Vĩnh Sinh

Chương 1191: Chương 1191: Bản thân khó bảo toàn.




Chương 1191: Bản thân khó bảo toàn.

Người dịch: Nhóm huntercd

by Bumzapan --- 4vn

Phạm Đao cắt tới, mỗi một đao đều lóe ra đao mang sắc bén, Tổ Tiên bình thường cũng trực tiếp bị cắt. Tổ Tiên dạng như Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa đều có thể bị một đao giết chết.

Lưỡi đao mỗi một lần cắt tới, đều mang theo một thanh âm ma sát của kim chúc, thanh âm này truyền ra ngoài, được nghe thấy, cũng sinh ra một cảm giác lòng bị cắt nát, máu huyết không thông.

Có thể tưởng tượng được, lưỡi đao của Phạm Đao này cắt ở trên người, sẽ sinh ra dạng gì? Thân thể huyết nhục, không thể ngăn cản sự bén nhọn của nó.

Nhưng mà trên thủ chưởng của Phương Hàn, đột nhiên sinh ra một tấm chắn trong suốt, vô số tinh thể thần quốc hợp thành hoa văn, lưỡi đao chém tới ngón tay hắn, liền lóe ra những tia lửa, căn bản không cách nào rung chuyển hắn.

Ngược lại ngón tay hắn, mỗi một lần tiếp xúc với lưỡi đao, khí linh trong Phạm Đao kia đều phát ra một trận gào thét, tựa hồ bị chân khí của Phương Hàn làm tổn thương nó.

“Đao Phách Thiên Hạ”.

Phạm Khí Tông đột nhiên dùng toàn bộ pháp lực mình quán chú vào trong Phạm Đao, đao khí bạo tăng, thanh Phạm Đao đột nhiên chấn động, lực cắt đề thăng, khí thế muốn một đao chém chết Phương Hàn.

Hai mắt Phương Hàn khẽ chớp, bắn ra thần mang, ngón tay nắm lại, sau lưng một đại môn khổng lồ lúc ẩn lúc hiện, cư nhiên là Chí Thiên Thánh Pháp trong Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa thần quyền âm thầm thôi động.

Tam Thập Tam Thiên Tạo Hóa thần quyền hiện tại được Kỷ Nguyên thần quyền che đậy, chỉ cần không phải thánh nhân chân chính, ai cũng không thể nhìn ra.

Phương Hàn âm thầm thi triển, ánh sáng trên nắm tay chợt lóe.

Vù.

Hắn một quyền nện vào Phạm Đao, thanh Phạm Đao này liền xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt, sau đó liền nổ tung, biến thành trăm ngàn mảnh vỡ, mỗi một mảnh đao, đều bắn về bốn phương thiên địa.

Một thanh tiên khí tuyệt phẩm, đã bị Phương Hàn một quyền đánh nát.

“Mau lui”. Phạm Khí Vương biết gặp phải cao thủ chân chính, vung tay chỉ huy, lập tức lui về.

“Phạm Khí Vương, không phải ngươi nói ta là con kiến hôi sao? Ngươi không phải là thánh nhân chuyển thế sao? Vừa rồi vênh váo tự đắc, bây giờ lại trở thành chó nhà có tang?”

Phương Hàn hét lớn một tiếng, lập tức rất nhiều mảnh đao nhỏ, toàn bộ hướng đến hắn, mỗi một mảnh đao, đều được hắn quán chú Vạn Vật Hóa Long quyết vào trong, hiện tại đều biến thành đâu đầu đao long, bay vào thân thể hắn, dung hòa thành nguyên khí, rót vào trong Tam Thập Tam Thiên Chí Bảo.

Phạm Khí Vương giận đến thiếu chút hộc máu, hắn cả đời cao ngạo, thánh nhân chuyển thế, chưa từng thua thiệt, hôm nay lại bị Phương Hàn bức đến thành chó nhà có tang, cũng biết ủy khuất, buồn bực đến cỡ nào rồi.

