Chính là một loại đan dược chứa những ảo diệu mà không phải người tu đạo bình thường có thể tưởng tượng được. Như Hoa Thiên Đô mua được viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn này vào tay rồi còn phải kiệt lực áp chế, tránh chuyện viên đan dược này phá không bay đi.
Nếu như người tu đạo tu vi không đủ dùng vào chẳng những không luyện hóa được tiên đan mà còn bị đan dược hấp thu linh khí của bản thân, thâm chí là thôn phệ luôn thần thông, phá thể bay ra.
Tiên đan tới cấp bậc này thật giống như đạo khí, có thể tự mình tu luyện, có linh tính mạnh mẽ, thậm chí nếu như không trấn áp được thì tiên đan còn có thể tự bạo nữa! Lực sát thương của nó cón cao hơn cả cao thủ Kim Đan Cảnh tu luyện thành hai mươi loại thần thông nổ mạnh, cho dù là với tu vi hiện tại của Hoa Thiên Đô cũng không dám dung viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn này.
“Dùng tiên đan nhất định phải cẩn thận, bằng không, có sai lầm thì sẽ biến phúc thành họa.” Như Ý Tử cảm thán nói, “Thiên Đô, ngươi phỏng chừng không bao lâu nữa là có thể đạt tới Trường Sinh Bí Cảnh rồi.”
“Ừm, cũng còn một khoãng cách nhất định, nhưng cũng không xa nữa. Có lẽ tùy thời có thể đốn ngộ, đột phá Trường Sinh Bí Cảnh. Qua lần giao thủ với Ma Hoàng trong lòng đất, ta lĩnh ngộ ra không ít đạo lý. Tuy bị thương nhưng hiện tại thương thế đã chữa lành hết rồi, còn được trưởng giáo chí tôn truyền cho vô lượng thần thông Chân Không Âm Dương Đạo nữa. Hiện giờ ta đã có thấu hiểu sâu sắc về Tiên Giới Chi Môn.” Hoan Thiên Đô nói chuyện với vẻ mặt bình thản,” Có điều ta cũng không vội, cứ từ từ tích lũy, dần dần nước chảy thành sông, có thể nhất cử phá vỡ bình chướng. Đến lúc đó ta sẽ dùng viên tiên đan này, luyện thành Bất Tử Chi Thân. Khi đó có thể áp đảo tất cả các lới phản đối của các trưởng lão, đệ tử trong Vũ Hóa Môn một cách dễ dàng.”
“Không sai! Nhất định phải giết chết Phương Hàn.” Mắt Như Ý Tử lập lòe quang mang âm lãnh, “Gần đây, Phương Hàn danh tiếng nổi lên như cồn, đi tham gia đại hội đại thọ bốn ngàn năm của Linh Lung Thiên Tôn lại liên tiếp đánh bại các cao thủ bài danh thứ bốn, năm, sáu trên Trường Sinh dự Khuyết Bảng. Lại còn vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp ngay trên lôi đài, chiếm được truyền thừa ba đại thần thông Tổ Mã Cổ Thần Khí, Đại Phỏ Độ Thiền Quang, Đại Tu Di Sơn Vương Quyền. Nhưng mà chưởng giáo Thái Nhất Môn, Hỗn Thiên đạo nhân cùng với Thái Hoàng Thiên cùng xuất hiện tại thọ lễ, ban bố Thiên Địa Truy Sát Lệnh truy sát Phương Hàn. Kẻ này hiện giờ cũng không được thoải moái lắm đâu, có lẽ đang tìm cách trốn chạy về Vũ Hóa Môn tránh né tai họa. Hoặc là nửa đường bị thương hoặc là bị cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh giết chết rồi.”
“Thật không? Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Hoa Thiên Đô cả kinh, sau đó trấn áp lại tâm trí, khôi phục tỉnh táo nhàn nhạt hỏi, “Gần đây ở trong này tu luyện, cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài, Hỗn Thiên trưởng giáo cùng với Thái Hoàng Thiên tiền bối tới Lung Linh Phúc Địa, khẳng định là có giao thủ với Lung Linh Tiên Tôn!.”
“Đúng vậy! Có giao thủ! Linh Lung Tiên Tôn thi triển ra Đại Nguyện Vọng Thuật kinh thiên động địa, làm cho Hổn Thiên đạo nhân và Thái Hoàng Thiên phải lui bước một lần nữa xác lập lại vị trí đệ nhất cao thủ tại Hoàng Huyền Đại Thế Giới.”
