Vinh Quang Chúa Tể

Chương 80: Chương 80: Vị Thần và người Anh hùng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Còn hai phút nữa sẽ kết thúc kịch bản. Có hai biến số, một là Rengoku, hắn bị mù thông tin, hắn không biết Miharu có đang gặp nguy hiểm hay không, nếu hắn từ bỏ Miharu đến cứu viện Shaka, Shaka sẽ có cơ hội để sống...”

Gã mập nhấm nháp thỏi chocolate, tướng ăn của tên mập như Sumo này rất xấu, rất buồn cười, chocolate còn dính đầy miệng hắn, như một đứa con nít.

Người phụ nữ lại không cảm thấy buồn cười, cô ta đi cùng với gã mập, đã tận mắt chứng kiến gã ta thao túng tất cả mọi người như những con rối như thế nào, từ hành vi cho đến tâm lý và những chọn lựa của các “nhân vật” trong kịch bản đều đã được tính toán tỉ mỉ, sít sao, không bỏ sót bất kỳ một nhân tố nào.

Từng khâu từng khâu một trong kế hoạch, đều diễn ra đúng như gã đã liệu trước, giống như một vị đạo diễn, cả thế giới đều các diễn viên của gã, gã bảo sao thì họ phải nghe vậy, phải diễn theo đúng ý gã.

Mà gã mập này, chỉ là người bình thường mà thôi!

Không đạp bước trên bất kỳ con đường nào, cũng chẳng phải là người xuyên không, thậm chí, người phụ nữ còn cảm nhận được cơ thể gã rất yếu, đó là kiểu yếu ớt do lâu ngày không tập luyện thể dục thể thao, bị béo phì, bị mắc hàng loạt chứng bệnh về tim mạch và đường huyết.

“... biến số thứ hai là một kẻ khác, một kẻ đáng sợ.”

Gã mập nuốt hết thỏi chocolate, lau mồm bằng tay rồi nói với một người nào đó bằng thiết bị đeo tai: “Chuẩn bị cho phân cảnh của rồng.”

...

Trong những cơn đau quằn quại của xác thịt và cảm giác choáng váng bởi não bộ không được cấp máu, cái tánh biết sáng suốt của Shaka de Virgo đang không ngừng quán sát thân và tâm của y, nó ghi nhận tất cả những cảm giác đau đớn, cảm giác choáng váng, cũng như vậy, ghi nhận một sự đấu tranh đang diễn ra trong tâm trí chúa tể.

Một bên là bản năng sinh tồn, thôi thúc y phát động những cơ chế phòng ngự để bảo vệ mạng sống, một bên là lương tri, là sự nhân đạo, là lòng thương xót với những đứa trẻ đang bị một kẻ nào đó thao túng để hành hạ mình, là tình cảm của một người đã bắt đầu làm cha của một đứa trẻ, là nguyên tắc của một người hùng.

Shaka de Virgo chẳng phải là cậu thiếu niên Phạm Nhã xưa kia nữa, thể xác và tinh thần luôn phát triển song hành cùng với nhau, một người thiếu niên trở thành một vị chúa tể, cùng với sức mạnh ngày càng khủng khiếp của mình, sự hiểu biết rõ ràng đối với thực tại, những bước chân đã ngày càng xa hơn trên con đường Vinh Quang, tâm lý của Shaka de Virgo cũng lột xác, không còn là một thiếu niên có một chút ích kỷ hay xù lông nhím để bảo vệ bản thân, không còn là cậu bé đang dọa ma người khác trong nhà thờ lớn ở vùng hoang dã.

Khác với những suy nghĩ thông thường, rằng khi càng mạnh mẽ, tình cảm của con người càng phai mờ, càng lạnh lùng và dửng dưng, Shaka de Virgo, dưới sự hun đúc của một người anh luôn khuyên răn y phải hướng thiện, dưới thành tựu của một pháp thiền về lòng từ bi và sự hạnh phúc khi sống trong thực tại, biết thấu cảm với con người, biết trân quý thế giới tươi đẹp.

Shaka de Virgo càng mạnh mẽ, thì lại càng tình cảm và dành nhiều lòng yêu thương, càng có tâm lý muốn cho hơn là muốn nhận, chúa tể bắt đầu có những trách nhiệm, không có ai ép uổng y cả, y tự nhận lấy những trách nhiệm này bằng cả tấm lòng, từ những trách nhiệm rất nhỏ của bản thân mình đối với những người thân thiết, cho đến những trách nhiệm cao cả của một lãnh tụ tổ chức The Innovators, của một người đang bước đi trên con đường của chúa tể.

Làm người hùng có khó không?

Khó lắm, chỉ những đứa trẻ như nhóc Cu mới muốn làm anh hùng, muốn làm siêu nhân, chiến đấu với người xấu và quái vật để bảo vệ trái đất.

