Vĩnh Sinh

Chương 1327: Chương 1327: Cao thủ cuối cùng




Chương 1327: Cao thủ cuối cùng

Đả Tự: Bảo Ngọc ---

Sưu Tầm By Ngọc - Linh Nhi --- 4vn

"Nanh Hoàng, nếu tính tình ngươi không thay đổi, chớ có trách ta làm ca ca sẽ giam cầm ngươi vĩnh viễn."

Sinh Hoàng nghe Nanh Hoàng truyền âm:

"Ngươi không thể đắc tội người này. Nếu hắn là Thiên Quân chuyển thế, không có hậu trường gì cũng thôi, chúng ta mạo hiểm có thể bắt hắn, sau đó bí mật luyện hóa sẽ có ích lợi to lớn cho chúng ta. Nhưng hắn chính là một trong các thiên tài do Vĩnh Hằng Thiên Quân thu nạp, sau lưng có Vĩnh Hằng Thiên Quân che chở, ngươi muốn tìm chết hay sao?"

"Hừ!"

Nanh Hoàng không nói gì.

"Tiếp theo ngươi mở to mắt mà xem, nhìn cho rõ ràng, về sau Quân Thương Sinh long tranh hổ đấu cùng Phong Duyên. Chẳng lẽ ngươi không muốn xem Quân Thương Sinh kia chém giết Phong Duyên?"

Sinh Hoàng mỉm cười.

"Đúng, nhất định phải xem, tốt nhất là lưỡng bại câu thương. Đáng tiếc ta không thể đi tham gia Thiên Tài Chiến, nếu không nhặt một cái tiện nghi lớn rồi."

Ở sâu trong nội tâm Nanh Hoàng điên cuồng gầm rú, liên tục thúc dục pháp lực của mình.

- Hi Hoàng, trước đó Quân Thương Sinh này trong khi tỷ thí đều là thẳng hiểm, chưa bao giờ hiên lộ chân tướng, ngay cả ta cũng không nhìn ra hắn lại là Thiên Quân chuyển thế. Chẳng qua đến bây giờ, ta cũng không nhìn ra người này rốt cuộc là vị Thiên Quân thượng cổ nào chuyển thế?

Quái Hoàng suy tính nửa ngày, không có kết quá gì.

- Ta cũng không biết, Thiên Quân thượng cổ có lẽ sẽ biết, hoặc là người này là vị Thiên Quân ngã xuống kỷ nguyên trước, nhưng vẫn còn không tia lạc ấn linh hồn đâu tihập vào luân hồi đời này, làm lại lần nữa cũng không chừng.

Hi Hoàng lắc đầu, hắn cũng không thể suy tính ra, mỗi một Thiên Quân đều là tồn tại thần bí, cân bản không thể nào để cho Hoàng giả suy tính ra bí mật của bọn họ.

Ở trong dòng sông lịch sử, rất nhiều kỷ nguyên hỗn độn sinh ra rất nhiều rất nhiều Thiên Quân, đại đa số đều ngã xuống trong dòng sông vận mệnh. Như trước đó là Văn Minh Vu đạo, trước nữa là Văn Minh Thú đạo, trước đó nữa là Văn Minh Nho đạo... Mỗi một lần thiên địa đại phá diệt, diệt vong không biết bao nhiều Thiên Quân. Ngược dòng lên ngọn nguồn, e rằng chỉ có Tạo Hóa Tiên Vương, Thủy Tổ Thánh Vương Thần tộc mới sống quá mười kỷ nguyên hỗn độn mới biết rõ ràng được.

Cho nên, mọi người ở đây không đoán được rốt cuộc Quân Thương Sinh là Thiên Quân nào chuyển thế.

- Sư huynh, Quân Thương Sinh kia xuất hiện, thật là quá lợi hại...

Đám Thánh tử Vũ Hóa Môn Hư Mộ Vân vốn nghĩ rằng Phương Hàn đoạt quán quân là chắc rồi, nhưng hiện giờ khi không lại giết ra một con cờ đen khó lường. Quân Thương Sinh là Thiên Quân chuyển thế, hai kiếm liền diệt Tiêu Thạch Hoàng Tống Đằng Phi, lúc này làm cho bọn họ cũng lo lắng.