Bất quá trong lòng hắn rất rõ ràng, lúc này chỉ có đường rút đi, sau đó tìm cơ hội, đánh chết Phương Hàn, nếu không hôm nay thật có chút nguy hiểm.

“Tất cả thánh tử, đồng loạt ra tay, đánh chết yêu nghiệt”.

Triệu Phong Hoa dưới sự giúp đỡ của Phạm Khí Vương, thương thế cũng hồi phục xong. Hai mắt nhìn chằm chằm vào độc giác bạch sắc trong tay Phương Hàn. Trong mắt lóe ra ma quang.

Trong một sát na, độc giác bạch sắc trên tay Phương Hàn mãnh liệt phóng lên, tựa hồ muốn rời khỏi tay, căn bản không trấn áp được.

“Muốn thu hồi độc giác? Được, ta liền để ngươi thu hồi”. Phương Hàn đột nhiên vung tay ra, độc giác kia như tia chớp phóng tới Triệu Phong Hoa.

“Không hay”. Thân thể Triệu Phong Hoa liên tục lui về phía sau, kiệt lực tránh né, nhưng mà tránh né thế nào cũng không thoát, bị độc giác bạch sắc xuyên thẳng qua tim, trên không trung bắn ra một cỗ huyết vũ, lần nữa phát ra tiếng kêu thảm thiết đau gan đứt ruột.

“Đồng loạt ra tay”.

Một thánh tử cường đại của Thái Nhất Môn phóng ra, hướng về Phương Hàn, phát ra công kích, hai tay hắn liên tục huy động, kiếm khí tung hoành, đan thành đại trận, hoành không hạ xuống: “Vạn Kiếm Quy Khư”.

Hừ.

Phương Hàn một tay trảo về thiên không, lập tức những kiếm khí kia đều bị đánh văng, hắn từng bước tiến tới, đến trước mặt tên thánh tử này, lần nữa đánh ra chiến lực thập tứ bội.

Thánh tử này kêu thảm một tiếng, tứ phân ngũ liệt, thân thể nổ tung, vô số linh đan, pháp bảo, đạo thư đều từ trong thân thể bắn ra ngoài.

Bị Phương Hàn một quyền đánh cho nổ tung. Ngay cả thần quốc cũng phá hủy rồi.

Phương Hàn hiện tại thậm chí cũng không thèm chủ động hấp thu, long tức bên cạnh có thể tự động chuyển hóa vạn vật, hóa tất cả thành chân long, giúp cho Bát Bộ Phù Đồ đề thăng lên.

Linh hồn, mãnh vỡ thần quốc toàn thân thánh tử này, còn có các loại pháp bảo, tài liệu, đan dược, linh mạch chứa đựng trong thân thể đều ở trong lúc Phương Hàn đi lại, tự động tiến vào thân thể hắn, biến mất vô tung.

“Giết một tên thánh tử rồi”.

Hắn phát ra thanh âm giống như ma quỷ, trong mảnh hư không này, đột nhiên vạn đầu long ngâm lên, phong tỏa toàn bộ.

“Đáng giận, sao lại gặp phải một tai họa như vậy”. Hốc mắt Phạm Khí Vương thiếu chút nữa nứt ra. truyện copy từ tunghoanh.com

“Phạm Khí Vương, ta đã nói rồi, chúng thánh tử Phạm Vân Tông các ngươi, còn có Thái Nhất Môn sẽ bị ta đánh sống dở chết dở, tuyệt không nuốt lời”. Phương Hàn đánh chết tên thánh tử này, hấp thu lực lượng ngưng tụ thành một đoàn, cỗ lực lượng này trùng kích vào trong cơ thể Tam Thập Tam Thiên Chí Bảo, Băng Thiên Nhận kia trong nháy mắt, liền hóa thành tiên khí thượng phẩm.

Mà tinh hoa tiên khí tuyệt phẩm Phạm Đao kia cũng bắt đầu hòa tan trong cơ thể, trực tiếp biến Truyền Thuyết Chi Trượng thành tiên khí thượng phẩm.