Khi chúng lớn lên, trải qua những đắng cay của cuộc đời rồi, chúng mới hiểu ra một chuyện, làm anh hùng là một chọn lựa ích kỷ với bản thân mình, mà lại rộng rãi, hào phóng với người khác, làm anh hùng, bị gò bó bởi hành vi nên có của một người hùng chính nghĩa, luôn phải chịu sự thiệt thòi như một lẽ đương nhiên!

Sự mâu thuẫn này đi ngược hết những bản năng và khát khao của sinh vật, anh hùng, cũng giống như những kẻ ngu ngốc và khờ dại vậy.

Shaka de Virgo, là một kẻ ngu ngốc và khờ dại, mà cùng với sức mạnh ngày càng to lớn, y lại càng khờ dại và càng ngu ngốc hơn.

“Hay, hay thôi đi, không làm anh hùng nữa, làm kiêu hùng, hay cẩu hùng nhé?”

“Cho dễ sống? Những người này có liên quan gì tới mình đâu? Đáng lẽ mình chỉ cần cứu Miharu, đem cô ấy rời khỏi nước Nhật, chính anh Tuân cũng đã kêu mình nên về rồi mà? Mình nên mặc kệ bọn khủng bố, đây đâu phải là Đại Việt đâu, mình để tâm chuyện của họ để làm gì?”

“Đáng lẽ khi bị tấn công ở núi Kongo, mình không nhân nhượng mà phải thẳng tay hủy diệt hết thảy, giờ đã không thế này, phải không? Lẽ ra nên mặc kệ lũ trẻ này, nên giữ lấy sức phòng vệ cuối cùng, chúng chết thì sao chứ, có phải do mình giết đâu?”

“Tại sao lại khờ, lại dại như vậy? Tại sao? Ôm lấy những trách nhiệm này để làm gì?”

Shaka de Virgo mỉm cười, bản năng sống mạnh mẽ, hóa thành những giọng nói chỉ trích lấy y, cười nhạo sự ngu xuẩn của chúa tể. Thế nhưng, làn da và cơ bắp của thân chúa chưa hề phản kháng những nhát đâm thấu xương của lũ trẻ, y mặc kệ những tiếng la hét của bản năng, chỉ làm điều mà mình cho là đúng.

Dung nhan chúa tể vô thực, tuyệt mỹ đã bị hủy hoại, ngay cả cái mặt nạ nửa mặt của y cũng bị lũ trẻ tìm cách gỡ xuống, đến lúc này y cũng chẳng phải che đi danh tính của mình nữa, bởi chẳng ai nhận ra người xấu xí này là Harry.

Nụ cười của chúa tể rất rùng rợn, bởi vì môi, má, toàn bộ gương mặt của y đã bị đâm rách bởi những con dao gọt trái cây, đã từ bỏ hết sự phản kháng, y giờ chỉ như một người bình thường mà thôi.

Thế nhưng nụ cười rùng rợn này lại chạm vào lòng, vào những trái tim còn lương tri.

Chỉ còn một phút là đội trực thăng sẽ đến, lũ trẻ bắt đầu đâm vào những nơi chí mạng như cổ, Shaka de Virgo với sức sống ương ngạnh, mãnh liệt như cây xương rồng giữa sa mạc, như cỏ dại giữa thảo nguyên vẫn còn sống chứ không chết đi.

Những người ở trong bệnh viện, bất chấp chiến trường kinh khủng của Tận Thế Hắc Mã và Queen Xenomorph, lao đến cứu chúa, mấy chục người bị cuốn vào chiến trường, Tận Thế Hắc Mã muốn giúp họ đến chỗ của chủ nhân nhưng Queen Xenomorph nào để những người này được như ý?

Nó giết chóc, nó tàn sát tất cả những ai muốn chạy đến cứu Shaka de Virgo, nó khủng bố sự nhân đạo bằng bạo lực, bằng cái chết. Khi tất cả những anh hùng vô danh này ngã xuống, đã không còn ai chạy đến nữa, họ chỉ biết cúi gằm mặt, chờ đợi sự cứu viện của lực lượng phòng vệ mặt đất Nhật Bản.

Mà cả thế giới, cũng bị phân cực bởi nụ cười rùng rợn của chúa tể.

Một bên là những anh hùng vô danh, những kẻ ngu ngốc và khờ dại, tôn thờ Shaka de Virgo như một vị thánh sống. Bên còn lại là tất cả những người khác, người xấu có mà người tốt cũng có, những người không tốt mà chẳng xấu là nhiều nhất, họ không hiểu được lựa chọn của chúa tể, tại sao một người có sức mạnh như thánh thần lại cam chịu như vậy?

Quá bất công!

