Phương Hàn và Tinh Vân Bảo Bảo ở trong tháp tròn một tháng.
Trong một tháng này, Phương Hàn luyện thành thục các loại công pháp, thủ đoạn của thần thông Ngũ Đế Đại Ma, đồng thời tìm hiểu thêm một ít diệu dụng của Hoàng Tuyền Đồ, có thêm một ít nhận thức mới.
Thì ra trước đây công năng của Hoàng Tuyền Đồ không có gì cả, ngoại trừ chứa đựng đồ vật, Hoàng Tuyền Thánh Thuỷ, còn lại các loại cấm chế, trận pháp bên trong nó đều không thể sử dụng, Diêm đôi khi sử dụng được Hủ Tiên Đại Trận để đánh lén, uy lực cũng không lớn. Nhưng bây giờ thì khác, mở được A Tị Môn, uy lực đã tăng lên một tầng mới. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có thể phóng ra vô cùng vô tận ma khí, vô cùng vô tận thống khổ, hít vào một cái có thể phong toả không gian, ngay cả hai khí linh của hai kiện đạo khí là Huyết Dạ Vương và Tinh Thiền cũng không thể chống lại được thì có thể thấy khi đối đầu với người khác sẽ hữu dụng đến mức nào.
A Tị Môn huyền diệu vô cùng, tuy đã tìm hiểu suốt một tháng nhưng Phương Hàn vẫn chưa hiểu hết được sự huyền diệu của nó, nhưng khi cùng người khác đối địch thì hắn có thể vận dụng A Tị Môn như một kiện ma khí.
Hoàng Tuyền Đồ đã trải qua sự tế luyện của hắn, hắn cũng có một ít quyền lực sử dụng nó, có thể điều động một vài diệu dụng của nó. Nếu như bây giờ mà gặp cao thủ khác, tỷ như Nam Vạn La thì hắn tự tin có thể đánh bại một cách dễ dàng, căn bản không tốn chút sức lực nào.
Đương nhiên là trong thời gian này, hắn vẫn không ngừng tích góp linh khí của Tiên Giới để luyện chế Nguyên Anh Đan. Mỗi ngày hắn luyện chế hơn ba vạn sáu nghìn viên đan dược phẩm chất vô cùng cao, lượng lớn đan được chồng chất ở trong Hoàng Tuyền Đồ làm cho Phương Hàn cảm giác rất vui vẻ.
Nhất là khi hắn biết những chỗ tốt của đan dược.
Ở Đại Huyền đế quốc, chỉ cần có đan dược thì có thể mua được bất cứ thứ gì, có thể thấy được đan dược ở đây cung không đủ cầu, lượng đan dược tiêu thụ rất lớn.
Trong suốt một tháng, hắn tích góp dần dần cũng đã có chừng trăm vạn viên Nguyên Anh Đan, nếu như lộ ra ngoài thì không biết sẽ làm bao nhiêu người kinh sợ. Chỉ sợ là Thái Nhất Môn cũng sẽ đến hỏi cho rõ đầu đuôi.
Nhưng hắn giao hết một trăm vạn viên đan dược này cho Tinh Vân Bảo Bảo mang về Quần Tinh Môn.
“Cứ tiếp tục như thế này trong vòng hai ba năm ta có lẽ sẽ trở thành tu luyện giả giàu có nhất thiên hạ! Mạnh Thiểu Bạch, Hoa Thiên Đô đều là người nghèo mà thôi. Cây Thế Giới trong truyền thuyết, tồn tại giữa trời đất, nối liền với Tiên Giới. Hiện tại ta cũng chỉ có một phần nhỏ của Cây Thế Giới, tính ra thì chưa được một phần vạn nữa. Nếu như có thêm một vài mảnh nhỏ…… Một ngày xuất ra mười vạn Nguyên Anh Đan, trăm vạn Nguyên Anh Đan… chỉ sợ có thể chính thức xưng bá một phương!”
Phương Hàn thầm nghĩ.
“Đi, Tinh Vân Bảo Bảo, chúng ta đi Linh Lung Tháp mời Liên Vân tiên tử trước rồi lại tìm Cổ Mông tôn giả.”
