Vĩnh Sinh

Chương 1521: Chương 1521: Kinh động.




Chương 1521: Kinh động.

Đả Tự: Bảo Ngoc + kasuya ---

Ầm!

Trên thân Hoa Thiên Đô lại trúng một quyền, đánh cho hắn máu tươi phun bắn ra.

Lần này lại bị thương, nguyên khí trong thân thể tức thì giảm mạnh, Thiên Tôn Thần Y kia đã chân chính không bảo hộ được, bắt đầu bị Phương Hàn lột ra.

Thiên Tôn Thần Y có lực bảo hộ cường đại cho hắn, một khi bị lột ra, trong lòng hắn cũng thập phần rõ ràng khẳng định phải chết, hơn nữa bị chết phi thường thảm, rơi vào tay Phương Hàn rất có thể hắn muốn sống không được muốn chết không xong.

- Như thế nào lại có người lợi hại như vậy? Tên súc sinh Phương Hàn này, tu vi của ngươi như thế nào lại cao minh đến trình độ như vậy, trực tiếp lột lấy Thiên Tôn Thần Y trên người ta!

- Ta không thể cho ngươi thực hiện được, Nhân Y Hợp Nhất, hoàn toàn dung hợp, thần y là hồn ta, huyết nhục dẫn xuất hoàn toàn dung hợp, y còn người còn, y mất người chết!

Thân thể hắn lóe sáng bốc hơi lên rất nhiều máu thịt, ở dưới hỏa diễm thiêu đốt, những máu thịt cùng thần y kia không ngờ kết hợp cùng nhau, chân chính Nhân Y Hợp Nhất thành một bộ phận.

- Thiên Tôn Thần Y, hóa thành làn da của ta đi.

Hoa Thiên Đô rống to liên tục, thân thể nổi lên Vô Hoa Lực đặc hữu của hắn, khí thế chấn nát núi sông, phá tan càn khôn.

- Sao có thể dễ dàng như vậy?

Phương Hàn cười lạnh liên tục, ngón tay như móc câu, liên tục chụp tới, từng đạo phù lục từ trên tay hắn thẩm thấu ra ngoài, không ngờ hòa tan máu thịt bên trong thân thể Hoa Thiên Đô, rửa sạch Thiên Tôn Thần Y, không để nó dung hợp cùng da của hắn.

Nếu Thiên Tôn Thần Y này hoàn toàn dung hợp cùng thân thể Hoa Thiên Đô, thì Hoa Thiên Đô gần như sẽ trở thành tồn tại bất tử, tuy rằng Phương Hàn vẫn có thể bắt lấy hắn, dùng pháp lực vô thượng chậm rãi luyện hóa, nhưng phải cần thời gian, ở trong này tuyệt đối không thích hợp.

Bởi vì ở bên ngoài cao thủ của Thiên Nghi Mẫu Giáo bất cứ lúc nào đều có thể phát hiện. Dù sao đây là hang ổ của đối phương, một khi không thành, nguyên khí hơi có chút dao động chỉ sợ đối phương sẽ phát hiện rồi quần công.

Dưới tình hình như thế, ngay hang ổ của mình đủ loại dòng khí dao động mong manh, chỉ cần là một tu sĩ đều có thể nhìn rõ mọi việc, một cọng cỏ, một cây trồng, đều hiểu rõ sâu trong tâm linh.

Cho dù là tu sĩ cảnh giới cao hơn, cũng không có năng lực ẩn núp tiến vào trong hang ổ của một tu sĩ cấp thấp ra tay mà không bị phát hiện.

Ẩn núp tiến vào thì dễ dàng.

Nhưng ẩn núp tiến vào còn ra tay chém giết địch nhân, vậy thì khó khăn rồi.

Phương Hàn tới bây giờ còn không có bị phát hiện, là hắn cảnh giới rất cao, lĩnh ngộ tới chém giết cảnh giới của kiếp trước, gần như đạt tới thủ đoạn của Tiên Vương.

