Chương 1014
by 4vn
"Tại hạ chỉ là một kẻ nhàn vân dã hạc, du ngoại khắp nơi, ngẫu nhiên đi qua Tuyền Châu Cổ thành, mấy vị Giám sát sứ của Thiên Đình chưa gặp qua tại hạ cũng là chuyện bình thường thôi."
Phương Hàn chậm rì rì nói, một bộ không để ý tới hơn thua, tư thái vĩnh viễn bất động.
Một lúc đi tới ba vị Giám sát sứ Thiên Đình, toàn bộ đều là nam tử trẻ tuổi. Vô luận là ai, tướng mạo đều tiêu sái xuất trần, pháp lực hùng hồn, thâm sâu khó lường, trên người mang theo từng đợt khí tức huyền diệu, không dưới Thương Tử Lạc. Còn có kẻ ẩn dấu thực lực không để lộ ra.
Ba người vừa xuất hiện đều dùng ánh mắt không có hảo ý nhìn Phương Hàn từ trên xuống dưới dò xét, tựa hồ như muốn cấp cho hắn một tội danh, đem hắn nhốt lại vậy.
Nguyên bản ba người này không oán không cừu với Phương Hàn, tuyệt đối sẽ không có loại ánh mắt này, thế nhưng trong lòng Phương Hàn tựa như gương sáng, rất rõ nguyên nhân bởi vì chính mình cứu tiểu thư Thiên Tuyền Môn.
Thế lực của Thiên Tuyền Môn rất lớn, là bá chủ của Tuyền Châu, nói là biểu hiện tôn kính với Thiên Đình, thế nhưng trên thực tế tất cả môn phái Tuyền Châu cũng phải nhìn sắc mặt Thiên Tuyền Môn để làm việc. Là một phương chư hầu, vài vị Giám sát sứ này là muốn thăm dò, tổng giám Tuyền Châu, nhất định phải được Thiên Tuyền Môn ủng hộ, nếu không, cất bước cũng gian nan.
Thậm chí nếu Thiên Tuyền Môn hướng Thiên Đình góp ý, cao tầng của Thiên Đình cũng phải suy nghĩ thay thế Giám sát sứ.
Mấy chuyện vi diệu này, Phương Hàn thông qua trí nhớ của Thương Tử Lạc đều biết rất rõ ràng.
Có mấy Giám sát sứ thậm chí muốn theo đuổi đại tiểu thư của Thiên Tuyền Môn, chỉ có quan hệ thông gia mới được Thiên Tuyền Môn ủng hộ.
Hiện tại Phương Hàn tự nhiên xuất hiện, tự nhiên cứu đại tiểu thư, chiếm được hảo cảm, lập tức đám người kia coi hắn là địch nhân.
"Được rồi, ngươi cứu tiểu nữ, Thiên Tuyền Môn ta vô cùng cảm kích, ngươi nói xem muốn gì? Chỉ cần Thiên Tuyền Môn ta có thể làm được, đều sẽ thỏa mãn ngươi."
Tuyệt thế Kim Tiên, môm chủ Thiên Tuyền Môn vung tay lên nói.
Hắn đã thấy rõ địch ý của mấy vị Giám sát sứ Thiên Đình đối với Phương Hàn, đồng thời biết, tại trong Thiên Tuyền Môn cũng có rất nhiều đệ tử kiệt xuất muốn truy cầu nữ nhi của mình, vì tránh phiền toái, hắn quyết định đền bù tổn thất một chút cho Phương Hàn, sau đó tống cổ hắn đi.
"Phụ thân, hắn tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của con, chúng ta không thể thất lễ." Đại tiểu thư Thiên Tuyền Môn nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía Phương Hàn mang theo vẻ thú vị, vừa rồi Phương Hàn gặp nguy không loạn, ngón tay kẹp mũi kiếm, đánh lui thích khách, sau đó là một màn dùng đại thủ đánh ra, thật sự là một chuyện mạo hiểm mà cả đời nàng khó quên.
Mà Phương Hàn vĩnh viễn làm ra bộ bất động thanh sắc, cũng in dấu thật sâu trong lòng nàng.
"Vị đạo hữu này, xin hỏi tôn tính đại danh? Xuất từ từ môn phái nào? Ở đây không phải chỗ nói chuyện, hãy tới tổng đàn của Thiên Tuyền Môn chúng ta, để chúng ta tận tình làm tròn vị trí chủ nhà. Tiểu nữ tử tên là Vương Phiên, đạo hữu có thể gọi Phiên nhi là được rồi."