“Được! lần này thực sự rất thú vị! Mai phục ba vị cao thủ Kim Đan Cảnh. He he… Đúng rồi! Huynh nói ba vị cao thủ kim Đan Cảnh này có hai nam một nữ, một người thi triển Tinh Sa Luyện Lôi Cương, một người thi triển kiếm khí Ngũ Thải Liên Hoa…” Tinh Vân Bảo Bảo xoè ngón tay mủm mỉm của mình gãi gãi đầu nói, “Hình như là đạo tặc bài danh thứ hai, ba, và bốn ở trên biển. Tru Tiên Đạo, Thứ Nguyệt Đạo, Diệt Tinh Đạo, ba đại đạo tặc. Mỗi người đều là cao thủ Kim Đan Cảnh, tu luyện thần thông rất quỷ bí, am hiểu ám sát, ẩn nấp, thường rất khó phòng bị. Trước giờ bọn họ muốn giết ai đều chưa từng thất bại.”
Hắn lấy ra một mảnh giấy xem xét lại, dường như có ghi lại tư liệu của bốn mươi đạo tặc ở trên biển, hiển nhiên là những điều ba mẹ đã dặn dò hắn rất kỹ trước khi rời khỏi Quần Tinh Môn.
“Bốn mươi đạo tặc ở trên biển? Thì ra là thế…” Ánh mắt Phương Hàn trở nên lạnh lùng đảo một vòng, suy xét lại mọi chuyện, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Trước kia hắn không biết cao thủ thần bí ám sát mình rốt cuộc là ai, hiện giờ đã biết được thân phận của họ thì cũng hiểu được mục đích của ba người này là muốn cướp đoạt thần thông của mình để sử dụng cho bản thân.
“Đi!”
Phương Hàn nghĩ một chút rồi hô lên, một đạo khí lưu năm màu bao trùm lấy hắn và Tinh Vân Bảo Bảo rồi bay thẳng lên trời.
Cùng lúc đó ở Thái Bạch Thành, trong Linh Lung Tháp.
Phiêu Vân tiên tử và Liên Vân tiên tử đang thương lượng với nhau, trong tay các nàng phân biệt là hai viên Nguyên Anh Đan, một là do Thái Nhất Môn luyện chế, tương đối nhỏ, không tinh khiết, trong suốt, bên trong mơ hồ có hình ảnh một tiểu hài nhi, ngũ quan cũng không rõ lắm, nguyên khí ẩn chứa trong đó cũng không có toả ra bên ngoài.
Còn viên do Phương Hàn luyện chế thì lớn hơn của Thái Nhất Môn rất nhiều, hơn nữa màu sắc rất tinh khiết, trong suốt, so với thuỷ tinh còn trong suốt hơn, không thấy được chút tạp chất nào. Trong đó có một hài nhi mủm mỉm, da trắng như tuyết, còn mơ hồ như đang hô hấp, làm cho người ta không đành lòng sử dụng. Hơn nữa trong khi hài nhi hô hấp, nguyên khí ở trong đan dược như sóng vỗ bờ, toả ra rồi lại thu lại, xoay tròn quanh đan dược.
Đây là sự khác biệt giữa Nguyên Anh Đan do Thái Nhất Môn luyện chế và do Phương Hàn luyện chế.
Có thể nói Nguyên Anh Đan của Thái Nhất Môn là sản phẩm giả mạo, kém chất lượng, mà của Phương Hàn mới chân chính là hàng thật.