Giống như Trần Thanh Dương đã nói với đội đánh số, những kẻ thủ ác không chỉ muốn trả đũa kẻ thù Shaka de Virgo của chúng mà còn muốn hủy hoại sự nhân đạo, muốn dẫm đạp lên chính nghĩa, tôn vinh cái ác và bạo lực.

Vị đạo diễn của tất cả những chuyện này, kẻ đầu sỏ, tên mập luôn ngấu nghiến những thanh chocolate ngọt lịm như muốn nói với cả thế giới rằng, hãy nhìn xem, nhìn xem kết quả của một anh hùng, của một Walker mạnh mẽ nhất Địa Cầu, kẻ chống chọi được cuộc oanh tạc tổng lực của một quân đoàn trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Mạnh mẽ như vậy, cũng chẳng thể làm anh hùng được đâu.

Cho nên, đừng như hắn, kết cục của hắn cũng là kết cục chung của các ngươi.

...

Có hy vọng nào cho Shaka de Virgo không?

Ngay cả chính bản thân chúa tể cũng không biết, y đã mù lòa rồi, cơ thể cũng chẳng còn của mình nữa, mọi thứ bắt đầu nhạt nhòa, các giác quan còn lại bị suy yếu trên diện rộng, ngay cả những cuộc cãi vã diễn ra trong đầu cũng đã kết thúc, cái tánh biết sáng suốt dừng việc ghi chép của nó lại. Cái gốc của tất cả chính là thân thể, khi không có thân thể thì chẳng còn gì nữa.

Trong lúc này, điều duy nhất mà chúa tể còn nghĩ đến là một người phụ nữ.

Leonidovich Hopner, chúa tể vĩ đại xinh đẹp nhất thế gian của Shaka de Virgo, là Phạm Hoàng Nhật Hạ của Phạm Nhã.

Ký ức của chúa tể quay ngược lại như một cuộn phim, hai mươi năm cuộc đời thoáng qua trong một khoảnh khắc, y chợt nhớ tới buổi sáng đầu tiên khi mình trở về Địa Cầu sau ba ngày ẩn nấp trong Nhà thờ lớn, lúc đó đi ngang qua những cung đường còn vương vết tích trận cuồng hoan của người dân Đại Việt, ăn mừng chiến thắng của đội tuyển bóng đá quốc gia.

Lúc đó, trong những nhà nghỉ dọc bên đường, có những thanh niên và những cô bạn gái bước ra, họ đèo nhau trên xe máy, người thanh niên thì vui vẻ còn cô người yêu thì nép sau lưng, mặt đỏ như trái táo chín.

Shaka de Virgo, khi đó đã từng nghĩ không biết liệu một ngày, mình cũng có bạn gái chăng? Có một cô gái yêu thương mình? Và liệu nếu mình chết rồi, cô ấy sẽ xót thương cho mình chăng?

Chỉ là, lần này mình sẽ chết ở Địa Cầu, còn người mà mình muốn viết Di thư cho, lại đang ở một thế giới khác...

Leonidovich Hopner, ngài có tiếc thương tôi chăng?

Nhật Hạ, nàng...

có tiếc thương ta chăng?

...

Vinh Quang, Vinh Quang

Vinh Quang là một con đường dài bất tận, những kẻ đi trên con đường đó lại không chỉ xem Vinh Quang như một con đường, họ xem lấy tất cả đều là Vinh Quang, rằng Vinh Quang có ý chí của nó, có sự sắp đặt của nó, nó có những kế hoạch vĩ đại dành cho tất cả sinh mệnh trên thế giới.

“Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta.”

Trên bầu trời Osaka, khi mọi hy vọng đã bị dập tắt, cái ác và bạo lực, sự bất công lên ngôi, dẫm đạp giày xéo sự nhân đạo, lương tri con người và chính nghĩa, lẽ phải. Vinh Quang đã đem đến một vị cứu tinh!

Anh ta mặc một bộ giáp màu đen tinh xảo và đẹp đẽ, có hình thù như một con rồng, anh ta cũng có một đôi cánh rồng khổng lồ, trên đôi cánh là những hoa văn phát sáng như dung nham đang nóng chảy, vị cứu tinh này cầm hai thanh kiếm khổng lồ đang rực cháy lửa màu đỏ, thứ lửa rất khác biệt với ngọn lửa vàng hủy diệt của chúa tể Shaka de Virgo.

Hion!

Người được xem là kẻ đầu têu của tất cả những biến động trên hai thế giới khác biệt, đứng đằng sau tất cả những sự kiện xuyên không, người xuyên không đầu tiên, cũng là người xuyên không bí ẩn nhất, chủ nhân của ứng dụng Otherworldly Explorer, của nhóm hội The Chronicles of MU, người gọi tên cho thế giới bên kia là MU Continel.