"Chuyện này, chỉ sợ có chỗ không tiện, ta tới Tuyền Châu Cổ thành là vì nhờ Truyền Tống Trận của Cổ thành, muốn tới Trung Châu." Phương Hàn vẫn như cũ bất động thanh sắc, khiến không người nào có thể thăm dò trong lòng hắn đang nghĩ gì: "Ta cũng chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua cứu đại tiểu thư mà thôi, không hi vọng hồi bảo, chỉ hi vọng mau được rời đi."
"A? Không muốn hồi báo, lập tức muốn rời đi? Người này trái lại thật hiếm thấy."
Trong lòng môn chủ Thiên Tuyền Môn cũng hơi ngạc nhiên, hắn có tu vi bực nào, tự nhiên có thể nghe ra, đối phương hiện tại biết được đã chọc phải phiền toái, muốn mau chóng thoát khỏi phiền toái, nguyên lai hắn hoài nghi đây là một trường ám sát song hoàng, hiện tại xem ra hiểu lầm rồi.
"Tu vi của kẻ này thập phần hùng hồn, không biết là người của môn phái nào? Lần này cho dù ta không xuất thủ, chỉ sợ hắn cũng có thể giết chết sát thủ."
Trong lòng nghĩ, ngoài mặt hắn lại ha ha cười: "Được, Thiên Tuyền Môn chúng ta tự nhiên sẽ không thể làm mất lễ nghĩa, sẽ khiến các đại môn phái khác cười chê, ngươi tạm thời đừng rời đi, lại nói đi Trung Châu, đường xá xa xôi, phải đi qua trên trăm Truyền Tống Trận đại châu mới tới, hãy nghỉ tạm ở đây một hồi cũng được mà."
"Phải trải qua trăm truyền tống đại châu? Nhiều vậy, Thiên giới thật sự là quá kinh khủng." Diêm ở trong cơ thể Phương Hàn điên cuồng hét lên.
"Quả thật là như vậy, trí nhớ của Thương Tử Lạc cũng đã sớm nói cho ta biết điều này." Phương Hàn do dự một chút, sau đó nói: "Cũng tốt, cung kính không bằng tuân mệnh, ta là khách sẽ theo chủ vậy."
"Tốt lắm, xin mời. Thiên Tuyền Môn của lão phu tuy đơn sơ, nhưng mà tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng." Tuyệt thế Kim Tiên môn chủ Thiên Tuyền Môn ha ha cười, ngón tay khẽ động, lập tức có trăm vệ sĩ Thần Tiên đi lên thông đường, hộ vệ mọi người đi tới trung tâm tòa thành.
Càng tới gần trung tâm thành, Phương Hàn càng cảm thấy linh khí nồng đậm, Nguyên Thủy chi khí ẩn chứa trong không khí trở nên nồng đậm hơn. Dưới mặt đất tựa hồ như có một cổ tuyền cự đại, mỗi thời mỗi khắc đều phụt lên Nguyên Thủy chi khí. Nếu tu luyện trong thành này, thật chẳng khác nào làm chơi ăn thật.
Một tòa phủ đệ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, trên tấm biển cao lớn trước phủ đệ có ba chữ lớn "Thiên Tuyền Môn", tỏa ra quang chói sáng trấn áp vạn tà.
Sau khi tiến vào Thiên Tuyền Môn, Phương Hàn vẫn giữ bộ dáng bất động thanh sắc, mắt không ngó nghiêng, thân thể dựng thẳng.
Dựa theo tu sĩ bình thường, cho dù Kim Tiên sau khi tiến vào Thiên Tuyền Môn cũng muốn nhìn quanh bốn phía, dùng thần niệm điều tra, nhìn xem kiến trúc, phong cách, thực lực... của Thiên Tuyền Môn, thế nhưng Phương Hàn hoàn toàn bất đồng, tựa hồ như bất cứ chuyện gì trên thế gian đều không khơi nổi hứng thú với hắn. Điều này khiến cho tuyệt thế Kim Tiên môn chủ Thiên Tuyền Môn lại càng tấm tắc.
"Âu Dương Quân, người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?"
"Quản khỉ gió gì lai lịch của hắn, làm ra vẻ mà thôi, ngược lại làm cho ta cảm thấy thật không vừa mắt chút nào."
"Nhưng mà thực lực của người này không hề tầm thường. Cư nhiên có thể ngăn cản thích khách của Chân Không Gia Hương. Với pháp lực của tên thích khách kia, lại đột ngột ám sát, chúng ta chỉ sợ cũng gặp nguy hiểm."
"Hừ! Nói không chừng hắn chính là người của tổ chức thần bí Chân Không Gia Hương kia, cố ý dựng lên cảnh song hoàng cũng không chừng."