“Kỳ thật Nguyên Anh Đan của Thái Nhất Môn cũng không tệ nhưng so với cái của Phương Lãnh thì thật sự không bằng. Nguyên Anh Đan của Phương Lãnh chân nhân tốt hơn gấp mấy lần, sau khi ta đem viên đan dược này truyền đi trong môn phái, ngay cả chưởng giáo chí tôn đang tu luyện cũng bị kinh động. Bởi vì dược hiệu của Nguyên Anh Đan này thật sự gấp bốn năm lần của Thái Nhất Môn! Chưởng giáo chí tôn nói nó nhất định phải trải qua một điều kiện rất hiếm thấy, được sự tẩy rửa của linh khí trong Tiên Giới mà thành, trong đó ẩn chứa tiên thiên khí rất nồng đậm, có công hiểu phạt mao tẩy tuỷ, chỉ cần có tư chất tốt một chút, dùng Nguyên Anh Đan này thì có tới chín thành sẽ bước vào Thần Thông Bí Cảnh. Chúng ta còn được hai ngàn vạn viên Nguyên Anh Đan như thế này, trong vòng ba năm nữa, ít nhất sẽ có thêm trăm vị sư muội bước vào Thần Thông Bí Cảnh!”
Liên Vân tiên tử lắc đầu, rồi lại gật đầu nói: “Hiện tại các đại trưởng lão trong môn phái đều đã hạ mệnh lệnh, nhất định phải lôi kéo Phương Lãnh này. Đáng tiếc là hiện giờ người này hình như có quan hệ với thiếu môn chủ của Quần Tinh Môn, cũng không biết Tinh Vân Bảo Bảo kia chỉ là một đứa nhỏ mà sao lại quen biết Phương Lãnh.”
“Phương Lãnh có nói mấy ngày nữa sẽ tới tìm chúng ta, hiện giờ đã một tháng mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Không biết có phải là vì tế luyện Đại Phạm Quang Minh Thuyền mà quên mất thời gian hay không?” Cô gái mặc đồ màu hồng nhíu mày nói.
“Đại Phạm Quang Minh Thuyền căn bản không thể luyện chế thành đạo khí, không biết tại sao hắn lại bỏ ra một cái giá cao như vậy để mua về làm gì?” Liên Vân tiên tử cũng có chút nghi hoặc, khó hiểu nói: “Bất quá Phương Lãnh sợ là không phải tên thật của hắn. Bởi vì gần đây ta nghe nói ở trong Vũ Hoá Môn cũng có một người biết luyện chế Nguyên Anh Đan, tên là…”
Sưu sưu sưu…
Đúng lúc này, từ xa xa có một tiếng gió xé vang lên, dừng lại bên ngoài Linh Lung Tháp, hiện ra bộ dáng đã biến đổi của Phương Hàn, bên cạnh là Tinh Vân Bảo Bảo: “Liên Vân tiên tử, Phiêu Vân tiên tử, thật là xấu hổ. Ta bởi vì tu luyện mất một tháng nên giờ mới có thể đến được.”
“Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa chúng ta!” Liên Vân tiên tử nói: “Không biết đạo hữu muốn đi đâu mà cần ta hộ tống?”
“Hoang Dã Thần miếu” Phương Hàn không chút cảm xúc nói ra bốn chữ: “Đi vào đó tìm kiếm một đồ vật.”
“Hoang Dã Thần Miếu!” Liên Vân tiên tử nghe xong thì lắp bắp kinh hãi, bởi vì nơi đây là cấm địa trong truyền thuyết, người đi vào đó đều bị nguyền rủa, số phận sẽ rất đen đủi, ngay cả cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh cũng không ngoại lệ.
“Các đạo hữu yên tâm, chỉ cần mọi người hộ tống ta đến vùng rừng tùng bên ngoài là được rồi, không cần phải tiến nhập vào bên trong thần miếu thăm dò cùng ta. Đương nhiên nếu gặp phải cao thủ ám sát ta thì cũng cần sự bảo vệ của các vị.” Phương Hàn khoát khoát tay nói.
“Thì ra là như vậy, như vậy thì cũng không có gì. Chúng ta đi thôi.” Liên Vân tiên tử bay lên.
“Chúng ta đi đến Thiên Đạo Các một chuyến đã, ta còn muốn mời Cổ Mông tôn giả.”
