thể hiện những cá tính của mình với chúa tể, cô tạo ra một khoảng cách giữa cô với Phạm Nhã bằng cách cào bằng quan hệ; cô tương tác với người khác thế nào thì cũng tương tác với Phạm Nhã như vậy, không đặc biệt hơn. Dù, cô vẫn đối xử rất tốt với viên đường của đời mình.
Phạm Nhã chợt nói: “Tôi chọn loại Ducati Panigale 1199 S, nó giống với 1190, nó không có chi tiết mang cá mà ngài ghét. Nó có động cơ V-Twin, dung tích 1198cc, mã lực 195, vòng quay 10.750 vòng/ phút, tai 9000 vòng/ phút, mô men xoắn 133Nm, được trang bị hộp số 6 cấp, tăng tốc lên 100km/h không quá 3 giây.”
“Ừm.”
Phạm Nhã nói: “Tôi... nhờ họ mang qua, một chút nữa tôi ráp nó lại cho ngài. Tôi còn mua cho ngài một bộ đồ bảo hộ và mũ bảo hiểm nữa, chúng có màu trắng trơn, rất ít chi tiết, tôi cũng mua thêm cả tiểu thuyết mà ngài thích, Anime và phim mới. Tôi còn chuẩn bị một cây đàn Piano điện cho ngài nữa.”
“Ừm.”
Phạm Nhã hít sâu: “Tôi sẽ đi Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành trong chiều nay.”
Leonidovich Hopner gật đầu rồi đi lên cầu thang, chúa tể nhìn theo cô cho đến khi người phụ nữ ấy khuất bóng.
“... “
Phạm Nhã thở dài.
...
The Innovators đã tập hợp, như thường lệ, ngoài cái đình trong sân biệt thự trắng, họ có rất nhiều điều muốn nói với chúa tể Shaka de Virgo và cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, đây là người đàn ông đầu tiên kể từ thuở khai thiên lập địa tới nay, đã bay vào trong trung tâm Thái Dương Hệ, thậm chí, còn bay vào trong vầng mặt trời bốn phẩy năm tỉ tuổi.
Thế mà, chúa tể của họ lại không mặn mà với họ, câu đầu tiên mà chúa tể nói, là mọi người khỏe không, câu thứ hai mà y hỏi, là xe và đồ đạc đâu, câu cuối cùng, là một lời cảm ơn. Sau đó, phó thủ lĩnh của The Innovators ngồi lúi húi lắp ráp chiếc xe Ducati Panigale 1199 S, y còn chẳng thèm hỏi bọn họ ở Địa Cầu thế nào rồi, anh Tuân và những người đổi mới đã làm gì.
Chẳng thèm hỏi.
Và điều này thật lạ, chúa tể của họ không bao giờ như vậy, đã có một thoáng, anh ta dường như dành hết, cống hiến hết thời gian và sức lực, cảm xúc và tất cả mọi thứ mà mình có cho công việc, cho sứ mệnh của The Innovators, anh ta thậm chí trở nên chủ động và quyết liệt trong mọi hành động, trong thái độ của mình, vị chúa tể tỏ ra bản lĩnh hơn mà cũng lạnh lùng hơn với những thế lực hăm he muốn hạ bệ The Innovators.
Thế mà giờ, nhìn hành vi của anh ta xem? Anh ta đang ngồi lắp ráp một chiếc xe chiếm rất nhiều khối lượng hành lí của những người đổi mới, anh ta mang nó qua đây cho ai và để làm gì, bọn họ biết chứ, họ không có trách anh một câu, người đó đã cho họ quá nhiều rồi, nhưng họ cũng thấy hơi buồn với chúa tể, buồn vì anh ta để việc tư cản lối.
Có quá nhiều chuyện quan trọng đã xảy ra trên Địa Cầu, từ những ảnh hưởng khi anh ta thực hiện sứ mệnh bay đến mặt trời, đến việc Lawyer dàn xếp với Hion và Adam để đưa ra các phương án kiểm soát vấn đề xuyên không, họ muốn trao đổi với anh nhiều thứ lắm, nhưng chúa tể chỉ loay hoay với những món quà cho nữ chúa.