"Tra! Lai lịch người này rất thần bí, chúng ta thân là Giám sát sứ Thiên Đình, không thể không phòng. Nếu như hắn không thành thật, chúng ta có rất nhiều biện pháp trừng trị hắn."
Vài người trẻ tuổi Giám sát sứ của Thiên Đình cũng đi phía sau, thần sắc tự nhiên, thế nhưng lại dùng thần niệm trao đổi lẫn nhau.
"Đạo hữu, ngươi phải cẩn thận mấy người này, một người tên là Âu Dương Quân, là đệ tử của Thần Uy Môn, một người nữa tên là Hoàng Tử Tề là đệ tử của Cốc Nguyên Tông, cuối cùng là một kẻ âm hiểm độc ác nhất, tên là Trần Nguyên Sinh, đệ tử của Phương Thốn sơn."
Khi đang trên đường, đại tiểu thư Vương Phiên đột nhiên khẽ nhíu lông mày, một cỗ ý niệm truyền tới đầu Phương Hàn.
"Vậy ư? Ta chỉ là một người qua đường, muốn đi, bọn họ cũng không làm khó được ta, chẳng qua nếu như muốn cứng rắn đối phó với ta, ta cũng sẽ vui lòng chờ đón! Nói thật, ta chính là một nhân vật thiên tài được Vĩnh Hằng Thiên Quân bối trí." Phương Hàn nói, về phần với thân phận này, hắn cũng không sợ bị vạch trần, môn chủ Thiên Tuyền Môn cũng không thể tới chỗ Vĩnh Hằng Thiên Quân mà hỏi thăm.
Vĩnh Hằng Thiên Quân, không phải là người mà bọn họ muốn gặp là có thể gặp.
Hiện tại Phương Hàn cần một thân phận, ở Thiên giới mà không có thân phận, rất dễ bị hoài nghi từ đó dẫn tới bị người truy sát.
"Quả nhiên người trước mắt này rất có khả năng là quân cờ do Vĩnh Hằng Thiên Quân bố trí, vị Thiên Quân cổ xưa này bố trí quân cờ ở khắp nơi, thu lấy thiên tài có đại khí vận sau đó tiến hành bồi dưỡng, nếu như là thật, như vậy đáng để kết giao. Giá trị còn lớn hơn nhiều so với mấy tên Giám sát sứ kia, tương lai cũng có thể có một phần duyên phận với Thiên Tuyền Môn ta, phải biết rằng Thiên Tuyền Môn ta mặc dù đang nắm giữ thế lực tuyệt đối tại Tuyền Châu, thế nhưng Sinh Mệnh Cổ Tuyền linh mạch bị rất nhiều người thèm thuồng theo dõi." Môn chủ Thiên Tuyền Môn, vị tuyệt thế Kim Tiên trong lòng đang tự định giá, trù tính toàn cục.
Lập tức trong lòng hắn cũng động tâm. Đám người đi tới một căn phòng khác cự đại, sau khi chia vị trí chủ khách an tọa, tuyệt đại Kim Tiên môn chủ Thiên Tuyền Môn hàn huyên một hồi, cuối cùng hắn đánh mắt cho nữ nhi của mình, nói: "Nữ nhi, hãy giữ vị đạo hữu này ở đây mấy ngày, ta còn phải bế quan sâm ngộ pháp tắc, mấy người trẻ tuổi các ngươi cùng nhau nói chuyện phiếm đi, cũng nên thận cận nhiều hơn một chút."
Trong lúc nói chuyện, vị tuyệt đại Kim Tiên này sải bước tiến vào hư không, tiến hành tu luyện.
Vừa rời đi, đồng thời hắn cong ngón tay búng ra một đoàn pháp tắc Đại La màu vàng chui vào trong cơ thể Vương Phiên, là tinh khí pháp tắc thần thông còn sót lại của tên thích khách bán Kim Tiên đại năng, bị hắn luyện hóa, tự nhiên muốn dung nhập vào trong cơ thể của chính nữ nhi mình.
Loại vật này cũng là thứ quý giá đối với hắn.
Bán Kim Tiên đại năng là người rất có địa vị, tại các môn phái đều là hạt giống. Giết chết rồi cướp pháp tắc, đó là hành vi tuyệt đối không được phép.
"Đạo hữu, vậy hãy ở lại nhà chúng ta vài ngày nhé?" Nhìn thấy cha mình rời đi, Vương Phiên lập tức đứng dậy nói: "Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên nha!"
"Ta họ Hằng, gọi là Bất Động." Phương Hàn bịa ra một cái tên, trong đó cũng bao hàm thâm ý