Cho nên mới có thể đại chiến cùng Hoa Thiên Đô lâu như vậy mà một chút dao động không khí cũng không có truyền ra ngoài, nhưng cũng không thể kéo dài. Dù sao hiện tại bên trong Thiên Nghi Mẫu Giáo cũng có cao thủ như chúa tể Vinh Hoa.

Đây là nhân vật vô địch có thể so sánh với Chung Kết Thánh Vương.

Lúc Phương Hàn va chạm cùng thân thể Hoa Thiên Đô, lực lượng thật lớn xé rách nguyên khí, lan rộng ra bốn phía, nhưng vừa chạm tới phong ấn của Phương Hàn bố trí, liền tiêu tán thành vô hình, hoàn toàn không truyền ra ngoài chút nào.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cảnh Hoa Thiên Đô ngồi ngay ngắn trong đình viện, tu luyện thật sâu, đây là ảo cảnh của Phương Hàn bố trí, tiêu phí gần như hết tám phần tinh lực của hắn.

Với tu vi của hắn hiện nay, nếu không vì phân ra ngăn cản dao động khuếch tán bên trong hang ổ của Thiên Nghi Mẫu Giáo, mà toàn lực thi triển thì đã sớm giết chết Hoa Thiên Đô rồi.

A a a... Hoa Thiên Đô phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, rất nhiều máu thịt trên người bị thiêu đốt hòa tan, Thiên Tôn Thần Y kia không ngừng chấn động, cuối cùng phát ra một tiếng long ngâm hổ gầm thật lớn, phóng vọt lên cao, cuối cùng bị cướp đoạt rơi vào tay Phương Hàn.

“Ầm ầm!”

Thiên Tôn Thần Y rơi xuống tay Phương Hàn hắn liền cảm nhận được bàn tay trầm xuống, trọng lượng của kiện thần y này gần như là tương đương với vô số ức vạn tinh cầu.

Lực lượng của rất nhiều vị diện cộng hết lại, cũng không nặng bằng một góc áo của kiện thần y này, đây là trọng bảo, chí bảo, Thần khí chư Thiên chân chính.

Trong đó Phương Hàn còn cảm nhận được lực lượng của thần vật Thiên Tôn Thạch... rất hiếm thấy.

Vừa lúc đây là thần vật còn thiếu để luyện chế Chí Thiên Môn.

Có kiện Thiên Tôn Thần Y này, việc luyện chế chí bảo Tam Thập Tam Thiên coi như tập trung đủ tất cả thần vật, chỉ cần có đủ căn nguyên Thiên Quân, Phương Hàn lập tức có thể một lần hành động phá tan trói buộc, cho tất cả bảo bối tăng lên đạt tới Tiên khí thánh phẩm, tranh phong cùng chí bảo Tam Thập Tam Thiên của Thiên Đình.

Đến lúc đó bằng vào tu vi của hắn cho dù là tất cả địch nhân cùng nhau tiến lên tấn cỏng hắn, đều là uổng công.

- Xóa bỏ dấu ấn, về ta sử dụng! Thiên Tôn Thần Y!

Phương Hàn trực tiếp cưỡng ép rót pháp lực vào thần y này, thần y lập tức liền xoay tròn, rồi chìm vào thân thể hắn trở thành một cái mắt trận.

Phốc!

Hoa Thiên Đô lại phun ra một miệng máu tươi, nhãn thần tán loạn, ý niệm lại ác độc mà điên cuồng:

- Ta không cam lòng mà! Phương Hàn! Vì cái gì mỗi lần ta đều phải thất bại trong tay ngươi. chẳng lẽ ngươi là khắc tinh của ta?

- Tuy nhiên thiên đạo tuần hoàn, nhất định phải có một lần cơ hội, trời không tuyệt đường người! Chỉ cần ta không chết, nhiều lần thất bại dưới tay ngươi cũng không sao, thất bại một ngàn lần, một vạn lần, chỉ cần có một lần thành công, ta liền có thể lật lại thế cờ!

Đột nhiên ngay lúc đó, ở sâu trong nội tâm hắn lại xuất hiện một ý niệm mạnh mẽ.

- Lòng tin thật vừng chắc! Chỉ cần không chết, thất bại một ngàn lần, một vạn lần cũng không có gì? Chỉ cần thành công một lần, là có thể lật lại thế cờ? Đích thật là như vậy, những lời này là Tạo Hóa Tiên Vương nói với ngươi phải không.