Phạm Nhã hăm hở ráp chiếc xe, nó được tháo ra thành nhiều bộ phận, việc lắp ráp một chiếc xe chứa đầy công nghệ cao như thế này thật không đơn giản nhưng những người thợ đã chỉ dẫn kỹ, anh Tuân rất chu đáo khi mướn hẳn những người Italia từ hãng qua để tháo chiếc xe này, ngoài những bộ phận nguyên thủy của nó, anh Tuân cũng “độ” thêm cho chiếc Ducati nhiều món đồ chơi có công năng phù hợp.
Mất gần hai giờ, Phạm Nhã mới lắp xong chiếc Ducati Panigale 1199 S, chúa tể lau dầu dính trên tay, y vừa mới tra dầu và các thứ bôi trơn cho động cơ, y cũng đã đổ đầy mười bảy lít xăng cho nó, chúa tể ngắm chiếc xe, nó có màu trắng với những chi tiết máy màu đen, rất đẹp.
Những người đổi mới ngồi trong đình, họ chỉ im lặng và nhìn vị chúa tể, Miharu vo vo chiếc đầm, cô gái cúi thấp đầu, cô nghĩ nhiều chuyện lắm, những lời mà anh Tuân nói cứ quanh quẩn ở bên tai cô.
“Trong đợt xuyên không này, tôi sẽ tạm rời khỏi The Innovators.” Phạm Nhã đột nhiên quay sang nói với những người đổi mới, khiến họ thấy vô cùng kinh ngạc. Thoth bật thốt: “Tại sao?”
Phạm Nhã mỉm cười: “Tôi có một món nợ cần phải trả, tôi phải làn điều này và tôi chỉ muốn làm nó với tư cách cá nhân tôi, là chính tôi, chính tôi trước khi được ban ân nữa, tôi muốn tạm bỏ hết mọi trách nhiệm và sứ mệnh của mình sang bên. Chỉ trong bảy ngày này thôi, mọi người không cần biết tôi sẽ đi đâu và làm gì, đừng lo lắng cho tôi.”
“Cho phép tôi được ích kỷ, có lẽ đây là lần duy nhất tôi mà tôi như vậy.”
The Innovators im lặng, họ nhìn nhau, rồi Thoth thở dài: “Được.”
Quân sư lại hỏi: “Thế bây giờ, anh là ai?”
“Tôi à?” Chúa tể ngước mắt nhìn những quả cầu lửa Mana vĩ đại, rồi y nhìn những người đổi mới: “Tôi là Nhã, Phạm Nhã. Đó là tên của tôi, tôi không phải là Shaka de Virgo, tôi không phải là phó chủ tịch của The Innovators, tôi chỉ là Nhã thôi.”
“Phạm Nhã” Thoth lầm bầm, gã quân sư chau mày: “Là... tên của con nuôi anh mà?”
Chúa tể cười: “Đúng vậy.”
Rồi y lại nhìn sang chỗ Katie: “Có nhớ lúc cô hỏi tôi, vì sao trông tôi hơi lạ khi ở làng trẻ em Mozart chứ, tôi sống ở đó. Tôi đã sống ở đó mười tám năm, cô Hạnh là mẹ nuôi của tôi. Cũng là mẹ nuôi của nhóc Cu, nó được cô Hạnh đặt tên giống với tôi, việc gặp nó, với tôi là một mối duyên, vậy nên tôi nhận nuôi nó.”
Những người đổi mới thấy kinh ngạc bởi vì đây là lần đầu chúa tể thổ lộ cho họ nghe về quá khứ của anh ta, họ nhìn thấy được một khía cạnh khác của anh, anh ta là một người mồ côi cha mẹ và lớn lên ở một trại trẻ, thường thì, những đứa trẻ đó sẽ gai góc và rất thu mình, kể cả khi lớn lên, bởi vì chúng thấy không an toàn giữa một thế giới mà không có nơi nào thuộc về chúng.
Thoth nhớ lại lần đầu gặp chúa tể ở trong nhà thờ, khi đó, người này xù gai lên như một con nhím, anh ta dùng rất nhiều cách để chiếm sự chủ động trong không gian nhà thờ, anh ta còn dọa dẫm họ để họ hiểu lầm về sức mạnh của anh ta.