Nghĩ tới tiếp theo Phương Hàn rất có thể sẽ gặp kẻ địch khủng bố như thế, trái tim không khỏi treo lên cao.

- Sư huynh. Quân Thương Sinh này sâu không lường được, nếu tiếp theo gặp phải hắn. có thể lựa chọn bỏ quyền. Dù sao Thiên Quân chuyển thế căn bản không phải sức người có thể chống lại, cũng sẽ không tổn hại uy nghiêm của Vũ Hóa Môn chúng ta.

Tôn Thi Họa trịnh trọng nói:

- Phong sư huynh, hiện giờ sư huynh là trụ cột Vũ Hóa Môn là chúng ta, ngàn vạn lần không thể gặp chuyện không may. Nhẫn nhịn một chút, chờ sau này tu thành đại đạo, còn có rất nhiều cơ hội.

- Không sao.

Phương Hàn khoát tay, sắc mặt chợt lóe ra một tia mỉm cười:

- Đối thủ mạnh mẽ như thế, là đá mài tốt nhất cho võ học ta tu luyện. Nếu ngay cả Thiên Quân chuyển thế cũng sợ hãi, như vậy trong lòng sẽ để lại bóng ma vĩnh viễn, sẽ có trở ngại rất lớn tới việc tương lai đánh sâu vào vào đạo Thiên Quân, thậm chí vĩnh viễn không thể đạt tới Thiên Quân. Quán quân lần này, ta nhất định phải lấy được. Tiên đan thánh phẩm, tiên khí vương phẩm, cơ hội tiến vào tu hành trong Thiên mạch, cần phải lấy được, đó là Điều kiện cần cho ta thăng cấp tới Hoàng giả. Nếu không chỉ dựa vào một cái linh mạch thánh giai ở Vũ Hóa Môn, chỉ sợ ta không thể thăng cấp thành Hoàng giả.

- Sư huynh có nắm chắc như vậy. chúng ta sẽ trợ giúp sư huynh đứng trên thiên hạ.

Một tên đệ tử lập tức noím bọn họ sinh ra một tâm lý sùng bái mù quáng đối với Phương Hàn.

Vòng đấu này kéo đài rất lâu. những cao thủ dây đưa chiến đấu rất thảm thiết, máu của rất nhiều thiên tài nhuộm đò đấu trường. Phượng Hàn đảo quạ ghi nhớ kỹ các cao thủ môn phái còn sống sót, có những cao thủ che giấu rất sâu cũng bị hắn suy tính ra từng người một.

Khoảng khắc, hắn có một loại nắm giữ hết thảy mọi thứ.

A!

Một tiếng hét thảm cuối cùng, là đệ tử đại giáo vô thượng Huyền Minh Thần tông, tu luyện đến cảnh giới Thánh nhân bị một vị lãnh tụ đệ tử chấp pháp Thần Ngục Thiên Đình chém giết, vòng đấu này cũng hoàn toàn chấm dứt.

Đệ tử lãnh tụ chấp pháp Thần Ngục Thiên Đình kia là một vị đệ tử mặt như đao khắc, sắc mặt cương nghị, hai tay trống rồng, ánh mắt lạnh lùng, dường như hết thảy mọi chuyện thế gian đều không có quan hệ tới hắn.

Huyền Minh Thần Tông cũng là đại giáo vô thượng, đệ tử bị giết tên là Tiểu Thiết Hoàng, là Thiết Hoàng ngã xuống ở thượng cổ chuyển thế.

Lại bị lãnh tụ đệ tử chấp pháp Thần Ngục chém giết, không trá giá chút nào liền bị giết, đủ thấy người này lợi hại.

- Coi nào, Tiểu Thiết Hoàng cũng ngã xuống. Xem ra tới thời điểm cuổi cùng, mỗi người đều lấy ra thực lực chân thật của mình.

