Vĩnh Sinh

Chương 456: Chương 456: Kỵ Đô Pháp Vương




 

Yên Thủy Nhất tại trong Vĩnh Hằng Thần Lô cùng Phạm Thanh Ảnh tu luyện, không biết thời gian trôi qua bao lâu. 

Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết đã phi hành tới vô tận vực ngoại tinh không, ngày đêm không ngừng nghỉ trọn vẹn phi hành mất hai mươi tám ngày. 

"Nơi này chính là Long Mộc Tinh sao? Một đường chúng ta bay tới đây đã trọn vẹn trải qua hai mươi tám ngày phi hành, thật sự là mệt nhọc, sau này nếu như chưa vận dụng được Hoàng Tuyền Đồ phá vỡ hư không, ta tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian dài như vậy để phi hành. Thật sự là mệt chết ta." 

Phương Hàn đứng ở một mảnh tinh không hư vô, quay đầu nhìn lại liền thấy Huyền Hoàng đại thế giới đã ở rất xa, thật giống như một quả trứng gà trôi nổi bất định, Thiên Cương Đại Khí quấn quanh rất giống như có thể đụng tay đến, nhưng kỳ thật khoảng cách lúc này xa tới hành tỷ dặm. 

Phi hành trọn vẹn hai mươi tám ngày Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết mới từ Huyền Hoàng đại thế giới bay tới Long Mộc Tinh. 

May mắn là Mộc Đạo Nhân biết đường, bằng không Phương Hàn chắc hẳn sẽ bị lạc ở trong vô tận tinh không, một khi đi nhầm đường trong tinh không, khoảng cách sẽ bị sai lệch mấy trăm vạn, trên nghìn vạn dặm. Thậm chí lệch ra khỏi trăm triệu dặm đường. Cho dù pháp lực cao tới đâu cũng sẽ mệt chết. 

Một đường bay tới đây, Phương Hàn ngày đêm không ngừng cho dù pháp lực liên tục được cung cấp, thế nhưng cũng cảm thấy mệt chết. 

Bởi vì thỉnh thoảng vẫn phải ứng phó với thiên thạch loạn lưu, còn một ít phong bạo, khí lưu hỗn loạn nữa. Thậm chí còn có thủy triều nhật nguyệt, hấp lực của các ngôi sao, phong bạo...Những thứ này đề là đại húy kỵ, nguy hiểm đối với người tu đạo. 

Nhất là có một số ngôi sao ở phía xa hơn trăm triệu dặm đã phát ra hấp lực mãnh liệt, quấy nhiễu linh thức người tu đạo, pháp lực vận chuyển, vừa bay tới phạm vi phong bạo, con người lập tức bị ảnh hưởng khó có thể tự kiềm chế. 

"Cẩn thận, phạm vi năm mười vạn dặm phía trước chính là khu vực bão từ trường, chúng ta tốt nhất là nên bay tránh sanh một bên. Bất quá ta có một môn đại thần thông, gọi là Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Đao, uy lực vô tận, chuyên phá pháp bảo cương khí Đạo gia, Ma Môn, bão từ ở đây mạnh như vậy, cũng nên thử hấp thu tu luyện một phen." 

Phương Thanh Tuyết chỉ vào một mảng vầng sáng rực rỡ phía trước, cười nói. 

Phía trước có vô số vầng sáng rực rỡ, một vòng lại một vòng bao phủ vũ trụ, phạm vi lên tới mười vạn dặm, thật mênh mông như một đại dương khổng lồ, đẹp không sao tả xiết, cảnh sắc rực rỡ, làm cho người ta muốn tiến vào đó du ngoại một phen, nhưng mà chỉ cần là cao thủ liền biết nơi đó rất nguy hiểm. Nơi đó tụ tập rất nhiều bão từ mãnh liệt, cho dù là kim đan cao thủ đi vào trong đó cũng chịu cảnh vạn kiếp bất phục. 

Hơn nữa tất cả những vật bằng kim loại đều mất đi hiệu quả trong bão từ trường, bị hút lại khiến toàn bộ đồ vật này đều bị hòa tan hóa thành chất lỏng. 

Thế nhưng bên trong bão từ trường cũng có chứa rất nhiều thứ có lợi cho thần thông. 