Trong lúc nói chuyện, trong mắt Như Ý Tử lập lòe một tia khiếp sợ.
“Đại Nguyện Vọng Thuật!” Hoa Thiên Đô nói ra bốn chữ này với giọng lạnh lùng như băng, “Là vô lượng thần thông xếp thứ ba trong số ba nghìn đại đạo, hơn hẳn Đại Bổn Nguyên Thuật của ta, còn ở trên cả Đại Âm Dương Thuật của Vũ Hóa Môn chúng ta. Có điều trưởng giáo Thái Nhất Môn và thái thượng trưởng lão cùng liên thủ phát động tiên khí thì dù cho là Linh Lung Tiên Tôn cũng phãi khiếp sợ.”
“Đáng tiếc! Thiên Đô, Phương Hàn cũng có được Đại Bổn Nguyên Thuật của ngươi! Đều la do tên nghiệt súc kém cỏi Vạn La kia. Nếu không phải vì hắn để Phương Hàn đánh bại thì kẻ này tuyệt không có được pháp lực hùng hậu như thế.” Như Ý Tử tiếc hận nói, “Trong ba nghìn đại đạo, Bàn Vũ Tiên Tôn nhờ chiếm được Đại Bổn Nguyên Thuật nên mới cỏ thể có được một thân đạo thuật, uy danh hiển hách, đứng vào hàng ngũ chín đại Tiên Tôn thời thượng cổ.”
“Thần thông Đại Bổn Nguyện Thuật mà ta truyền cho Vạn La nhiều lắm cũng chỉ có thể mở ra được bảy ý thức hải, mà chính thức Đại Bổn Nguyện Thuật có thể mở ra chín ý thức hải. Tiểu nghiệt súc Phương Hàn này cũng không có công pháp tu luyện, sau này tu vi khó có thể tiến thêm bước nữa. Đến lúc đó thần thông này chẵng những không thể giúp hắn tăng cường lực lượng bản thân mà ngược lại còn là trướng ngại không cho hắn bước vào Trường sinh Bí Cảnh.” Hoa Thiên Đol lẵng lặng nói, “Kẻ này cho rằng chiếm được tiện nghi nhưng lại không biết đó chính là họa.”
“Lần này trong môn phái có vài vị thái thượng trưỡng lão ban thưởng cho ngươi, giúp ngươi trị thương, lại còn truyển thụ Đại âÂm Dương Thuật cho ngươi nữa, có thể cho thấy trong môn phái vẫn có rất nhiều người nhìn trúng ngươi. Ít nhất thì với địa vị hiện tại, ngươi vẫn hơn xa Phương Hàn, chỉ có trưởng môn mới được truyền thụ Đại Âm Dương Thuật mà thôi. Mà nghiệt súc Phương Hàn kia căn bảng không tìm được người truyền thụ. Ngươi vẫn là chưởng giáo tương lai cảu Vũ Hóa Môn chúng ta.” Như Ý Tử thỏa mãn gật đầu, Hoa Thiên Đô chính là đệ tử mà hắn đắc ý nhất.
Hoa Thiên Đô bỗng đứng thẳng lên nói, “Địa vị ta đương nhiên là cao hơn Phương Hàn, hắn tính là gì? Chẳng qua là một tiểu ma đầu chiếm được truyền thừa của Ma Môn mà thôi, nếu không phải vì hắn có chút giá trị lợi dụng thì Vũ Hóa Môn chúng ta đã sớm giết hắn, trảm thảo trừ căn rồi.”
“Phương Hàn tiểu nghiệt súc này có thể sống sót trở về Vũ Hóa Mông khônglà một vấn đề rồi.” Như Ý Tử có chút hả hê nói, “Nghe đồn hắn không biết trời cao đất rộng, ở đại lể mừng thọ Linh Lung Tiên Tôn trêu chọc hai cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời Long đạo nhân và Mộc đạo nhân, bị hai người theo dõi, đuổi giết. Hơn nữa còn có rất nhiều đầu sỏ muôn đời khác truy sát hắn.”