- Người giết Tiểu Thiết Hoàng là Huyền Diệp, một trong lãnh tụ tối cao trong đệ tử chấp pháp Thần Ngục Thiên Đình. Nghe nói hắn giao thủ với người ta, chưa từng thi triển ra hơn một nửa pháp lực. một nửa pháp lực còn lại đều bị chính hắn phong ấn là để khiêu chiến cực hạn. Người này là một cái quái thai, không phải Hoàng giả Thiên Quân gì chuyên thế nghe nói là phi thăng từ thế tục hạ giới lên đây.

- Phi thăng từ hạ giới lên đây? Nghe nói hạ giới quá thật là một chỗ rác rười, ngay cả thuân dương khí cũng không có, càng đừng nói nguyên thủy khí Cái chỗ thiếu thổn linh khí đó, ta đi xuống một lần liền sợ hít thở không được mà chết. Chỉ là có thể tu luyện đến cảnh giới phi thăng ở chỗ thiếu thốn linh khí như vậy, đúng là khó lường mà.

- Nghe nói Huyền Diệp này là đệ tử mà Lôi Đế Thiên Quân nhìn trúng.

- Tiếp theo sẽ là long tranh hổ đấu. có cái xem rồi.

ở ngoài Thiên Địa Đấu Tràng. Thiên Tài Chiến thể hiện một loại gay gấn ngày càng kịch liệt, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Một số người bình thường che giấu đều thi triển ra thủ đoạn thông thiên của mình, chiến đấu tiếp theo sẽ ngày càng kịch liệt.

Một vòng chiến đấu. lúc này thu binh, nghỉ ngơi một hồi.

Mấy canh giờ sau, mặt trời Thiên giới lại mọc lên. đi vào một ngày mới. Thiên giới bao phủ ánh sáng, trống trận vang vọng, một vòng chiến đấu mới lại bắt đầu. truyện copy từ tunghoanh.com

Bắt đầu vòng chiến này. hào quang lóe lên đã ít đi rất nhiều. Có rất nhiều Thánh tử bị loại, cũng bắt đầu có Thánh tử bỏ quyền, ngay cả cao thủ như Tiểu Phủ Hoàng. Tiểu Vũ Hoàng cũng không ra trận. Bởi vì hiện tại lưu lại đều là nhân vật khủng bố. không chừng đụng phái cao thủ. sẽ hoàn toàn ngã xuống.

Thiên Tài Chiến tiến hành đến sau. hoàn toàn là chỗ đánh giá thiên tài chân chính. Mỗi một người có thể đi đến đây. đều là kiêu hùng cái thế kiểm nghiệm đi ra từ trong chém giết huyết tinh.

- Tất cả Thánh tử Vũ Hóa Môn nghe lệnh, các ngươi không cần tham gia chiến đấu kế tiếp, đừng ở đây.

Phương Hàn suy tính một chút, hạ lệnh.

-Rõ!

Trong lòng các đệ tử cũng run lên, biết nếu còn chiến đấu tiếp, xác định chắc chắn một chữ chết.

Chỗ ngồi Phương Hàn hiện lên một cái ký hiệu, đối thủ vòng này là Mục Dã gia tộc, Trí Quyền Mục Dã Chân.

- Mục Dã huynh, đã lâu không gặp?

Phương Hàn tiến vào Thiên Địa Đấu Tràng, nhìn Mục Dã Châạ nhất là nhìn chẳm chẳm một đôi Trọng Hoa Đông Tử của hắn.

- Không thể tường được, Phong Duyên huynh đã trường thành tới bước này, thật là đáng mừng. Chẳng qua ta cũng luyện thành một môn tuyệt học, hôm nay có thể luận bàn cùng Phong Duyên huynh? Hơn nữa, ta còn muốn đánh cược với Phong Duyên. Nếu ta thắng, hy vọng Phong Duyên huynh tặng thi thể trong bảo tàng Thiên Thiện Phật Hoàng cho ta. được chứ?

Mục Dã Chân tràn đầy lòng tin nói.

- Vậy nếu huynh thua thì sao?