Trừ chuyện đó ra, một cỗ lực lượng mênh mông, tích súc ở trong cơ thể đột nhiên cũng dung nhập vào trong Chí Thiên Môn.

Lực lượng toàn thân Phương Hàn lần nữa đề thăng.

“Bát Bộ Phù Đồ cũng không có gì đặc biệt”. Đại thủ Phạm Khí Vương một trảo, lần nữa từ trong hư không lấy ra một thanh trường đao, trường đao này không phải pháp bảo, mà là tinh khí toàn thân ngưng tụ thành: “Phạm Thiên bát thần, đệ nhất thần, Đại Nhân Đà La”.

Hắn cư nhiên bắt đầu thôi động bí thuật vô thượng của Phạm Vân Tông.

Phạm Thiên bát thần.

Phạm Thiên bát thần không phải là pháp bảo, cũng không phải thần thông, mà là một loại hóa thân ngoài thân, nguyên thần thứ hai. Giống như nguyên thần chân nguyên Tam Dương Nhất Khí của Vũ Hóa Môn, thi triển ra, liền tạo ra cao thủ cùng cảnh giới để vây công.

Phạm Thiên bát thần là tuyệt học vô thượng của Phạm Vân Tông, một khi luyện thành, chẳng khác gì có tám phân thân, mỗi một phân thân, đều có thể hủy diệt bản thân, đánh chết địch nhân, trong chiến đấu cùng cấp, cơ hồ là vô địch.

Hiện tại Phạm Khí Vương bị Phương Hàn bức đến tuyệt cảnh, liền thi triển ra, sau lưng lập tức xuất hiện tám nguyên thần. Ánh đao rực rỡ, như khóc như ca, chém giết tới, tám nguyên thần kia đều tự lộ ra nanh vuốt dữ tợn của riêng mình.

“Kỷ Nguyên Như Nhất, Văn Minh Sử Thi”.

Phương Hàn bình thản, đứng yên ở hư không, đối mặt với đao quang, tám đại nguyên thần, hai tay phách ra, đột nhiên lần nữa thi triển ra Kỷ Nguyên thần quyền chiến lực thập tứ bội.

Lần này chiến lực thập tứ bội đánh ra, không phải là một lần, mà ước chừng tám lần.

Ầm ầm ầm.

Thanh âm nổ tung liên tiếp vang dội, tám đại nguyên thần phát ra tiếng gào thét, toàn bộ đều bị tan biến. Đánh thành tro bụi, Phạm Khí Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết, liên tục lui về phía sau, người hắn tràn trề tiên huyết, bị Phương Hàn đánh trọng thương.

“Bát thần quy thể, hóa thành chân long, đưa vào thể nội”.

Hai tay Phương Hàn hợp lại trước ngực, lần nữa biến những mảnh nhỏ của tám đại nguyên thần thành tám con chân long khổng lồ, đưa vào trong thân thể mình.

Cơ thể hắn, có thể thôn phệ vô cùng vô tận lực lượng, căn bản không có bất kỳ công kích nào có thể tổn thương hắn.

Giờ phút này, Phương Hàn giống như một ma thần khổng lồ đến từ vô số kỷ nguyên trước, vĩnh viễn không thể bị đánh bại.

“A, mau chạy trốn, người này quá hung mãnh, nếu không chúng ta toàn bộ đều phải chết ở đây”.

“Triệu Phong Hoa sư huynh, ngươi sao vậy? Ngươi không có chuyện gì chứ?”

“Chư vị, mau cứu Triệu Phong Hoa sư huynh đi”.

“Chúng ta chạy mau, vạn vạn lần không phải đối thủ người này, chờ Tống Đằng Phi sư huynh luyện thành tuyệt thế thần thông, tái đánh chết người này, ta thấy người này, chỉ có Tống Đằng Phi sư huynh mới có thể khắc chế”.

Một số thánh tử kinh hoảng loạn lên.