Katie và Trang cũng nghĩ như Thoth, chỉ là bây giờ, chúa tể đã khác với lúc họ gặp anh, khác nhiều lắm. Thời gian không thay đổi được một người, thời gian chỉ giúp người đó xóa nhòa một vài thứ đáng để quên thôi, thứ thay đổi con người là những trắc trở mà họ gặp phải, những trải nghiệm và bài học của họ, chúa tể đã trải qua quá nhiều việc chỉ trong một gian ngắn, vậy nên, anh ta cũng thay đổi chóng mặt.
Phó chủ tịch của họ trưởng thành và thay đổi chỉ trong một thời gian quá ngắn, từ một cậu thiếu niên có những tính toán, trở thành người chúa tể anh hùng có tấm lòng từ bi, nhân nghĩa và bác ái mà họ thấy ở Nhật Bản; sau đó, lại chuyển mình thành một vị Quân Chủ tiêu chuẩn, cũng là vị anh hùng chính nghĩa, nhưng thêm sự quyết liệt vào những nét tính cách tạo hình nên anh.
The Innovators không biết món nợ của chúa tể là gì, nhưng họ biết là nó rất lớn, và anh cần tập trung hết mọi khả năng để hoàn thành, anh không thể bị xao nhãng bởi bất kỳ việc gì, vậy nên họ không làm phiền anh, họ cũng không gặng hỏi những việc riêng của anh.
Phạm Nhã nhờ vả Katie trông Urd, Verdandi và Skuld ở Lord Castle, rồi y đi vào phòng mình, thay bộ đồ bảo hộ màu trắng, sau đó, mang theo đống quà bay lơ lửng đến gõ cửa phòng Leonidovich Hopner.
Nữ chúa không mở cửa, Phạm Nhã biết cô có thể nghe thấy nên nói: “Ngài có thể gặp tôi chút không, tôi muốn đưa những món quà này cho ngài. Tôi cũng... muốn đi dạo với ngài, trên chiếc xe mà ngài thích.”
Leonidovich Hopner không mở cửa. Phạm Nhã chờ rất lâu, nữ chúa cũng không mở cửa.
Phạm Nhã lại gõ thêm một lần: “Ngài... giận tôi vì chuyện đó sao? Nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu, đó là điều tôi muốn làm.”
Cánh cửa phòng của Leonidovich Hopner vẫn đóng chặt, nữ chúa ngồi ở trên giường, cô ngồi bó gối và lướt điện thoại, xem ảnh và đọc lại mấy dòng “di chúc” rất khô khan của Phạm Nhã, cô ta biết người chúa tể trẻ kia đang ở ngoài cửa chờ cô, nhưng cô không muốn gặp y.
Phạm Nhã chờ thêm một lúc rồi đặt mớ quà xuống, có Piano điện, có rất nhiều tiểu thuyết đề tài trinh thám và kinh dị mà Leonidovich Hopner ưa thích, có một bộ đồ bảo hộ màu trắng, một chiếc mũ cũng màu trắng. Chúa tể đặt chúng xuống đất rồi nói rất khẽ:
“Tôi đi đây, ngài giữ sức khỏe. Tôi sẽ mang bức tranh mà ngài muốn về cho ngài.”
Đoạn, y quay lưng và bước đi, rất lâu sau, cánh cửa phòng của Leonidovich Hopner mới mở hé, rồi nữ chúa đi ra ngoài, cô ta nhìn đống quà của Phạm Nhã, cô mang chúng vào rồi ngồi nhìn chúng, bần thần.
...
162:00:00
Phạm Nhã bước lên Thuyền Bay để đi đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, đồng hành cùng với chúa tể còn có Ludgar W. Kresnik, gã võ sĩ người Tantalos bé nhỏ nhưng oai hùng vẫn mặc bộ đồ đặc trưng, rất phong trần của gã, chân trần, tay trần, ngực hở, cổ tay áo rách, lộ những khối cơ như được đục đẽo bởi các nghệ nhân.
Ludgar W. Kresnik rất lạnh lùng, gã chỉ đứng khoanh tay ở đầu mũi thuyền, im lặng không nói năng gì, Phạm Nhã đứng cạnh gã, chiếc thuyền khổng lồ như hòn đảo rẽ những đám mây, bay trong hoàng hôn, đến với nơi bắt đầu mà cũng kết thúc tất cả.