Phương Hàn thu lấy Thiên Tôn Thần Y, Hoa Thiên Đô liền chân chính trở thành một con dê núi trần trụi, mặc cho hắn chém giết.

Lúc này, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua địch nhân trong số mệnh Hoa Thiên Đô này.

Dáng vẻ của hắn như giương cung bắn hổ, đột nhiên tung ra một quyền Chân Lý, xé mở hết thảy tầng tầng dối trá, trực tiếp tặng tới người bên kia bờ đối diện.

Một quyền này, trời sụp đất nứt vật đổi sao dời, cả vị diện ngưng đọng lại.

Hoa Thiên Đô hoàn toàn bị bao phủ trong một quyền này, tiếng gọi của thần chết vang vọng chung quanh thân thể hắn, cuối cùng bài ca phúng điếu tấu vang sắp tiễn đưa hắn.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, dị biến đột nhiên sinh ra!

- Chết tiệt! Là ai xâm nhập vào Thiên Nghi Mẫu Giáo ta!

Một thanh âm của nữ nhân phẫn nộ đột nhiên vang lên phá vỡ môi trường của Phương Hàn, mang theo uy lực khôn cùng buông xuống, một bàn tay to, biến ảo thành các loại khí tức trong sáng, thần thánh, huy hoàng, tuyệt luân, tôn quý... quấn quanh, nắm giữ lực lượng đáng sợ nhất, cùng nắm tay của Phương Hàn va chạm cùng một chỗ.

Hai cổ lực lượng mang tính hủy diệt va chạm triệt tiêu lẫn nhau cùng tan rã, cuối cùng làm cho toàn bộ vị diện của Thiên Nghi Mẫu Giáo đều lắc lư, giống như con thuyền giữa phong ba bão táp, bất cứ lúc nào đều ở bên bờ sụp đổ.

Hoa Thiên Đô được một bàn tay khác chộp lấy, bảo hộ, tránh được một kiếp dưới tay Phương Hàn!

“Quả nhiên, mệnh không nên tuyệt sao? Nguyên khí của ta chấn động, vẫn là bị người của Thiên Nghi Mẫu Giáo phát hiện?”

Phương Hàn chậm rãi thu hồi lực lượng của mình, nhìn chúa tể Vinh Hoa hiện ra ở trước mặt mình, thần sắc lúc đó, một mảnh bình tĩnh: “Tuy nhiên hiện tại, Yên Thủy Thiên, Nhân Hoàng Bút đều đã được ta bảo hộ an toàn, ta không còn có gì cố kỵ, hãy cùng cao thủ đệ nhất Thiên Nghi Mẫu Giáo này đấu một trận, để xem Thiên Mẫu trong truyền thuyết kia rốt cuộc có chỗ nào lợi hại.”

Hắn quả thực không chỗ nào cố kỵ, không chỗ nào sợ hãi, chưa từng có giờ khắc nào có cảm giác mạnh mẽ như bây giờ.

Đảo mắt nhìn lướt qua chúa tể Mộng Huyễn, chúa tể Kiêm Gia, chúa tể Thu Hà, chúa tể Vạn Diễm, còn có chúa tể Khinh Vũ kia... đều đứng sau lưng chúa tể Vinh Hoa, dùng ánh mắt có thể giết chết người ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của họ chân chính cắt qua thời không, tuy nhiên vừa chạm tới thân thể Phương Hàn liền tiêu tán vào hư không.

- Phương Hàn! Không ngờ ngươi lặng lẽ đi theo chúng ta, xâm nhập Thiên Nghi Mẫu Giáo, ngươi thật để tiện!

Chúa tể Mộng Huyễn đột nhiên chợt hiểu ra:

- Ngươi thiết hạ cấm chế trên thân thể ta?

- Không sai! Thiên Nghi Mẫu Giáo này giấu ở bên trong thời không bí ẩn, thật đúng là không dễ tìm kiếm, ta nếu không theo dõi các ngươi, ắt cũng phải lãng phí một ít thời gian.

