“Gì? Con trai Nguyên Khâu của ta chính là do hắn giết chết? Chuyện này chính xác không!”
Trong một mảnh nguyên khí Cổ Thần, Thái thượng trưởng lão Nguyên Vô Tội ngữ khí đột nhiên trở nên sắc bén. Sát khí dày đặc phát ra từ trên cơ thể hắn, tựa hồ như đang thúc dục một keienj pháp bảo cường đại vậy.
“Nhi tử ngươi đã bị giết chết tại Thanh Khâu sơn, Phương Hàn này có quan hệ mật thiết với Thanh Khâu sơn, lần này tới Thiên Vũ Chi Khố đoạt bảo rất có thể là do Thanh Khâu sơn Hồ tộc dẫn đường, ngươi phải biết rằng năm đó có một con yêu nữ Hồ tộc làm phu thê với đại đệ tử của Bàn Vũ Tiên Tôn. Cho nên bọn chúng quen thuộc với Thiên Vũ Chi Khố hơn bất cứ người nào khác.”
Tinh Đế đại trưởng lão nói: “Hơn nữa Vô Cực Tinh Cung ta đã nhận được tin tức xác thực, quý công tử đã tranh giành tình nhân với Phương Hàn cho nên mới bị hắn giết chết.”
“Vậy sao? Đã như vậy, Phương Hàn trên trời dưới đất sẽ không ai có thể cứu được ngươi. Nguyên Khâu là một trong những đứa con mà ta ưng ý nhất, sớm đã tu thành Bất Tử Chi Thân. Tiềm lực cự đại, cư nhiên bị ngươi giết chết, ngươi cùng ta có thù không đội trời chung.” Nguyên Vô Tội đột nhiên bạo phát, một chưởng đánh về phía Phương Hàn.
Không trung lập tức xuất hiện một bóng ảnh Cổ thần, toàn thân vị Cổ thần này đều là áo giáp giống như xương, trường giác trên đầu dữ tợn hung ác. Một cỗ đại lực chi khí vờn quanh thân. Thời gian không gian đều không ngừng biến ảo, tựa hồ như đang mãnh liệt rít gào.
Vị Cổ thần này đánh ra một chưởng xé rách không trung, cư nhiên đột phá tới cực hạn chém tới đầu Phương Hàn.
“Ngươi quả thực là điên rồi, ở đây có rất nhiều cao thủ như vậy, thế nhưng cũng không dám xuất thủ với ta, ngươi lại dám đối phó với ta như vậy thật sự là muốn tìm chết. Xem ra ta phải giết ngươi để răn đe người khác rồi.” Phương Hàn trông thấy Tinh Đế trưởng lão nói ba xạo một hồi liền khiến cao thru của Tổ Mã Thần giáo xông lên chém giết mình, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi với năng lực châm ngòi của vị trưởng lão này.
Tình huống lập tức trở nên vi diệu, ai xuất thủ đầu tiên sẽ dẫn tới một hồi đại chiến có một không hai. Mà người xuất thủ đầu tiên rất có thể sẽ rơi vào kết cục vẫn lạc.
Cục diện vi diệu này được Nguyên Vô Tội thoáng cái mở ra, Phương Hàn quyết định nhất định phải dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai giết kẻ này. Một đòn lập uy, hoặc là tìm cơ hội thoát ra khỏi nơi này mà rời đi.
Dù sao trân tàng củ Thiên Vũ Chi Khố đã ở trong tay hắn rồi, một số đại điện còn lại tuy cũng ẩn tàng một số bảo bối thế nhưng những bảo bối này không thể nào trọng yếu được như Hoang Thần Chi Thi.
Lúc này rời đi, thoát tới một địa phương an toàn, sau đó tham ngộ tu luyện mới là lựa chọn chính xác nhất.