...
Leonidovich Hopner mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng mà Phạm Nhã nhờ anh Tuân mua cho cô, cô trông rất đẹp và khỏe khoắn khi mặc nó, vóc dáng của nữ chúa thuộc về kiểu cao dong dỏng nhưng không kém phần quyến rũ, cô đứng và soi mình trước một cái gương lớn, cô thấy rất hài lòng với bộ đồ này.
Nữ chúa tể đi xuống sân biệt thự, chiếc Ducati Panigale 1199 S đã được dựng sẵn, những người đổi mới đã rút hết sang Lord Castle, họ cũng đã chào từ biệt cô từ chiều khi Shaka de Virgo lên đường đến Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, không có chúa tể ở đây, họ thấy ngại khi ở nhà của nữ chúa.
Leonidovich Hopner nhìn ngắm chiếc xe, cô thật sự thấy thích nó, chẳng có tên Innovator nào ở đây để nhìn cô cả nên trông Leonidovich Hopner rất hoạt bát, cô còn cầm theo cái điện thoại chỉ còn có mười phần trăm pin, cô chụp hình cái xe, chụp tới mấy chục tấm, rồi chụp hình selfie của mình với nó, cô học Phạm Nhã, để tay hình chữ V, cô cũng cố rặn ra nụ cười tươi rói nhưng thực sự cô không quen khi cười vậy trước ống kính, phải những lúc sinh hoạt, có thứ gì làm cho cô vui thì cô mới cười tươi được.
Chụp hình chán chê rồi Leonidovich Hopner lại ngồi lên xe, cô phát hiện, có một mẩu giấy kẹp ở trên mặt đồng hồ, nữ chúa mở ra xem, đây là lời nhắn của Phạm Nhã.
“Chạy xe côn tay cần nhiều kĩ năng, nhưng cũng không quá khó để thuần thục. Chỉ cần nhớ một vài nguyên tắc như côn ra, ga vào... “
Leonidovich Hopner bật cười, đây là “hướng dẫn sử dụng” mà Phạm Nhã viết cho cô, chúa tể rất chu đáo, y viết hết những gì cần phải lưu ý khi vận hành xe, y còn dặn dò cô một số vấn đề của riêng chiếc xe này, hiển nhiên khi cô ngó lơ Phạm Nhã, y đã ôm con xe này ra đường, chạy một vòng để thử xe cho Leonidovich Hopner, trước khi giao nó cho cô chạy.
Nữ chúa cảm thấy những thứ rất ấm áp đang len lỏi trong lòng mình, Phạm Nhã biết cô mạnh mẽ nhường nào, y cũng biết đây là Thành Trì Trung Tâm, sẽ chẳng có gì có thể làm cô tổn thương được nhưng trong từng dòng chữ của chúa tể trẻ, cô đọc được trong đó sự quan tâm, như sợ cô sẽ bị thương, sợ cô gặp tai nạn.
Leonidovich Hopner bỏ mẩu giấy vào túi rồi làm theo chỉ dẫn của Phạm Nhã, chỉ một phút sau cô ta đã quen với chiếc xe này, cô chạy trong sân rồi hất tay, mở cổng, phóng ra ngoài đường.
Nữ chúa vít hết ga, chiếc Ducati rú lên một cách điên dại, nó bốc đầu và nữ chúa thì ngồi yên trên xe, trông thuần thục và điệu nghệ lắm chứ chẳng giống một người mới ngồi xe phân khối lớn, Leonidovich Hopner phóng xe trong Thành Trì Trung Tâm, cô chạy vào những cung đường vắng vẻ với những hàng cây xanh mướt.
Leonidovich Hopner chạy như bay trên chiếc Ducati trắng muốt, tốc độ lên tới 299km/h, với cô, tốc độ này như muỗi vậy nhưng cưỡi mô tô chạy trên đường, cảm nhận được sự tương tác giữa mặt đường với bánh xe, với cơ thể và những chuyển động máy móc của chiếc xe, kèm với âm thanh pô gầm rú thật sự rất phấn khích.
“Sướng!”