Phương Hàn hỏi ngược lại.

- Nếu ta thua, liền đưa đôi mắt này cho Phong Duyên huynh. Huynh đã thấy, hai mắt của ta chính là Thần thể trời sinh, vương của vạn đồng, Trọng Hoa Đồng Tử. Thế nào?

Trí Quyền Mục Dã Chân nói.

- Ôi! Tội gì phải vậy chứ?

Phương Hàn thở đài một tiếng, lắc đầu:

- Một khi đã như vậy, ta để cho Mục Dã huynh hết hy vọng thôi.

Vừa nói chuyện hắn đã ra tay. đi ra một bước liền tới gần Mục Dã Chân.

- Trọng Hoa Đồng Tử!

Mục Dã Chân hét lớn một tiếng, bên trong hai mắt lập tức bắn ra tầng tầng đường hầm thời không, lực trượng vặn vẹo. từng tòa tinh vực hiện ra từ hư không. Khoáng cách giữa Phương Hàn cùng đối phương liền cách xa vô số ngân hà, căn bản không chạm tới giới hạn. Đây là uy lực của Trọng Hoa Đồng Tử, khả năng vặn vẹo thời không của Vương của vạn đồng.

Bụp!

Phương Hàn vươn tay chụp lấy. nhưng hai mắt Mục Dã Chân chợt lóe. Từbẽn trong ánh mắt của hắn phục chế ra bàn tay giống ý như Phương Hàn đối đầu trực tiếp đánh tan bàn tay của Phương Hàn.

- Vô dụng, Phong Duyên huynh. Trọng Hoa Đồng Tự của ta trải qua những vòng chiến ýừa rồi lại lĩnh ngộ được Cảnh giới mới. có thể phục chế hết thày đạo thuật, hêt thảy hình thể, thậm chí tất cả Pháp bảo, chỉ là cần nguyên khí thiên mạch. Nhưng ta vừa có được không ít nguyên khí thiên mạch, cho nên hết thảy công kích của huynh đối với ta chỉ là phí công mà thôi.

Tiếng nói của Mục Dã Chân truyền đến từ trong đường hầm thời không vặn vẹo.

Phương Hàn liếc nhìn sang, mơ hổ thấy được ợ sâu trong đường hầm sâu có một đôị mắt đang không ngừng phục chế, tiếp đó đang phục chế ra mình cùng hình thể Bát Bộ Phù Đồ.

Trong nháy mắt. dường như hắn đang ở trong thế hạ phong tuyệt đối.

- Tội gì chứ?

Phương Hàn lại thở dài một tiếng, đột nhiên há miệng hống to một tiếng: "úm Bá Ni Ma Mễ Hồng!", hống to Lục Tự Chân Ngôn ghi trên phù lục Thể Gian Tự Tại Vương Phật.

Oong!

Tất cả đường hầm thời gian đều tan biến, tất cả đạo thuật phục chế đều bị quét bay như lá khô. tùng cái nối tiếp nhau nổ mạnh.

- A!

Mục Dã Chân phát ra một tiếng hét thảm, hai mắt chậy máu, thân thể lảo đảo lùi ra sau. Phương Hàn không dời một bước, đôi Cánh Tự Do bắt đâu chớp động sau lưng, không gian bị thao túng hoàn toàn, Mục Dã Chân lui ra sau biến thành đi tới, liên tự động lao về phía Phương Hàn.

Phương Hàn duỗi tay ra, liền chộp lấy Mục Dã Chân nhấc lên giữa không trang.

- Mục Dã huynh? Thế nào? Ta nói rồi huynh không phải đối thủ của ta. Ta giết Hoàng Phủ Phi, thôn phệ Mậu Tuất Đỉnh cùng thân thể hắn cũng có phù lục của Hoàng Phủ Bi Ngạn, tu hành đã thăng cấp đến cảnh giới không thể ước lượng. Đừng nói huynh, dù là Đông Hoàng cho huynh Trọng Hoa Đồng Tử tự mình tới đây thi triển, cũng chỉ có kêt cục này mà thôi.

-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.