“Nhân Hoàng Bút tiền bối! Thanh Tuyết sư tỷ, Dao Quang sư tỷ, lực lượng của chúng ta hợp nhất, hiện tại ta sẽ đem Thuần Dương nguyên khí cung ứng trên diện rộng, nhất định phải thoát ra khỏi tòa bảo khố này, đến lúc đó cao chạy xa bay.” Thân thể Phương Hàn khẽ động, âm thầm điều động Thuần Dương nguyên khí trong Hoang Thần Chi Thi, đột nhiên gào to một tiếng.
“Tổ Mã Cổ Thần Khí!”
Tại thời khắc này Phương Hàn cũng thi triển ra Tổ Mã Cổ Thần Khí giống như của Nguyên Vô Tội, một pho tượng Cổ thần lớn bằng pho tượng của Nguyên Vô Tội, xoay tròn mà ra hung hăng đụng lên trên pho tượng Cổ thần của Nguyên Vô Tội.
“Hừ! Vừa lĩnh ngộ pháp tắc thời gian, không biết học trộm Tổ Mã Cổ Thần Khí từ nơi nào, vậy mà cũng dám chống lại ta, ta sẽ để cho ngươi tên tiểu bối này biết cái gì mới gọi là Tổ Mã Cổ Thần Khí chính thức!”
Nguyên Vô Tội lạnh lùng cười, trong thân thể lại bắn ra một đạo quang hoa.
Nguyên Vô Tội tuy không phải là cao thủ Tạo Vật cảnh, nhưng là kẻ đã lĩnh ngộ tinh thâm pháp tắc thời gian, trong thân thể có mãnh vỡ pháp tắc thời gian, thậm chí còn muốn ngưng kết thành một viên tinh thể đại biểu cho thời gian, tới tình trạng đại viên mãn. Loại cảnh giới này còn cường đại hơn rất nhiều so với Phương Hàn.
Pháp tắc không gian có ba ngàn mãnh vỡ. Mỗi một mảnh hoặc là lĩnh ngộ, hoặc là cướp đoạt của địch nahan, luyện hóa lại của mình sau đó lại lĩnh ngộ.
Phương Hàn vừa mới lĩnh ngộ được một khối mãnh vỡ, mà Nguyên Vô Tội đã ngưng kết được ra hơn một ngàn mảnh rồi, hai người đối với lĩnh ngộ pháp tắc thời gian thật sự là sai biệt quá lớn, cho nên Nguyên Vô Tội căn bản không thèm để Phương Hàn vào mắt.
Mà Nhân Hoàng Bút, Phương Thanh Tuyết, Phong Dao Quang đều đi ra tiến nhập vào Hoàng Tuyền Đồ, thoạt nhìn như chỉ có một mình Phương Hàn, chỉ có người biết chi tết về hắn mới biết được thủ đoạn khủng bố của Phương Hàn.
Nguyên Vô Tội đương nhiên không biết được chi tiết.
“Động thủ!”
Hắn nào đâu biết rằng chiêu đầu của Phương Hàn chỉ là dùng kế dụ địch, chiêu thứ hai mới chính là sát chiêu, không biết bao nhiêu Thuần Dương nguyên khí trên thân thể bốc cháy, Luân Hồi Chi Bàn của Hoàng Tuyền Đồ oanh tạc ra, kèm theo Luân Hồi Chi Bàn còn có một đạo tinh quang mãnh liệt bắn phá ra, là Bất Hủ Cổ Lôi Pháo.
Đương nhiên làm cho Chư thiên run rẩy nhất chính là Nhân Hoàng Bút ở trên không trung viết ra một chữ “Định” , chữ ‘định’ này vừa ra, lập tức Càn khôn đều đình chỉ vận chuyển, thời gian cũng dừng lại, hư không đông đặc, hết thảy pháp lực đều bị đình chỉ. Nhân Hoàng Bút thôn phệ Chân Tiên hóa thân của Thái Hoàng Thiên, tìm được một tia pháp tắc Tiên Đạo, lực lượng đã tăng lên rất nhiều. Uy lực của mỗi chữ đều kinh thiên động địa, nhất cử nhất động khiến CHư Tiên vạn giới đều xoay tròn xung quanh hắn, loáng thoáng có một tia tư vị vận chuyển Tạo Hóa .