“Ha, ha.” Hoa Thiên Đô cười to hai tiếng, “Quả nhiên không biết trời cao đất rộng là gì. Ta phỏng chừng tiểu tử này còn muốn đối phó với cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh, đầu sỏ muôn đời nữa. Hắn vĩnh viển không biết được đầu sỏ muôn đời vì sao được xưng là đầu sỏ. Đó là tồn tại mà cao thủ Thần Thông Bí Cảnh tuyệt không chống lại được. Hắn cho rắng hắn tu luyện được nhiều thần thông như vậy, vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp thì có thể hoành hành không kiêng kị gì sao? Ngay cả đầu sỏ muôn đời cũng dám trêu chọc? Một đầu sỏ muôn đời là đủ khiến hắn sống không bằng chết rồi!”
“Đúng vậy! Tiểu nghiệt súc này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.” Như Ý Tử cũng cười ha hả nói, “Nếu không phải cố kỵ thanh danh của môn phái, lại còn vì chưởng giáo che chở và bản thân hắn vẫn có giá trị lợi dụng, ta đã sớm bắt nghiệt súc này trấn áp trong núi, giam cầm hắn ba năm rồi tính tiếp.”
“Sư phó sắp luyện thành Bất Tử Chi Thân rồi.” Hoa Thiên Đô nói.
“Đúng vậy! Nếu có thể đoạt được lượng lớn Vong Tình Thủy từ trên người tiểu nghiệt súc kia thì ta có thể nhanh chóng luyện thành Bất Tử Chi Thân. Đáng giận là hiện giờ Thiên Hình trưởng lão cũng đã thu được Vong Tình Thủy, cũng đang bế quan, phỏng chừng có thể luyện thành Bất Tử Chi Thân trước ta.” Như Ý Tử giận dữ nói.
“Nếu không thì sư phó dùng viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn này đi. Ta dung nhập Đại Hoang Cổ Lô thì cũng có rất nhiều cơ hội đạt thành Bất Tử Chi Thân.” Hoa Thiên Đô nói.
“Vậy không được, ngươi quan trọng hơn, ta thì có thể đợi được!” Như Ý Tử nói, “Ngươi bước vào Trường Sinh Bí Cảnh, luyện thành Bất Tử Chi Thân thì lập tức xác định địa vị chưởng giáo tương lai của Vũ Hóa Môn một cách vững chắc, đến lúc đó nắm giữ quyền hành to lớn, lợi ích thu được cũng lớn!”
“Đúng là như vậy! Chờ sau khi chưởng giáo chí tôn Phong Bạch Vũ thoái vị xong, ta tự nhiên sẽ là chưởng giáo đời kế tiếp, không ai dám tranh với ta. Về phần tiểu nghiệt súc Phương Hàn có mộng làm chưởng giáo thì thực là si tâm vọng tưởng.Chỉ cần một ngày hắn mất đi giá trị lợi dụng thì đó cũng là ngày tàn của hắn.” Hoa Thiên Đô nắm chặt tay, một đoàn không khí bị ép chặt, nổ mạnh giống như là hắn vừa bóp chết Phương Hàn vậy.
“Cùng ngươi tranh đoạt vị trí chưởng giáo Vũ Hóa Môn còn có hai người nữa cần phải đề phòng. Thứ nhất là Phương Thanh Tuyết, thứ hai là Mạnh Thiểu Bạch. Từ sau lần đại chiến bị Phương Hàn đánh bại, Mạnh Thiểu Bạch kiên trì khổ luyện, tu vi tăng tiến cực nhanh, tháng trước đã được chưởng giáo triệu kiến, cho vào sâu trong Vũ Hóa Thiên Cung tu luyện. Chỉ sợ không bao lâu nữa đi ra thì đã tu luyện đến từng thứ mười Thần Thông Bí cảnh, Nghịch Thiên cải Mệnh rồi.”
“A? Kẻ này tu luyện Vô Sinh Kiếm Đạo, sát khí nặng nề không gì sánh bằng. Hắn thua ở trong tay Phương Hàn nhưng lại không hề chán nản, ngược lại còn dẹp đi được tâm tính kêu ngạo của bản thân, quả thật là một kình địch đáng gờm. Về phần Phương Thanh Tuyết, trong tâm ta đã sớm có sự kiên kị với nàng. Nàng là tiên thiên tự nhiên thần linh chuyển thế, có lợi ích rất lớn đối với Vũ Hóa Môn. Bất quá cũng chỉ là một nữ tử, không có khả năng làm chưởng giáo. Hơn nữa ta đã bố trí một quân cờ, chính là vị hôn thuê của ta, Yến Thủy Nhất. Nàng là nguyên linh của thượng cổ thủy thần chuyển thế, có thể sánh ngang với Phương Thanh Tuyết!” Hoa Thiên Đô cũng đã tính toán trước rồi.