"Được, Thanh Tuyết sư tỷ đã có nhã hứng này, ta tự nhiên không muốn làm mất nhã hứng của tỷ, vừa vặn ta có một môn thần thông trong ba nghìn đại đạo, gọi là Đại Thôn Phệ Thuật, tu luyện một thời gian cũng đã tới đỉnh, hiện tại sẽ trợ giúp sư tỷ hấp thu bão từ trường trong một canh giờ, chúng ta xuyên thẳng mà đi, cũng không phải đi đường vòng." 

Phương Hàn tuy rất mệt nhọc, nhưng hắn thật sự không muốn làm Phương Thanh Tuyết cụt hứng. Cho nên hắn ha ha cười, cố xốc lại tinh thần, hơi vận chuyển một chút bộ dáng lại biến thành long tinh hổ mãnh, Thiên Địa Pháp Tương hai ngàn cánh tay, hai ngàn con mắt bay ra, thoáng cái biến lớn cao tới ngàn trượng, mỗi cánh tay cũng dài tới có mấy trăm trượng, mỗi con mắt cũng to bằng cái đấu, tản mát ra Phật quang, ma quang hợp thành Tuyên Cổ Ma Vực, Cực Nhạc Tịnh Thổ hai đại tinh thần lĩnh vực. 

Ngoài hai đại tinh thần lĩnh vực ra, một cái đại hắc động cũng xuất hiện, trùng sát tới bão từ trường. 

Xì! 

Một khối phong bạo lớn bị xé rách, vô tận từ trường chân khí màu sắc sặc sỡ được thu vào trong hắc động, đều bị Đại Thôn Phệ Thuật thu nạp. 

Đại Thôn Phệ Thuật chính là một trong những môn thần thông trong ba nghìn đại đạo, thời điểm Phương Hàn dung hợp lại có đặc tính của Côn Bằng, có thể thôn phệ nhật nguyệt, sơn xuyên đại địa. Hiện tại với pháp lực của hắn mà thao túng, quả thực tương đương với một Côn Bằng trưởng thành, rất nhiều bão từ bị hút vào. 

Cao thủ thông thường phải hấp thụ một tháng mới có thể dung nạp được bão từ trường. Nhưng Phương Hàn chỉ cần há miệng một lần là xong. 

Thôn phệ bão từ sặc sỡ, lại trai qua trăm ngàn lần cô đọng, sau đó biến thành từng đoàn từng đoàn viên châu lớn bằng nắm tay, cực kỳ trầm trọng, màu sắc sặc sỡ như thủy tinh bay vào trong tay Phương Thanh Tuyết. 

"Phương Hàn, ngươi vô cùng cường hãn." Phương Thanh Tuyết đi theo phía sau Phương Hàn, một đường nhìn hắn tung hoành, mở đường, ánh mắt phi thường mê ly, trên mặt hiện ra nụ cười thoải mái, tiếp nhận viên châu mà Phương Hàn ngưng tụ. Hơi chút luyện hóa, vận dụng một môn thần thông, ngưng tụ thành một đạo quang đao màu sắc sặc sỡ. 

Đây là một môn thần thông gọi là "Lưỡng Nghi Nguyên Từ Thần Đao", chính là cô đọng từ bão từ trường mà thành, nếu như cô đọng tới mức cực hạn có thể phát ra Nguyên Từ Thần Lôi, một khi thanh đao này nổ mạnh có thể giệt sát địch nhân. 

Dần dần thanh đao này càng thêm rõ ràng, càng lúc càng cô đọng, Phương Thanh Tuyết thở dài nói: "Ta muốn cô đọng địa thần thông này ít nhất cũng phải mất hai ba năm, Đại Thôn Phệ Thuật của ngươi còn nhanh gấp trăm lần so với ta, thật không hổ là ba nghìn đại đạo." 

"Thanh Tuyết sư tỷ có muốn học không? Ta có thể đem bí pháp của Đại Thôn Phệ Thuật truyền thụ cho tỷ, ba nghìn đại đạo càng luyện nhiều thành tựu lại càng cao. Cho dù là Thanh Tuyết sư tỷ muốn học Đại Ngũ Hành Thuật, Ngũ Đế Đại Ma thần thông, ta cũng có thể truyền thụ." 