Có thể tưởng tượng ra, nếu như Nhân Hoàng Bút hoàn toàn thôn phệ Thái Hoàng Thiên, tìm được pháp tắc của Tiên đạo, lực lượng sẽ tăng lên tới trình độ nào.
“Tại sao ta không thể nhúc nhích được. Pháp thuật của ta cũng ngưng kết ở trên không trung, điều này sao có thể chứ? Ta đã linh ngộ pháp tắc thời gian, cho dù địch nhân dùng thời gian tĩnh chỉ bao phủ cũng không mang lại ảnh hưởng gì tới ta. Thế nhưng hiện tại đây cũng không phải là thời gian chi lực nữa rồi mà là thế giới chi lực.”
Nguyên Vô Tội khiếp sợ.
Tại thời khắc này tất cả pháp thuật của hắn đều bị kích phá.
Sau đó mắt lại nhìn bản thân không thể động đậy, mà Phương Hàn đã bay tới, thủ chưởng khủng bố mang theo tám mươi tỷ mã lực nắm lấy cổ mình, sau đó bóp, động thiên trong cơ thể mình bị một cỗ lực lượng kinh khủng dũng mãnh tiến vào, bành trướng rồi vỡ tan.
Tinh thể Pháp tắc không gian đại viên mãnh, còn có một viên tinh thể chưa ngưng kết thành hình, có chứa hơn một ngàn mãnh vỡ pháp tắc thời gian bị đại thủ kinh khủng kia của Phương Hàn cứng rắn bắt ra.
Sau đó một số pháp bảo hộ thân trên thân thể hắn, Trung phẩm đạo khí, còn có trân tàng trong túi pháp bảo, thậm chí ngay cả y phục cũng bị Phương Hàn lấy đi, đút vào trong một tòa bảo thấp lóng lánh.
Bảo tháp lập lòe kim quang, lập tức hòa tan hết thảy Trung phẩm đạo khí trên người hắn.
Mà tinh khí trên người hắn cũng liên tục trào ra khỏi thân, càng thêm khủng bố chính là các loại thần thông trên người hắn như thủy triều trôi vào trong thân thể Phương Hàn, tựa hồ nưh bị một lực lượng khủng bố nào đó thôn phệ, tư tưởng của hắn cũng sinh ra cảm giác vô lực, không thể nào đối kháng, thậm chí một tia ý nghĩ muốn thi triển ra thủ đoạn tự bạo, ngọc đá đều tan cũng không thể, trong đầu xuất hiện một loại ý nghĩ thần phục vận mệnh.
“Ha ha ha, thời gian tinh thể của Nguyên Vô Tội này cư nhiên ẩn chứa hơn một ngàn mảnh vỡ pháp tắc, sau khi ta thôn phệ, pháp tắc thời gian trở nên viên mãn hơn rất nhiều, tiết kiệm được không ít thời gian tu luyện.” Phương Hàn không chút nghĩ ngợi, thôn phệ sạch pháp tắc thời gian trong động thiên của Nguyên Vô Tội, dung nhập vào trong động thiên của mình, trong một sát na pháp lực thời gian trong bổn mạng động thiên của hắn tăng lên rất nhiều, một cỗ thời gian chi lực bắt đầu vận chuyển.
Hiện tại hắn có thể núp trong động thiên của mình điều chỉnh thời gian tiến hành tu luyện, cho dù không có Hoàng Tuyền Đồ cũng vẫn điều chỉnh được thời gian như thường.
Đây là chỗ lợi hại của Trụ Quang Cảnh.