“Đúng vậy! Thiên Đô, Phương Hàn được xưng tụng quỷ kế đa đoan, nhưng mà ngươi còn lợi hai hơn hắn rất nhiều. Mỗi một nước cờ mà ngươi bố trí đều bao quát toàn cục. Mà hắn cũng chỉ là một tên tài vặt, tiểu lưu manh mà thôi. Ngươi này bụng dạ hẹp hòi, căn bản không phải là đối thủ của ngươi.” Như Ý Tử vô cùng hài lòng nói, “Thiên Đô, ngươi ở đây tu luyện hấp thu nguyên khí. Nếu như nguyên khí không đủ thì ta sẽ lấy nguyên khí Tiên Giới mà ta thu thập được, tinh luyện lại thành thuần dương khí rồi truyền cho ngươi.”
“Đa tạ sư phó.”
Hoa Thiên Đô nhắm mắt lại …...
Ở bảy tám vạn trượng dưới lòng đất, Phương Hàn ngồi ngay ngắn tu luyện, thật giống như một lão tăng nhập định, trên đầu có những vòng sáng màu vàng chiếu xạ ra bốn phía, thậm chí khiến cho một ít kim thiết lẫn ở trong đất hóa thành nguyên khí cuồn cuộn kéo về, nhập vào trong người hắn.
Trong thân thể hắn không ngừng toát ra nguyên khí ngũ hành.
Đằng sau đầu hắn, từng vòng sáng lập lòe, đại biểu cho chín mươi ba loại thần thông.
Ở trong cơ thể hắn, Mộc đạo nhân cùng với mấy trăm vạn Thiên Ma ở trong Bát Bộ Phù Đồ không ngừng cầu nguyện, sinh ra nguyện lực, nguyên khí Tiên Giới, tất cả đều quán thâu vào trong khí huyết của hắn. Hiện tại ở mỗi một tấc trên người của hắn, mỗi một lổ chân lông đều tản mát ra kim quang nhàn nhạt, còn vang vọng tiếng phạn xướng nữa.
Người ở bên ngoài nghe được thật giống như ở trong thân thể hắn có trăm vạn sinh linh đang cùng cầu nguyện vậy.
Những ngày này, Phương Hàn đem Bát Bộ Phù Đồ nuốt vào trong bụng, dùng nó để rèn luyện huyết khí của thân thể, dần dần hình thành một loại liên kết chặt chẽ, giống như hình với bóng, không thể nào tách rời được.
Có thể nói, Bát Bộ Phù Đồ này mới là bổn mạng pháp bảo của hắn.
Linh phù Ngũ Hành Địa cũng trở nên rõ ràng hơn, càng ngày càng cảm giác được sự thần diệu của linh phù.
Đột nhiên, ý niệm của hắn chớp động, một luồn pháp lực khổng lồ thẩm thấu vào trong linh phù Ngũ Hành Địa, sau đó ở trong tinh không xa vô cùng, trên tinh cầu Ngũ Hành Địa, có một đầu cự long màu xanh da trời đang chiếm giữ một ngọn núi, chính là Ất Mộc Thanh Long. Cự long cảm giác được nguy hiểm ngẩng đầu lên thì thấy một bàn tay khổng lồ từ trên trời chộp xuống, bắt lầy đầu Thanh Long này lôi đi.
Xoạch!
Thanh Long vỡ vụn, hóa thành nguyên khí, thông qua linh phú Ngũ Hành Địa tiến nhập vào trong người Phương Hàn.
Sau khi Phương Hàn dùng Đại Phổ độ Thiền Quang tế luyện linh phù Ngũ Hành Địa xong thì mối liên kết với tinh cầu Ngũ Hành Địa càng thêm rõ ràng, tựa hồ nó nằm ở trong đầu Phương Hàn vậy. Tất cả các loại quái vật, sinh vật ở trên tinh cầu này đều như nằm trong lòng bàn tay hắn. Chỉ có một vùng tối đen, hỗn độn là hắn không chạm tới được, tựa hồ như ẩn chứa vô cùng vô tận Thiên Ma.