Hion xuất hiện trên bầu trời như một vị Thần. Anh ta nhìn chúa tể đang ngồi gục dưới đất, bị lũ trẻ con hành hạ bằng những con dao gọt trái cây bé xíu, lại quay đầu nhìn Queen Xenomorph, vị kỵ sĩ rồng, không biết đã đi đến chặng đường nào này vung thanh kiếm rực lửa đỏ lên trời, gió trong phạm vi mấy dặm biến mất, chui hết vào mũi kiếm của anh ta!

Sau đó, người kỵ sĩ này chĩa kiếm về phía Queen Xenoprh, một mũi khoan lửa, như một cơn bão, một lốc xoáy lửa muốn đốt cháy, muốn thiêu rụi tất cả mọi thứ trên đời lao đến con quái vật!

Đã có chuẩn bị, kẻ thủ ác phía sau Queen Xenoprh, khi Hion xuất hiện đã mở cánh cổng không gian ngay dưới chân con quái vật, Queen Xenoprh lặn xuống cánh cổng, nhưng cơn bão, mũi khoan lửa cũng đã chạm vào người nó!

“Ầm”

Một tiếng nổ kinh khủng vang rền khắp Osaka, Nhật Bản, một vụ nổ kinh hoàng xuất hiện ngay trong lòng thành phố, nghe như có thiên thạch rơi xuống va chạm với bề mặt Địa Cầu, Queen Xenoprh ré lên điên dại, dù thành công trở về thế giới của mình nhưng con quái vật này vẫn bị thương rất nặng.

Sóng xung kích và những lưỡi lửa bùng lên, quét sạch chiến trường, thiêu rụi tất cả mọi thứ, cửa sổ thủy tinh trên những tòa nhà dọc ven đường vỡ tan tành, máu trên đường bị hun khô, bốc hơi, những bộ phận thi thể rải rác hóa thành tàn tro, Hion lại vỗ mạnh đôi cánh rồng của mình, một cơn gió rất kỳ lạ, thổi qua chiến trường, tất cả những lưỡi lửa tan biến như chưa từng tồn tại.

Đòn đánh của Hion quá mạnh, sức hủy diệt của nó không chỉ đẩy lùi Queen Xenoprh, còn hủy diệt đường phố Osaka, sóng xung kích của vụ nổ làm hàng chục, hàng trăm người dân vô tội bị thương, những người ở gần vụ nổ nhất thì hóa thành tro tàn.

Những đứa trẻ đang tấn công Shaka de Virgo, cũng bị thiêu rụi, hóa thành tàn tro, ngoài Tận Thế Hắc Mã, chỉ có thể chúa tể, trong ngọn lửa vẫn sống sót nhờ đặc tính của con đường.

Vị cứu tinh này, cũng không phải là một anh hùng như Shaka de Virgo.

Shaka de Virgo là một người như Thần, nhưng vẫn là một người, là một người hùng, là anh hùng. Còn Hion, anh ta chỉ đơn giản là Thần.

Không như, cũng không người.

Chỉ là một vị Thần, đã thoát ly khỏi những tiêu chuẩn đạo đức xã hội, khỏi cõi tục thế, nhảy khỏi một cái hộp đang giam cầm con người.

Khác với một người như Thần, cũng đã nhảy khỏi cái hộp đó, nhưng lại cam nguyện ở trong chiếc hộp, làm một con người là Shaka de Virgo, phát triển tâm lý như một con người dạt dào tình cảm, ôm lấy những thứ trách nhiệm rối rắm, chịu đựng sự bất công.

Hion, chỉ vâng theo ý chí của mình, ý chí của một vị Thần, đã phai mờ rất nhiều tình cảm của con người.

Vị Thần này không để tâm đến những thiệt hại của Osaka bởi vì đòn đánh tiêu diệt Queen Xonomorph của mình, anh ta đã dùng những cơn gió kỳ diệu từ đôi cánh để giảm thiểu thiệt hại rồi, đó là lòng nhân từ của Thần, nhân từ, nhưng không nhân từ quá.

Những đứa trẻ chết đi cũng chẳng làm Hion bận tâm, trong mắt anh ta đó là những kẻ tiếp tay cho lũ khủng bố, anh chẳng quan tâm việc chúng có bị khống chế hay không, anh ta muốn cứu Shaka de Virgo trong thời gian ngắn thì cũng không có quá nhiều lựa chọn.

Một vị Thần là như vậy, Shaka de Virgo đã từng bồi hồi giữa ranh giới Thần và con người khi y mưu tính dậm sập hầm dưới nghĩa trang của bọn tội phạm Đại Việt, còn Hion thì đã đi rất xa bên bờ của Thần, anh ta không cân nhắc nhiều như vậy.

Hion đáp xuống đất, anh ta ngồi xổm xuống trước mặt chúa tể Shaka de Virgo: “Vinh Quang đưa ta đến đây, chúa tể, anh chưa thể chết.”

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.