Phương Hàn gật gật đầu:

- Chúa tể Mộng Huyễn! Vì chút duyên phận này, ngươi quỳ xuống làm thị nữ hầu hạ ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không, ta cũng cứu không được ngươi, ngươi chính là tự tìm đường chết.

- Chết tiệt!

Chúa tể Mộng Huyễn gần như là phẫn nộ định ra tay công kích.

- Chậm đã, chúa tể Mộng Huyễn! Hắn không chạy thoát đâu!

- Từ xưa đến nay, còn không ai tiến vào vị diện Thiên Nghi Mẫu Giáo chúng ta mà có thể chạy thoát được, có lẽ ở bên ngoài, hắn có thể bứt ra chạy thoát, nhưng ở trong này, hắn chỉ có thể bị nhốt chết, ta muốn hỏi hắn một chút.

Chúa tể Vinh Hoa giơ tay lên ngăn cản chúa tể Mộng Huyễn, rồi nói.

- Phương Hàn! Ngươi xâm nhập thư phòng của ta, thu Nhân Hoàng Bút và Yên Thủy Thiên?

Chúa tể Vinh Hoa nhìn Phương Hàn một hồi lâu, mới mở miệng hỏi.

Chúa tể Vinh Hoa đang quan sát Phương Hàn, Phương Hàn cũng đồng dạng đang đánh giá nàng, nàng này mặc một kiện nữ bảo quý báu, mặt trên thêu đồ họa vạn hoa triều dương, rất nhiều phù văn nối tiếp, thần thánh thơ ca như ẩn như hiện ở trên đó, lại có rất nhiều vị diện sinh diệt, hỗn độn dựng dục văn minh hiện ra trong đó.

Nàng này thật giống như Mẫu của vạn vật, sinh ra vạn vật.

Vũ trụ nhờ có nàng mà trở nên sinh động lên, một cái nhăn mày một nụ cười, đều làm cho người ta không thể khinh nhờn.

Nàng tập trung tất cả vinh hoa, quang vinh, hoa lệ, bất kể dùng ngôn ngừ gì để ca ngợi nàng này đều không quá phận. Nàng là nữ thần của ức vạn vị diện.

Tuy nhiên, ở trong mắt Phương Hàn nàng này chính là một đối thủ cường đại mà thôi. Phương Hàn chỉ hơi hơi rung động, nàng này đã cường đại như vậy, thì mẫu thân của nàng, Thiên Mẫu còn cường mãnh tới mức nào?

- Như thế nào? Phương Hàn! Không phải ngươi khai sáng Kỷ Nguyên Môn, quét ngang thiên hạ sao? Câu hỏi của bản cung, ngươi cũng không dám trả lời sao?

Chúa tể Vinh Hoa thản nhiên nói.

- Nhân Hoàng Bút là bằng hữu của ta, các ngươi cũng dám phong ấn, đã là tội ác tày trời, Yên Thủy Thiên là thê tử của ta, các ngươi dám cho rằng nàng là thị nữ, chết trăm lần cũng không hết tội.

Phương Hàn chắp hai tay sau lưng đứng ngạo nghễ:

- Ta đương nhiên phải đón bọn họ đi, còn phải khởi binh vấn tội các ngươi nữa là!

- Vấn tội?

Chúa tể Vinh Hoa nở nụ cười:

- Đã có rất nhiều kỷ nguyên không ai dám nói với Thiên Nghi Mẫu Giáo ta như vậy, quả nhiên là kẻ không biết không có tội! Cho dù ngươi là Tiên Vương hiện tại xâm nhập Thiên Nghi Mẫu Giáo chúng ta, cho dù có chạy đằng trời, cũng không thoát khỏi bị phong ấn.

- Hơn nữa, ngươi thật sự nghĩ rằng Yên Thủy Thiên sẽ đi theo ngươi sao? Trên thân thể của nàng đã bị ta gieo dấu ấn vô thượng của Vạn Vật Mẫu Ý, chỉ cần ta vừa động ý niệm, nàng sẽ ngoan ngoãn làm việc cho Thiên Nghi Mẫu Giáo ta.

-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.