Phương Hàn bay ra ngoài, hướng về Thiên Đạo Các mà đi…
Khi hắn ra khỏi Thiên Đạo Các thì bên người không còn bóng dáng một ai cả, chỉ có một mình hắn, ngay cả Tinh Vân Bảo Bảo cũng không thấy đâu, Liên Vân tiên tử cũng không có, mà cao thủ tầng thứ chín Thần Thông Bí Cảnh Cổ Mông tôn giả cũng không thấy. Giống như đàm phán thất bại vậy.
“Phương Lãnh đạo hữu, có thật sự nghiêm trọng như vậy không? Cần chúng tôi phải ẩn giấu như thế này sao?”
Khi bay lên trời thì giọng nói của Cổ Mông tôn giả đột nhiên truyền vào trong đầu Phương Hàn, thì ra bọn họ ẩn giấu chân thân trong túi pháp bảo, triệt để ẩn nấp, để cho Phương Hàn mang theo bên người, đồng thời dùng các loại thần thông che dấu khí tức, không ai có thể phát hiện ra được.
“Cổ Mông tiền bối, ngài cứ làm theo kế hoạch của ta là được. Nếu như lần này thành công, giết được những người ám sát ta thì ta sẽ trả cho ngài gấp đôi số Nguyên Anh Đan đã thương lượng, phẩm chất của Nguyên Anh Đan của ta cũng tốt hơn của Thái Nhất Môn rất nhiều, chuyện này hẳn là ngài cũng biết rồi. Hơn nữa sau này ta cũng sẽ đáp ứng mỗi tháng sẽ dùng Nguyên Anh Đan để đổi lấy một ít đồ vật.” Phương Hàn dùng tinh thần trao đổi.
“Rất tốt, rất tốt! Lão phu tất nhiên sẽ tận lực bảo đảm an toàn cho ngươi! Về phần người đến giết ngươi là ai thì ta cũng không quan tâm. Ta chỉ đảm bảo an toàn cho ngươi, không có trách nhiệm giết địch. Cái này ngươi phải hiểu cho ta.” Cổ Mông tôn giả nói.
“Chỉ cần tiền bối có thể ngăn không để bọn họ ám sát ta là đã xong rồi, những chuyện còn lại không phiền tiền bối phải động tay động chân.”
Phương Hàn cũng hiểu rõ Cổ Mông tôn giả không muốn đắc tội với bất cứ ai, chỉ đảm bảo an toàn cho hắn mà thôi. Cái này cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch ban đầu của hắn.
Một đạo ánh sáng năm màu bay ra khỏi Thái Bạch Thành, dần rời xa khỏi lãnh thổ của Đại Huyền đế quốc. Đến một vùng rừng tùng ở khu vực hoang dã.
Ở một bên của Đại Huyền đế quốc, có một rừng tùng hoang dã rộng lớn vô cùng, trong rừng có rất nhiều loại yêu thú, quái vật khủng bố, cũng có rất nhiều kỳ hoa, dị thảo, thiên tài địa bảo.
Sâu trong rừng tùng này có một toà thần miếu, được gọi là Hoang Dã Thần Miếu, là một di tích hoang phế của nền văn minh các đế quốc thời thượng cổ. So với Đại Huyền đế quốc hiện tại thì các đế quốc đó còn hùng mạnh hơn, giàu cớ hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng lịch sử của nó cũng bị vùi trong rừng rậm bạt ngàn. Phế tích của một đế quốc thần bí này hiện là một trong những nơi cấm khu của giới tu đạo.
Phương Hàn đến bên ngoài rừng tùng, cũng không có tiến vào bởi vì hắn cảm giác được phía trước có nguy hiểm.
Hắn hơi nhíu mày, lỗ tai vừa động thì nghe được tiếng địch rất thanh thuý, êm tai.
Chính là nữ tử Tru Tiên Đạo đang ngồi trên một ngọn cây nhàn nhã thổi sáo, tựa hồ đang đợi Phương Hàn tới.
Trông thấy Phương Hàn bay tới, Tru Tiên Đạo cũng ngừng thổi địch, vươn người đứng đậy nói: “Ngươi đã mua được Đại Phạm Quang Minh Thuyền, nó đối với ngươi không có chỗ nào hữu dụng, đem nó giao nộp cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một lần. Thế nào?”