Qua một hai canh giờ, Phương Hàn phá tan cơn bão từ phạm vi mười vạn dặm. Phía trước xuất hiện một ngôi sao cực lớn, khối tinh cầu này rất lớn, phát ra quang mang màu xanh biếc, nhu hòa, ấm áp, bên ngoài được vây bởi từng vòng từng vòng sáng, bên ngoài khối tinh cầu này còn có vô số tinh cầu loại nhỏ xoay quanh, tựa hồ như là vệ tinh của nó vậy. 

Đây là Long Mộc Tinh. 

Nhìn thoáng qua một cái đã phát hiện ra sinh cơ dồi dào trên đó, trên mặt tinh cầu tràn đầy khí tức tính mạng. Cũng có linh khí nồng đậm, có thể cung cấp nguồn dinh dưỡng cuồn cuộn không ngừng cho sinh linh. 

"Phía trước chính là Long Mộc Tinh rồi." Phương Thanh Tuyết chỉ vào phía trước, đột nhiên quay đầu rồi thản nhiên cười nói: "Ngươi nguyện ý truyền thụ Đại Thôn Phệ Thuật, Đại Ngũ Hành Thuật cho ta sao?" 

"Đây có tính là gì. Nếu như ta chiếm được Đại Luân Hồi thuật cũng có thể truyền thụ cho sư tỷ." Phương Hàn không chút nghĩ ngợi, trong lúc nói chuyện một đạo thần niệm truyền ra, cư nhiên là công pháp tu luyện. 

"Được rồi, được rồi." Phương Thanh Tuyết cũng không có nhận đạo thần niệm công pháp này: "Trước khi trở thành Trường Sinh Bí Cảnh vạn cổ cự đầu, ta không có cách nào tu luyện thêm thần thông nữa, nhất là loại vô thượng thần thông trong ba nghìn đại đạo Đại Ngũ Hành Thuật, Đại Thôn Phệ Thuật, nếu như phân tán tinh thần sẽ không thể nào thành đại đạo, hơn nữa tuổi thọ của ta cũng không cho phép. Ta muốn toàn lực tìm hiểu Lôi pháp, với Lôi Đình Thiểm Điện, dùng ý chí phá vỡ cánh cửa Tiên giới, chờ khi ta tu thành Trường Sinh Bí Cảnh ngươi truyền thụ lại cho ta. Khi tu thành Bất Tử Chi Thân, chú trọng luyện bổn mạng thần thông, có thể có vô hạn khả năng." 

"Được, đợi sư tỷ tu thành Trường Sinh Bí Cảnh, ta nhất định sẽ truyền cho tỷ. Ở trước mặt sư tỷ, ta cũng không muốn giấu diếm bất cứ điều gì, dù sao sư tỷ cũng là người dẫn ta vào giới tu đạo, nếu không phải như vậy, hiện tại ta vẫn còn là một tên nô bộc cái gì cũng không hiểu, cho dù có chiếm được Hoàng Tuyền Đồ, Cửu Khiếu Kim Đan, nhưng nếu không có Vũ Hóa Môn che chở, cũng vô pháp phát triển nhanh chóng như vậy." 

Lời của Phương Hàn nói rất thật. 

"Nhanh chóng tiến vào tầng bên trong Thiên Cương Đại Khí của Long Mộc Tinh thôi, ta cảm thấy có lực lượng cường đại đang phong tỏa, tựa hồ như muốn cướp lấy Long Mộc tinh hạch, hơn nữa ta cảm thấy Long Mộc tinh hạch đang cấp tốc lớn lên." 

Mộc Đạo Nhân đột nhiên rống to. 

"Được!" 

Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết lập tức bay tới Long Mộc Tinh, trong phút chốc tiếp cận Long Mộc Tinh, đột nhiên một đạo lá chắn trong suốt xuất hiện, cư nhiên ngăn cản trước mặt hai người. 

Vượt qua đạo lá chắn này lại xuất hiện từng đạo từng đạo mây khói màu vàng, tràn đầy một loại mùi gỗ đàn hương, giống như một loại gỗ thơm nào đó bị thiêu đốt, nhưng mà trong làn khói vàng này có rất nhiều pho tượng cự linh, tay cầm đao thương kiếm kích, đi qua đi lại, rõ ràng là một đại trận cực kỳ lợi hại. 