Triệu Phong Hoa kia bị Phương Hàn phóng độc giác tới, đánh xuyên thân thể, hiện tự sống chết không biết. Được thánh tử Thái Nhất Môn cứu, miễn cưỡng khôi phục, mở mắt, rút độc giác bạch sắc cắm ở trên lồng ngực ra: “Phong Duyên, Vũ Hóa Môn, ta và các ngươi bất cộng đái thiên”.

Trong lúc nói chuyện, hắn lần nữa muốn dung nhập độc giác bạch sắc kia vào đỉnh đầu của mình.

Nhưng mà, trên độc giác bạch sắc kia, đột nhiên phóng ra một mảnh ánh sáng, hình thể phía xa của Phương Hàn, đột nhiên biến mất, mà hiện ra ở trong mảnh quang mang này.

Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Triệu Phong Hoa.

Ầm.

Trên người hắn, bộc phát ra một vòng gợn sóng cường đại, trực tiếp đánh bay tất cả thánh tử, đại thủ một trảo, bóp lấy cổ Triệu Phong Hoa.

Hai chân Triệu Phong Hoa ở giữa không trung không ngừng đạp đá lung tung, sắc mặt đỏ bừng.

“Bất cộng đái thiên với ta? Không có cơ hội, ta có mặt khắp nơi. Hiện tại, ta liền để cho chúng thánh tử Thái Nhất Môn, với người Phạm Vân Tông, nhìn thấy ngươi chết như thế nào.”

Răng rắc.

Đầu lâu của Triệu Phong Hoa đã bị Phương Hàn ngắt xuống, sau đó hai tay khẽ phách, tinh khí toàn thân cuồn cuộn thiêu đốt, thần niệm Triệu Phong Hoa kia ở trong hỏa diễm phát ra tiếng rống điên cuồng: “Phong Duyên, ngươi là ma quỷ, ngươi muốn luyện hóa ta sao? Ta sẽ không để ngươi toại nguyện. Phạm Khí Vương huynh, mau tới cứu ta, cứu ta”.

“Thả Triệu Phong Hoa xuống cho ta”.

Phạm Khí Vương nhìn thấy màn này, hai tay hoành không đánh ra một đạo cầu vồng kim sắc, vạn thủ ấn phiêu đãng ở trong cầu vồng: “Phạm Thiên thần chưởng, Vạn Thần Đạo Ấn”.

“Một mình ngươi cũng muốn làm bồ tát phổ độ? Bản thân khó bảo toàn, còn tới cứu người khác, thánh nhân chuyển thế? Vậy thì sao nào? Không có thực lực thánh nhân chân chính, ngươi bất quá chỉ là một Tổ Tiên mà thôi”.

Trên thân Phương Hàn, bay ra các đại văn minh sử tạo thành trường hà, làm toàn bộ chưởng ấn kia tan rã, tiêu thất.

“Triệu Phong Hoa, ngươi còn vọng tưởng Phạm Khí Vương tới giải cứu ngươi? Hôm này hắn cũng có kết quả giống ngươi thôi, đều phải chết ở đây. Hiện tại, ngươi liền dung nhập vào trong cơ thể ta, hoàn toàn biến thành chân khí đi. Độc giác bạch sắc trong cơ thể ngươi, chính là Thiên quân giác, ta còn phải hao phí chút thời gian mới có thể luyện hóa, bất quá chuyện này cũng không có gì, cho dù ta chỉ có thể vận dụng một nửa lực lượng, cũng có thể đánh chết các ngươi”.

Tay áo Phương Hàn quét qua, đưa Triệu Phong Hoa vào trong Chí Thiên Môn của Tam Thập Tam Thiên Chí Bảo, trấn áp, chuẩn bị tìm cơ hội luyện hóa.

Tổ Tiên bình thường, hắn luyện hóa trong nháy mắt.

Nhưng mà Thiên quân giác trên người Triều Phong Hoa này, vô cùng khó dung luyện, dùng tu vi hắn, cũng phải tốn không ít thời gian.

-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.