“Phương Hàn, ngươi cứ như vậy cướp đi mãnh vỡ thời gian chỉ sợ có phần không ổn, phải tự mình tham ngộ đạo cơ mới vững chắc.” Nhân Hoàng Bút thấy một màn như vậy, cũng phải lên tiếng cảnh báo.
“Tiền bối, ta cũng không phải là không biết, ta có con đường tu luyện của mình. Đạo cơ ổn hay không ổn đây là do tâm tác động, giống như con người tân tân khổ khổ buôn bán lời mọt lượng bạc, cùng người tùy ý đi trên đường cướp đoạt một lượng bạc, đem đi mua đồ đều giống nhau. Chẳng qua là lòng người cảm thấy tân tân khổ khổ kiếm được bạc thì an tâm hơn mà thôi. Cướp bạc tới tay lại có cảm giác tội lỗi. Trên thực tế một lượng bạc giống nhau có giá trị giống nhau. Vạn vật tùy tâm, tu đạo chính là tu tâm, chỉ cần khắc phục được tâm là có thể linh động biến hóa, tìm được Đại tự tại, hóa tất cả thành tự tại. Tâm ma cũng có hai loại, đầu tiên là ác tâm ma, thứ hai là thiện tâm ma. Thiện ác đều là tâm ma. Ngươi sinh ra thủ đoạn cướp đoạt lực lượng của địch nhân, chính là vì trong đầu có ý niệm tu vi của bản thân không ổn, đây là thiện ma. Sau này trong khi tu luyện chỉ sợ sẽ gặp trở ngại rất lớn. Đạo lý tu luyện của ta thiện ma ác ma tất cả đều không có ở trong lòng. Không khiến tâm mệt nhọc, không liên lụy đến ác tâm, không tồn tại tiên ma.”
Ý niệm của Phương Hàn thét dài, lại bao hàm tầng tầng thủ đoạn, không hề có nửa điểm dừng lại, vô cùng kiên định, thi triển ra Đại thôn phệ thuật, chỉ có một chưởng liền đem tất cả tinh khí của Nguyên Vô Tội đưa vào trong Bát Bộ Phù Đồ, sau đó đem tất cả linh hồn của hắn đều được Hoàng Tuyền Đồ luyện hóa, từ nay về sau vị Thái thượng trưởng lão của Tổ Mã Thần Giáo này, kẻ đã tu luyện đến Trường Sinh Bí Cảnh đệ tứ trọng Trụ Quang Cảnh sẽ triệt để biến mất, không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Hết thảy đều không có nửa điểm thiện ác tồn tại, rất tự nhiên trôi chảy. Giống như thiên đạo Tạo Hóa rồi lại diệt thế vậy, không có nửa điểm thương cảm đối với thế nhân, cũng không bởi vì thế nhân đắc tội mà sinh ra căm hận, hủy diệt thế gian, không dính một chút nhân quả.
Trong nháy mắt Phương Hàn cảm thấy từ trong lời nói của bản thân mà minh bạch một tia vận mệnh, cũng tựa hồ biết được sự huyền diệu của nhân quả…
“Đáng tiếc, trên thân thể người này chỉ có Trung phẩm đạo khí, lại không có Thượng phẩm đạo khí. Phẩm chất đan dược pháp bảo còn kém xa so với đồ trong Hoang Thần Chi Thi, cũng khó trách hắn với Bàn Vũ Tiên Tôn, một người là con kiến hôi một người là Thần long. Không thể so được.”
Nhưng mà trong tích tắc lĩnh ngộ này, tuy bản chất tu vi của hắn cũng không có tăng lên. Đương nhiên loại cảm ngộ này có tác dụng không thể đo lường với con đường tu luyện, đối với con đường Vĩnh Sinh của hắn sau này.
Phương Hàn giết chết Nguyên Vô Tội, động tác thật mau lẹ, thời gian chỉ trong tích tắc.
Trong một sát na lao ra khỏi vòng vây trùng điệp, thoát ra khỏi Thiên Vũ Chi Khố.