Có vài phần tương tự với đại trận Cự Linh của Phương Hàn, nhưng mà lại lợi hại hơn rất nhiều. 

"Người nào? Lại dám tiếp cận Long Mộc Tinh. Bây giờ Kị Đô tinh chủ đã phong tỏa nơi đây, phàm là tu sĩ tới đoạt bảo, hết thảy không thể tới gần, nếu vi phạm sẽ giết không tha!" 

Mắt thấy Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết tới gần, trong đám khói bay ra một đám tu sĩ nhìn về phía hai người, đồng thời hét lớn xông ra cản đường. 

Xoạt xoạt xoạt, khoảng chừng có mấy ngàn lưỡi phi kiếm phi ra từ trong đám mây mù, liên tiếp tạo thành một kiếm trận xoay tròn. Sát khí khổng lồ vận chuyển. Trong đám mây mù kia không biết có bao nhiêu cao thủ ẩn núp. 

"Kị Đô tinh chủ?" 

Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết đều dừng lại, cũng không cố gắng vọt lên nữa, mà trước tiên muốn tìm hiểu một chút xem Kị Đô tinh chủ là tên quái nào. Tại vực ngoại tinh không nếu không cẩn thận sẽ dẫn tới rất nhiều nhân vật lợi hại. 

"Kị Đô Tinh là một tinh cầu cách Long Mộc Tinh không xa, trong đó cũng có một môn phái, lão tổ của môn phái này là một vị vạn cổ cự đầu tên Kỵ Đô Pháp Vương, tu vi cao thâm, nhưng vẫn chưa tu thành Bất Tử Chi Thân, thế nhưng hắn có một kiện đạo khí, gọi là Kỵ Đô Thần Yên, một khi thả ra có thể bao phủ trong vòng ngàn dặm, mặc dù là hạ phẩm đạo khí, thế nhưng trải quan hơn ngàn năm khổ luyện, lực lượng rất kinh người. Bằng vào kiện pháp bảo này, lúc trước hắn có thể chống lại Long Mộc Tinh chúng ta, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm lên Long Mộc tinh hạch. Hơn nữa trong Kỵ Đô Thần Yên Chi của hắn có luyện nhập bảy tòa núi Hư Không Tinh Thạch, bên trong là một không gian, hắn dùng để chứa đám đệ tử trong đó, tùy ý ngao du. Một khi đối địch sẽ để đám người trong phái xuất thủ." 

Mộc Đạo Nhân nhận ra lai lịch người này. 

"Bảy ngọn núi Hư Không Tinh Thạch? Thứ tốt, có thể khiến Đại Thiết Cát Thuật tới đỉnh phong. Kỵ Đô Thần Yên chỉ là một kiện hạ phẩm đạo khí mà cũng dám xưng vương xưng bá? Phong tỏa chúng ta? Quả thực là muốn chết." 

Phương Thanh Tuyết hừ lạnh một tiếng nói: "Thế nào? Phương Hàn, giết lên chứ?" 

"Ông trời cũng có đức hiếu sinh, ta tuy giết người không chớp mắt, luôn luôn giết sạch đám người ngăn trở đường đi của ta, sát tâm đã hình thành, tương lai khó có thể khống chế tâm ma sát đạo." Phương Hàn cười nói: "Tốt nhất là đánh lui bọn họ là được rồi." 

Nào biết đâu rằng lúc hai người vừa nói chuyện, vài nam tử tu sĩ của Kị Đô Tinh vừa nhìn thấy dung nhan mĩ mạo của Phương Thanh Tuyết, đều thèm chảy dãi. 

"Một nữ tu sĩ có tư chất rất tốt, sư huynh, một đôi nam nữ này không phải là cự đầu, chúng ta giết chết tên nam tử kia, còn nữ sẽ giữ lại, thế nào?" 

"Không biết một đôi nam nữ này có địa vị gì không?" 

"Khẳng định là không có địa vị gì, cho dù có địa vị thì thế nào? Sư tôn chúng ta chuẩn bị lấy được Long Mộc tinh hạch, một khi tìm được có thể xưng bá một mảnh tinh vực này rồi." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.